sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Để yên cho bác sĩ "Hiền" - 18.Con bệnh

Để yên cho bác sĩ "Hiền"Con bệnh

Em ghét cái bọn bác sĩ. Cả cái hệ thống y tế dở hơi bao nhiêu giáo sư với tiến sĩ thế cũng không chẩn đoán ra được bệnh cho em, để em hơi tí bị khó thở phải vào cấp cứu. Chúng nó đã không tìm ra bệnh cho em lại còn bảo em bị rối loạn cảm xúc, tức chết đi được. Phen này em kiện.

Chuyện là thế này, em kể cho nghe. Hôm trước em đi chơi với anh người yêu về hơi muộn, vừa về đến nhà em liền bị bố mắng cho một trận tức chết đi được, không hiểu sao lúc ấy bệnh em tát phát. Em vốn có nhiều bệnh, bệnh khó thở và bệnh hạ canxi huyết thì thường xuyên. Em thở rít lên rồi trời đất quay cuồng, em thở hồng hộc đến năm mươi lần một phút, rồi tay em co quắp hết lại. Bố em sợ quá vội đưa em đi cấp cứu. Vào đến nơi, bố em đặt em lên cáng. Em để ý thấy có bác sĩ đeo kính chạy ngang chạy dọc trước mũi em, mặt nó nhăn như cái bánh đa vừng, thỉnh thoảng mắng nhân viên nhặng xị. Em nghe mà sợ chết khiếp. Nhưng mà nhìn kỹ cũng đẹp giai phết, hắn nước em một cái chả thèm xem xét gì và bảo nhân viên đeo cho em cái gì nghe như là mặt nạ không oxi trông như cái rộ mõm vào miệng. Em đang khó thở thế mà bịt mồm em lại, em tưởng mình ngạt thở đến nơi rồi, bố em cuống cả lên, mẹ em khóc rưng rức. Em nặng thế mà bọn bác sĩ chả tiêm thuốc cho em, bọn bất nhân. Biết ngay bố em có ý kiến, bố bảo với mẹ là bọn nó chắc chưa cho tiền nên không quan tâm nhà mình, để anh làm cái phong bì. Tên bác sĩ đeo cặp kính đẹp giai ấy liếc mắt vào cái phong bì rồi bĩu môi chả thèm lấy, chắc nó chê ít. Rồi hắn gọi người nhà em vào giải thích là em bị một chứng rối loạn tâm thần gọi lại Histeria, thế nên nằm điều trị trên khoa kia mãi chả hết, tất cả các xét nghiệm đều bình thường, em nằm ở cáng nên em nghe thấy hắn nói thế. Biết ngay là bố em phản ứng lại, bảo nhất định em phải có bệnh nên mới bị thế, rõ ràng em bệnh tật nên mới bị thế này, bố em dọa kiện thằng cha ấy, anh vẫn nhơn nhơn cái mặt cười bảo tôi khẳng định với bác bệnh nhân chẳng có vấn đề gì về hô hấp cả, vậy mới điên.

Lát sau tên đeo kính ấy yêu cầu tất cả người nhà bệnh nhân trong phòng cấp cứu ra ngoài để đi buồng xem lại bệnh nhân. Đến chỗ em, hắn hỏi các bác sĩ trẻ khác, đố chúng mày bệnh nhân này bị bệnh gì? Khỉ gió, người ta bị bệnh mới phải nằm viện chứ ai muốn. Lại còn đố cái bọn nhãi ranh chẳng có kinh nghiệm gì chứ, mà hắn cũng trẻ ranh thì kinh nghiệm quái gì. Em thề là em ốm thật, chân tay em chẳng cử động được, em bệnh nặng lắm, em lại bắt đầu khó thở. Biết ngay cả lũ chúng nó xôn xao cả lên bảo em bị rối loạn cảm xúc, một đứa bảo em bị hạ canxi máu (bệnh của em từ trước, chẩn đoán thế làm đếch gì). Tên đeo kính ấy lắc đầu. Bác sĩ đeo kính hơi đẹp giai bảo bọn bác sĩ trẻ là : "chúng mày không biết, bệnh nhân này (em) bị bệnh... phần âm, phòng cấp cứu này người chết hàng đống nên mỗi lần vào đây người âm vây quanh làm bệnh nặng lên." Em nghe mà điếng cả người, đừng có dọa em sợ, em kiện cho mà xem. Hắn còn bảo : "Cô bệnh nhân này đang nằm trên cáng bệnh nhân vừa mới chết nên bệnh tình càng phức tạp." Tìm em cứ thế là ngừng đập, sợ đến chẳng dám thở. Một bác sĩ trẻ trố mắt nhìn bác sĩ đeo kính, hắn tỉnh bơ bảo : "đố chúng mày điều trị bằng cách nào?"chúng nó lại nhao nhao lên hỏi. Hắn lại lắc đầu. Em sợ lắm chả dám nghe nữa. Hắn thò tay lên sửa kính bảo : "phải chữa bằng phần âm, nghĩa là đẩy cáng bệnh nhân lên chỗ 2 bệnh nhân vừa chết lúc nãy, đảm bảo một chốc là hết bệnh". Em nghe như sét đánh ngang tai, đồ giời đánh, sao có kiểu điều trị đáng sợ thế này, lưng em lạnh toát. Em khỏi bệnh rồi, em kiện cho chết.

Rồi bố em vào, em bật dậy bảo bố : "con không nằm đây đâu cho con về". Bố bảo không được, phải nằm điều trị ở đây cho đến khi nào khỏi bệnh thì thôi. Rồi bố quay ra hỏi tên đeo kính kia, hắn nhăn nhở cười bảo tí nữa bệnh nhân sẽ đỡ rồi bảo y tá đẩy cái cáng của em (em nằm trên cái cáng bệnh nhân vừa chết) ra cái chỗ lúc đi buồng hắn bảo (tim em ngừng đập từ lúc nãy rồi). Bố em nhất định không cho em về, mà em không thể bảo với bố em là chỗ này có người chết, bố em sẽ không tin lời em nói. Tên bác sĩ kia thì cười nham hiểm. Em trốn. Em trốn thật. Lúc bố chạy ra ngoài, em rón rén dậy, giả vờ nhăn nhó rồi ôm đầu ra đến ngoài cửa. Ngó quanh không thấy ai em chạy một mạch về nhà. Lát sau, thấy bố hớt ha hớt hải về nhà, thâý em bố thở phào bảo sao về không bảo bố. Em hỏi : "Sao bố biết con trốn về nhà". Bố đáp : "cậu bác sĩ đeo kính bảo bố thế."đồ trời đánh, sao lại có cái thứ bác sĩ nào quái dị như thế chứ. Lần sau làm sao em dám bị thế này nữa chứ, huhu, em kiện.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx