Chương 45
Lâm San sau khi ra khỏi lầu, một đường chạy trốn vào phòng.
Nàng ngày thường nhìn có vẻ tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết nhưng về cảm tình thì rất nghiêm túc, chán ghét bị ai ép buộc, càng chán ghét Đỗ Hạo vô lý với mình, không chút tôn trọng, cảm tình xem như vật sở hữu, quyền lực càng lớn thì càng cho mình quyền khống chế hết thảy.
Lâm San dù sao cũng là người hiện đại hai mươi mấy năm rồi nên tư tưởng trong đầu thâm căn cố đế, cái hôn này của Đỗ Hạo không chỉ làm nàng không quy thuận ngược lại còn khơi dậy mâu thuẫn mãnh liệt.
Con mẹ ngươi thái tử! Lâm San hung hăng vỗ bàn, trên mặt còn vương nước mắt, trong lòng tự mắng bản thân: "Ngươi khóc có ích gì? Hôn cũng đã bị hôn rồi chẳng lẽ định chùi miệng là xong? Lúc này còn có thời gian khóc không bằng nghĩ biện pháp đào tẩu!"
Đúng vậy! Nàng không thể ở trong phủ thái tử này thêm một khắc nào nữa, hiện tại phải đi rồi! Lâm San đã có chủ ý kiên định bèn nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt đầu thu thập này nọ.
Lúc này, bên ngoài trời đã tối hẳn, Đỗ Hạo dường như không đuổi theo nhưng ngoài cửa vẫn có hai thị vệ canh giữ, muốn ra ngoài e không dễ. Nhưng chuyện này hiển nhiên không làm khó Lâm San được, nếu không đi bằng cửa vậy đi cửa sổ, chỉ cần có thể ra khỏi nơi này cho dù chui lỗ chó nàng cũng mặc.
Chạy! Lâm San kích động đã không còn nghĩ được nhiều như vậy, nàng thu thập đầy đủ, ở trong phòng chờ đợi đến khi có tiếng bọn thị vệ đổi ca, nàng biết cơ hội của mình tới.
Lâm San mở cửa sổ ra thấy sau lầu là một vườn cây vì thị vệ đang giao ban nên tạm thời không có người tuần tra, đúng là thời cơ trốn đi tốt nhất. Lâm San rất nhanh nhảy ra cửa sổ, nhanh chóng xem xét bốn phía, nàng quyết định men dọc tường đi về hướng bắc.
Sự thật chứng minh, sức quan sát của Lâm San có vẻ sâu sắc, dọc đường có rất nhiều nơi ẩn náu, ngẫu nhiên gặp thị vệ tuần tra nàng cũng nhanh chóng tránh được. Vậy nên nàng đã lần tới được một cây đại thụ mọc sát tường ngay cạnh nơi sáng nay nàng cùng Dương Ngọc Nhi rơi xuống ao sen.
Kỳ thật lúc sáng, Lâm San đã chú ý đến cái cây này, đủ lớn lại gần tường, nếu leo lên hẳn có thể nhảy qua đầu kia và thoát khỏi phạm vi phủ thái tử, nàng sẽ tự do. Lâm San nghĩ vậy, quyết tâm cao độ, xắn tay áo chuẩn bị trèo lên.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm San trèo cây, trước đó là ở trường học, do nàng đến muộn nên đã trèo qua cây đại thụ sau trường, chỉ là chưa kịp nhảy xuống đã thấy hiệu trưởng đứng sau, hướng nàng cười mị hoặc: "Bạn học, kỹ thuật không tồi, có hứng thú biểu diễn một chút hay không?"
Đương nhiên, đó đều là chuyện xưa, tuy thời tiểu học đã qua lâu nhưng kỹ xảo trèo cây leo tường vẫn còn. Trong màn đêm, nàng linh hoạt nương theo chạc cây bò ra đầu tường định nhảy xuống.
Nhưng điều nàng hoàn toàn không tính đến chính là tường hiện đại với cổ đại khác nhau, nàng vừa thả một chân xuống, chưa thoát khỏi đã đụng trúng mái ngói, chân liền trợt làm cả người nhào xuống.
Ngay lúc nguy cấp trùng trùng đó, bỗng có hai cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy nàng. Lâm San chỉ thấy một trận thiên hôn địa ám, lúc hoàn hồn bên mũi đột nhiên phảng phất một mùi hương quen thuộc, nhẹ nhàng.
Trong lòng nàng giống như có gì thôi thúc bèn lập tức mở mắt, trên đầu một mảnh trăng rằm, phản chiếu mặt nạ màu bạc mông lung trước mắt.
Liên Phong?!
Lâm San quả thực nghĩ mình đang nằm mơ, nàng khẽ cấu mặt mình cảm thấy đau nhưng vẫn không tin nên lại duỗi tay sờ mặt Liên Phong.
Liên Phong bị động tác không hề cố kỵ này của nàng làm cho ngượng ngùng, nhẹ nhàng thả nàng xuống, do dự trong chốc lát rồi khẽ vén mớ tóc rối vì leo tường của nàng.
Tay hắn chạm trán mình ấm áp, quen thuộc như vậy, Lâm San lúc này mới thực tin người trước mắt này là Liên Phong, mũi không khỏi cay cay, nhào qua ôm lấy hắn.
Động tác này của Lâm San hoàn toàn ngoài dự liệu của Liên Phong, cả người hắn cứng đờ, trong lòng bỗng nổi sóng vì nhận được tín nhiệm của ai đó, thân thủ ôm lấy nàng, vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng như an ủi, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, có ta ở đây." Lâm San lại càng ôm chặt, cọ cọ mặt trong lòng hắn, nức nở.
Nàng đang khóc? Liên Phong cả kinh, vội vàng đỡ hai vai nàng, kéo nàng từ trong lòng ra: "Sao vậy?"
Lâm San lại hít hít mũi, lau nước mắt, kéo tay Liên Phong: "Dẫn ta đi, ta muốn rời khỏi đây." Ánh mắt nàng còn hồng hồng, giống như đã chịu ủy khuất lớn lao nhưng lại kiên định dị thường, nhìn nàng làm người ta xúc động một cách khó hiểu, chỉ muốn mang nàng đi khắp chân trời góc biển.
"Được." Liên Phong gật đầu, cầm tay nàng, xoay người rời đi.
Ngay sau đó, một bóng người từ sau hòn giả sơn đi ra, chắn trước bọn họ. Ánh trăng chiếu vào người hắn lộ ra một cái bóng thật dài, ngoại bào xanh trong đêm càng làm người ta áp lực nặng nề khó hiểu.
"Liên đại nhân trễ vậy còn đến quý phủ bổn vương, không nói tiếng nào mà đi, thật không nể mặt bổn vương." Khẩu khí Đỗ Hạo lạnh như băng, trên mặt lại mang theo ý cười, biểu hiện làm người ta không rét mà run.
Thấy Đỗ Hạo, Lâm San giật cả mình, theo phản xạ núp sau Liên Phong.
Cảm nhận được Lâm San khiếp đảm, Liên Phong hơi nhíu mày, từ lúc hắn hồi cung biết Phò mã bị mời vào phủ thái tử, chỉ biết sự tình sẽ không đơn giản mà nay Đỗ Hạo vừa xuất hiện Lâm San liền vội vàng trốn hắn, hiển nhiên hắn đã làm gì với nàng. Cảm thấy tay Lâm San run run, ánh mắt Liên Phong lập tức lạnh lẽo cực hạn, tay kia cầm thật chặt bội đao bên hông.
"Điện hạ là người thông minh, không cần Liên mỗ nói rõ ra như vậy." Hắn nói.
"Phải không?" Đỗ Hạo nhíu mày, ánh mắt vừa hướng về phía Lâm San đang trốn sau lưng Liên Phong lập tức sắc bén hơn, "Việc này, chỉ sợ phải nói rõ mới được."
Lâm San bị ánh mắt như bắt kẻ thông dâm tại giường kia nhìn trừng trừng, khiếp đảm vừa rồi lập tức hóa thành phẫn nộ, không tôn trọng ta còn chưa tính, còn tự kỷ như thể tất cả mọi người đều phải vây quanh hắn, không phải chỉ là thái tử thôi sao, vốn Liên Phong cũng có cơ hội!
Nghĩ như thế, Lâm San thiếu chút nữa tiến lên chửi ầm, may mắn Liên Phong ngăn kịp: "Đừng xúc động." Hắn hướng nàng lắc đầu.
Lâm San vốn đang giận dữ, bỗng nhờ động tác này của Liên Phong bình ổn lại cảm xúc ngay tức khắc.
Thấy hai người bọn họ mắt đối mắt, Đỗ Hạo rốt cục không chịu nổi: "Lại đây, trở về với bổn vương." Hắn nói với Lâm San.
Lâm San dĩ nhiên không chịu, ngược lại còn nắm tay áo Liên Phong lui về sau.
Liên Phong bảo vệ nàng, nghiêm mặt nói: "Điện hạ đã thấy, Phò mã cũng không nguyện trở về với người."
"Không muốn?" Đỗ Hạo cười khẽ, "Liên đại nhân lầm rồi, bổn vương đây không phải trưng cầu ý kiến các người, bổn vương hiện tại là ra lệnh, Tống Lạc, đến bên cạnh bổn vương!" Ánh mắt hắn bắn về phía Lâm San, không chừa cho nàng một đường sống.
"Điện hạ tốt nhất không cần ép buộc." Liên Phong đã nắm chặt đao bên hông.
"Nếu bổn vương không nghe?" Trong nháy mắt, thanh âm Đỗ Hạo lạnh như băng, rút ngay kiếm bên hông, mũi kiếm sắc bén thẳng tắp hướng về phía Liên Phong.
Liên Phong nhanh chóng phản ứng, một tay đẩy Lâm San ra, một tay nhanh như chớp xuất đao, đao kiếm va chạm nảy lửa xé tan màn đêm yên tĩnh, ngay cả ánh trăng đều bị nhiễm khí thế giương cung bạt kiếm.
"Liên đại nhân thật muốn đối nghịch cùng bổn vương?" Đỗ Hạo ngữ khí không tốt.
"Là điện hạ bức," Liên Phong vừa nói vừa lắc mình lui ra sau, đao trong tay phản chiếu ánh trăng lấp lánh.
Đỗ Hạo nhếch miệng: "Vừa hay bổn vương nghe nói Liên đại nhân đao pháp cao minh cũng đang định thưởng thức." Hắn nói xong, lại ra chiêu nhắm vào Liên Phong mà Liên Phong vẫn quyết tâm chắn đỡ, hai người liền vùi vào đánh nhau.
Lâm San không ngờ hai người động thủ, thấy Đỗ Hạo kiếm pháp mạnh mẽ, kiếm thế sắc bén, từng bước ép sát. So sánh với Liên Phong mặc dù dùng đao nhưng chiêu thức lại thu liễm rất nhiều, mỗi chiêu thủ hạ lưu tình. Như thế, trong lòng Lâm San tự nhiên nóng như lửa đốt, một mặt thầm oán Liên Phong sao không dốc hết toàn lực, một mặt lại lo lắng hắn cứ làm vậy sẽ bị thương. Rốt cục, khi thấy một chiêu Đỗ Hạo suýt nữa đâm trúng Liên Phong, Lâm San nhịn không nổi, dùng hết khí lực hô: "Đừng đánh!"
Nhưng yết hầu của nàng mới bị thương còn chưa lành, chỉ e có kêu lớn tiếng cũng không có gì uy hiếp, điều này làm Lâm San lập tức nóng nảy, không nói không rằng, kéo tay áo vọt lên.
Không nghĩ Lâm San chạy lại đây, Liên Phong đang phân tâm liền bị kiếm Đỗ Hạo đâm tới ngực, hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, chờ Đỗ Hạo Kiếm ngừng kiếm, Lâm San đã chắn trước người Liên Phong, ánh mắt hoảng sợ nhưng bước chân không hề nhúc nhích chút nào.
Đỗ Hạo chấn động, hắn thế nào cũng không ngờ nữ nhân mình thích sẽ vì một thị vệ động thân chắn kiếm, chẳng lẽ hắn thân là thái tử cũng không bằng một thị vệ sao? Trong lòng đau xót, bàn tay nắm kiếm buông ra, kiếm trong tay rơi xuống.
Tiếng kiếm rơi vang lên khiến Lâm San lấy lại tinh thần, vội vàng xoay người xem xét thương thế Liên Phong: "Ngươi có khỏe không? Có chuyện gì không? Thương thế ra sao để ta xem xem..." Nàng cầm lấy cánh tay của hắn.
Liên Phong không hề động đậy, ánh mắt của hắn dừng lại thật lâu trên người nữ nhân đang lo lắng trước mặt, trong lòng có trăm ngàn câu muốn nói nhưng ra tới miệng chỉ còn lại ba chữ: "Ngươi ngốc a!"
Lâm San cũng không ngẩng đầu lên, đáp lại mà không hề nghĩ ngợi: "Vẫn bình thường, không có trở ngại gì."
Liên Phong quả thực dở khóc dở cười, bất cứ lúc nào chỗ nào, Lâm San đều có năng lực phá hủy hết thảy cảm xúc thật mạnh mẽ, có đôi khi ngây thơ làm người ta ấm áp khó tả, rõ ràng là hành vi xúc động lại làm người ta tưởng nàng tổn thương, muốn yêu nàng, bảo hộ nàng cả đời. Chẳng lẽ đây là số mệnh sao?
Ngay khi Liên Phong đang thất thần, Cố Tả đột nhiên xuất hiện. "Điện hạ..." Hắn nói nhỏ gì đó bên tai Đỗ Hạo, Đỗ Hạo lập tức đổi sắc mặt.
"Tống Lạc, theo ta hồi cung." Đỗ Hạo nói.
Người này sao còn chưa từ bỏ ý định? Phản ứng đầu tiên của Lâm San chính là nhấc chân đá đi thanh kiếm vừa rồi Đỗ Hạo thả xuống đất, một cước không đủ còn đá thêm vài phát, nếu Lâm San biết "Kinh Lôi" này của Đỗ Hạo so với kim đao của Liên Phong đáng giá hơn nhiều phỏng chừng sẽ hối hận ngồi xổm trong góc tường vẽ vẽ.
"Đừng náo loạn." Đỗ Hạo ngăn nàng lại, "Theo ta hồi cung, Minh Nguyệt mất tích. "
Đỗ Minh Nguyệt... Mất tích?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kể ra thật dài dòng.
Nói đến Đỗ Minh Nguyệt, ngày đó từ chỗ của Đỗ Hạo trở lại tẩm cung liền đặc biệt buồn bực, càng nghĩ càng cảm thấy Phò mã của mình cùng thái tử có gì đó. Cô nam quả nam, nguyệt hắc phong cao, mưa rền gió dữ, cùng ở một nơi, quần áo không tề chỉnh... Rõ ràng có điểm không thuần khiết, huống chi lại còn ra mặt cùng nhau.
Nàng nghĩ như vậy bèn không khỏi nhớ lại từ lúc thành thân tới nay, Tống Lạc hoàn toàn lãnh đạm với mình, ngay cả sau khi nàng quấn quít hắn, thậm chí tự động dâng lên tận miệng, dường như hắn không chút hứng thú. Một nam nhân bình thường sao có thể cự tuyệt công chúa mỹ mạo như hoa? Khả năng duy nhất chính là, người Tống Lạc thích, căn bản chính là... Nam nhân!
Kỳ thật Đỗ Minh Nguyệt không biết Lâm San là nữ, xem như cũng là một loại đàn ông không thuần khiết. Nếu không bị tứ hôn, Lâm San thậm chí còn không có cách nào tưởng tượng ra trên đời này còn có nam nhân ngay cả công chúa cũng dám trêu chọc.
Nhưng Lâm San không ngờ thế giới này thật sự có một nam nhân ăn gan hùm mật gấu như vậy, vì muốn gặp công chúa mà một mình xông vào tẩm cung.
Tên hỗn đản không hay ho này chính là Hạ Lão Tam!
Cuộc đời Hạ Lão Tam so với Đỗ Minh Nguyệt còn bi kịch hơn, Đỗ Minh Nguyệt tốt xấu gì cũng chỉ là yêu người không nên yêu, còn Hạ Lão Tam ngay cả cơ hội tìm nữ nhân mình thích cũng không có, cho đến khi bắt nhầm Lâm San, hắn mới nếm trải cái gọi là tình yêu nhưng gặp phải đối thủ cường đại như Liên Phong, mặc kệ luận về địa vị võ công hay tướng mạo, hết thảy đều thảm bại.
Theo lý thuyết, Hạ Lão Tam như vậy nên hết hy vọng nhưng hắn cố tình ôm ấp hy vọng, sau khi Lâm San vừa đi, xử nam lớn tuổi thô kệch này liền lâm bệnh tương tư, trà không nhớ uống cơm không muốn ăn, ngay cả cây quạt pháp bảo kia cũng không thể an ủi nỗi lòng, vì thế sau một hồi đấu tranh nội tâm dữ dội, Hạ Lão Tam quyết tâm vào cung tìm tình nhân trong mộng.
Trước lúc đi, Hạ Lão Tam lần này đã suy nghĩ cẩn thận, Lâm San không thích hắn hoàn toàn vì thái độ mình chưa đủ cường hãn, lão đại không phải nói nữ nhân thích nam nhân mạnh bạo sao? Hạ Lão Tam không dám tự nhận mình văn chương sâu rộng nhưng về sức mạnh mà nói vốn dĩ hắn đã quá kinh nghiệm nhờ làm sơn tặc bấy lâu. Vì thế Hạ Lão Tam lần này tiến cung không mang theo gì khác ngoài một cái bao tải.
Bên kia Hạ Lão Tam cầm bao tải hấp tấp lẻn vào cung tìm Lâm San – người mà hắn hiểu lầm là công chúa, bên này Đỗ Minh Nguyệt đã bị giả thiết tự mình đưa ra làm cho chết tâm.
Trời ạ, vì sao thân là công chúa mà ngay cả một nam nhân bình thường đều không có được? Bồ Tát, Phật tổ, Thái Thượng Lão Quân, rốt cuộc khi nào thì Đỗ Minh Nguyệt ta mới có thể gặp được chân mệnh thiên tử!!!
Ngay khi Đỗ Minh Nguyệt một mình đối mặt trời đêm than ngắn thở dài bỗng nhiên một bao tải ụp từ trên xuống, nhốt nàng vào trong. Hạ Lão Tam vác bao lên vai, nói một câu đau đớn nhất trong mấy mươi năm làm người của hắn.
"Mẹ nó, cuối cùng lão tử cũng tìm được nữ nhân của mình!"
Chương 46
Lâm San hồi cung cùng Đỗ Hạo, lúc này hoàng thượng đã hay tin nên đang ở trong ngự thư phòng quát mắng trưởng thị vệ về việc canh gác tẩm cung công chúa, vừa thấy Lâm San đến bèn giận tím mặt, hung hăng vung tấu sớ trong tay, lạnh lùng nói: "Thân là Phò mã mà ngay cả công chúa đều không thể bảo hộ chu toàn, trẫm muốn thử xem con rể như ngươi có ích gì!"
Lâm San lần đầu chứng kiến hoàng đế nổi giận như vậy, yên lặng quỳ trên mặt đất, không biết ứng phó thế nào.
Đỗ Hạo bỗng tiến lên nói: "Phụ hoàng đừng trách cứ Phò mã, đều do nhi thần nhất thời quật khởi, yêu cầu Phò mã đến quý phủ mấy ngày, hại Phò mã không thể bảo hộ hoàng muội."
Hoàng đế đang nổi nóng, không nghĩ đứa con luôn thuận theo ý mình ngăn trở, nổi cơn thịnh nộ: "Ý của ngươi là trẫm nghi oan cho hắn?"
"Nhi thần cũng không có ý này, chỉ hy vọng phụ hoàng tạm thời gác lại việc trách mắng, chuyện cấp bách bây giờ là nhanh chóng tìm ra hoàng muội, cũng nên để Phò mã có cơ hội lập công chuộc tội." Đỗ Hạo không hề sợ hãi, bình tâm tĩnh khí nói.
"Muốn lập công chuộc tội?" Hoàng thượng cười lạnh nói, "Được, trẫm lập tức cho ngươi cơ hội! Phò mã Tống Lạc tiếp chỉ!"
Lâm San giật mình lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ trên mặt đất: "Thần Tống Lạc tiếp chỉ!"
"Trẫm hạn ngươi trong vòng mười ngày phải tìm được công chúa, nếu tìm không thấy, ngươi không cần trở lại!"
Lâm San thiếu chút nữa kích động phát khóc, hoàng thượng ngài rất sáng suốt, không cần trở về mới tốt, tốt nhất cả đời ta không trở lại!
Kết quả hoàng thượng sau đó bồi thêm một câu: "Ngươi không trở lại, phụ mẫu huynh đệ các ngươi cũng không cần trở lại, khi nào tìm được công chúa, trẫm liền chuẩn một nhà các ngươi trở lại kinh thành!"
Lâm San thiếu chút nữa hét lên: "Ta nói, hoàng thượng ngươi cũng quá độc ác đi!"
Lúc này, Đỗ Hạo ở một bên bỗng nói: "Nhi thần nguyện ý hiệp trợ Phò mã truy tìm hoàng muội."
"Tốt, trẫm thật không biết quan hệ giữa thái tử và Phò mã tốt vậy, một khi đã như thế, người đâu!"
Liên Phong từ ngoài cửa tiến đến, liếc nhìn Lâm San quỳ trên mặt đất một cái, hướng hoàng thượng nói: "Hoàng thượng có chuyện gì phân phó?"
"Liên Phong, trẫm lệnh ngươi suất lĩnh ngự lâm quân, phối hợp thái tử, Phò mã toàn thành truy tìm công chúa, cần phải bảo đảm an toàn cho công chúa, không thể có sai lầm."
"Thần lĩnh chỉ."
Cứ như vậy, nhiệm vụ tìm kiếm công chúa cuối cùng giao cho ba người Lâm San, Liên Phong cùng Đỗ Hạo, đây là chuyện hoàn toàn ngoài dự đoán Lâm San. Từ ngự thư phòng đi ra, Lâm San nhẹ nhàng thở ra rất nhiều lại không ngừng bất an.
Không nói đến chuyện hoàng thượng chỉ cho nàng thời gian mười ngày tìm Đỗ Minh Nguyệt mà nói hai người hiện tại bên cạnh nàng vừa rồi còn đánh nhau một trận, thật có thể phối hợp tốt sao?
Quả nhiên, Đỗ Hạo mới từ ngự thư phòng đi ra, cũng không thèm liếc nhìn Liên Phong, hướng Lâm San nói: "Ngươi yên tâm, bổn vương nhất định giúp ngươi tìm người." Ngữ khí của hắn nghe qua mười phần đáng tin.
Lâm San không rõ thái độ của Đỗ Hạo với mình sao bỗng nhiên có thể thay đổi, không chỉ vừa rồi trước mặt hoàng thượng nói thay nàng, hiện tại lại chủ động hỗ trợ, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì đáp trả, sửng sốt nửa ngày, chỉ biết nói: "Cám ơn."
"Bổn vương không cần ngươi tạ ơn." Hắn nhìn Lâm San nhưng lại quét mắt qua Liên Phong, nói: "Bổn vương chỉ cần ngươi nhớ kỹ nhân tình hôm nay." Dứt lời không quay đầu lại tiêu sái bước đi.
Lâm San quả thực không hiểu, đúng lúc này Liên Phong cũng đi lên nói: "Ta đi trước chuẩn bị một chút cho hành động ngày mai."
Đã lâu không gặp Liên Phong, Lâm San kỳ thật có rất nhiều điều muốn nói nhưng đây đang là tình huống nguy cấp, nàng đành phải nén cảm xúc trong lòng hỏi: "Ta thì sao? Có thể hỗ trợ gì không?"
"Ngươi?" Liên Phong nhìn nàng, thấy nàng lo lắng, ánh mắt tán loạn, hiển nhiên đêm nay đã chịu nhiều kinh hách, nhịn không được lấy tay gõ gõ trên trán nàng, ôn nhu nói: "Ngươi về ngủ một giấc, chờ trời sáng sẽ biết mình cần làm gì."
Từ nơi bị hắn chạm tay vào như có độ ấm truyền khắp cơ thể, Lâm San không hiểu vì sao bình tâm lại, nàng nhìn về phương trời xa xăm, trong lòng thở dài: "Đỗ Minh Nguyệt a Đỗ Minh Nguyệt, lúc ngươi ở đây ai cũng vì ngươi chết đi sống lại, giờ ngươi không ở đây, đại gia ta cũng vì ngươi sống đi chết lại, thật là trong số các công chúa tung hoành cổ kim chỉ có ngươi là một đóa kỳ hoa!"
"Hắt xì!" Công chúa Đỗ Minh Nguyệt kỳ hoa hắt xì một cái.
Vừa nghe trong bao tải có động tĩnh, Hạ Lão Tam có chút lo lắng: "Không biết có ra tay quá mạnh hay không? Người ta là công chúa thể chất nhu nhược, vạn nhất chịu không nổi thì sao?" Vì thế hắn vội vàng tìm một nơi hoang vắng, mở bao tải ra.
Bao tải vừa mở, hắn liền trợn tròn mắt.
Di? Chẳng lẽ lớn tuổi, trí nhớ không tốt? Sao không phải là công chúa hắn biết? Xong rồi xong rồi, sai người! Hạ Lão Tam hối hận không kịp, vừa định đem người trả lại, Đỗ Minh Nguyệt bỗng nhiên đánh hắn tới tấp.
"Ngay cả bản công chúa cũng dám bắt, ngươi không muốn sống nữa phải không? Ta đánh chết ngươi!" Đỗ Minh Nguyệt vừa đánh vừa cắn thật vô cùng hung hãn gấp mấy người thường.
Hạ Lão Tam không nghĩ cô nương bị bắt nhầm hung hãn như vậy, mắt thấy nàng la to sẽ nhanh đưa quan binh tới, không còn cách nào đành lấy cán dao đánh nàng hôn mê. Rốt cuộc cô nương không có võ công lập tức ngã nhào xuống.
Thân hình mềm nhũn này thiếu chút nữa làm Hạ Lão Tam tim gan gì cũng muốn vọt ra, kỳ thật nữ nhân này tuy hung hăng nhưng thật sự đẹp hơn Lâm San rất nhiều. Má ơi! Trên đời có nữ nhân xinh đẹp đến vậy sao? Từ nhỏ đến lớn, số nữ nhân mà Hạ Lão Tam gặp qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, giây phút nhìn thấy mỹ nhân, xuân tâm lại nhộn nhạo lần nữa.
Mẹ nó, sai lầm nối tiếp sai lầm, tốt xấu gì cũng là nữ nhân, đèn ở đâu mà chả giống nhau! Hạ Lão Tam rốt cục quyết tâm hoàn toàn từ bỏ mối tình đầu Lâm San. Sau đó đem bao tải phủ lên Đỗ Minh Nguyệt lại, khiêng ra ngoài thành.
Một đằng Hạ Lão Tam suốt đêm dùng khinh công mang theo Đỗ Minh Nguyệt ra kinh thành, một đằng khác Lâm San chẳng hay biết gì đang lo sợ kỳ hạn mười ngày tìm không thấy Đỗ Minh Nguyệt sẽ liên lụy cha mẹ với đại ca. Vì thế trời vừa sáng, Lâm San đã cùng Liên Phong suất lĩnh ngự lâm quân ra cung tìm người. Xuất cung không bao lâu, Đỗ Hạo mang theo nhân mã xuất hiện, ba người hội hợp, không khí lập tức trở nên thực xấu hổ.
"Vì tiết kiệm thời gian, bổn vương đã phái Cố Tả dẫn người tìm kiếm ở phía tây kinh thành, Liên đại nhân dẫn ngự lâm quân phụ trách phía bắc, về phần Phò mã sẽ theo bổn vương đi về hai phía đông nam, Liên đại nhân có dị nghị gì không?" Khẩu khí Đỗ Hạo nghe qua giống như trưng cầu ý kiến, kì thực đã có chủ ý từ trước.
Liên Phong không cự tuyệt cũng không đáp ứng, chính là nhìn Lâm San nói: "Thần đã thương định cùng Phò mã tìm người."
"Phải không?" Đỗ Hạo nhíu mày, nhìn về phía Lâm San.
Hai người bỗng nhiên đều nhìn mình, Lâm San lập tức giật mình, quyền quyết định sao lại rơi vào tay mình? Đi cùng Liên Phong sẽ khiến Đỗ Hạo ghen ghét Liên Phong, đi cùng Đỗ Hạo không chừng hắn làm gì với mình, rất nguy hiểm!
Lâm San lo lắng bỗng hai mắt sáng ngời: "Nếu không... Các ngươi đi cùng nhau, một mình ta đi về phía bắc cũng được."
"Không được!" Hai người trăm miệng một lời.
Ngay tại thời điểm trọng yếu này, bỗng một thanh âm vang lên: "Ta cảm thấy chủ ý của Phò mã không sai." Trong thanh âm mang theo ba phần cười, bảy phần ma mị, vừa nghe liền biết người tới là ai.
Đúng vậy, người tới đúng là Tam hoàng tử Đỗ Cảnh!
Lâm San trong lòng buồn bực, sao Đỗ Cảnh cũng có hứng thú tham gia? Bất quá giờ này, sự xuất hiện của hắn thật sự giải vây cho mình nên nàng mau chóng phụ họa: "Tam hoàng tử nói có lý, việc này quyết định vậy đi, các ngươi cùng đi với nhau, ta đi một mình!"
"Ai nói Phò mã đơn thân độc mã?" Đỗ Cảnh nở nụ cười, "Phò mã không phải còn có vi huynh sao? Vi huynh tuy không có ngự lâm quân cũng không có thân mã, bất quá vẫn có thể ra sức, Phò mã thấy sao?" Hắn híp mắt cười, nhìn qua cực kỳ giống chó sói chúc tết gà nhà.
Nhưng Lâm San không cần nghĩ nhiều như vậy, xét tình huống trước mắt, chọn sói chồn còn tốt hơn Đỗ Hạo và Liên Phong, vì thế nàng cắn răng nói: "Quyết định rồi, ta đi cùng Tam hoàng tử!"
@by txiuqw4