sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 46: Còn Bao Lần Buồn

“Trong cuộc đời này, anh sẽ còn làm em buồn thêm bao lần nữa đây?”

Hỏi rồi, em mím môi quay đi, bỏ anh lại với chênh chao đèn vàng đang đổ tràn ánh sáng xuống lòng đường ngơ ngác. Anh, cũng đổ tràn những ngổn ngang trong lòng thành một nỗi thương giận bức bối, thành ra tay cũng đành buông xuôi.

Đêm cũng vừa sang.

Thật ra em giận cũng phải. Còn anh, biết làm gì cho phải. Ngoài lặng im thở dài?

Anh có thể có thật nhiều mối quan hệ bạn bè đâu đó mà em chẳng thiết tỏ tường. Nhưng em chỉ mong ở anh sự chân-thành-tự-nguyện để em yên tâm niềm tin của mình đã không đặt sai chỗ. Làm sao em tin vào những lời yêu hứa hẹn lâu dài nếu như chỉ một chuyện đơn giản nhất ở thì hiện tại - là đi đâu, với ai - anh còn phải biện hộ với nhiều nguyên cớ?

Vấn đề không nằm ở anh hay ở bao lần buồn, mà nằm ở em! Liệu em còn cam chịu thêm bao lâu khi cứ tự nắn gân mình tin rằng nỗi buồn này là xứng đáng? Rằng nhận về riêng mình chút tủi thân ít ỏi để đổi lại vài ba niềm vui lúc chung đôi là một sự đổi chác giá hời?

Tin anh đi, chẳng có cơn buồn nào là xứng đáng, cũng như chẳng có tình yêu nào phải cần đến đổi trao, nếu đó chỉ là thứ tình cảm luôn khiến em chênh chao giữa lằn ranh vui - buồn và bấp bênh giữa dự cảm bỏ thì thương - vương thì tội.

Chuyện tình cảm, dĩ nhiên làm sao tránh khỏi những buồn-giận-ghen-hờn. Nhưng chắc chắn, nỗi buồn nếu có cũng chỉ là thứ mơ hồ nhất thời sẽ tan theo gió trời khi được hai người đan tay xoa dịu. Chứ tuyệt nhiên, không phải là thứ buồn bã trĩu nặng cứ dai dẳng từng ngày và hoàn toàn vô phương giải thoát. Đến độ chỉ còn biết cam chịu hỏi nhau như thể đếm số vô hạn tuần hoàn “bao lần nữa đây?”.

Ai đâu đếm nổi dãy ngân hà?

Chỉ mong sao trong những ngày nhạt nắng nhất, em đừng khóa trái lòng mình rồi đánh rơi mất chìa ở ngoài hiên xa tầm với lắm.

Thật cũng được, giả cũng được, còn cười được là còn có chút gắng gượng để vui, để tin, để sống tiếp và sống tốt!

Tin anh đi, ai rồi cũng đến lúc hiểu ra rằng bất kỳ sự bắt đầu nào cũng phải cần rất nhiều dũng khí - và thêm một chút chai lì cam chịu nữa. Dù cho đó không phải là bắt đầu lại với nhau, thì em hãy cứ tin mọi chuyện đã qua không hề hoài phí. Dù cho bây giờ chúng ta đều đang quay lại vạch xuất phát - một mình - trên hai lằn ranh khác hướng nhau, thì em hãy cứ tin Trái đất rồi sẽ đủ tròn để khép kín một vòng quay. Ta rồi sẽ gặp lại. Còn gặp để cười vui hay khóc giận, hãy cứ tin thời gian sẽ có câu trả lời. Tụi mình đâu có quyền lên tiếng thay cho quên - nhớ của vô thường trần gian...

Thế nên, cứ khép cửa, cứ cúi đầu, cứ dửng dưng, cứ làm tất cả những gì em cho là đúng và đáng nhất trong lúc này. Nhưng khi ngoài kia nắng ươm vàng trở lại, em phải tự vươn mình mà đón dậy ban mai, nghen!

Vì anh vẫn thế, vẫn sẽ hát lại câu hát cũ, tinh khôi như thuở ban đầu, dẫu tụi mình đã không thể còn thân gần như lúc mới chạm ngõ tình thương: “Chiều tàn rồi, bài hát nguôi ngoai rồi mà vẫn đau. Áo em trắng, là giữ cho anh...[11]

[11] Nhạc Quốc Bảo.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx