Nếu dấu hiệu chạm ngõ tuổi trẻ là dễ buồn, dễ rưng rưng, thậm chí nhạy cảm đến độ khóc không ngừng được, thì có lẽ, triệu chứng báo hiệu cho tuổi săm-sắp già là cười không ngừng được. Dễ vui đến lạ! Chuyện cỏn con như có người nhắn tin một chữ “Ê!” cũng khiến bản thân râm ran vui cả ngày. Chuyện sớm muộn như ai trách hờn ai ghét bỏ ai rời đi... thì mình cũng chỉ cười mỉm, rồi thôi, không vướng víu bận lòng quá lâu.
Ai đi với ai hay ai bỏ mặc ai đã không còn quan trọng, chỉ cần bản thân phải sống thật vui. Cho chính mình. Và cho cả người đến sau thế chỗ mình biết rằng, nhờ họ mà mình đang có được thứ quý giá hơn cả tình cảm đã cũ. Là tự tại! Là biết trân trọng bản thân! Là giữ lại hồi ức chứ không giữ lại một người đã không còn giống lúc xưa.
Có lẽ chúng ta đã đủ lớn để biết “thiên hoang địa lão” là chuyện đâu đâu xa vời, thành ra hà cớ gì cứ phải dật dờ buồn bã vì những chuyện đã qua, đã xong, đã khép lại? “Mãi mãi” là khái niệm chỉ nên tin khi còn trẻ dại, còn khi đã dại đủ rồi thì chỉ nên biết và tin vào hiện tại, nghe chưa?
Cuộc sống ngắn ngủi lắm nên hãy cố làm đơn giản mọi chuyện để đỡ tốn thời gian, hoang phí đời người. Đại loại đói thì ăn, buồn thì ngủ, yêu thì nói, nhớ thì gặp, ghét thì bỏ mặc, trục trặc thì bỏ qua, thiết tha thì giữ lấy... Bạn chỉ có một cuộc đời để sống, sao lại phải đi ngược lại lòng mình? Nếu không phải là khoảnh khắc này thì liệu còn lúc nào nữa để bạn nói lời thương lời nhớ một ai đó xứng đáng cho mình? Nếu không phải lúc này, nếu không phải ngay bây giờ, thì còn lúc nào nữa để bạn tự sống cho chính mình - thật vui đủ, thật đầy tròn?
Nỗi buồn lan như cỏ
Càng bỏ mặc ngó lơ
Lại càng thêm xanh nữa
Như sau một cơn mưa.
Nhắc chi một lời hứa
Tiếc chi người đong đưa
Thương mấy rồi cũng lạ
Cũng là chồng người ta...
Cửa đóng mở vào ra
Người đi rồi người đến
Cãi sao lại định mệnh?
Buộc sao được đắm say?
Ai rồi chẳng đổi thay
Cỏ xanh thành cỏ dại
Biết chẳng gì mãi mãi
Nhưng dễ gì buông tay!?
Em có buồn đến mấy
Anh cũng đâu nào hay...
@by txiuqw4