sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 35: Nhớ Để Trở Về

Có lẽ cuối cùng điều chúng ta cần ở tình yêu không phải là đời đời kiếp kiếp, mà là trải qua bao đoạn tình nối tiếp thì mình sẽ luôn là nỗi nhớ còn lại khiến nguời ta muốn trở về.

Thế giới này quả thật rất rộng lớn, chưa đi hết tận cùng đã thấy cô đơn đến-vô-cùng. Vậy mà ngay cả trong những lúc một mình nhất, vẫn chưa từng trách cứ nghĩ rằng, trong ký ức cuộc đời chẳng thà ta đừng có nhau...

Hóa ra cô đơn không phải là do bản thân thừa ra số lẻ, mà chỉ vì tự lòng vẫn cứ muốn níu kéo ai đó trở về thôi.

Có lần, em hỏi tôi nỗi sợ lớn nhất là gì? Tôi bảo là khi một buổi sáng tỉnh dậy không nhớ ra bản thân, quên đi tất cả ký ức lẫn những ai yêu thương mình.

Em bật cười đáp trả ngon ơ, vậy là hạnh phúc chứ sao phải sợ?

Em cầm tay tôi dí lên mặt kính cửa sổ, chỉ xuống phía dưới xanh đỏ đèn màu, xong cười nhạt: “Nếu không muốn nếm trải cảm giác mất mát đi một điều gì đó thì ngay từ đầu đừng bao giờ có nó. Chẳng gặp thì sẽ chẳng quen. Chẳng quen chẳng phải ép quên. Đau lòng...”

Lần này thì đến lượt tôi dí tay chỉ lên trán em, khẽ gõ đầu: “Rộn chuyện! Thà có rồi mất, thà từng-là-của-nhau rồi đau, thà chấp nhận trở thành cũ để bị ai-đó-mới thay thế, còn hơn chưa từng được là một phần trong ký ức tuổi trẻ của người ta. Ít ra cái gì đã-từng chẳng phải vẫn có chút thiết tha hơn là chưa-từng đó sao?”.

Đừng sợ mất, đừng sợ thay lòng, đừng sợ mình bị thế chỗ, bởi cuộc sống là vòng quay tịnh tiến đổi dời tất yếu. Đố ai cản lại được tình nhạt - tàn yêu. Tình cảm, chỉ có thể trông chờ vào duy nhất một thứ mà thôi, là sự tự nguyện. Tự buộc mình thuộc về đâu, tự thấu lòng người thương còn sâu, tự biết tình này có còn lâu...

Tụi mình rồi sẽ chia tay

Nhưng đâu nhất thiết phải ngày hôm nay?

Bởi lòng còn lắm lung lay

Đợi mai hãy hết đắm say. Xin người!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx