sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 55: Thăng Tiến Giáo Hoàng Thần Vương (2)

Bởi vì chủ nhản của vô số niệm lực này cũng không chỉ có một ít nhân vật ở đây đâu, trong cảm ứng của hắn, có thể ngưng kết lại được loại niệm lực này, chỉ sợ là tất cả mọi người trong thần quốc này đó.

Cũng phải nói, lúc này, trong thần quốc của quang minh thần vương bệ hạ, mọi người đều mặc kệ hết thảy, thông qua phương thức nào đó đang nhìn một cảnh này đây.

Nếu nói được, Tiếu Ân nhất định hy vọng tu vi của mình thấp một chút, đừng có cảm ngộ rõ ràng như thế, nhưng, sự thật là, Tiếu Ân biết, cảm ứng của mình cũng không có gì sai lầm.

Với sự giúp đỡ của quang minh thủy mẫu, hắn gần như có thể hoàn toàn khẳng định.

Bất kể là kẻ nào, chỉ cần là người, cũng không thể giữ được sự bình tĩnh trong hoàn cành này.

Bước đi đương nhiên là chuyện đơn giản nhất rồi, nhưng là đi một mình trên đường và đi trước mặt hơn một ngàn người lại không phải giống nhau, mà lúc này, chỉ sợ là có cả ngàn trăm ngàn, vạn trăm vạn, hoặc có khi còn nhiêu người hon nữa đang chăm chú đến bước đi này của hắn, cảm giác này lại càng khác nữa.

Tiếu Ân chậm chậm quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt Habib Hey cũng đã sớm hết vẻ tươi cười, mà là một vẻ cực kỳ nghiêm trọng.

Thấy hắn quay đầu lại, ông ta vội vàng tươi cười lại, làm một động tác “mới”.

Trong lòng Tiếu Ân thầm mắng, hận không thể đổi chỗ cho lão.

Hắn đột nhiên nhớ ra lời nói của lão nhân này ở ngoài thần điện.

- Bọn họ đi báo cho một vài người, có một số người muốn nhìn cái cảnh ngài bước qua cánh công kia, ngài yên tâm, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu.

Tiếu Ân xoay lại, nhìn trên đại môn trên đầu, cảm nhận lòng tin khổng lồ mạnh mẽ khiến cho hắn không rét mà run kia, trong lòng la mắng ầm ầm.

Thúi lắm! Thể này mà gọi là không có ảnh hưởng gì hả?

Cuối cùng, Tiếu Ân hít một hơi, hai mắt mở to, xương cốt trên người kêu răng rắc, cái chân phải Kim Kê Độc Lập nửa ngày cuối cùng cũng động, một bước ngưng tụ niềm tin của không biết bao nhiêu người kia cuối cùng cũng nặng nề đạp lên mặt đất.

- Hô….

Hỉnh như có vô số hơi thở dài vang lên, trong âm thanh này có cả sự thất vọng, than vãn, tức giận và có cả bất mãn.

Lúc này, Tiếu Ân nghe được lại giống như lôi đình sét đánh, bao nhiêu ý niệm như thế trong đầu đều tiêu tan trong nháy mắt, kích thích mãnh liệt này hơn xa so với tiến vào nguy cơ khủng bố hàng trăm lẩn.

Tiếu Ân tin chắc, trải qua một lần này, về sau không trưởng họp nào có thể khiến hắn thất thố được nữa.

Habib Hev khe khẽ ho, trái tim ông ta nhảy vội gần như muốn xông ra ngoài miệng.

- Tiếu Ân, ngươi...

Râu lão yênh lên, dường như muôn chửi ầm lên, nhưng dường như kiêng kị cái gì, chi nói được ba tiếng mà đã kìm chể nhịn lại được.

Chỉ có điều trong nháy mắt, sắc mặt lão nhân này đã thay đổi như biến thành một người khác.

- Ta làm sao?

Tiếu Ân hỏi lại sắc mặt vô tội.

Một khắc cuối cùng, chân phải của Tiếu Ân quả là đã di chuyển, cũng quả thật là đã đặt lên mặt đất, nhưng vấn đề là, vị trí hắn giẫm xuống cũng không phải là bên kia cánh cửa mà là chỗ nhấc chân lúc đầu, nói cách khác, hắn căn bản là không vượt qua đại môn này được.

Habib Hev miễn cưỡng giữ lấy vẻ mặt tươi cười:

- Tiếu Ân các hạ, mới ngài qua ạ.

- Được.

Tiếu Ân sàng khoái đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng nhấc chân phải lên, rồi vói một tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà bước qua đại môn, không chỉ có một chân đặt xuống, mà là cả người đều vượt qua.

Đến tận bây giờ, Tiếu Ân mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy hắn cũng không biết đại môn này có huyền cơ gì, nhung hắn không muốn bị nhiều người chú ý đến, như thể là con chuột bạch thí nghiệm vượt qua cửa địa ngục.

Cho nên hắn mới có thể lợi dụng một chút thời gian khi tinh lực của mọi người vừa mới trầm lại, một khắc vẫn chưa kịp ngưng tụ lại một lần nữa, phi thường rõ ràng bước qua đại môn bên kia.

Phải chịu ý niệm của nhiều người như thế tuyệt đối không phải chuyện Tiếu Ân nguyện ý, cũng không phải chuyện hắn có thể chịu đựng được.

Dù sao hắn cũng không phải thần linh thực sự đâu!.

Một khắc Tiếu Ân bước qua đại môn này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, nhắc tới tâm lại co rút lại, lại lần nữa thả lỏng, giống như có người nhéo một cái vào trái tim.

Cái cảm giác trái tim co giật mãnh liệt thế này là một gánh nặng trầm trọng đổi với cơ thể.

Nếu những người ở đây không phải từ linh hồn tái sinh, chỉ cần thần linh tồn tại, tín ngưỡng không mất thì vĩnh viễn bất lão bất tử, thì lúc này, khẳng định sẽ có một con số tử vong khủng bố.

Ánh mắt mọi người ngay sau đó đểu gắt gao nhìn chăm chú vào đại môn, mà Tiếu Ân vừa mới bước qua đại môn dường như một thứ đã mất đi giá trị lợi dụng, bị mọi người tạm thời ném phao ra đằng sau.

Đại môn vẫn cứ thế không chút biến hóa, vẫn cứ như thế trang trang nghiêm nghiêm, vẫn cứ cao lớn to lớn như thế.

Trên mặt Habib Hev lộ rõ vẻ thất vọng, mà trong thần điện này, cũng dần dâng lên cái cảm giác có thể khiến mọi người đều cảm nhận được rõ ràng.

Trái tim Tiếu Ân thầm đập vội, may mắn hắn đã có dự kiến trước, thà rằng đắc tội với Habib Hev, cũng không thật sự chịu nổi vô số nguyện vọng ý niệm đè lên một bước đi này.

Nếu vừa rồi hắn thật sự cậy mạnh mà bước tới, sau đó phải chịu đựng sự thất vọng lớn đến thế này, vậy có lẽ hắn cũng xong đời.

Dưới sự thất vọng khổng lồ như thế, trừ phi là thần thể thần linh, nếu không chưa có một nhân loại nào có thể chịu đựng cho nổi, cho dù là may mắn tránh được một mạng, sau này cùng nhất định là mất hết ý chí chiến đấu mà suy sụp tinh thần không chịu nổi nữa, đừng nói là tiếp tục tiến lên, ngay cả giậm chân tại chỗ cũng không có khả năng.

Cho nên, đối với những gì mình đã làm, hắn tuyệt không hối hận, bởi hắn cũng không muốn lấy tính mạng và tiền đồ của chính mình đi đánh cuộc một ván bài mơ mịt hư vô không nắm chắc chút nào.

Tiếu Ân nhanh chóng cảm ứng một chút thân thể mình và hoàn cảnh xung quanh.

Thân thể hắn không bị thương tổn gì, không có một chút năng lượng nào thử công kích hắn, mà quanh thân hắn, ngoại trừ cái cảm giác thất vọng cực độ ở ngoài kia, cũng không có gì khác thưởng.

Tiếu Ân mơ hồ cảm thấy hình như Habib Hev và mấy người đó đang cùng đợi kỳ tích nào đó, nhưng đáng tiếc là hắn không phải người làm nên kỳ tích này.

Ánh mắt Habib Hev cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, nhưng bây giờ nhìn Tiếu An đã không còn thần sắc ôn hòa và bình đẳng.

Dường như tới tận bây giờ, vị siêu cấp thần sứ đã đạt tới cảnh giới ngụy thần thượng cổ vừa mới nhở rạ thì ra Tiếu Ân chỉ là một ma đạo sĩ mà thôi.

Nói chuyện với người như thế, thật sự là một chuyện cực kỳ mất thể diện luôn.

- Ngươi, mang hắn tới điện bên hông để cầu nguyện thần vương bệ hạ.

Habib Hev tùy ý chỉ một người mà phân phó, giọng điệu lão cực kỳ lãnh đạm, như thể đang bố thí cho một kẻ ăn mày.

Sắc mặt Tiếu Ân vẫn bất động, hóa ra đây là thái độ của thần sứ bậc cao của Quang Minh thần linh.

Sự khác biệt so với trước kia lớn như thế, đủ để cho bất cứ kẻ nào cũng phải tức điên.

Tuy Tiếu Ân tin chắc nếu hắn thể hiện toàn bộ thực lực, để cho vị lão nhân này biết được bán thần vực lực lượng mà mình có được, cho hắn biết mình có thể phóng thích cấm chú tia chởp màu tím của thần linh, đê cho lão ta nhìn thấy quang minh thủy mẫu và vũ khí diệt thế khẳng định là lão sẽ sửa lại sắc mặt.

Nhưng, đây có hẳn là tất cả?

Tiếu Ân khẽ lắc đầu, xoay người, đi theo tên thần sứ sắc mặt không tình nguyện mà bị chi điểm kia đi tới thần điện bên hông.

Nhưng ngay trong nháy mắt chân hắn rời chỗ đó.

- Ầm ầm ù ù... Ầm ầm ù ù...

Một cơn sóng năng lượng thật lớn lấy cửa đá làm trung tâm, với một tốc độ mắt thường nhìn không kịp nhanh chóng lan ra.

Đột nhiên trong cả thần điện to lớn như vậy sáng bừng lên như có vô số viên minh châu tỏa ra vô số ánh hào quang rực rỡ hoa mỹ, vô số ánh hào quang ấy phóng lên cao như một con rồng ánh sáng bay lên dài không ngớt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx