Chương 10
Sáng hôm sau khi Liên Phong tỉnh lại, tác dụng thuốc cũng đã bị đẩy lùi nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng, ngực tựa hồ hơi nặng, trợn mắt liền thấy Phò mã Tống Lạc đang gục trên người mình say ngủ, nước miếng giàn giụa. Hắn không khỏi nhíu mày, định đánh thức hắn lại không ngờ đối phương giống như con mèo nhỏ cọ lên ngực mình, chép lưỡi, tiếp tục ngủ.
Bộ dáng kia thật không khác gì nữ tử, thân thủ Liên Phong nhất thời dừng lại giữa không trung. Hắn nháy mắt hoảng hốt, bỗng dưng nhớ lại tối qua mình vì dược tính thiếu chút nữa phạm lỗi, nhất thời hai má hơi nóng.
Hắn thân là thủ lĩnh ngự tiền thị vệ, từ nhỏ chưa từng tiếp xúc qua với nữ nhân cũng không muốn dính dáng đến nữ sắc nên mới có lời đồn Liên Phong là nam nhân tốt. Nhưng trên thực tế, tình cảm của hắn cơ hồ là một tờ giấy trắng, thế nên tối qua khi dược lực phát huy, hắn mới không chịu nổi. Nếu không nhờ một gậy kia của Tống Lạc, hắn thật đúng là hết cách, không dám cam đoan kế tiếp có thể phát sinh sự tình khó đoán gì hay không.
Bất quá nói lại, người này tuy tay chân mềm yếu nhưng một gậy kia khí lực không nhỏ, so với bộ dáng mèo nhỏ trước mắt này hoàn toàn tương phản.
Dù sao vẫn là nam tử, sao có thể so sánh với nữ tử trói gà không chặt? Liên Phong bỗng thấy vừa rồi mình có ý so hắn với nữ tử thật buồn cười, tâm tình không khỏi thả lỏng một chút, thân thủ quyết đoán thúc hắn.
Cảm thấy có người lay mình, Lâm San còn đang buồn ngủ mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn người đang đeo mặt nạ, định thần hồi lâu mới tỉnh ngộ, giật mình một cái, chạy trối chết giống như sau đó không còn đường lui.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi đừng tới đây!" Nàng tuy vừa tỉnh ngủ nhưng vẫn nhớ rõ ràng chuyện tối qua, đặc biệt chính tay mình còn đánh người ta một gậy, bao nhiêu khí lực từ lúc còn bú sữa đến giờ đều đem ra sử dụng đến mức hiện tại tay còn đau. Soái ca cố nhiên cảnh đẹp ý vui nhưng nếu chọc giận soái ca, đặc biệt soái ca này còn có một cây đao trên lưng, vậy không phải chuyện đùa.
Nhìn Tống Lạc khẩn trương như vậy, Liên Phong ngẩn ra, lập tức hiểu lầm. Chẳng lẽ vì mình hôm qua dọa hắn, hắn mới có thể sợ mình như vậy? Nhất thời, trong lòng hơi áy náy: "Phò mã không cần khẩn trương, dược tính đã qua, vi thần hiện tại có thể khống chế được mình."
Bởi vì ngươi khống chế được mình ta mới sợ! Ta sợ ngươi tìm ta báo thù! Lâm San vừa nghe, càng sợ, liên tục lui về phía sau giống như còn muốn chui xuống dưới bàn.
Liên Phong đáng thương thật sự không rõ tối qua mình đã làm chuyện thiên lý bất dung gì, nhất thời cảm giác áy náy biến thành tội lỗi, ngự tiền thị vệ đại nội trải qua các loại nhiệm vụ gian khổ lần đầu gặp chuyện như vậy không biết làm sao.
Lâm San sau một hồi né tránh sau bàn, thấy Liên Phong ở đằng kia tựa hồ không có ý muốn trả thù mình, liền đánh bạo hỏi một câu: "Cái kia... Ngươi... Đầu ngươi có khỏe không?"
Liên Phong lại hiểu lầm. Không ngờ Phò mã tuy sợ mình nhưng còn quan tâm đến thương tích trên đầu, đây là tình thương dữ dội vĩ đại đến nhường nào, nhất thời Liên Phong vì vậy có chút cảm động.
"Hồi bẩm Phò mã, thần không có việc gì."
"Thật sự? Ngươi xác định?"
"Thần xác định."
Thấy hắn khẩu khí thật tình, không giống nói dối, Lâm San nhẹ nhàng thở ra, nếu đầu không sao, hẳn là hắn sẽ không trả thù mình, vì thế sử dụng tứ chi bò ra từ dưới bàn, chớp ánh mắt ngưỡng mộ Liên Phong: "Kia... Chúng ta hồi cung?"
Liên Phong ngẩn ra cảm giác không nói thành lời, sau một lát, hắn gật đầu: "Thần tuân mệnh."
***
Hai người thuê một chiếc xe ngựa, rời Ỷ Hồng Lâu hồi cung, dọc đường Liên Phong không nói gì chỉ có mỗi Lâm San ở một bên líu ríu lải nhải.
"Ta nói Liên thị vệ, ngươi cũng quá không cẩn thận, người ta muốn ngươi uống rượu ngươi liền uống, ngươi cũng không nhìn xem Đỗ Cảnh kia là loại người nào, rõ ràng nhã nhặn biến chất, mặt người dạ thú, vừa thấy là biết ngay xấu bụng, về sau đừng nói là hắn muốn ngươi uống rượu, hắn mời nước ngươi cũng không thể uống!"
"Hắt xì!" Đỗ Cảnh đang ở trong tẩm cung của mình liền hắt xì, tay xoa mũi, "Tiểu Phúc Tử? Ta cảm thấy có người đang mắng ta..."
Tiểu thái giám Tôn Phúc bên người Đỗ Cảnh vội vàng nói: "Hắt xì một cái là có người nhớ thương điện hạ."
Liên Phong khóe miệng co rút, không đáp lại.
Lâm San còn tiếp tục mắng: "Ta biết hắn mời chúng ta ra ngoài không phải là chuyện tốt, làm hoàng tử như hắn cũng thật là thất bại, con mẹ nó, ngay cả kim đao của ta... A, không đúng, là khi dễ thị vệ ngươi sao? Quả thực chính là không bằng heo chó, không không không! So hắn với heo chó còn vũ nhục heo chó!"
"Hắt xì!" Đỗ Cảnh lại hắt xì một cái, "Tiểu Phúc Tử, ngươi có chắc là không có ai đang mắng bổn hoàng tử?"
"Hồi bẩm điện hạ, hắt xì hai lần là có người rất nhớ thương điện hạ."
"Hắt xì!"
"Ba cái chính là có người vô cùng nhớ thương điện hạ."
"Hắt xì, hắt xì, hắt xì!"
Tôn Phúc lau mồ hôi: "... Điện hạ, ngài sẽ không phải là nhiễm phong hàn chứ?"
Đỗ Cảnh: "..."
Cứ thế, từ Ỷ Hồng Lâu đến hoàng cung, Lâm San cứ thế thao thao bất tuyệt mắng Đỗ Cảnh suốt dọc đường, nghe khẩu khí còn chưa bớt giận được chút nào, đáng thương cho Liên Phong, nghe hết trên đường, chịu đủ tàn phá về mặt tinh thần, mặt đều cứng ngắc. Nhưng bạn học Lâm San vẫn chưa hết ý.
"Phò mã."
"Đê tiện không đáng sợ, đáng sợ nhất là đê tiện có nội hàm giống như hắn vậy, cái gọi là nước quá trong ắt không có cá, người đê tiện là vô địch..."
"Phò mã!" Liên Phong cao giọng.
"A?" Lâm San lấy lại tinh thần, vẻ mặt mê man: "Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?"
Liên Phong không nói gì: "... Phò mã, đến hoàng cung rồi."
"A? Nhanh vậy!" Lâm San lúc này mới giác ngộ, ngượng ngùng cười, "Ha ha, mắng rất hăng say, không chú ý... Liên thị vệ, lần tới chúng ta có cơ hội lại cùng nhau mắng hắn, người như thế chính là để mắng, không mắng hắn, hắn còn không thoải mái... A!" Đây là xe ngựa xuống một bên, đang phân thân nói xấu, không cẩn thận liền chúi đầu ngã xuống.
May mắn Liên Phong lanh tay lẹ mắt, một phen đỡ nàng.
Lâm San chỉ thấy một trận thiên hôn địa ám, cả người lập tức bay giữa không trung, mở mắt ra nhìn thấy nắng sớm trên đỉnh đầu xuyên qua một bên mặt Liên Phong, chiếu vào mắt. Ánh mắt của nàng một khắc có chút mê ly, ánh bạc của mặt nạ dưới ánh mặt trời lóe sáng, trong một phần ba giây, trong lòng Lâm San xẹt qua một tia kỳ diệu nhưng ngay sau đó lập tức bị gián đoạn bởi một thị vệ.
Thị vệ sắc mặt tái nhợt, khẩn trương nói: "Liên đại nhân, sao bây giờ ngài mới trở về! Xảy ra đại sự không hay! Trong hoàng cung tối qua có thích khách!"
Chương 11
Thích khách? Nghe được từ này, Lâm San phấn khởi, hai mắt lóe sáng tìm kiếm tin tức bát quái, lỗ tai dựng thẳng để nghe rõ hơn.
Nhưng thị vệ kia thì thầm cùng Liên Phong, sắc mặt hai người nhìn qua đều không tốt lắm, đặc biệt tiểu thị vệ kia, càng nói mặt càng trắng bệch.
Lâm San thấy có chút không ổn, chẳng lẽ hoàng đế xảy ra chuyện? Đang muốn hỏi, Liên Phong đã tới bên cạnh.
"Phò mã, thần còn có việc phải làm, thỉnh ngài hồi cung trước." Thanh âm của hắn nghe qua thực bình tĩnh giống như không phát sinh đại sự gì.
"Thích khách kia..."
"Phò mã không cần lo lắng, thích khách đã bị bắt."
Thì ra đã bắt được! Lâm San nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt hưng phấn lại bắt đầu lóe lên: "Dù sao ta cũng không có việc gì, ngươi dẫn ta tới mở mang kiến thức một chút?"
"Thích khách mặc dù đã bắt nhưng không biết còn có đồng bọn hay không, nay hoàng thành đã giới nghiêm, thần khuyên Phò mã tốt hơn vẫn là hồi cung sớm."
Còn có đồng đảng?! Lâm San lập tức lại khẩn trương, tuy rằng thực muốn đi xem thích khách trong truyền thuyết ra sao nhưng so ra, mạng nhỏ hiển nhiên quan trọng hơn. Nàng liên tục gật đầu, chuẩn bị trở về, ngay tại lúc nàng đi chưa xa, Liên Phong bỗng nhiên gọi nàng lại.
Lâm San quay đầu nhìn thân ảnh cao ngất đứng dưới nắng sớm, bóng dài đổ theo sau, lan trên tường thành hoàng cung bất giác có cảm giác trang nghiêm.
"Đa tạ." Liên Phong mở miệng, ngữ khí nhạt nhẽo như thường.
Lâm San không nói nên lời, cười gật gật đầu với hắn, xoay người bước nhanh rời đi.
***
Từ cửa thành đến tẩm cung công chúa, mí mắt Lâm San giựt liên hồi, nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Liên Phong, trong lòng bất an nhưng tột cùng không biết là gì.
Trở lại tẩm cung vừa vặn đụng phải Đỗ Minh Nguyệt đang tính xuất môn, đối phương giống khổng tước cao ngạo như trước không liếc nhìn nàng một cái, chỉ ngẩng đầu uốn éo đi qua, vốn định mượn cơ hội biểu hiện một chút uy nghiêm công chúa, không ngờ Lâm San đến liếc cũng không thèm liếc một chút.
Nhất thời, Đỗ Minh Nguyệt nổi giận, hét lớn: "Tống Lạc, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Vốn Lâm San đang thất thần, bỗng nghe một tiếng hét như vậy liền dừng bước, nhìn khắp một vòng, mới phát hiện Đỗ Minh Nguyệt ở phía sau, đùng đùng nổi giận trừng mắt nhìn mình, đám nô tài phía sau sợ tới mức đều lui ra chỗ khác.
"Tống Lạc, vì sao thấy bản công chúa mà không thỉnh an?"
Thỉnh an cái đầu ngươi! Lâm San mắng thầm, tâm tình vốn đang phiền chán, nào có sức vòng vo với công chúa, mở miệng một câu: "Công chúa thật thích nói giỡn? Từ xưa đến nay, người làm tướng công đều được nương tử thỉnh an, thật đúng là học mà không biết dùng."
"Ai... Ai là nương tử của ngươi!" Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, khí thế yếu đi rất nhiều.
"Điều này thật kỳ quái, thần cùng công chúa đã lạy thiên địa, động phòng, nếu công chúa không phải nương tử của thần, chẳng lẽ kia trên lễ đường là mèo là chó? Đương nhiên, nếu công chúa không ngại, thần cũng sẽ không để ý!"
"Tống Lạc, ngươi ngươi ngươi..." Đỗ Minh Nguyệt ngậm bồ hòn, chỉ vào mũi Lâm San, không nói lại được.
"Ta ta ta làm sao vậy?" Lâm San ưỡn ngực, ngực lão nương còn lớn hơn ngươi! Ngươi là cái gì chứ!" Công công công chúa nếu không có việc gì, thần thần thần về phòng nghỉ ngơi trước, tối qua chơi ở Ỷ Hồng Lâu thật sự quá mệt mỏi."
Thấy Lâm San nhại lại lời mình, Đỗ Minh Nguyệt tức giận quá mức nhưng rất nhanh nàng ý thức được một chuyện: "Ngươi nói cái gì? Ngươi, ngươi đi Ỷ Hồng Lâu?!"
"Hồi bẩm công chúa, thần vốn không định đi nhưng Tam hoàng tử lôi kéo thần, thật sự thần cảm thấy không thể chối từ thịnh tình. Ai u, thần mệt nhọc, đi ngủ trước một giấc, công chúa không cần tiễn." Lâm San nói xong quay đầu, hắc hắc cười gian: "Đỗ Cảnh, ngươi dám giành kim đao với ta, đi chết đi!"
Quả nhiên, Đỗ Minh Nguyệt mặt biến sắc: "Hay cho ngươi Đỗ Cảnh, dám giúp người ngoài đùa giỡn ta! Ngươi chết chắc rồi!"
Cùng lúc đó, bọn hạ nhân ở phía sau Đỗ Minh Nguyệt nhìn bóng dáng Lâm San rời đi, trong mắt đều lóe ra tia sùng bái: "Phò mã rất mạnh mẽ, ngay cả công chúa cũng dám chống đối! Anh hùng!!!"
Từ đó về sau, có tin đồn công chúa sợ Phò mã, hình tượng Tống Lạc lập tức sáng chói hơn. Từ hình tượng tể tướng gia Nhị công tử khuôn mặt thanh tú đã tăng lên một tầm cao mới hoàn toàn, nghiễm nhiên thành thần tượng của toàn bộ cung nữ, thái giám cùng thị vệ trong hoàng cung, leo lên mười vị trí hàng đầu trong bảng xếp hạng 108 mỹ nam kinh thành, thanh danh cao ngất, tiền đồ vô hạn.
Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này, trước mắt mà nói Lâm San còn không biết năng lực khắc chế công chúa của mình mạnh mẽ cỡ nào, nàng đây là đang ngồi bên bàn, vừa bóc hạch đào, vừa nhớ lại chuyện lúc sáng.
Kỳ quái, không phải chỉ là thích khách đột nhập hoàng cung thôi sao? Người đã bắt được thì bất an gì nữa? Cho dù hoàng đế trách tội xuống, nhiều lắm thì cũng trách thị vệ thất trách mà thôi... Đợi chút! Lâm San bỗng nhiên tỉnh ra.
Liên Phong hắn... là thị vệ mà? Bingo!
Còn là thủ lĩnh thị vệ? Bingo!
Tối hôm qua, hắn không ở hoàng cung? Bingo!
Thì chẳng phải là thất trách? Bingo!
Sẽ bị phạt? Bingo! Bingo! Bingo!
Mẹ ta nha! Lâm San vỗ bàn đầy xác hạch đào, trách không được buổi sáng bộ dáng Liên Phong giống như là "Trời rét sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về!", nghĩ mất nửa ngày thì ra là do bị phạt!
Xong rồi xong rồi, đều nói gần vua như gần cọp, tiểu tử này làm hoàng đế tức giận, sẽ rơi đầu, như vậy... Lâm San bỗng thấy không đành lòng. Hơn nữa, tối qua hắn bị mình đánh một gậy choáng váng, tính ra mình cũng có ít nhiều trách nhiệm.
Lâm San càng nghĩ càng không thông, vòng vo vài vòng trong phòng, quyết định đi xem sao.
Ngay lúc đó Tiểu Lục nghe nói Tống Lạc đã trở lại, vội vàng: "Ai u Phò mã gia, ngài cuối cùng đã trở lại! Tối qua hù chết nô tỳ! Nghe nói thích khách kia thật lợi hại! Cao như vậy! To như vậy! Đầu lớn như vậy! Trong tay có ba thanh kiếm! Còn biết phi thân nha!"
Ngươi nói là hắn là siêu nhân chắc? Lâm San xấu hổ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, thích khách kia bị bắt rồi?"
"Đúng vậy." Tiểu Lục gật đầu, "Nghe nói trong cung xuất động đại nội cao thủ mới miễn cưỡng bắt được hắn, người kia giết người không chớp mắt, một kiếm chém xuống là rơi đầu, chết hết mười mấy thị vệ."
Lâm San trong lòng cả kinh: "Kia Hoàng thượng..."
"Hoàn hảo hoàng thượng tối qua không ngủ ở tẩm cung, không phạm thánh giá. Đúng rồi, còn có chuyện này! Tối qua sau khi thích khách bị phát hiện, không thấy bóng dáng thống lĩnh ngự tiền thị vệ Liên Phong đâu cả, Hoàng thượng hình như rất tức giận, sáng sớm liền kêu Liên Phong đến hỏi tội."
Lâm San trong lòng, lộp bộp một chút.
"Kia... Kia người khác thế nào?"
"Đương nhiên là bị phạt! Tuy rằng hoàng thượng luôn ân sủng hắn hơn nhưng lần này hắn biến mất rất không phải lúc, nghe nói long nhan giận dữ, đương trường đã sai người đánh hắn hai mươi roi, ngài đừng xem thường hai mươi roi, kia là roi đặc chế, cấp trên đều mang ý châm biếm, rất rắn chắc ... Ai, Phò mã! Ngài, ngài đi đâu?"
Lâm San đã sớm tông cửa xông ra, không thấy bóng dáng.
Chương 12
Trên đường từ tẩm cung công chúa tìm hiểu, rốt cục đã tìm được chỗ của Liên Phong, đúng lúc có một tiểu thị vệ lo lắng đi ra, Lâm San đuổi bước lên ngăn hắn lại.
Thấy người tới là Phò mã, tiểu thị vệ kia hành lễ, sắc mặt vẫn không tốt như trước: "Hồi bẩm Phò mã, chúng tiểu nhân vừa đưa Liên đại nhân về phòng."
"Hắn hiện tại thế nào? Thái y đâu? Sao không kêu Thái y đến xem?"
"Việc này..." Tiểu thị vệ mặt biến sắc, "Thái y đã tới nhưng Liên đại nhân nói lần này là do mình thất trách nên phải bị phạt, đã bảo Thái y về..."
Người này ngu chưa? Lâm San có chút sốt ruột, biết hai mươi roi này không phải chuyện đùa. Liên Phong này cũng thật là, phạt thì phạt, vết thương thì vẫn nên xem! Vì thế hắn nói: "Ta vào xem."
"Ai!" Tiểu thị vệ vội vàng ngăn Lâm San lại, "Đại nhân có lệnh, không cho ai vào, Phò mã gia, ngài đừng khó dễ thuộc hạ."
Lâm San giận: "Tránh ra, ta là Phò mã! Ngươi nghe ta hay nghe đại nhân nhà các ngươi?"
Tiểu thị vệ có chút buồn rầu nghĩ nghĩ: "Nghe đại nhân ..."
"Ngươi!" Lâm San cắn răng, "Ngươi bức ta nói cho công chúa sao?"
"..." Tiểu thị vệ đáng thương run run một chút, "Phò mã, thuộc hạ xin lui, ngài... Ngài tùy ý..."
Công chúa gì đó thật tốt! Lâm San đắc ý, vội vàng chạy vào phòng Liên Phong, còn chưa tới cửa, chợt nghe bên trong có tiếng vật gì đó rơi xuống đất.
Nàng vội vàng đẩy cửa đi vào, vừa mở cửa liền thấy Liên Phong một thân trắng toát vừa đánh rơi chén nước, chắc là vừa rồi lấy nước không cẩn thận để bị rơi.
"Ai! Ta đến, ta đến!" Lâm San thấy hắn đứng không vững, vội vàng đi qua đỡ lấy hắn.
Tay mới để lên hai vai của hắn, chợt nghe một tiếng hừ nhẹ, trong tay có dính chút gì. Lâm San cả kinh, vội vàng rụt tay về, nhìn vết máu trên ngón tay lại nhìn máu đang chảy trên áo trắng của Liên Phong, có chút ghê người.
Lâm San chưa từng gặp qua việc này, lập tức sợ tới mức phát hoảng: "Kia... Cái kia... Ngươi... Lưng của ngươi..."
"Phò mã không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ không đáng..." Lời tuy nói vậy nhưng người lại không đứng vững, ngã về phía nàng.
"Ai!" Lâm San chỉ thấy một cỗ trọng lực thật lớn đè xuống mình, may mắn phía sau có cái bàn, bằng không liền ngã cùng người này luôn rồi.
"Thần không cố ý, thần... Thần có chút mệt mỏi... Phò mã thỉnh hồi..." Liên Phong miễn cưỡng đứng dậy, tay đặt trên vai nàng, môi trắng bệch, suy yếu đến cực điểm.
"Hồi cái đầu ngươi!" Lâm San rốt cuộc nhịn không được, mở miệng mắng, "Ngươi lên giường nghỉ cho ta! Cởi quần áo ra! Thuốc đâu? Thuốc ở chỗ nào?" Loại người hay đâm chém như hắn, trong phòng hẳn là có kim sang dược linh tinh gì đi.
"Phò mã, thần bị phạt là đáng tội..."
"Ngươi nếu không nghe lời ta, ta liền nói công chúa trong cung thiếu mấy tên thái giám, còn thị vệ các ngươi hình như rất nhiều ..."
"Phần phật" một tiếng, tất cả thị vệ đang nhìn lén bên ngoài đều ôm hạ bộ, chạy mất dạng.
Liên Phong: "..."
"Thuốc ở ngăn tủ thứ hai bên kia, trong bình màu đỏ." Liên Phong nằm trên giường, có chút bất đắc dĩ.
Lâm San theo chỉ dẫn của hắn, thuận lợi lấy được kim sang dược, thuận tiện sờ soạng cái bình hoa sứ men xanh duy nhất đặt trên tủ kia. Oa! Giá trị không nhỏ?
Liên Phong nằm trên giường, áo khoác còn không cởi, trên lưng loang lổ vết máu, không cách nào ngăn vết máu mới đang không ngừng chảy ra.
Lâm San bên ngoài nhìn qua tuy rằng thực hung hăng nhưng đến lúc cầm thuốc đi qua, vẫn có chút khiếp đảm, tay định làm nhưng lại không dám đụng đến áo.
"Phò mã nếu sợ, thần có thể..."
"Sợ ngươi cái đầu! Ta xem giống như đang sợ sao?" Lâm San ưỡn ngực, cắn răng một cái, cầm cây kéo định mở quần áo.
Tuy trong lòng có chuẩn bị nhưng quần áo vừa mở ra, trong nháy mắt một mùi máu tươi xộc đến, vị giác liền bị một trận ghê tởm long trời lở đất. Vết thương bị roi quất ở sau lưng đã da tróc thịt bong, mấy vết thương nghiêm trọng không ngừng chảy mảu. Một khắc kia, Lâm San cảm thấy áy náy dâng tràn, mũi ê ẩm, hốc mắt nhịn không được có chút phiếm hồng.
"Ngươi kiên nhẫn một chút." Nàng dằn cảm giác buồn nôn, xử lý đơn giản miệng vết thương, đem kim sang dược đổ lên trên miệng vết.
Rõ ràng cảm giác được người trên giường thân mình cứng đờ nhưng không hé răng, tay nắm chặt thiếu điều đã trắng bệch.
Lâm San hoảng sợ, vội vàng ngừng tay, vội vàng nói: "Này, ngươi có khỏe không?"
"Phò mã yên tâm, thần không có việc gì."
Thanh âm này hiển nhiên thật thống khổ lại ra vẻ vân đạm phong khinh, Lâm San tay hơi run, lần đầu tiên đụng phải sự tình này, nàng hiển nhiên hoang mang lo sợ, cả người quýnh lên, bỗng dưng nhớ tới chuyện xưa.
Trước kia mình không cẩn thận ngã bị thương, trầy da khóc lớn, bà nội thổi thổi miệng vết thương nói với nàng: "San San ngoan, thổi một chút sẽ không đau! Không đau đúng không..."
Lâm San nhớ lại chuyện này, vội vàng cúi người, miệng thổi thổi vết thương của Liên Phong.
Liên Phong vốn vẫn cố nén đau, thần trí đã có chút mơ hồ, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng một trận mát dịu, mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu: "Thổi một chút sẽ không đau! Không đau, không đau..." Thanh âm đứt quãng này truyền đến tai, giống một đôi tay mềm mại, nhè nhẹ vỗ về, dường như tất cả đau đớn vừa rồi dần dần biến mất...
"Cổ kim nội ngoại, rịt thuốc xong đều có thể ru ngủ, phỏng chừng người này cũng vậy!" Sau khi bôi thuốc cho Liên Phong xong, xác định hắn đang ngủ mà không phải ngất, Lâm San nhẹ nhàng thở ra cùng lúc đó cảm thán như vừa rồi.
Có thể ngủ đã xem như không có việc gì, không có việc gì ta không cần áy náy! Gánh nặng tâm lý của Lâm San nhất thời giảm đi nhiều, cuối cùng xem xét vết thương lần nữa, bảo đảm tất cả đều đã được bôi thuốc mới đứng lên, cất thuốc lại chỗ cũ, chuẩn bị đi ra.
Liền sau đó, ánh mắt nàng chạm phải kim đao đặt trên bàn của Liên Phong, nghiễm nhiên sinh sát ý như nhìn thấy sơn dương đang đợi làm thịt, như một dĩa giò kho tàu đang bày sẵn ở tiệc rượu, giống như đang nói: "Đến đây đi, đến thôi!"
Lâm San từng bước đi về phía trước, thời điểm đưa tay ra đột nhiên dừng lại, mắt nhìn Liên Phong nằm trên giường, cắn chặt răng, rụt tay về.
"Lần tới ngươi còn như vậy, đừng trách ta lợi dụng lúc ngươi gặp khó!" Nàng nói, cuối cùng lưu luyến đưa mắt nhìn kim đao kia rồi ra ngoài.
Từ chỗ Liên Phong ra, đã gần chạng vạng, trong hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm. Cũng khó trách, tối qua thích khách vào cung, hôm nay ngự tiền thị vệ thủ lĩnh vì thất trách bị phạt, có thể nào thủ vệ hoàng cung không giới nghiêm? Chẳng qua, so với nam nhân trong cung, nữ nhân lúc này thật kỳ quái?
Chỉ thấy ngự hoa viên hôm nay, phàm là cung nhân Lâm San đi ngang gặp được đều không giống lúc trước, trang điểm xinh đẹp, nét mặt tươi như hoa, tiếng cười vui tươi xa xa, không khác gì các cô nương ở Ỷ Hồng Lâu!
Làm sao vậy? Chẳng lẽ trong cung chuẩn bị lập đoàn thể phá đám chuyện làm ăn của Ỷ Hồng Lâu? Cũng không sai, cung nhân nhiều như vậy mà không dùng thiệt lãng phí tài nguyên, còn không bằng mở rộng nghiệp vụ mới trong cung... Lâm San lại bắt đầu tưởng tượng, vừa đi vừa nghĩ, bỗng dưng vừa vặn đụng phải hai cung nữ đang vui cười đùa giỡn phía trước.
Hai cung nữ vừa thấy đụng trúng Phò mã, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Nô tỳ lỗ mãng, xin Phò mã thứ tội."
"Đứng lên, đứng lên cả đi." Lâm San chịu không nổi đại lễ này, vội cho hai người đứng lên, kết quả khi hai người cùng đứng lên, nàng xém ngất xỉu.
Ta thèm vào! Các ngươi cũng không cần hóa trang kinh dị như vậy đi? Các ngươi cứ vậy mà ra ngoài cạnh tranh cùng Ỷ Hồng Lâu chắc chủ tiệm quan tài vui vẻ muốn chết.
Lau mồ hôi lạnh, Lâm San hỏi: "Ta không trách các ngươi, bất quá nói ta biết, vì sao các ngươi cao hứng như vậy?"
Hai cung nữ thoáng nhìn nhau, cúi đầu nở nụ cười si ngốc: "Phò mã không biết, thái tử đã hồi cung!"
Đúng vậy, trường kỳ đệ nhất mỹ nam trong bảng xếp hạng kinh thành, nghe nói nữ nhân thấy hắn liền điên cuồng, nam nhân thấy hắn liền xấu hổ tự cung, thái tử Đỗ Hạo đã khải hoàn!
@by txiuqw4