sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Điểm dối lừa - Chương 010 - 011 - 012

Chương 10

- Những gì mà tôi sắp nói với cô, - ngài Tổng thống nói - được xếp loại tối mật đấy, Rachel ạ. Mức độ bảo mật cao nhất. - kể cả giấy phép sử dụng thông tin mật cũng không cho phép cô có quyền tiếp cận thông tin loại này đâu.

Rachel cảm thấy như những bức tường quanh cô đều đang khép dần lại. Tổng thống điều máy bay chở cô đến đảo Wallop, mời cô lên chuyên cơ, tự tay rót cà phê, nói trắng ra rằng ông ta sẽ sử dụng cô như một lá bài trong cuộc chạy đua với cha cô, và bây giờ lại còn định nói với cô những thông tin mật mà cô không được phép tiếp cận. Dù vẻ bề ngoài của Zach Herney có hoà nhã đến đâu thì Rachel cũng đã hiểu được một điều về con người này. Ông ta rất nôn nóng muốn làm chủ tình thế.

- Cách đây hai tuần, - Tổng thống nói, mắt nhìn xoáy vào Rachel – NASA đã có một phát kiến quan trọng.

Mất mấy giây, Rachel mới hiểu được những lời Tổng thống vừa thốt ra. Phát kiến của NASA? Các tổng hợp tin tình báo dạo này cho thấy mọi hoạt động của cơ quan này đều không suôn sẻ. Trong tình thế này, phát kiến mới của NASA chỉ có thể là một dự án nào đó lại thiếu tiền.

- Trước khi nói sâu hơn về phát kiến này, tôi muốn biết cô có cùng quan điểm với cha cô trong việc phê phán các chương trình thám hiểm vũ trụ không? - Tổng thống nói.

Rachel cảm thấy không bằng lòng.

- Tôi hi vọng Tổng thống cho mời tôi đến đây không phải là để yêu cầu tôi kiểm soát những luận điểm không có lợi cho NASA của cha tôi.

Ông ta cười.

- Không hề. Tôi đã biết Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton lâu rồi, và hiểu rằng không một ai có thể kiểm soát được ông ấy.

- Cha tôi là người cơ hội, thưa Tổng thống, và hầu hết các chính trị gia thành công đều thế cả. Rủi thay NASA đã tự tạo cơ hội cho ông ấy. - Những thất bại của NASA gần đây trầm trọng đến mức những người không muốn cười nhạo cơ quan này cũng sẽ phải phát khóc lên vì nó - những vệ tinh nhân tạo bị văng mất bộ phận khi bay trong quỹ đạo; những tàu thăm dò vũ trụ chẳng thấy gửi tín hiệu về, ngân sách cho sân bay Vũ trụ quốc tế tăng lên gấp mười lần và các nước tham gia dự án lẩn như trạch. NASA đã tiêu phí hàng tỉ đô la, và Thượng nghị sĩ Sexton đang tạo nên một làn sóng - làn sóng rất có thể sẽ đẩy con thuyền của ông đến số nhà 1600 đại lộ Pénsylvania.

- Tôi thừa nhận rằng - ngài Tổng thống nói tiếp - gần đây NASA quả thực bí bét. Hết lần này đến lần khác, cơ quan này tự nó đã khiến tôi thực sự muốn cắt giảm ngân sách của nó.

Rachel tìm được một lí lẽ chắc chắn.

- Thưa Tổng thống, ấy thế mà vừa tuần trước ngài duyệt chi khẩn cấp cho họ ba tỉ đô la đấy thôi.

Ngài Tổng thống cười thành tiếng.

- Được tin đó cha cô hẳn mừng lắm nhỉ?

- Ngài làm như thế có khác nào nối giáo cho giặc đâu.

- Cô có nghe ông ấy nói trong chương trình Nightline không?

"Zach Herney là kẻ nghiện vũ trụ, và tiền thuế của dân đang được dùng để thoả mãn cơn nghiện đó".

- Thưa Tổng thống, ngài đang chứng minh rằng cha tôi đúng.

Herney gật đầu.

- Tôi không hề giấu giếm rằng tôi là một người hâm mộ NASA. Từ xưa đến nay. Tôi đã chứng kiến cuộc chạy đua vũ trụ trong thời thơ ấu của mình - Putnick, John Glenn, Apollo 11 - và tôi luôn hào hứng thể hiện sự ngưỡng mộ và tự hào về các chương trình của họ. Trong tâm trí của tôi, những nhân viên của NASA chính là những người đi tiên phong trong thời kỳ hiện đại. Họ biết nỗ lực vượt qua trở ngại, chấp nhận thất bại và nghiên cứu lại bản vẽ thiết kế trong khi những kẻ khác chỉ biết đứng nhìn và lên giọng chê bai.

Rachel im lặng. Đằng sau vẻ ngoài nhã nhặn rủa Tổng thống là thái độ phẫn nộ trước những lời công kích hùng hồn liên tiếp của cha cô. Cô băn khoăn không hiểu NASA đã phát hiện được điều gì. Chắc chắn Tổng thống mời cô đến đây không phải để nói chuyện phiếm.

- Hôm nay - Herney nói - tôi sẽ khiến cô phải thay đổi thái độ đối với NASA.

Rachel nhìn ông vẻ ngờ vực.

- Lá phiếu của tôi chắc chắn là dành cho ngài rồi, thưa Tổng thống. Ngài hãy tập trung vào những người khác.

- Tôi cũng định thế! - Ông ta nhấp một ngụm cà phê và mỉm cười. - Và tôi muốn nhờ cô giúp một tay. - ông ngừng một lát, nhoài người về phía cô, rồi nói tiếp. - Một cách rất đặc biệt.

Rachel cảm thấy ngài Tổng thống đang quan sát từng cử chỉ của cô, y như người thợ săn đang quan sát kỹ con mồi để phán đoán xem nó định bỏ chạy hay quay lại phản công. Rủi thay, cô chẳng biết chạy đường nào.

Ông ta rót thêm cà phê vào ca của Rachel.

- Tôi đoán cô đã biết một dự án của NASA có tên là EOS.

Rachel gật đầu.

- Hệ thống quan trắc trái đất. Hình như cha tôi đã vài lần nhắc đến nó thì phải.

Tổng thống nhăn mặt, dù vẫn cố tỏ ra hài hước. Thực ra cha của Rachel liên tục nhắc đến dự án này mỗi khi tìm được cơ hội. Đó là một trong những dự án tham vọng nhất của NASA - Một chùm năm vệ tinh nhân tạo sẽ quan sát trái đất từ vũ trụ và phân tích tình hình môi trường toàn cầu: sự thoái hoá của tầng ozon, hiện tượng băng tan ở hai địa cực, hiện tượng trái đất ấm dần lên, nạn chặt phá rừng. Ý tưởng của họ là sẽ mang lại cho các nhà môi trường học một nguồn thông tin dồi dào chưa từng thấy để hoạch định tương lai cho trái đất.

Khổ nỗi, EOS chỉ gặp toàn thất bại. Cùng cảnh ngộ với nhiều dự án khác của NASA, ngay từ đầu nó đã ngập trong những khoản chi ngoài dự kiến, và Zach Herney là người giơ đầu chịu báng. Ông đã vận động hành lang để Nghị viện phê chuẩn một khoản chi bổ sung trị giá 1,4 tỉ đô la. Thế nhưng, thay vì mang lại nguồn thông tin vô tận như đã hứa, dự án EOS nhanh chóng trở thành một cơn ác mộng với những lần phóng vệ tinh thất bại, những máy tính không hoạt động, và những buổi họp báo buồn thê thảm. Gần đây. người duy nhất tươi tỉnh mỗi khi nhắc đến EOS là Thượng nghị sĩ Sexton. Với vẻ mặt tự mãn, ông thường nhắc mọi người nhớ đến số tiền khổng lồ mà ngài Tổng thống đã chi cho EOS và kết quả thảm hại của chương trình này.

Tổng thống thả một viên đường vào ca của mình.

- Có thể mọi người sẽ cảm thấy ngạc nhiên, phát kiến lần này của NASA là kết quả của EOS.

Rachel không hiểu. Nếu EOS có bất kỳ thành công nào thì chắc chắn họ đã thông báo rồi. Cha cô đang sử dụng các phương tiện thông tin đại chúng để công kích họ, nên nếu EOS có tin tức gì tốt lành thì chắc chắn họ sẽ lập tức công bố ngay.

- Tôi chưa nghe ai nói đến phát kiến nào của EOS cả. - Cô đáp.

- Tôi biết là NASA thích giữ kín tin tốt lành này một thời gian.

Rachel không tin.

- Theo kinh nghiệm của tôi, nếu NASA không thông báo gì thì nghĩa là không có tin tốt nào hết.

Sự kiềm chế chưa bao giờ là sở trường của ban quan hệ công chúng của NASA. Nhân viên NRO vẫn thường đùa nhau rằng chỉ cần một nhà khoa học của NASA lên cơn đau bụng là lập tức sẽ có họp báo.

Tổng thống nhíu mày.

- À, tôi quên mất là đang nói chuyện với nhân viên của Pickering. Ông ta vẫn còn than vãn về những cái mồm hay chuyện của NASA đấy à?

- Bảo vệ an ninh là việc của ông ấy, thưa Tổng thống. Và ông ấy coi đó là chuyện nghiêm túc.

- Đúng thật là… Không thể tin nổi hai cơ quan có nhiều điểm tương đồng như vậy lại suốt ngày hục hặc với nhau.

Trong thời gian làm việc dưới quyền William Pickering, Rachel hiểu rằng dù cả NRO lẫn NASA đều liên quan đến vũ trụ, phương châm của hai cơ quan này hoàn toàn đối lập nhau. NRO là một cơ quan an ninh, luôn giữ kín tất cả những hoạt động liên quan đến vũ trụ của mình. Trong khi NASA lại là một cơ quan nghiên cứu, và luôn sốt sắng công bố tất cả những phát kiến của họ cho cả thế giới - và thường xuyên, theo cách nói của Pickering, gây nguy hại đến an ninh quốc gia. Một số công nghệ tối tân của NASA - kính có độ phân giải lớn dùng trong quan sát vũ trụ, những hệ thống liên lạc tầm xa, những thiết bị chụp ảnh bằng sóng radio - thường thấy xuất hiện trong kho vũ khí của các nước thù địch và được dùng để do thám chính nước Mỹ. Bill Pickering vẫn càu nhàu rằng bộ óc các nhà khoa học của NASA rất vĩ đại, nhưng vẫn không thể sánh bằng những cái mồm của họ. Vấn đề lấn cấn nhất giữa hai cơ quan này là NASA phụ trách việc phóng các vệ tinh của NRO vào quỹ đạo, và những lần phóng vệ tinh bị thất bại của họ gần đây ảnh hưởng trực tiếp đến NRO.

Thất bại ê chề nhất là vào ngày 12 tháng 8 năm 1988. Tên lửa Titan 4 của NASA nổ tung sau khi rời bệ phóng được 40 phút, phá huỷ hoàn toàn các thiết bị mang theo - một vệ tinh của NRO trị giá 1,2 tỉ đô la mang tên Vortex 2. Và Pickering không thể quên được vố đó.

- Tại sao NASA không công bố ngay phát kiến mới này? - Rachel chất vấn. - Họ nên công bố ngay lập tức.

- Việc họ giữ im lặng - Tổng thống trả lời - là theo lệnh của tôi.

Rachel băn khoăn không hiểu mình có nghe nhầm không. Nếu thế thật thì Tổng thống đang tự tay chặt đứt sự nghiệp chính trị của mình một cách kỳ quặc.

- Phát kiến mới này - Tổng thống nói tiếp - tôi nên dùng từ thế nào nhỉ - Sẽ khiến mọi người đều phải sửng sốt.

Rachel cảm thấy khó chịu. Trong giới tình báo "khiến mọi người đều phải sửng sốt" thường có nghĩa là tin xấu. Rất có thể bí mật của EOS chính là một thảm hoạ môi trường mà hệ thống vệ tinh phát hiện được. - Có vấn đề gì không ạ?

- Không có vấn đề nào hết. EOS phát hiện ra một thứ vô cùng tuyệt vời!

Rachel lặng phắc.

- Rachel này, giả sử tôi sẽ nói với cô rằng NASA vừa có một phát kiến khoa học quan trọng đến mức… đến mức sống còn đối với toàn bộ trái đất…, một phát kiến đáng đồng tiền bát gạo, đáng từng xu lẻ mà nước Mỹ đã chi cho chương trình tìm hiểu vũ trụ… thì sao nào?

Rachel không tin nổi.

Tổng thống đứng dậy.

- Chúng ta đi dạo một chút nào.

Chương 11

Rachel bước theo Tổng thống Herney ra cầu thang của Chuyên cơ số Một.

Bước xuống những bậc thang sáng bóng, cô cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn nhờ bầu không khí tháng ba lạnh giá. Càng minh mẫn, cô càng thấy tuyên bố của Tổng thống thật khó hiểu.

NASA vừa có một phát kiến khoa học quan trọng đáng đồng tiền bát gạo, đáng từng xu lẻ mà nước Mỹ đã chi cho chương trình tìm hiểu vũ trụ bao lâu nay.

Rachel đoán rằng phát kiến quan trọng đến nhường ấy chắc phải liên quan đến thứ duy nhất - chén thánh của NASA - tiếp xúc với người ngoài trái đất. Tuy nhiên, cô hiểu về vấn đề này đủ để biết rằng đó là điều không thể.

Là nhân viên phân tích tin tình báo, Rachel thường nhận được những câu hỏi từ bạn bè liên quan đến những cáo buộc rằng Chính phủ tìm cách che đậy thông tin về những tiếp xúc với người ngoài trái đất. Và cô vẫn thường cảm thấy kinh hãi về những giả thuyết mà những người bạn "có học" của cô nêu ra - những đĩa bay gặp tai nạn được giấu kín trong các boongke của Chính phủ, xác người ngoài hành tinh được bảo quản trong đá, thậm chí cả những công dân bình thường cũng có thể bị điều tra, thậm chí giải phẫu để nghiên cứu.

Đó chỉ là những giả thuyết ngớ ngẩn. Dĩ nhiên là chẳng hề có người ngoài hành tinh, cũng chẳng ai cố tình che đậy gì cả.

Tất cả những ai trong giới tình báo đều biết rằng đại đa số những lần người ta thông báo về sự tiếp xúc với người ngoài hành tinh chẳng qua chỉ là trò viễn tưởng, những bức ảnh chụp người ngoài hành tinh bị giải phẫu chẳng qua chỉ là những mánh chơi khăm tầm thường. Khi những chiếc đĩa bay tồn tại, chúng có thói quen kỳ lạ là hay xuất hiện gần những căn cứ không quân của Hoa Kỳ, nơi người ta đang thử nghiệm những loại máy bay tân tiến nhất. Khi Lockheed tiến hành bay thử một loại trực thăng mới có tên là Thần sấm tàng hình, số lượng đĩa bay được phát hiện gần căn cứ sân bay Edward tăng gấp 15 lần.

Vẻ mặt cô đầy hồ nghi. Tổng thống ngờ vực nhìn cô. Lời nhận xét khiến Rachel giật mình. Cô nhìn ông ta, không biết phải trả lời thế nào. Rachel lưỡng lự.

- Tôi cho rằng Tổng thống không nói đến những đĩa bay của người ngoài hành tinh với những người da màu xanh chứ ạ?

Mặt ông ta có vẻ khoái trá.

- Rachel này, tôi tin là cô sẽ thấy phát kiến này còn gợi trí tò mò hơn cả những chuyện khoa học viễn tưởng đấy.

Rachel thở phào khi nghe nói NASA vẫn chưa tuyệt vọng đến nỗi phải bày ra trò lừa về người ngoài hành tinh để cứu giúp Tổng thống. Tuy nhiên, lời nhận xét của ông ta càng làm cô tò mò hơn. Cô nói:

- Dù NASA tìm thấy gì đi nữa thì thời điểm này cũng cực kỳ, thích hợp đấy, thưa Tổng thống.

Herney dừng lại giữa cầu thang máy bay.

- Thuận tiện à? Sao lại thế?

Sao lại thế? Rachel nhìn ông ta chằm chằm.

- Thưa Tổng thống, NASA đang trong một cuộc chiến sinh tử để chứng minh rằng họ có lý do chính đáng để tồn tại, và ngài đang bị chỉ trích vì tiếp tục cung cấp tài chính cho họ. Một bước đột phá quan trọng của NASA vào thời điểm này sẽ là liều thuốc tiên đối với cả họ lẫn chiến dịch tranh cử của ngài. Nhiều người sẽ cảm nhận rằng đây là thời điểm đáng ngờ.

- Thế thì…cô cho tôi là kẻ khờ hay thằng ngốc?

Rachel thấy nghẹn cổ họng:

- Tôi không có ý tỏ ra bất kính, thưa Tổng thống, tôi chỉ…

- Bình tĩnh nào. - Môi ngài Tổng thống thoáng một nụ cười, và ông ta lại tiếp tục bước xuống cầu thang - Khi Giám đốc NASA báo cáo tin đó tôi đã phản đối thẳng thừng, cho đó là trò ngớ ngẩn. Tôi đã buộc tội ông ta là định làm một trò hề chính trị ngây ngô nhất trong lịch sử.

Rachel thấy cục nghẹn trong cổ họng tan đi đôi chút.

Đến chân cầu thang, Herney quay lại nhìn cô.

- Một trong những lí do khiến tôi ra lệnh cho NASA giữ im lặng là để bảo vệ họ. Tầm quan trọng của phát kiến này vượt xa tất cả những gì họ đã công bố từ trước đến nay. So với nó, cả việc con người đặt chân lên Mặt trăng cũng chỉ là vô nghĩa. Với tất cả mọi người, kể cả tôi, có quá nhiều thứ để được - và để mất - tôi cho là cần phải kiểm tra lại thông tin của họ thật cẩn thận trước khi công bố chính thức và trở thành tâm điểm chú ý của công chúng.

Rachel giật mình:

- Chắc chắn người đó không phải là tôi chứ ạ?

Ông ta cười lớn.

- Không. Đây không phải chuyên môn của cô.

Bên cạnh đó, tôi đã cho thẩm tra thông tin bằng các kênh ngoài Chính phủ rồi.

Cảm giác nhẹ nhõm trong Rachel lại nhường chỗ cho sự tò mò.

- Ngoài Chính phủ Tổng thống giao cho các công ty tư nhân à? Trong vấn đề quan trọng đến thế này sao?

Tổng thống gật đầu xác nhận.

- Tôi đã cho thành lập một đội điều tra - bốn nhà khoa học bên ngoài NASA có tên tuổi và uy tín. Họ sử dụng thiết bị quan sát của chính họ và tự rút ra kết luận. Trong vòng bốn mươi tám giờ qua, các nhà khoa học dân sự này đã xác minh là không còn nghi ngờ gì về phát kiến của NASA nữa.

Giờ đến lượt Rachel bị ấn tượng. Tổng thống đã tự bảo vệ bản thân với một phong thái tự tin rất Herney. Bằng cách thuê những người ngoài hay hoài nghi, những người sẽ chẳng được thêm lợi lộc gì từ việc xác minh phát kiến của NASA, Herney đã dựng cho mình bức tường chắn để chống lại những hoài nghi rằng đây có thể là một mưu đồ của NASA để biện hộ cho ngân sách kếch xù của họ, để cứu nguy cho ngài Tổng thống xưa nay vốn rất hào phóng với họ, và để chống đỡ những đòn tấn công của Thượng nghị sĩ Sexton.

- Tám giờ tối nay, - ngài Tổng thống nói. - Tôi sẽ tổ chức họp báo ở Nhà Trắng để công bố phát hiện mới này cho toàn thế giới được biết.

Rachel cáu kỉnh. Rốt cuộc thì Herney vẫn chưa cho cô biết điều gì cụ thể cả. - Cụ thể là phát kiến gì vậy? - Tổng thống mỉm cười. Hôm nay cô sẽ thấy kiên trì là một phẩm chất tốt. Cô phải được tận mắt thấy phát kiến đó. Cô sẽ có cơ hội hiểu rõ về việc này trước khi chúng tôi có những động thái tiếp theo. Người của NASA đang đợi để thông báo vắn tắt cho cô toàn bộ sự việc. Cô có thể hỏi họ bất kỳ điều gì cô muốn. Sau đó, chúng ta sẽ bàn kỹ hơn về vai trò của cô.

Nhìn ánh mắt Tổng thống, Rachel lờ mờ e sợ một mưu đồ nào đó, và nhớ lại linh cảm của Pickering rằng Nhà Trắng đang giấu giếm điều gì đó. Dường như Pickering lại đúng, như thường lệ.

Herney giơ tay chỉ một nhà che máy bay gần đó:

- Theo tôi nào.

Ông ta nói và tiến về phía đó.

Rachel đi theo, lòng bối rối. Toà nhà này không có cửa sổ, và cánh cửa lớn đóng im ỉm. Lối vào duy nhất có vẻ là một cánh cửa nhỏ khép hờ bên chái nhà. Tổng thống dẫn Rachel đến cách cánh cửa vài bước và dừng lại.

- Tôi chỉ đến đây thôi. - ông ta nói. - Cô vào đi.

Rachel lưỡng lự:

- Ngài không vào sao?

Tôi phải về Nhà Trắng ngay. Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện với nhau. Cô có điện thoại cầm tay không?

- Dĩ nhiên là có ạ.

- Đưa cho tôi nào?

Rachel lấy điện thoại và đưa cho ông, tưởng rằng Tổng thống định cài đặt một đường dây liên lạc bí mật với cô. Nhưng không, ông ta thả chiếc điện thoại vào túi quần.

- Lúc này cô không liên lạc với ai nữa cả. - Ông ta nói. - Tôi đã nói rõ với cô những việc cần làm rồi. Hôm nay cô không được phép liên lạc với bất kỳ ai nếu không có sự cho phép của tôi hoặc Giám đốc NASA. Cô rõ chưa?

Rachel sững sờ. Tổng thống vừa tịch thu điện thoại của mình sao?

- Sau khi thông báo sơ qua về phát kiến mới cho cô nghe, Giám đốc NASA sẽ nối một đường dây liên lạc kín để cô nói chuyện với tôi. Chỉ lát nữa chúng ta sẽ lại nói chuyện với nhau. Chúc cô may mắn!

Rachel nhìn cánh cửa và cảm thấy mỗi lúc một không thoải mái.

Tổng thống Herney vỗ vai cô khích lệ rồi gật đầu về phía cánh cửa.

- Rachel, tôi đảm bảo rằng cô sẽ không cảm thấy tiếc vì đã giúp tôi trong việc này.

Không nói thêm một lời. Tổng thống sải bước về phía chiếc trực thăng vừa đưa Rachel đến đây. Ông ta lên máy bay, cất cánh, không một lần quay đầu nhìn lại.

Chương 12

Một mình Rachel đứng trước cửa nhà che máy bay mờ tối trên đảo Wallop và cố nhìn xuyên qua bóng tối bên trong. Tưởng như cô đang ở ngưỡng cửa một thế giới khác. Luồng gió mát phả ra từ vùng tối sâu hun hút bên trong ngôi nhà, như thế ngôi nhà to lớn này đang hít thở vậy.

- Có ai không? - Cô hỏi to, giọng hơi run run.

Im lặng.

Càng bối rối hơn, Rachel bước qua cánh cửa. Mắt chưa thể quen ngay với bóng tối, và trong chốc lát Rachel không nhìn thấy gì hết.

- Cô Sexton phải không ạ? - Một giọng nam giới vang lên, chỉ cách cô có vài mét.

Rachel giật mình, quay về phía giọng nói. - Vâng, tôi đây.

Lờ mờ hiện ra bóng một người đàn ông.

Dần quen với bóng tối, Rachel thấy mình đang đứng trước mặt một anh chàng trẻ trung, quai hàm bạnh, mặc bộ đồ bay của NASA. Cơ thể anh ta săn chắc và vạm vỡ, ngực nở.

- Tôi là cơ trưởng Wayne Loosigian - Anh ta nói - Tôi xin lỗi đã làm cô giật mình. Trong này hơi tối. Tôi chưa kịp mở cửa chính.

Rachel chưa kịp nói gì, anh ta đã tiếp lời:

- Tôi rất hân hạnh được làm phi công cho cô sáng hôm nay.

- Phi công à? - Nãy có người đã làm phi công cho tôi rồi. Tôi cần gặp Giám đốc.

- Vâng, thưa cô, tôi được lệnh đưa cô đến gặp ông ấy ngay bây giờ.

Tưởng như những lời ấy lơ lửng trong không trung một lúc rồi mới lọt vào tai Rachel. Cô cảm thấy mình bị lừa. Hoá ra cô vẫn còn phải đi nữa.

- Ông Giám đốc đâu? - Rachel hỏi, thầm lo lắng.

- Cái đó thì tôi không được biết. - Viên phi công trả lời. - Sau khi chúng ta cất cánh, tôi mới được thông báo toạ độ của ông ấy.

Rachel cảm thấy anh ta nói thật. Rõ ràng cô và Giám đốc Pickering không phải là hai kẻ duy nhất làm việc trong vòng bí mật. Tổng thống đã nói về vấn đề an ninh hết sức nghiêm túc. Cô thấy hổ thẹn vì đã để ông ta tước mất điện thoại dễ dàng đến thế.

Chỉ trong vòng nửa giờ, mình đã bị tước mất phương tiện liên lạc, và Giám đốc không hề biết mình đang ở chỗ nào.

Đứng trước viên phi công vạm vỡ, Rachel biết tất cà những kế hoạch của cô sáng nay đều đã tan theo mây khói. Dù muốn hay không thì Rachel vẫn phải lên chiếc máy bay này. Vấn đề duy nhất bây giờ là nó sẽ đưa cô đến đâu.

Viên phi công tiến đến bên bức tường và bấm nút. Cả một mảng tường bên hông căn nhà ầm ầm chuyển động sang một bên. Ánh sáng từ bên ngoài ùa vào, chiếu sáng một vật to lớn ở giữa ngôi nhà.

Rachel há hốc miệng. Lạy Chúa tôi!

Chính giữa ngôi nhà rộng thênh thang là chiếc trực thăng chiến đấu sơn đen đầy hăm doạ. Rachel chưa bao giờ thấy chiếc máy bay nào có dáng thuôn đến như vậy.

- Trời đất ơi! - Cô nói.

- Lúc đầu ai cũng phản ứng như vây, thưa cô, nhưng những chiếc trực thăng F14 đuôi dựng này đã vượt qua tất cả các cuộc bay thử nghiệm một cách an toàn.

Cũng không khác gì một quả tên lửa có cánh.

Viên phi công dẫn Rachel tới bên chiếc phi cơ. Anh ta giơ tay chỉ buồng lái. - Mời cô ngồi ghế sau

- Thế à? - Rachel mỉm cười khó nhọc. Hi vọng anh không yêu cầu tôi tự lái lấy!

Trùm xong bộ đồ bay ra ngoài quan áo đang mặc, Rachel leo lên buồng lái, cô lóng ngóng len người vào chiếc ghế hẹp.

- Có vẻ như NASA không có viên phi công mông to nào. - Rachel nhận xét.

Anh chàng phi công cười nhăn nhở và giúp Rachel cài dây an toàn. Sau đó anh ta đội mũ bảo hiểm cho cô.

- Chúng ta sẽ bay cao, - anh ta nói, và cô sẽ cần oxy để thở. - Anh ta lôi từ vách buồng lái xuống một mặt nạ oxy và định cài vào mũ bảo hiểm của Rachel.

- Để tôi tự đeo lấy, - Rachel đưa tay với chiếc mặt nạ khí.

- Vâng, thưa cô.

Rachel vật lộn với đầu vòi khí được đúc liền và cuối cùng cũng gài được vào mũ bảo hiểm của cô. Chiếc mặt nạ áp sát đến mức khó chịu.

Anh chàng phi công nhìn cô hồi lâu, dường như có vẻ cố nhịn cười.

- Có chuyện gì không? - Cô hỏi.

- Không, thưa cô. - Rõ ràng anh ta đang cố giấu nụ cười.

- Túi nôn ở bên dưới ghế đấy ạ. Lần đầu đi máy bay phản lực, đa số mọi người đều bị say.

- Tôi không sao đâu! - Rachel đáp, giọng cô bị nghẹt đi bởi chiếc mặt nạ chật kinh khủng. - Tôi không dễ bị say đâu.

Anh ta nhún vai.

- Rất nhiều người đã nói như thế, nhưng rồi tôi thường phải đi dọn đống nôn của họ.

Rachel yếu ớt gật đầu. Hay ho thật.

- Cô còn muốn hỏi gì trước khi cất cánh không ạ?

Rachel lưỡng lự giây lát và đưa tay chỉ miệng vòi khí đang chọc vào cằm cô. - Thế này thì máu không lưu thông được mất. Chật thế này mà các anh cũng đeo được suốt chuyến bay à?

Viên phi công mỉm cười nhẫn nại.

- Thưa cô, thường thì chúng tôi không đeo mặt nạ ngược thế đâu ạ.

Ngồi trên ghế chiếc máy bay phản lực đã nổ máy sẵn sàng, Rachel cảm tướng như mình là viên đạn rốc két đang đợi người ta kéo cò súng. Khi viên phi công kéo cần ga, chiếc phản lực Lockheed 135 rùng mình chuyển động, trời đất lập tức chao đảo. Anh ta nhả phanh, và Rachel bị hất mạnh vào lưng ghế. Sau chỉ vài giây, chiếc máy bay đã chạy hết đường băng và bắt đầu cất cánh. Ngoài cửa sổ mặt đất sụt xuống thấp với tốc độ chóng mặt.

Trong khi chiếc máy bay lao thẳng lên trời, Rachel nhắm mắt lại. Cô phân vân không biết hôm nay mình xử sự như vậy có đúng không. Nhiệm vụ thường nhật của Rachel là ngồi sau chiếc bàn giấy, tổng hợp tin. Vậy mà giờ đây cô ngồi trên chiếc phi cơ đầy mãnh lực và hít khí oxy từ chiếc mặt nạ bay.

Máy bay lên đến độ cao 45 ngàn foot, Rachel cảm thấy buồn nôn. Cố gắng nghĩ đến chuyện khác, cô nhoài người nhìn ra ngoài cửa sổ, và bất chợt thấy mình đang ở xa nhà biết chừng nào.

Trước mặt cô, viên phi công đang nói chuyện trên điện đàm. Kết thúc cuộc trò chuyện, anh ta treo máy lên và lập tức bẻ lái ngoặt sang trái. Chiếc máy bay gần như dựng đứng hẳn lên, Rachel thấy bụng dạ như bị đảo tung lên; cuối cùng thì chiếc máy bay cũng trở lại thế thăng bằng.

Rachel rên rỉ:

- Cảm ơn anh đã báo trước.

- Xin lỗi cô. Tôi vừa nhận được chỉ thị về địa điểm mà cô sẽ gặp chỉ huy.

- Để tôi đoán thử nhé, hướng bắc phải không?

- Sao cô biết? - Viên phi công có vẻ ngạc nhiên.

Rachel thở dài. Anh chàng phi công ngờ nghệch này mới đáng yêu làm sao!

- Bây giờ là đúng chín giờ, Mặt trời đang ở bên tay trái, chúng ta đang bay về hướng bắc.

Khoang máy bay chợt chìm trong yên lặng.

- Vâng, thưa cô, sáng nay chúng ta đang bay về hướng bắc.

- Chúng ta sẽ bay bao xa?

Viên phi công kiểm tra lại màn hình điều khiển. - Khoảng ba ngàn dặm.

Rachel bật dậy:

- Cái gì? - Cô cố nhớ lại kiến thức địa lí của mình, nhưng không thể nhớ ra được địa điểm nào xa đến thế. - Những bốn giờ bay cơ à?

- Với tốc độ hiện giờ thì đúng thế đấy ạ. - Anh ta trả lời. - Cô ngồi cho chắc nhé.

Rachel chưa kịp nói câu gì thì anh ta đã bấm nút gạt ngay cánh máy bay đến vị trí bay tầm thấp. Sau một tích tắc, Rachel lại bị ấn mạnh vào lưng ghế một lần nữa khi chiếc máy bay lao vụt về phía trước. Sau một phút, chiếc phản lực đã đạt đến tốc độ 1500 dặm một giờ.

Lúc này cô bắt đau thấy chóng mặt. Bầu trời vùn vụt lao ngược về phía sau, và Rachel thấy buồn nôn. Lời nói của ngài Tổng thống lại vang lên trong tâm trí. "Rachel, tôi xin đảm bảo là cô sẽ không hối tiếc vì đã giúp đỡ tôi".

Rachel rên rỉ với tay lục túi xách. Đừng bao giờ tin lời một chính trị gia cả.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx