sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Death Note: Một ghi chép khác - Những án mạng Los Angeles BB - Chương 02 - Phần 1

Phần 2: Ryuuzaki

L đã có những mối hiềm khích với những thám tử khác, và những kẻ ganh ghét L gọi anh ta là một thám tử ẩn dật, hay một cái máy phá án. Tuy nhiên, tất cả những điều này đều không phải là sự thật. Naomi Misora cũng đã nghĩ rằng L là một thám tử chỉ biết ngồi yên một chỗ, nhưng trên thực tế, ngược lại, L rất năng động và xông xáo. Mặc dù hoàn toàn không thích thú gì những mối quan hệ xã hội, L tuyệt đối không phải loại thám tử chỉ thích đóng cửa một mình trong một căn phòng tối và từ chối ra ngoài. Bây giờ có một sự thật đã được lan truyền rộng rãi, rằng ba thám tử giỏi nhất thời nay[16], L, Eraldo Coil và Danueve thực chất là một người. Tất nhiên, những ai đang đọc ghi chép này hầu hết đều đã biết... mặc dù họ có thể không biết rằng L đã có cuộc đấu trí với Eraldo-Coil-thật và Danueve-thật, giành phần thắng, có được bí danh thám tử[17] của họ. (Chi tiết về cuộc cạnh tranh này tôi sẽ để dành cho một dịp khác, nhưng bên cạnh ba cái tên này, L sở hữu rất nhiều bí danh thám tử khác. Tôi không biết cụ thể là bao nhiêu, nhưng có lẽ ít nhất là một con số có ba chữ số. Và cũng chừng đó là những thám tử tương đối nổi tiếng - ví dụ, như tất cả những ai đang đọc những dòng này đã biết, anh ta đã xuất hiện trước Kira với cái tên Ryuuzaki hay Ryuuga Hideki.) Tất nhiên, Naomi Misora không thể biết được những điều này, nhưng theo tôi, cái tên L đối với anh ta chỉ là một trong số rất nhiều tên khác. Anh ta chưa từng có một mối liên hệ trực tiếp đối với danh tính này. Anh ta cũng không bao giờ nghĩ về chính mình dưới cái tên L, nó chỉ là bí danh thám tử nổi tiếng và quyền lực nhất mà anh ta đã dùng trong đời. Một cái tên có giá trị, nhưng lại quá nhiều người biết đến. L có một tên thật mà chưa ai biết, và cũng sẽ không ai có thể biết được, nhưng cũng là một cái tên mình anh ta biết chưa bao giờ được dùng để nói đến anh ta. Đôi khi tôi tự hỏi liệu L có biết chính xác là cái tên nào đã được viết vào Cuốn sổ Tử thần, cái tên nào đã giết chết anh ta không.

[16] Nguyên tác ở đây là “post war” nghĩa là sau chiến tranh – ND.

[17] Bí danh thám tử: detective code – ND.

Tôi rất muốn biết.

Nhưng hãy quay lại Những án mạng Los Angeles BB.

“Ryuuzaki...” Naomi Misora nói, liếc tấm danh thiếp đen anh ta vừa đưa cho cô mà không buồn che giấu sự nghi ngờ của mình. “Rue Ryuuzaki, phải không?”

“Phải. Rue Ryuuzaki.” Gã thanh niên nói, vẫn với một giọng hết sức điềm tĩnh. Đôi mắt to của anh ta nhìn chằm chằm cô qua những quầng thâm xung quanh, và anh ta đang ngậm ngón tay cái của mình.

Họ đã rời khỏi căn phòng ngủ để tới phòng khách của ngôi nhà. Cả hai đang ngồi đối diện nhau trên những chiếc ghế sofa đắt tiền. Ryuuzaki ngồi co chân lên ghế và quàng tay qua đầu gối. Misora nghĩ cách ngồi này khá trẻ con, nhưng vì hiển nhiên Ryuuzaki không phải là một đứa trẻ, nên điều này trở nên thật kỳ quặc. Cô đã không thể có ý kiến gì về việc này sở dĩ là bởi cô lại quá trưởng thành. Để thoát khỏi sự yên lặng đến ngượng nghịu, Misora nhìn vào tấm danh thiếp một lần nữa - Rue Ryuuzaki: Thám tử.

“Như vậy, anh là một thám tử?”

“Đúng thế.”

“Ý anh là... một thám tử tư?”

“Không, cách gọi này không chính xác lắm. Tôi cảm thấy cái từ ‘tư’ mang theo nó một sự tự kỷ thái quá... cô có thể gọi tôi là một phi-thám-tử-tư[18] - một thám tử không cần bản ngã riêng.”

[18] Phi-thám-tử-tư: nguyên tác là “unprivate detective” – ND.

“Tôi hiểu rồi...”

Nói cách khác, anh ta không có giấy phép hành nghề.

Nếu cô có một cây bút ở đấy, cô sẽ viết từ “thằng ngốc” lên tấm thiếp, nhưng đáng tiếc là không có gì có thể viết được trong tầm với, nên cuối cùng cô đã đặt nó xuống bàn, ở nơi xa nhất có thể, như thể tấm thiếp là một thứ gì đó thật dơ bẩn.

“Vậy, Ryuuzaki... tôi muốn hỏi lần nữa, chính xác là anh đã làm gì dưới đó?”

“Cũng như cô thôi. Điều tra.” Ryuuzaki nói mà không biểu hiện một chút thay đổi nào trên khuôn mặt.

Đôi mắt thâm quầng của anh ta hầu như không bao giờ chớp. Một cảm giác bất an.

“Tôi đã được thuê bởi bố mẹ của gia chủ ngôi nhà này - tức là bố mẹ của ông Bridesmaid, và đang điều tra những vụ án mạng. Tôi nghĩ là cô cũng ở đây vì lý do đó, Misora.”

Giờ thì Misora không cần biết gã Ryuuzaki này là ai - thám tử tư hay phi-thám-tử-tư, cô không quan tâm đến điều đó. Vấn đề duy nhất là anh ta đã nghe được bao nhiêu phần trong cuộc điện thoại của cô với L... điều trong trường hợp tồi tệ nhất có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp tương lai của cô. Nếu thông tin về thám tử L bí ẩn rò rỉ ra ngoài, cô có thể phải trả cái giá đắt hơn rất nhiều so với chuyện bị đuổi việc. Cô đã nhắc đến vấn đề này, và anh ta đã khẳng định rằng cái giường đã cách âm tốt và anh ta không thể hiểu được cô đã nói gì, nhưng cô không dám tin chắc vào điều này.

“Đúng vậy... tôi cũng là một thám tử.” Misora nói, cảm thấy cô không còn đường nào khác. Nếu không phải cô đang nghỉ phép, cô có thể thừa nhận mình là một điệp viên FBI, nhưng giờ đây cô không thể mạo hiểm tin rằng anh ta sẽ không đòi xem phù hiệu. Có lẽ nói dối sẽ an toàn hơn - dù sao thì có khả năng anh ta cũng đang nói dối. Cô không cần phải cảm thấy tội lỗi.

“Tôi không thể cho anh biết tôi đang làm việc cho ai, nhưng tôi cũng được yêu cầu điều tra bí mật. Để tìm ra kẻ đã giết Believe Bridesmaid, Quarter Queen, và Backyard Bottomslash...”

“Thật không? Vậy thì chúng ta có thể hợp tác!” Anh ta đáp ngay.

Đến nước này thì mọi thứ bỗng dưng trở nên thoải mái lạ kỳ.

“Thế thì, Ryuuzaki này. Anh có tìm thấy gì dưới gầm giường có ích cho cuộc điều tra không? Tôi nghĩ là anh đang tìm kiếm bất cứ thứ gì thủ phạm để lại, nhưng...”

“Không, chẳng có gì cả. Tôi nghe thấy tiếng ai đó bước vào, nên tôi đã quyết định náu mình và quan sát. Sau một thời gian tôi tin rằng cô không phải một nhân vật nguy hiểm, nên tôi đã lộ diện.”

“Một nhân vật nguy hiểm?”

“Phải. Ví dụ như chính tên sát thủ, quay lại để tìm kiếm gì đó hắn đã để quên. Nếu thế thì thật là một cơ hội tuyệt vời! Nhưng hiển nhiên hy vọng của tôi thật hão huyền.”

Nói dối.

Cô có thể đánh hơi thấy màu sắc dối trá ở đây.

Misora bây giờ đã hoàn toàn tin rằng anh ta trốn ở đó để nghe cuộc điện thoại của cô với L. Trong hoàn cảnh khác, có thể đó chỉ là hoang tưởng, nhưng nhân vật Ryuuzaki này không giống một người bình thường.

Chẳng có gì nơi anh ta mà không đáng ngờ.

“Tuy nhiên thay vào đó tôi đã thật may mắn được gặp cô, vì thế mọi thứ cũng không phải tồi tệ lắm. Đây không phải là trong tiểu thuyết hay truyện tranh, vì thế chẳng có lý do gì để các thám tử đồng chí hướng phải nghi ngờ lẫn nhau. Cô thấy sao, Misora? Cô có đồng ý trao đổi thông tin không?”

“Không. Cám ơn về lời đề nghị, nhưng tôi buộc phải từ chối. Tôi có nhiệm vụ phải giữ bí mật.” Misora trả lời. L đã cho cô biết mọi thông tin về vụ án mà người ta đã tìm ra được - càng không có vẻ gì cô sẽ kiếm được thêm nữa từ một tay thám tử tư non nớt. Và tất nhiên, cô cũng không định cho anh ta biết điều gì. “Tôi chắc là anh cũng có những bí mật của mình.”

“Không, tôi không có.”

“Anh phải có chứ. Anh là một thám tử.”

“Ồ? Thế thì tôi có.”

Thật là ba phải.

Dù sao thì với anh ta thế cũng tốt thôi.

“Nhưng có lẽ việc phá án cần được ưu tiên... Tốt thôi, Misora. Thế này thì sao: tôi sẽ cho cô biết mọi điều tôi có mà không cần điều kiện gì.”

“Ờ...? Ừm, tôi vẫn không thể...”

“Làm ơn. Cuối cùng thì việc tôi hay cô phá được vụ án cũng chẳng có vấn đề gì. Thân chủ của tôi muốn vụ án được giải đáp. Nếu cô có đầu óc nhanh nhạy hơn tôi, thì cho cô biết mọi điều có thể hữu ích.”

Anh ta có vẻ rất tử tế, nhưng ai mà biết anh ta thực sự nghĩ gì, vậy nên cảnh giác của Misora đối với anh ta còn lớn hơn nữa. Cuối cùng thực ra anh ta là ai? Một vài phút trước anh ta đã nói dối, rằng anh ta tưởng cô có thể là tên sát nhân quay lại hiện trường vụ án, nhưng giả thiết đó nói về một gã thanh niên trốn dưới gầm giường thì hợp lý hơn là cô.

“Sau này cô có thể quyết định có đồng ý trao đổi với tôi hay không. Giờ thì, đầu tiên là cái này.” Ryuuzaki nói, lôi ra một mẩu giấy từ trong túi quần của anh ta. Anh ta đưa nó cho cô mà không buồn mở nó ra trước. Misora nhận lấy nó và mở ra một cách hồ nghi... Đó là một câu đố ô chữ. Một lưới ô vuông, và lời gợi ý viết rất nhỏ. Cô có linh cảm nó là cái gì.

“Cái này là...”

“Ồ? Cô đã biết nó sao?”

“Không... không trực tiếp.” Cô lắp bắp, không biết nên phản ứng thế nào. Có lẽ đây chính là câu đố được gửi đến LAPD vào 22 tháng Bảy, nhưng L đã nói bản gốc của bức thư đã bị bỏ đi, vậy đây là một bản copy? Làm sao gã này... làm sao Ryuuzaki có thể lởn vởn ở đây với mẩu giấy này trong túi chứ? Trong khi những câu hỏi rối tung lên trong đầu cô, Ryuuzaki nhìn cô chằm chằm. Như thể anh ta đang đánh giá khả năng của cô dựa vào phản ứng...

“Để tôi giải thích. Tháng trước, vào ngày 22 tháng Bảy, ô chữ này đã được gửi tới LAPD bởi một kẻ nặc danh. Dường như chưa ai giải được nó, nhưng nếu cô giải ra, nó sẽ đưa cô tới địa chỉ của ngôi nhà này. Như vậy có thể đoán rằng nó giống như một lời cảnh báo từ hung thủ đến cảnh sát và tới toàn xã hội nói chung. Một lời tuyên chiến, có thể nói như vậy.”

“Tôi hiểu rồi. Nhưng mà...”

Mặc dù L đã nói, một phần trong cô vẫn xem thường một thứ đơn giản như trò ô chữ, nhưng giờ đây khi cô được thực sự nhìn thấy lời gợi ý, cô đã tin rằng nó vô cùng khó. Những câu đó trông đáng sợ đến nỗi hầu hết mọi người sẽ bỏ cuộc trước khi thử giải nó. Nhưng gã thanh niên trước mặt cô đã tự giải được sao?

“Anh chắc chắn đáp án là địa chỉ này chứ?”

“Phải. Cứ tự nhiên giữ nó và thử giải khi cô rảnh, nếu như cô không tin tôi. Dù sao thì, những sát nhân gửi trước lời cảnh báo nói chung thường muốn thu hút sự chú ý, nếu chúng không có mục đích lớn hơn. Những hình nhân Wara Ningyou và căn phòng khóa kín khớp với đặc điểm đó. Vì thế có vẻ nhiều khả năng chúng ta sẽ tìm được thông điệp gì khác... hay là gì đó giống một lời nhắn nhủ, được để lại ở hiện trường. Cô đồng ý không, Misora?”

Những kết luận giống L.

Anh chàng này thực ra là ai?

Nếu anh ta chỉ nói ra những suy luận của L, cô có thể tin rằng anh ta đã suy ra từ việc nghe lén cuộc điện thoại của cô, nhưng anh ta thực sự có trong tay bản copy của câu đố, một thứ mà chỉ có người như L có thể kiếm được... Việc Ryuuzaki là ai đã trở nên cực kỳ quan trọng đối với cô một lần nữa.

“Thứ lỗi.” Ryuuzaki nói, đặt hai chân xuống sàn và bước tới phòng bếp, vẫn cái dáng khom lưng ấy - dường như anh ta cố tình rời khỏi căn phòng để cho Misora thời gian bình tĩnh lại. Anh ta mở tủ lạnh một cách thuần thục, cứ như thể đây là nhà riêng của anh ta, đưa tay vào trong lấy ra một cái lọ - và quay lại ngồi trên ghế sofa, để mặc tủ lạnh mở. Có vẻ trong lọ là mứt dâu.

“Lọ mứt này là...?”

“Ồ, đây là của tôi. Tôi mang theo và đặt nhờ ở đó để bảo quản lạnh. Đến giờ ăn trưa rồi.”

“Ăn trưa?”

Cũng dễ hiểu khi không có thức ăn gì trong tủ lạnh của một người đã chết hai tuần trước, nhưng để ăn trưa? Misora cũng thích mứt, nhưng cô không thấy có một lát bánh mì nào - và ngay khi những ý nghĩ đó lướt qua đầu cô, Ryuuzaki mở nắp lọ, cho tay vào trong, “múc” ra một ít mứt, và bắt đầu mút mứt trên những ngón tay.

Naomi Misora há hốc miệng.

Cô không nói nên lời.

“Mmm? Chuyện gì vậy, Misora?”

“Anh... anh có thói quen ăn uống thật kỳ.”

“Vậy sao? Tôi không nghĩ thế.”

Ryuuzaki “xúc” một ít mứt nữa bằng tay và đưa lên miệng.

“Khi tôi suy nghĩ, tôi rất thèm đồ ngọt. Nếu tôi muốn làm việc tốt, mứt là vô cùng cần thiết. Đường rất tốt cho não.”

“Hừm...”

Misora cho rằng não anh ta cần một biện pháp điều trị nội khoa hơn là đường, nhưng lúc này, cô không đủ dũng khí để nói ra điều đó. Những cử chỉ của anh ta khiến cô liên tưởng tới chú gấu Pooh, nhưng thực tế là Ryuuzaki không có màu vàng, cũng không hề đáng yêu, và hiển nhiên anh ta giống một gã trai dong dỏng cao nhưng có dáng vẻ lom khom hơn là một chú gấu đang cúi mình mà chẳng để làm gì. Sau khi đã ăn mứt bằng cách dùng tay như thế vài lần, anh ta đặt môi trực tiếp lên miệng lọ, như thể đấy là một tách cà phê, và húp sùm sụp. Trong giây lát anh ta đã “tiêu thụ” cả lọ mứt.

“Xin lỗi về sự gián đoạn.”

“Ồ... không sao mà.”

“Tôi còn mứt nữa trong tủ lạnh, nếu cô muốn một chút?”

“Kh-không, cám ơn...”

Bữa ăn đó như là tra tấn vậy. Cô không thể làm như thế ngay cả khi cô gần chết đói. Từng thớ thịt trong cô cảm thấy khó chịu với Ryuuzaki. Không thể chấp nhận nổi. Misora chưa bao giờ tự tin về khả năng đóng kịch của mình, nhưng nụ cười giả tạo mà cô đang cố tạo ra với anh ta bây giờ thật cực kỳ thuyết phục.

Người ta có thể cười ngay cả khi cảm thấy ghê tởm.

“Được rồi.” Ryuuzaki nói, liếm nốt chỗ mứt còn sót trên ngón tay, không biểu lộ một cảm xúc về phản ứng của cô.

“Vậy, Misora, tiếp tục thôi.”

“Tiếp tục? Tiếp tục gì?” Misora hỏi, rùng mình với cái ý tưởng làm sao để từ chối nếu đen đủi anh ta muốn bắt tay cô.

“Tất nhiên là,” Ryuuzaki nói. “tiếp tục cuộc điều tra của chúng ta về hiện trường vụ án, Misora.”

Lúc này, đáng lẽ Misora vẫn có thể (tùy tiện) chọn con đường nào để đi tiếp. Cô có thể đuổi Ryuuzaki ra khỏi căn nhà của Believe Bridesmaid, và thậm chí chúng ta có thể nói rằng làm vậy đúng là phản ứng khôn ngoan nhất đối với sự hiện diện của anh ta. Nhưng mặc dù rất muốn làm điều đó, Misora đã quyết định để anh ta ở lại. Trên hết, khả năng anh ta đã nghe lén cuộc điện đàm của cô với L đã biến Ryuuzaki thành một mối nguy, và nếu không nói đến chuyện đó, thì anh ta cũng rất đáng nghi, quái gở, và có một bản copy của câu đố, một vấn đề mấu chốt. Cô cần phải giám sát anh ta cho đến khi cô biết rõ hơn anh ta là ai. Thực ra, bất kỳ ai hiểu rõ về vụ này, ví dụ như tôi, có thể nói rằng đó cũng chính là điều Ryuuzaki đang mong muốn, chính là điều anh ta đang cố đạt được, nhưng chúng ta không thể kỳ vọng quá nhiều rằng Naomi Misora sẽ nhận ra điều đó sớm. Cuối cùng thì, vài năm sau khi Những án mạng Los Angeles BB xảy ra, khi cô đã bị Kira giết, Misora vẫn tin rằng cô chưa bao giờ được gặp L, rằng cô chỉ nghe theo những mệnh lệnh của anh ta qua màn hình máy tính. Tùy vào cách bạn nhìn nhận vấn đề này, nhưng đó có thể là một điều tốt đẹp đối với thế giới này. Ngay cả tên sát nhân Kira, giả như hắn biết mối quan hệ giữa Misora và L sâu sắc như thế nào, có lẽ hắn sẽ không giết cô sớm như thế. Cuộc đời của L cũng chỉ được kéo dài thêm vài năm, nhưng có lẽ đó là nhờ Misora... thôi, cũng không đáng nghiên cứu lại nữa.

Trở lại vấn đề.

Ai đã đọc Sherlock Holmes[19] hẳn vẫn nhớ những miêu tả sống động về vị thám tử tài ba đi quanh căn phòng, soi mọi thứ có thể qua chiếc kính lúp. Một hình ảnh mang tính biểu tượng đã gắn liền với những tiểu thuyết trinh thám ấy đến nỗi không ai còn thấy một thám tử nào khác như thế nữa. Cũng vì thế mà thuật ngữ “detective novel” hầu như rất ít được sử dụng - chúng thường được gọi là “mystery novel”, hay “thriller”[20]. Người ta không muốn xem một thám tử có thể suy luận được mọi điều - họ sẽ thấy hấp dẫn hơn nếu sự thật được hé lộ bằng một cách nào đó. Quá trình suy luận đòi hỏi rất nhiều công sức và không một thiên tài thực thụ nào phải bỏ nhiều công sức. Điều này cũng đúng đối với những truyện tranh dành cho con trai[21] ở Nhật Bản, được yêu thích trên toàn thế giới. Những bộ truyện nổi tiếng nhất luôn có những người hùng sở hữu những khả năng khác thường.

[19] Sherlock Holmes: Loạt tiểu thuyết trinh thám cổ điển của Conan Doyle với nhân vật thám tử nổi tiếng cùng tên – ND.

[20] Thực ra cả ba cách gọi này ở Việt Nam đều dịch là “truyện trinh thám” hay “tiểu thuyết trinh thám”, vì thế câu văn này không đúng với thực tế ở Việt Nam. Tuy nhiên đối với những người nói tiếng Anh, ba từ này có sắc thái khác nhau. Theo nghĩa đen “Detective novel” là “truyện thám tử”; “mystery novel” là “truyện thần bí”, “thriller” là truyện ly kỳ, giật gân. Nhưng sự thật là ở nước ngoài có nhiều truyện trinh thám được gọi là “mystery novel” hoặc “thriller” hơn là “detective novel” - mà nếu dịch theo nghĩa đen sẽ không còn chính xác, vì vậy khi sang Việt Nam chúng đều được biết đến dưới tên “truyện trinh thám”. – ND.

[21] Truyện tranh Nhật Bản (manga) cho lứa tuổi 10-18 thường được chia thành hai loại: loại dành cho thiếu nữ (shoujo manga) và loại dành cho con trai (shounen manga). Mặc dù đề tài đều vô cùng đa dạng, nhưng shoujo manga thường xóay ít nhiều vào chuyện tình cảm lãng mạn, trong khi shounen manga thường chú trọng vào những cuộc chiến đấu sống còn vì một lý tưởng nào đó, cùng với những tình tiết ly kỳ, kỳ bí và nhiều hành động. Hầu như tất cả truyện tranh trinh thám sẽ thuộc vào dạng shounen manga. - ND

Vậy nên, khi họ bước vào phòng ngủ, Ryuuzaki bất ngờ chống tay xuống đất, giống như lúc anh ta chui ra từ gầm giường, và bắt đầu bò quanh căn phòng (mặc dù không có kính lúp) Misora đã thực sự ngạc nhiên. Để kiểm tra gầm giường có lẽ chỉ là một lý do cho tư thế này. Anh ta dường như đã quen với tư thế đó đến nỗi trông anh ta như đang sẵn sàng trèo tường lên đến trần nhà.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx