sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đế Vương Sủng Ái - Chương 597 - 598

Đế Vương Sủng Ái597 - 598

Không ai nghĩ đến ông vậy mà không nói hai lời, ngay cả chứng cứ cũng không cần liền đã hạ thủ với một cô nương như hoa như ngọc.

Phanh.

Tiền Anh dĩ nhiên tránh cũng không thoát một quyền này, bị ông đánh trúng ngay giữa mũi, rắc một tiếng, những người ở đây đều cảm thấy phát lạnh trong lòng.

Nghe thanh âm, rõ ràng là mũi bị gãy, có cần phải bạo lực đến vậy không hả? Có biết cái gì là thương hương tiếc ngọc không hả?

Nếu như biết ý nghĩ của bọn hắn, Hiên Viên Lại nhất định sẽ nhổ vào mặt bọn hắn. Hương là gì? Ngọc là gì? Tất cả nữ nhân dám hiếp đáp Thất Thất nhà Thánh Tiên Cung đều là cứt chó có được không hả?

Tiền Anh cũng giật mình tỉnh táo lại, thật ra nàng vô cùng yêu quý che chở gương mặt này, bây giờ duỗi tay sờ, phát hiện mũi chảy máu, nàng lập tức trợn trừng hai mắt, đôi mắt đỏ hoe, gắng gượng cắn răng dữ tợn nói: "Thánh Tiên Cung! Tốt, tốt lắm, đừng tưởng rằng bản tướng quân sợ Thánh Tiên Cung các ngươi! Các ngươi chờ đấy, sớm muộn ta cũng dẫn binh san bằng Thánh Tiên Sơn này!" Nói rồi phẫn hận xoay người chạy như bay.

"Nữ nhân kiêu ngạo từ đâu đến? Khẩu khí thật là lớn! Tới, có bản lĩnh liền tới! Nếu ngươi chạy chậm chút, ta giết ngươi!" Hiên Viên Lại giơ chân hướng về phía bóng lưng nàng hô lên, chờ Thánh Tiên Cung quay đầu lại liền thấy tất cả mọi người ngơ ngác nhìn mình, cứ như Thánh Tiên Cung là quái vật.

"Nhìn ta như vậy làm gì?" Ông ngã lên người Trần Thập: "Tên tiểu tử này, môi hồng răng trắng, nhìn thuận mắt. Mau dìu ta, ta sắp ngất rồi, nếu không phải ta ngất, đánh ả ta cũng không chỉ một quyền đâu."

Nói rồi thật sự hôn mê bất tỉnh.

"Tiền bối?" Trần Thập kinh hãi. Không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao?

Tất cả người ở Thánh Tiên Cung không còn gì để nói. Lão giả phất tay, tiếp nhận Hiên Viên Lại từ tay Trần Thập môi hồng răng trắng như hoa như ngọc, nói: "Nó tiêu hao hết tinh thần thể lực thôi, nghỉ ngơi là tốt rồi. Đưa hắn trở về trước đã."

Nói rồi nhìn quanh đám người ở đây, "Các vị cũng theo hồi cung chúng ta đi! Có chuyện gì từ từ nói."

Đám người Trần Thập và Hỏa nào chịu đi: "Cung chủ, Đế Quân Đế Hậu của bọn ta còn chưa trở lại."

Lúc này, Vân Phong mang theo Nhị Linh từ hồ bên kia sang, bọn họ vốn muốn đến Thánh Tiên Cung, thế nhưng còn chưa tiến cung liền thấy bên này không đúng, Lâm Tử Quân nói đây chắc là khảo nghiệm cho những người muốn vào núi, Vân Phong nào chịu ngồi yên? Liền dùng mỹ nhân kế khiến Lâm Tử Quân đồng ý qua đây.

Kết quả bọn họ xa xa nhìn thấy đám người, nhưng không biết mấy người Đế Quân ở đâu.

"Mấy người Lâu Thất đâu?" Nghe được câu này, Vân Phong khẩn trương.

Lão giả, cũng tức cung chủ Thánh Tiên Cung nói rằng, "Về trước đi, các ngươi thủ tại chỗ này cũng vô ích."

Đám người Hỏa cắn răng, để lại hai người coi chừng chỗ này, những người khác trở về Thánh Tiên Cung.

Thánh Tiên Cung đặt trên một ngọn núi cao nhất, ngọn núi này độc lập tránh xa bên ngoài, cách những đỉnh núi khác một khoảng lớn. Có cây cầu dài treo trên bầu trời cách đất trăm mét. Từ nơi này nhìn sang, mây mù lượn quanh, mái hiên mờ ảo, ánh tà dương rọi đến phía sau cung, thoạt nhìn như tiên cảnh.

Nếu nói xa hoa lộng lẫy, Thánh Tiên Cung cũng không phải vậy, ngược lại, so với tưởng tượng của bọn hắn, Thánh Tiên Cung càng mộc mạc hơn, ngói nhạt tường trắng mang theo tiên khí.

Cầu treo thoạt nhìn đáng sợ, lúc đi qua lại rất ổn định. Chỉ là lúc đi qua mây mù quấn quanh người, khiến người ta trong thoáng chốc cũng cho rằng mình là tiên nhân.

Bất quá đám người Hỏa Vệ tâm tư cũng không nằm nơi đây, Đế Quân Đế Hậu đều không biết tung tích, bọn hắn bây giờ tựa như rắn mất đầu.

Cửa Thánh Tiên Cung mở rộng ra, bên trong cũng không phải đệ tử như mây giống bọn hắn tưởng tượng, ngược lại có phần cô quạnh, vào cửa liền có bậc thang thật dài, bước lên bậc thang là cánh cửa thứ hai, trong viện có vài lá ngô đồng phiêu bay, có hai ba đệ tử đang cầm chổi quét tước.

Thấy đám người tiến đến, bọn họ dừng động tác, xoay người lại.

"Đệ tử bái kiến cung chủ, sư phụ, sư thúc, sư bá."

"Ơ, đó là tiểu sư thúc?"

"Tiểu sư thúc đã trở về?"

Giọng nói kinh ngạc này vang lên, không ít đệ tử hai bên trái phải sương phòng chạy ra, hiển nhiên là một vẻ muốn tận mắt quan sát dáng vẻ nhân vật truyện kỳ.

Tiểu Trù theo sát một bên, vừa đi vừa khóc. Người của Thánh Tiên Cung cũng vô cùng hiếu kì với thân phận của nàng, thậm chí có người đang suy đoán, người này có phải thê tử bên ngoài của Hiên Viên Lại không.

Hiên Viên Lại được đưa đến một căn viện, đám người Hỏa bị cản lại.

"Các vị khách nhân, đây này là nơi ở của trưởng lão Thánh Tiên Cung, người bên ngoài không thể tùy ý tiến vào, mời các vị dời bước đến khách viện." Ngăn bọn họ lại là một nữ nhân tuổi chừng ba mươi hai ba mươi ba, sở dĩ không gọi phu nhân, là vì nàng chải kiểu tóc của nữ nhân chưa thành thân, mi mục thanh tú, có một loại khí chất của tiên cô.

Nàng cũng ngăn Tiểu Trù lại.

"Đó là nghĩa phụ của chủ tử bọn ta." Hỏa trầm giọng đáp.

Tiểu Trù cũng gấp gáp nói: "Đó là công tử nhà ta."

Nữ nhân ngẩn ra, ánh mắt rơi đến lên người Tiểu Trù, nghi ngờ nói: "Ý của ngươi là, ngươi là thị nữ của Lại ca ca? Nhưng hắn chưa bao giờ muốn nữ nhân hầu hạ mình."

Lại ca ca?

Tiểu Trù sửng sốt.

"Có điều, nơi này có ta, không cần thị nữ." Nữ nhân kia nói, rồi đóng lại cánh cửa ngay trước mặt bọn họ. Để lại một đám đứng ngây ra.

Lâu Tín cùng Trần Thập đồng thời quay đầu nhìn về phía Vân Phong.

Lúc này Vân Phong vẫn giả nữ trang, mỹ lệ rung động lòng người.

"Nhìn tại hạ như vậy làm gì?"

Lâu Tín lập tức đi tới, khoác tay lên vai hắn, "Vân Phong cô nương, lúc này đến ngươi ra tay."

***

Bình bịch hai tiếng.

Vật nặng rơi xuống thảm cỏ, vô tình đè chết một con rắn nhỏ.

Lúc Lâu Thất rơi xuống được Trầm Sát ôm lấy khẽ lật một cái, cả người nằm sấp trên người hắn, trực tiếp dùng hắn làm cái đệm, một chút cũng không hề đau nhức.

Cho nên khi nhìn thấy Thiên Ảnh đè chết một con rắn nhỏ, nàng thậm chí không chút tử tế mà nở nụ cười.

"Này, Đại Thiên Ảnh, xem mật rắn đã bể chưa, nếu chưa thì đừng lãng phí, lấy ra ăn đi!"

"Đại Thiên Ảnh?" Vị nào đó là cao thủ giang hồ tại đại lục Long Ngâm kiêm đệ nhất Ảnh Vệ của Trầm thị Hoàng đế có phần không phản ứng kịp.

Lâu Thất từ trên người Trầm Sát đứng lên, "Chúng ta cũng có một thị vệ gọi Thiên Ảnh, ngươi lớn tuổi hơn hắn, nên dùng Đại Thiên Ảnh để gọi ngươi."

Thiên Ảnh không nói gì, muốn đi đỡ Trầm Sát. "Thái tử điện hạ."

Trầm Sát phất phất tay, đưa tay về phía Lâu Thất. Hắn chưa bao giờ cần người đỡ, nếu như thật sự cần đỡ, vậy người đó chỉ có thể là Lâu Thất.

"Có ngã trúng chỗ nào không?" Lâu Thất đỡ hắn lên.

"Không sao." Trầm Sát sau khi đứng lên phủi phủi quần áo, nhìn nàng, đột nhiên hỏi: "Đây có tính là lần thứ ba nàng ngã vào lòng bổn Đế Quân không?"

Ặc, tính không. Không tính đâu.

Bọn họ đồng thời xoay về phía Thiên Ảnh. Chuyện này cũng quá kỳ quái phải không? Lâu Thất là có kinh nghiệm, Trầm Sát là vì nàng, đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vì sao Thiên Ảnh này đối với việc bọn hắn đột nhiên ngã xuống một nơi hoàn toàn khác, trong nháy mắt rời khỏi hồ nhỏ trên núi Thánh Tiên kia lại hoàn toàn không kinh hãi?

Phải biết rằng, người bình thường nhất định sẽ có phần không tiếp nhận nổi, dù sao việc này cũng quá mức thần kỳ rồi.

"Thái tử điện hạ, chuyện thời không phá động, Hoàng thượng và Hoàng hậu từng nghe Hiên Viên Hoàng hậu nói qua!" Nói rồi, hắn nhìn về phía Lâu Thất, hơi do dự một chút hỏi: "Xin hỏi vị này chính là tiểu công chúa của hoàng thất Hiên Viên?"

"Không sai, đồng thời nàng cũng là Đế Hậu của bổn Đế Quân, Lâu Thất." Trầm Sát nhíu mày một cái.

Thiên Ảnh lập tức quỳ một gối, cung kính nói: " Thuộc hạ bái kiến Thái tử, Thái tử phi. Thái tử điện hạ, thuộc hạ phụng mệnh Hoàng thượng tìm kiếm hai vị, xin hai vị sớm nghĩ cách cứu Hiên Viên Hoàng đế cùng Hoàng thượng Hoàng hậu!"

Lâu Thất cùng Trầm Sát liếc nhau.

"Đứng lên nói rõ ràng!"

Lúc này, bọn họ nghe được một tiếng hổ gầm uy phong lẫm liệt từ xa.

Lâu Thất vừa đưa mắt nhìn, thần sắc đột nhiên liền có phần quái dị.

"Nơi này là..."

Bà nó, sao lại tới chỗ này chứ!?

___________

"Nàng biết đây là đâu à?" Trầm Sát nhìn cánh rừng rậm trước mắt, căn bản không nhìn ra được là nơi nào, bất giác nhíu mày.

Lâu Thất nói có hơi bất lực: "Ta nghĩ là ta biết."

Tuy ở đây không có nhà cửa, không có thứ gì mang tính đánh dấu địa danh, nhưng nàng từng bị nhốt ở đây gần hai tháng nên sao lại không biết đây là đâu chứ? Nàng chỉ là không biết tại sao lại đến đây.

"Nơi nàng từng ở à? Thế giới mà nàng lớn lên?" Biểu cảm của Trầm Sát lập tức có hơi kỳ lạ, hắn biết y phục và giày mà Lâu Thất mặc lúc ban đầu là như thế nào, sau đó nàng cũng từng nhắc đến với hắn một số thứ của thế giới đó. Dĩ nhiên không nói chi tiết, chỉ nói có xe gì mà lái cực nhanh, còn có máy bay có thể bay trên trời, còn súng ống là ám khí cực kỳ lợi hại...

Nhưng một chuyện khác mà hắn nhớ rõ ràng nhất là nữ nhân của nơi này đều mặc y phục cực kỳ ít vải! Còn có cả hở cổ lộ ngực nữa!

Nữ nhân có thể hở hang như vậy, nam nhân thì càng khỏi phải nói rồi, thường nhìn thấy nam nhân cởi trần!

Vừa nghĩ đến điều này, Đế Quân lập tức cảm thấy không hay rồi. Hi vọng không phải đến nơi đó!

Nhưng Lâu Thất lập tức phá tan hi vọng của hắn.

Nàng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, trên trái đất, một nước trong đó ở thế kỷ 21, địa điểm huấn luyện đặc biệt của lính đánh thuê nào đó."

Cánh rừng rậm này bình thường dĩ nhiên là không có người đến, bên trong còn có các loài mãnh thú, điều càng đáng ghét hơn là đội lính đánh thuê đó từ sau khi tự coi nơi này là căn cứ huấn luyện đặc biệt của họ thì đã bố trí rất nhiều cạm bẫy cơ quan ở bên trong này. Nếu đúng lúc gặp phải thời gian huấn luyện người mới của họ thì ở đây sẽ còn bố trí các loại lính gác cựu binh, những cựu binh này rảnh rỗi sinh nông nổi, bất kể là ai xông vào đều phải trêu đùa một chút, đùa đến lúc họ cảm thấy chán mới thôi.

Trong đó có một tên biến thái nhất tên Teddy, trong mắt Lâu Thất đã nổi lên một vẻ u ám. Năm đó nàng chính là cứu được Minh Liệt dưới tay Teddy. Hắn là ký ức u ám nhất ở nơi sâu thẳm trong lòng Minh Liệt, nếu không phải vì sau đó Teddy vẫn luôn tránh nàng thì nàng đã sớm giết tên cầm thú đó rồi.

Hiện giờ đã đến nơi này, sát ý trong lòng nàng lại nổi lên.

Thiên Ảnh đột nhiên nói cực kỳ vui mừng: "Trái đất? Thái tử phi, người nói ở đây là trái đất?"

Lâu Thất nhìn hắn tỉnh bơ, gật đầu nói: "Đúng thế." Đại Thiên Ảnh có phản ứng gì vậy? Biểu cảm gì thế? Lẽ nào ngay cả trái đất mà hắn cũng đã nghe nói rồi?

"Hoàng đế Hiên Viên trước giờ vẫn đang tìm nơi này!"

Kinh ngạc.

Lâu Thất kinh ngạc suýt chút nữa là tim quên đập luôn rồi.

"Ngươi nói gì? Hiên Viên Chiến trước giờ vẫn đang tìm nơi này?"

Thiên Ảnh gật đầu nói: "Không sai, hoàng đế Hiên Viên nói, tiểu công chúa có thể đã đến trái đất rồi, ngài ấy nhất định phải tìm tiểu công chúa trở về, nếu không hoàng hậu Vân U sẽ không ai cứu được."

"Việc gì vậy nói rõ ràng xem."

"Chuyện của năm đó, ban đầu là vì tiểu công chúa, cũng chính là thái tử phi người, đột nhiên trở nên vô cùng kỳ lạ, tuổi còn nhỏ mà cứ như yêu nghiệt," Thiên Ảnh nói đến đây thì nhìn Lâu Thất với vẻ có lỗi, sau khi nàng ra hiệu không sao cứ tiếp tục nói thì mới yên tâm: "Sau đó tin đồn lan khắp nơi, nói tiểu công chúa là phượng hoàng chuyển thế, có được phượng hoàng thì có được thiên hạ. Các nước ban đầu đều không muốn công khai đối đầu nên đều không hẹn mà cùng muốn dùng cách liên hôn để quyết định hôn sự của tiểu công chúa, mới đầu hoàng đế và hoàng hậu Hiên Viên cũng vô cùng vui mừng."

Nói cũng phải, suy cho cùng một nhà có con gái trăm nhà cầu thân, việc này đối với phụ mẫu mà nói là việc rất đáng được tự hào. Lúc đó họ không hề ý thức được sự việc sau đó sẽ trở thành như thế nào, tuy con gái trở thành như yêu nghiệt nhưng họ vẫn tin rằng con gái không phải người xấu mà chỉ là trúng tà nên đã mở Tỏa Hồn Trận, hi vọng có thể củng cố hồn phách Lâu Thất, đừng bị tà linh ảnh hưởng tập kích.

Việc này nói cho cùng chẳng qua là một phép thuật cầu nguyện chúc phúc.

Về sau sự việc không biết vì sao lại vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Sau đó, thái thượng hoàng Hiên Viên đòi giao thái tử phi ra. Nhưng có một lần, lúc đó vào một đêm khuya thái tử phi người đột nhiên mất tích, hoàng hậu Vân U ra ngoài tìm người cũng mất tích mấy ngày rồi đưa người quay về. Ngoài hai người thì không ai biết mấy ngày đó đã xảy ra chuyện gì, sau đó người cũng khôi phục lại bình thường, nhưng hoàng hậu Vân U lại có hơi khác lạ."

Thiên Ảnh vừa nói vừa chú ý xung quanh với vẻ cẩn thận. "Sau đó, hoàng thất Hiên Viên xảy ra chuyện, hoàng hậu Vân U đã mất tích. Hoàng đế Hiên Viên từng nói với hoàng thượng chúng tôi, lúc đó trời đất biến đổi lớn, gió cuốn mây đen, cát bay đá chạy giống như diệt thế, phần lớn mọi người ở hoàng thất và bá quan đều quỳ trước điện, nói đây là đại họa mà tiểu công chúa gây ra, nếu không giao tiểu công chúa ra thì sợ là vương triều sẽ hủy, thiên hạ cũng sẽ đại loạn."

Nghe đến đây, mặt Lâu Thất không có biểu cảm nào. Dù nói thế nào thì luôn bị người ta nói là yêu nghiệt, nàng quả thực có hơi bực dọc.

Trầm Sát nắm chặt tay nàng.

Lâu Thất nhìn hắn nói: "Ta không sao, Đại Thiên Ảnh ngươi nói tiếp đi."

"Lúc đó hoàng đế Hiên Viên bị ép đến không còn đường lui, thái thượng hoàng dùng hoàng thất và gia tộc để ép, ông ấy không còn cách nào nên phải vứt bỏ hoàng vị, dẫn vợ con rời khỏi hoàng cung, tự giáng xuống làm thường dân, có việc gì cũng ra sức gánh vác."

Hiên Viên Chiến...

Không, nên nói phụ thân của nàng quả nhiên là nam tử hán đại trượng phu đội trời đạp đất như trong tưởng tượng của nàng. Trong lòng Lâu Thất xao động tình cảm đối với ông ấy, bỗng nhiên hai mắt long lanh.

"Nhưng sau đó ông ấy lại bị mấy người của hoàng thất đến hãm chân, sợ tiểu công chúa rơi vào trong tay bọn họ nên ông ấy quỳ xuống khẩn cầu thái hậu, đưa hoàng hậu Vân U và tiểu công chúa phó thác cho tam hoàng tử trước giờ chưa từng lớn lên trong hoàng cung, nhờ ngài ấy đưa hai người rời đi, chờ ông ấy thoát thân rồi lại đi tìm họ."

Lâu Thất trầm lặng.

Sự việc sau này thì nàng biết một ít, nàng quả thực là được đưa đến tay Hiên Viên Khước, nhưng U Vân lại không biết đã đi đâu. Còn đại ca của nàng Lâu Hoan Thiên chắc là trước khi sự việc rối ren thì được gửi đến nhà họ Lâu, vì vậy đã thoát khỏi kiếp nạn đó.

"Sau đó hoàng đế Hiên Viên sau khi hoàng cung xảy ra chuyện bèn tìm kiếm tiểu công chúa khắp nơi, hoàng hậu U Vân vì có hơi khác thường nên ông ấy đã đưa bà ấy đến nhà họ Lâu, nhờ thái hậu vẫn luôn đóng vai Lâu thái quân chăm sóc."

"Nhưng ông ấy sao có thể tìm được ta?" Lâu Thất nói lẩm bẩm: "Ông ấy lại từ đâu mà biết ta có thể sẽ ở trái đất?"

Thiên Ảnh đang muốn nói tiếp thì phía trước đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới, hơn nữa không chỉ có một người.

Lâu Thất giơ tay ra hiệu hắn tạm thời đừng nói chuyện, kéo tay của Trầm Sát muốn nhảy lên cây, một giọng nói lại mang theo vẻ ngạc nhiên nghi ngờ truyền tới.

"Nữ Hoàng?"

Nữ Hoàng, là một biệt hiệu của nàng ở trong thế giới này, mà thường người sẽ gọi nàng như vậy đa số là lính đánh thuê, còn có một người của giới sát thủ.

Nghe thấy giọng nói này, Lâu Thất đột nhiên cười.

"Teddy, đã lâu không gặp."

Trong rừng rậm phía trước có tám chín lính đánh thuê đi ra. Họ đều mặc quần dài rằn ri, trên người là áo ba lỗ màu xanh bộ đội sát người, giữa eo đeo thắt lưng da bò, mang găng tay, trên mặt bôi mấy vệt thuốc màu xanh lục. Vai của mỗi người đều vác súng, toàn thân dính bùn đất nhựa cây, mồ hôi thấm ướt lưng, lộ rõ cơ bắp cường tráng và mấy đường cơ bụng tám múi rõ rệt. Mỗi một người đều tràn đầy một loại mỹ cảm sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, giống như hóc môn nam tính ập tới một cách mãnh liệt, dù cũng cùng là nam nhân như Trầm Sát và Thiên Ảnh đều cảm nhận được loại chấn động đặc biệt này.

Nam nhân cổ đại cực hiếm khi có thể có loại cảm giác như vậy.

Vì vậy hai người họ cũng cùng lúc kéo căng cơ thể, cảm nhận được một loại uy hiếp rất rõ rệt.

Ánh mắt của Trầm Sát rơi xuống trên người tên đàn ông thủ lĩnh cởi trần đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx