sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 31 - 32

Chương 31

Đều nói đằng sau sự thành công của nam nhân không thể thiếu nữ nhân, kỳ thật đằng sau sự thành công của một sơn trại cũng không thể thiếu nữ nhân, đặc biệt là một nữ nhân bộ dạng không tệ lắm.

Từ sau khi Lâm San gia nhập, Hắc Hổ Trại vốn đang bị bóng ma tiêu diệt bao phủ nhất thời tinh thần diện mạo rực rỡ hẳn lên! Cũng không đúng sao? Phần lớn sơn tặc đều là bất đắc dĩ mới vào rừng làm cướp, một đám tụ tập trên núi, ăn uống tắm giặt tất cả đều tự làm, nói khó nghe một chút, đôi khi còn lười mặc quần áo.

Nhưng hiện tại thì khác hẳn, trên núi bỗng nhiên có nữ nhân, còn là người đẹp, đâu thể cứ làm như vậy? Vô luận thế nào cũng cần sạch sẽ một chút mới phải?

Vì thế, nam nhân trong trại bỗng nhiên mau chóng thu thập quần áo đi giặt, dọn quét phòng ở, chỉ trong vài ngày, toàn trại cao thấp rực rỡ hẳn lên, một trại đại quê mùa tỏ ra văn nhã. Vương Hắc Hổ kích động nhìn Lâm San, muốn rơi nước mắt: "Cô nương, mấy năm trước nếu có thể sớm gặp ngươi, ta đâu cần tốn nhiều công sức!"

Kỳ thật khi Lâm San xuất hiện, không chỉ cải biến tinh thần diện mạo toàn trại mà quan trọng hơn là thức ăn của mọi người cũng thay đổi một bước lớn.

Lúc Lâm San vừa đến, phát hiện những thứ kia thật không phải dành cho người ăn, tất cả bọn họ tùy tiện cắt lợn rừng, gà rừng nửa sống nửa chín mà ăn, đây là thức ăn sao? Vì thế Lâm San buổi tối đói bụng ngồi nướng chân gà rừng.

Mới đầu chỉ tính lấp đầy bụng mình, không nghĩ mùi gà nướng thơm lừng kinh động toàn bộ sơn trại, chờ gà kia vừa nướng chính, chung quanh bàn đã bu đầy hồ ly cáo già mắt xanh thăm thẳm. Lâm San 囧 , nói: "Muốn ăn sao?"

Nói còn chưa xong, gà trên tay đã biến mất, trước mắt đều là nam nhân để nửa thân trần đợi ăn gà cả buổi tối, có người còn ngửa mặt lên trời thét dài: "Con mẹ nó, quá ngon!", "Mẹ nó, con đây là đang nằm mơ!"..

Lâm San một bên nhỏ mồ hôi, chỉ là một con gà thôi mà...

Từ đó về sau, Lâm San bắt đầu phụ trách việc ăn uống của sơn trại. Tuy nói là phụ trách, bất quá nàng cũng chỉ động thủ nấu cơm làm đồ ăn mà thôi, các việc lặt vặt khác như đốn củi, nhóm lửa, rửa rau, rửa chén... đều đã được Hạ Lão Tam toàn bộ an bài người giúp nàng, đãi ngộ rất tốt.

Như vậy qua vài ngày, Lâm San bỗng nhiên không còn lo về chuyện nữ Phò mã nữa mà thấy thì ra làm nữ sơn tặc cũng không tồi.

Chẳng qua, nàng rất nhanh liền phiền não.

Vấn đề xuất phát từ Hạ Lão Tam, người này phỏng chừng thật sự là tám trăm năm chưa gặp nữ nhân, đối với Lâm San ân cần vạn phần, khắp nơi đều toát ra thần sắc ái mộ, huynh đệ toàn trại đều biết Hạ Lão Tam có ý với Lâm San, tất cả đều không kiêng kỵ kêu nàng đại tẩu, đem Lâm San 囧 đến độ muốn táo bón.

Tuy bộ dạng Hạ Lão Tam sau khi tắm rửa sạch sẽ không quá tệ nhưng Lâm San thật không phải kén chọn. Lâm San thường nói trong tình yêu nàng sẽ không chọn ba lấy bốn nhưng nếu không có cảm giác gì với đối phương thì làm sao có thể sống chung với nhau cả đời?

Kết quả Lâm San buồn rầu, bắt đầu lo lắng tìm cơ hội rời sơn trại.

Cơ hội để Lâm San trốn thoát đến nửa tháng sau mới xuất hiện, bởi vì triều đình chèn ép, Hắc Hổ Trại đã lâu không xuống núi đánh cướp, sinh kế dài ngày của gần năm trăm nhân khẩu trong trại mới là vấn đề to tát nhất bây giờ, vừa vặn sau đó có tin đầu tháng năm có một xe hàng hóa xa xỉ sắp vào kinh có đi ngang qua Ô Long Sơn.

Bị quân tiêu diệt chèn ép lâu ngày nên Hắc Hổ Trại nhất thời không yên, Vương Hắc Hổ lúc này cũng thấp thỏm, nếu cướp cũng chết, không cướp cũng chết, rõ ràng cũng chỉ có một kết cục. Vì thế, hắn suốt đêm triệu tập toàn trại, bàn mưu cướp số hàng hóa lần này.

Lâm San hiện tại tốt xấu gì cũng coi như một phần tử trong trại, khi đại hội khai mạc liền đứng một bên nghe, bỗng nhiên ý thức được lúc toàn trại xuống núi chính là thời cơ tốt để mình rời đi? Như thế, nàng bắt đầu vụng trộm tính toán...

Đến ngày đó, huynh đệ trong trại võ trang, từ Vương Hắc Hổ đến Hạ Lão Tam đều dẫn quân xuống núi.

Trước lúc xuống núi, Hạ Lão Tam còn luyến tiếc Lâm San, kéo tay nàng, động tình nói: "Muội tử, không cần lo lắng cho huynh, huynh không có việc gì! Chờ ta trở về!"

Lâm San rút mặt, ai lo lắng ngươi? Ta là lo lắng cho bản thân có thể chạy thoát hay không!

Chờ bọn người Hạ Lão Tam vừa đi, Lâm San trở về phòng bắt đầu thu thập này nọ, nàng vì đột ngột bị người bắt cóc ra khỏi cung nên không kịp mang theo tiền bạc ngày thường tích trữ, hành lý duy nhất chỉ có một bộ trang phục của Đỗ Hạo cùng thắt lưng thêu kim long kia.

Ngươi nói nếu trên này thêu đầu gà thì tốt biết mấy? Thêu chi con rồng làm ta không bán được cho ai! Lâm San mắng đai lưng kia một câu, ném xuống chân hung hăng đạp vài cái mắng tiếp: "Còn có thái tử gì chứ? Con mẹ ngươi! Dám chiếm tiện nghi của ta!" sau đó nàng trộm thu thập vài món đồ Hạ Lão Tam đưa cho rồi hạ sơn.

Bởi vì toàn bộ quân chủ lực của sơn trại đều xuống núi, lưu lại một đám già yếu không sức chiến đấu nên Lâm San thực dễ dàng tránh né, chuồn khỏi sơn trại.

Dọc đường đi, trên Ô Long Sơn hoa thơm cỏ lạ, phong cảnh xinh đẹp. Lâm San vẫn là lần đầu mặc nữ trang tự do tự tại hành tẩu như vậy, tiền bạc không có, tiền đồ chưa biết nhưng trong lòng vui sướng chưa từng có. Vừa xuống núi, nàng quay đầu nhìn lại con đường đã đi qua, trong lòng yên lặng nói một câu: "Tạm biệt hoàng cung, Tể tướng phủ, tạm biệt Tiểu Lục, Đỗ Hạo đáng ghét, còn có tạm biệt kim đao cùng Liên Phong ngươi... Lâm San ta về sau không cần che giấu thân phận nữa, ta muốn đường đường chính chính làm nữ nhân, tìm nam nhân thuận mắt, sống hạnh phúc!"

Trong lòng tuy rằng nghĩ vậy nhưng không khỏi nảy sinh vài phần lưu luyến, nhìn chằm chằm con đường xuống núi thật lâu, nàng lúc này mới thở thật dài, quyết đoán quay người đi.

Ngay khi nàng vừa xoay người trong tích tắc, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng "Giết!" Thanh âm tiếp theo là tiếng người ngựa đang chém giết không dứt, bụi bay mù trời, đất rung núi chuyển.

Lâm San đáng thương hoàn toàn không ngờ mình đã chọn con đường xuống núi hẻo lánh nhất nhưng không may lại là chỗ bọn người Hạ Lão Tam  mai phục. Đám sơn tặc mai phục nhìn thấy một đội xe ngựa từ xa đi tới, nghĩ mục tiêu đã đến, một tiếng ra lệnh rồi tất cả đều lao xuống.

Mà ở đầu đường kia, đoàn xe cũng không vì vậy mà kích động, ngược lại đoàn xe tiếp tục chạy về hướng sơn trại. Đợi đến lúc đám người Hạ Lão Tam  hiểu được đây là cạm bẫy, nhiểu quan binh ẩn mình trong đoàn xe đã bay ra, bắn hàng loạt mũi tên nhắm ngay đám sơn tặc.

Hạ Lão Tam với đám người đi cùng tất cả đều ngây ngẩn, đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một nam tử toàn thân trang phục đen từ trong đám binh lính đi ra, cước bộ mạnh mẽ, khí thế bức người. Trên mặt hắn mang mặt nạ bạc, kim đao bên hông lóe sáng trong ánh nắng chiều.

Hắn dùng thanh âm lạnh lùng nói: "Đầu hàng hay là chết, các ngươi tự mình chọn đi."

Hạ Lão Tam tự xưng là trời sinh thần lực, võ công cái thế, song đao quét ngang mấy chục sơn trại trên Ô Long Sơn cũng không suyễn một hơi nhưng chưa bao giờ gặp qua một đối thủ như lúc này, tuy chưa giao thủ cùng hắn vậy mà khí thế trong người đã giảm sút phần nào.

Hắn biết mình hẳn phải trải qua một hồi ác chiến với người đối diện nên cầm chặt song đao trong tay, quay qua thoáng nhìn đại ca Vương Hắc Hổ.

Vương Hắc Hổ sắc mặt thực ngưng trọng, hắn không phải sợ chết nhưng giờ khắc này, hắn không thể trơ mắt nhìn nhiều huynh đệ đã cùng mình vào sinh ra tử đi vào chỗ chết, hắn là lão đại của sơn trại nên phải có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho bọn họ.

Hắn liếc Hạ Lão Tam  một cái ý bảo đừng hành động thiếu suy nghĩ rồi sau đó Vương Hắc Hổ đi đầu, ném cây đao trong tay xuống.

Các huynh đệ của sơn trại thấy lão đại đã đầu hàng, trong lòng tuy không phục nhưng cũng không thể không nể mặt đành phải ném đao luôn, một lát sau, gần trăm người đã đầu hàng chỉ còn lại Hạ Lão Tam cùng vài huynh đệ cá biệt còn chưa ném vũ khí trong tay xuống, đặc biệt Hạ Lão Tam trừng hai mắt hung ác nhìn Liên Phong giống như muốn phát hỏa đến nơi.

Liên Phong hướng thủ hạ phất tay, nói: "Buông binh khí có thể đi, chống cự giết không tha." Câu cuối cùng kia lạnh như băng không mang theo chút hơi ấm, làm mọi người có mặt ở đây không khỏi run sợ.

"Lão Tam, còn ở trên núi lo gì không củi đốt, đừng xúc động." Vương Hắc Hổ khuyên Hạ Lão Tam.

"Đại ca, ngươi đi đi! Ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng đám cẩu tặc triều đình này, ta biết ngươi cùng các huynh đệ vào sinh ra tử, không đành lòng nhìn bọn họ chết nhưng ta không giống, ta từ nhỏ không cha không mẹ, sơn trại là nhà của ta, ta sẽ không trơ mắt nhìn nhà mình bị người ta hủy diệt, hôm nay chỉ cần Hạ Lão Tam ta còn ở đây, ai cũng đừng nghĩ động đến một cái cây của Hắc Hổ Trại!"

Hạ Lão Tam lời nói chính nghĩa lẫm liệt, nháy mắt làm các huynh đệ của Hắc Hổ trại ở đây cảm động, Vương Hắc Hổ hốc mắt lập tức liền đỏ, một phen cầm tay Hạ Lão Tam: "Lão Tam, ngươi nói đúng, sơn trại là nhà của chúng ta, ta cũng không đi!" Dứt lời, nhặt đao lên, hướng về phía các huynh đệ kêu: "Các vị huynh đệ, hôm nay nếu các ngươi muốn đi, Vương Hắc Hổ ta không ngăn cản, nếu luyến tiếc sơn trại muốn lưu lại, thì hãy đứng về phía bên này với ta!"

Phút trầm mặc ngắn ngủi qua đi, có người nhặt đao, một người, hai người, ba người... Tất cả mọi người đều đứng cạnh Vương Hắc Hổ, trong mắt đều toát lên nghĩa khí vô cùng mạnh mẽ.

Nhìn thấy hết thảy, Liên Phong cũng không bất an, quyết đoán phất tay, ra hiệu cho đám cung thủ vừa rồi triển khai, mũi tên nhọn nhắm ngay đám người Vương Hắc Hổ.

Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông này, một bóng đen nho nhỏ sợ hãi rụt rè cõng một túi nặng, thân mình lom khom nhẹ bước rời đi.

Liên Phong phát hiện, thân thủ xuất chưởng, bắn một mũi tên về cái cây trước mặt Lâm San.

"A!" Lâm San hô một tiếng, ngã bịch xuống đất, hai mắt hoảng sợ nhìn về hướng mũi tên phóng tới, cùng Liên Phong bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều giật mình.

Chương 32

Liên Phong liếc mắt một cái lập tức nhận ra Lâm San.

Từ khi nhận lệnh xuất quân tiêu diệt sơn tặc đến nay đã gần một tháng, người mình ngày đêm tưởng nhớ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt như kỳ tích, một thân nữ trang bình thường so với nam trang còn có vẻ xinh đẹp hơn rất nhiều, đôi mắt sáng ngời trong ánh tịch dương, nhìn qua thật động lòng người. Bao nhiêu ngày đêm, hắn từng mơ thấy dáng vẻ khi nàng mặc nữ trang, nay gần trong gang tấc, giống như bừng tỉnh trong cơn mơ.

Cùng lúc đó, Lâm San cũng thấy mình giống như đang nằm mơ, rõ ràng một khắc trước đó mình còn dứt bỏ hết lưu luyến, quyết định bắt đầu lại lần nữa thì gặp lại Liên Phong, hắn đứng ở đàng kia, phía sau là tịch dương đỏ trời, bão cát trên đường hơi nâng một góc áo hắn lên, màu bạc của mặt nạ lóe sáng.

Đây là một bức hình! Lâm San có chút mê muội, lúc tỉnh táo lại, tịch dương trước mắt đã bị che khuất, cái bóng thật dài của Liên Phong đổ trên người nàng, ánh mắt dưới mặt nạ hình như có ma lực đặc biệt, làm hết thảy mọi vật xung quanh đều yên lặng, chim chóc yên lặng, không khí ngưng trệ, ngay cả mây trắng ở chân trời cũng lẳng lặng, chăm chú...

Một bàn tay đến trước mặt nàng, là tay đao thủ, lòng bàn tay sạch sẽ, dày rộng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Lâm San thấy mình nhất định là bị quỷ ám, bằng không sẽ không đưa tay ra mà không lo lắng chút nào, ngón tay vừa chạm đến lòng bàn tay dày rộng một chút liền bị cầm thật chặt, sau đó một lực đạo thật lớn lôi nàng đứng lên, hơi ấm trong lòng bàn tay hắn truyền đến làm Lâm San có chút luyến tiếc buông ra.

Hạ Lão Tam không ngờ Lâm San xuống núi, còn đột nhiên xuất hiện trong trường hợp nguy hiểm này, càng thật không ngờ tên cầm đầu triều đình kia còn âu yếm bàn tay của cô nương nhà mình, có lầm hay không, bàn tay non mịn trắng trẻo nhỏ bé đó lão tử ở phòng bếp giúp việc nàng nửa tháng nay ngay cả ngắm cũng chưa dám ngắm nhiều, ngươi vừa đến đã nắm, thật đúng là không khách khí!

Một khắc kia, ngực Hạ Lão Tam như bị lửa giận thiêu đốt mãnh liệt! Nắm chặt song đao trong tay, nhảy tới một chút, hét lớn một tiếng: "Cẩu tặc, buông tay muội tử ra!" Dứt lời, hướng đao chém xuống tay Liên Phong.

Lâm San cả kinh, đang định ngăn cản, Liên Phong lại một phen đẩy nàng ra, kim đao ra khỏi vỏ, sát khí sắc bén, cát đá bay lên, lá rụng tơi tả, chỉ dùng một chiêu liền chặn thế tấn công mãnh liệt của Hạ Lão Tam, bức hắn liên tục lui về phía sau vài bước, song đao trong tay cùng hắn giằng co.

Quả nhiên là cao thủ! Hạ Lão Tam trong lòng buông tiếng thở dài, trên đời này người có thể tránh thoát một chiêu của hắn đã ít, có thể bức hắn lui lại vô cùng hiếm, xem ra hôm nay mình thật sự gặp được đối thủ, nếu trước khi chết có thể thống khoái đánh một trận cũng là lựa chọn không sai. Nghĩ vậy, Hạ Lão Tam quyết định bất chấp, cầm song đao trong tay nhảy lên, hướng Liên Phong bổ tới.

Không nghĩ tam đương gia bỗng nhiên không nói tiếng nào giao đấu cùng thủ lĩnh phe đối phương, các huynh đệ Hắc Hổ Trại nhất thời choáng váng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Tam đương gia đã đánh, chúng ta đứng đây làm gì?" Vì thế đều giơ đao lao lao về hướng đối phương.

Cung thủ đối phương lập tức giương tên.

"Không được bắn!"

"Không được nhúc nhích!"

Liên Phong cùng Hạ Lão Tam cơ hồ nói ra cùng lúc, khi đó hai người đều không hẹn mà cùng liếc nhìn Lâm San một cái, không muốn để nàng bị thương.

"Mụ nội nó, muội tử của lão tử là để ngươi nhìn?" Hạ Lão Tam không nghĩ Liên Phong cũng sẽ hành động giống mình, nhất thời quá ghen tuông, lại bổ xuống một đao. Liên Phong mặc dù nhanh, chiêu thức linh mẫn nhưng dù sao khí lực cũng không lớn bằng Hạ Lão Tam, mấy chiêu hạ xuống dù không mệt nhưng cũng không chiếm được ưu thế.

Cứ như vậy, hai người vẫn tiếp tục đánh, Lâm San ở một bên, cảm thấy như đang xem phim cổ trang, đao quang kiếm ảnh, bên tai tất cả đều là tiếng binh khí va chạm thật thần kỳ. Nhìn trong chốc lát, nàng bỗng nhiên ý thức được chỗ không đúng, vỗ đùi: "Ta lải nhải gì chứ! Nếu cứ đánh tiếp thì kim đao sẽ hỏng mất!"

Nàng căng thẳng, vội vàng kêu: "Đừng đánh! Đừng đánh! Đều dừng tay cho ta!"

Nghe tiếng Lâm San, Liên Phong theo bản năng phân tâm, động tác chậm lại, đao kia của Hạ Lão Tam đã đến, hắn muốn tránh nhưng chậm một bước, cánh tay ăn một đao, máu tươi chảy ròng.

Thấy Liên Phong bị thương, tất cả cung thủ vừa mới buông tên lập tức khẩn trương, tất cả mũi tên sắc bén đều nhắm ngay Hạ Lão Tam, chỉ cần hắn hơi cử động, sau đó rất có thể bị bắn thành một con nhím.

Tình huống vạn phần khẩn trương, các huynh đệ Hắc Hổ Trại một bên cũng đều nắm chặt tay lại.

Ngay tại giờ phút hết sức căng thẳng, một bóng người bỗng nhiên vọt đến bên cạnh chỗ Hạ Lão Tam và Liên Phong.

"Ngươi không sao chứ?" Lâm San trong lòng thực lo lắng, vốn là nàng đau lòng thay cho kim đao kia nhưng nhìn Liên Phong bị thương, so với kim đao bị hỏng bèn không nghĩ nhiều liền vọt lại đây.

"Không có việc gì." Liên Phong lắc đầu, máu trên cánh tay không ngừng chảy ra.

"Còn nói không có gì? Ngươi xem máu chảy nhiều như vậy!" Lâm San gấp đến độ muốn khóc, kéo một mảnh áo, vội vàng thay hắn băng vết thương.

Này thật sự là một màn thực thần kỳ, dưới bóng tịch dương giữa hai nam nhân đằng đằng sát khí là một cô gái tay không tấc sắt tự mình băng bó cho nam nhân cầm đao, động tác của nàng thực vụng về, vì thấy máu đổ nhiều như vậy nhưng vẫn không ngừng tay.

Liên Phong thấy có chút không đúng, tay hắn còn nắm đao, trên đao dính không biết bao nhiêu máu bẩn nhưng trong mắt hắn hiện giờ là một cô nương từng thấy qua máu tươi, cũng không biết chết là gì, nàng nỗ lực kiềm chế sợ hãi, dùng đôi tay sạch sẽ băng bó vết thương cho mình.

Một khắc kia, hắn bỗng thấy bị thương cũng đáng giá.

Hạ Lão Tam thầm nghẹn ngào. Bắt đầu từ lúc đầu lĩnh phe tiêu diệt cầm tay Lâm San, hắn liền nảy sinh bất mãn với Liên Phong, nay nhìn cô nương trong mộng của mình trước mặt nhiều người băng bó vết thương cho hắn, mắt đi mày lại, lòng tự trọng của một nam nhân đã bị đả kích nghiêm trọng.

Cố tình không thấy Lâm San còn ở bên kia, hắn nắm chặt đao hướng về Liên Phong tỏ ý muốn đánh.

Thấy Hạ Lão Tam bỗng nhiên lại đây, Liên Phong vội vàng dùng bên tay không bị thương nắm Lâm San, một tay ôm lấy nàng đẩy về sau mình, nắm chặt đao trong tay, chặn một đao của Hạ Lão Tam đang bổ về phía mình, nháy mắt vết thương vừa băng bó lại chảy máu. Lâm San mắt vừa thấy trong lòng giận dữ trước nay chưa từng thấy, từ sau Liên Phong đi ra, rống lên: "Đều dừng tay hết cho ta!"

Một tiếng này rốt cục hù được Hạ Lão Tam không tấn công ngược lại còn nhìn Lâm San có chút khó hiểu.

"Đánh đánh đánh! Chỉ biết đánh! Có ý tứ sao? Cho dù thắng thì thế nào? Các ngươi thực tính làm cả đời sơn tặc? Hơn mười tuổi là sơn tặc, hai mươi mấy tuổi là sơn tặc, chờ các ngươi một đám tám mươi vẫn là sơn tặc! Các ngươi nói ra không xấu hổ thì người khác nghe đều ngượng ngùng! Làm ơn có chí khí một chút, dùng đầu óc, đừng làm một đám chết già rồi còn không cưới được vợ, có cô nương nào nguyện ý gả cho một sơn tặc? Nói ra cũng không còn nhỏ nữa mà chút đạo lý ấy cũng không hiểu sao, chưa già mà lú lẫn sao?"

Lâm San một phen mắng làm cả đám tất cả đều choáng váng. Đặc biệt Hạ Lão Tam, cả người đều ngây dại, chút tự tôn vừa rồi còn sót lại hoàn toàn suy sụp.

Nói đến Vương Hắc Hổ, hắn dù sao cũng là sơn tặc đã vài chục năm rồi, thấy Lâm San quen biết Liên Phong, lập tức biết cô nương này không phải là một tiểu cung nữ đơn giản như nàng đã nói, nhất thời nhìn nàng với cặp mắt khác xưa: "Vậy ngươi nói chúng ta còn có thể làm sao bây giờ?"

"Chiêu an!" Lâm San thốt ra.

"Chiêu an?"

"Đúng vậy, trong trại có gần cả trăm huynh đệ, người người đều thân cường thể tráng, cũng không thiếu tay thiếu chân sao lại làm sơn tặc? Vì sao không tham gia quân ngũ? Một bên là bảo vệ quốc gia, một bên là cướp của, nếu là ngươi, ngươi chọn bên nào?"

Lâm San nói làm Vương Hắc Hổ hoàn toàn trầm tư, hắn vào rừng làm cướp cũng là bất đắc dĩ, những năm gần đây mình cũng không ít lần vì tương lai của mình và cả trăm người trong trại mà lo lắng, cả đời sống lén lút như vậy còn không bằng sống yên ổn như Lâm San nói.

"Đề nghị của ngươi ta có thể cân nhắc nhưng cho dù chúng ta muốn chiêu an, triều đình có thể chấp nhận chúng ta sao?" Vương Hắc Hổ hướng mắt về phía Liên Phong đang đứng một bên không lên tiếng.

Liên Phong không trực tiếp trả lời hắn mà hướng mắt về Lâm San xem thái độ của nàng.

Lâm San gật gật đầu, tỏ vẻ có thể tin tưởng đám người bọn hắn, sống ở sơn trại nửa tháng, nàng cũng biết những người này bản chất không xấu chỉ là bất đắc dĩ mới làm sơn tặc mà thôi.

"Được." Liên Phong nói: "Nếu các ngươi chịu cải tà quy chính, góp sức vì triều đình, triều đình tự nhiên sẽ không bạc đãi bọn ngươi."

"Ngươi cho ta cùng các huynh đệ thảo luận một đêm, sáng mai ta một mình xuống núi cho các ngươi câu trả lời thuyết phục! Như thế nào?"

"Có thể, nhưng ta muốn đưa nàng đi." Liên Phong nói xong, cầm cổ tay Lâm San. Hắn ra tay thật sự nhanh, Lâm San liên tục lui hai bước, cả người cơ hồ dán lên người hắn.

"Không được!" Lúc này Hạ Lão Tam âm thầm một bên rốt cục phục hồi tinh thần, thấy Liên Phong muốn dẫn Lâm San đi, một bước vọt lên, chuẩn bị đấu võ.

"Lão Tam!" Vương Hắc Hổ bảo hắn, "Đừng vì xúc động của một mình ngươi mà hại mọi người!"

Dù sao lão đại cũng đã lên tiếng, Hạ Lão Tam tuy không phục nhưng vẫn ngoan ngoãn buông đao, trừng mắt nhìn Liên Phong, không cam lòng không muốn lui về.

Thấy Hạ Lão Tam lui xuống, Vương Hắc Hổ hướng Liên Phong, bình tâm tĩnh khí nói: "Vị quan gia này, chúng ta không phải không tin ngươi nhưng ta muốn mời Tống cô nương cùng ta trở về, sáng mai sau khi chúng ta thảo luận xong, ta tự mình dẫn nàng xuống núi gặp ngươi, được không?"

"Không được!" Liên Phong quyết đoán "Ta không lừa các ngươi, nàng cũng không theo các ngươi, không có gì phải thương lượng."

Liên Phong vừa nói, sắc mặt Vương Hắc Hổ có chút thay đổi, Lâm San biết tình huống không ổn, vội vàng động thân: "Có thương lượng, có thương lượng!" Tiện đà xoay người hướng Liên Phong cười nói, "Ngươi để ta đi, ta ở trong trại đã nửa tháng, các huynh đệ đối xử với ta tốt lắm, bọn họ không là người xấu, ngươi đừng lo lắng."

"Ta nói không được là không được!" Liên Phong thái độ thực kiên quyết, cầm lấy tay nàng, gắt gao không buông.

"Này, ngươi nhũn não rồi sao? Đã nói không có việc gì!" Lâm San buồn bực, "Ngươi xem ngươi đã bị thương? Có muốn đánh cùng bọn hắn cũng không chiếm được ưu thế, nếu đã vậy sao không để ta lên núi? Nếu Vương đại ca nuốt lời, về sau sẽ không cưới vợ được, đúng không?"

Vương Hắc Hổ co giật khóe miệng, nghiêm mặt gật đầu.

"Ngươi thấy rồi đó, Vương đại ca ba mươi lăm tuổi còn có dũng khí thề độc như vậy, không có việc gì." Lâm San nhìn Liên Phong trông mong.

Cái này, không chỉ có Vương Hắc Hổ, toàn bộ các huynh đệ sơn trại đằng sau cũng trải qua một cơn co giật.

Giờ khắc này, chỉ còn sót lại chút tịch dương, dường như có vì sao nào lấp lánh trong mắt Lâm San làm Liên Phong cảm thấy có chút mềm yếu khó tả.

"Được rồi." Hắn gật đầu, vẫn cầm tay nàng không buông, "Bất quá, ta muốn đi cùng ngươi."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx