sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đóa Lan Rừng Nổi Loạn - Chương 24 - 26

Chương 24

Bầu không khí lo âu đè nặng lên Mũi Gió Biển như một lớp bụi mỏng: khi đi vào đường phố chính, bọn Sullivan đã cảm thấy ngay. Tuy nhiên không có gì khác thường rõ rệt. Bóng đêm bao trùm lấy Mũi Gió Biển, trừ ở mấy quán ba, quán cà phê đêm và hiệu tạp hóa. Nhưng cảm giác khích động vẫn có, vẫn cảm thấy, toát ra từ những khu nhà tối đen, treo lơ lửng trong màn đêm giá lạnh.

Bọn Sullivan cảm thấy hoang mang nhưng không nói cho nhau biết, sợ bị chê là nhát gan. Hai mươi bốn giờ qua chúng chưa được ngủ và chúng mơ ước giá như được chợp mắt một chút thì hay quá.

Frank lái chiếc xe Buick quay lại đường phố lớn, nơi góc đường có khách sạn và nhà tù. Gã cho xe chạy chậm khi nhìn thấy đám người tụ tập trước nhà tù. Bất giác Max cho tay vào cò súng, ánh mắt cảnh giác, nhưng đám đông thờ ơ nhìn chúng rồi quay ngay đầu lại.

- Có chuyện gì xảy ra đấy? - Frank buột miệng hỏi.

- Không liên quan đến mình! - Max gạt đi - Chắc phía sau khách sạn có gara. Cất xe thôi.

Chúng gửi xe ở gara và quay lại khách sạn. Chúng cẩn thận nép mình trong bóng tối nhưng đám đông đang quá bận rộn theo dõi nhà tù nên không quan tâm đến chúng.

Nhân viên khách sạn ở phòng giao tiếp là một người nhỏ thó ốm yếu, môi trên có một hàng ria đen nhánh như lớp bồ hóng. Ông ta đưa bút và đẩy quyển sổ ghi danh về phía Max.

- Một buồng hai giường hay hai buồng một giường?

- Buồng hai giường, - Max nói và ký tên.

Frank cầm lấy bút đọc thấy tên bịa của Max trên quyển sổ và đến lượt mình cũng ghi một tên bịa đặt vào đấy.

- Vào lúc tám giờ rưỡi sáng mai, mang cho cà phê, bánh mì nóng và báo.

Nhân viên ghi lại rồi bấm chuông.

Gã phục vụ là một tay nhỏ thó, vẻ mặt cằn cỗi, mắt sụp xuống. Y mang chiếc va li bằng da beo của bọn Sullivan và dẫn chúng đến một thang máy cổ lỗ sĩ.

Trong khi thang máy chậm chạp đi lên, có tiếng búa đập chan chát trong bầu không khí yên lặng của khách sạn.

- Người ta đang dựng cột đấy, - người phục vụ nói, đôi mắt đục sáng lên trong giây lát.

- Cái gì? - Frank hỏi mặc dù gã biết rõ.

- Giá treo cổ! - Người phục vụ nói và cho thang máy dừng lai mở cửa cabin ra. - Các ông không biết gì à?

Bọn Sullivan nhìn y không đáp và bước ra lối hành lang.

Người phục vụ mở cửa và bật đèn. Đó là một căn buồng vừa tầm cho một khách sạn thuộc loại này. Đồ đạc bày theo lối hà tiện hết sức hơn là để mong có tiện nghi. Người ta khó mà ở đây được.

- Treo cổ ai? - Frank lặp lại và khép cửa.

Người phục vụ chùi tay vào đũng quần dáng như một kẻ đem tin vui đến:

- Kẻ sát nhân ở Waltonville. Các ông không đọc báo à? Trong cùng một tối hắn đã thịt ba con bé rồi tự nộp mình cho cảnh sát.

- Ra đi! - Max nói mà không nhìn y.

- Nhưng thưa ông, chuyện tôi nói...

- Cút đi. - Max nhắc lại.

Y vâng lời và khi ra đến cửa lại ngần ngừ quay mặt về phía bọn chúng. Chúng chăm chú nhìn y, vẻ mặt bất động, yên lặng. Ở con người chúng có cái gì làm y sợ. Hơi giống như khi người ta bị lạc đường trong bóng tối và bất chợt nhận ra mình đang ở trong một nghĩa địa.

Khi y đi rồi, Max cầm lấy va li quẳng lên giường.

Frank đứng im lìm giữa phòng, tiếng gõ chan chát của chiếc búa vẫn thu hút tâm trí gã.

Bất chợt gã nói:

- Bị treo cổ thì cảm giác ra sao nhỉ?

- Tao không bao giờ nghĩ đến chuyện đó, - Max nói nhưng trong khoảnh khắc gã chợt ngừng tay tháo hành lý.

- Trong khi bị nhốt mà nghe tiếng búa biết họ chuẩn bị cho mình, những tiếng búa vọng tới xà lim mà không thể làm gì được, - Frank khẽ nói. - Y như một con thú trong chuồng.

Max không nói lời nào, hắn cởi quần áo.

- Max, điều đó sẽ không đến với ta, - Frank tiếp và những giọt mồ hôi đọng lại trên khuôn mặt béo phị và xanh xao của gã.

- Ngủ đi, - Max nói.

Chúng yên lặng một lát, rồi tiếng Max vang lên trong bóng tối:

- Tìm Magarth ở đâu nhỉ?... Nhưng việc này không phức tạp lắm. Điều khó khăn là tìm thấy nơi hắn giấu Larson, không biết Larson đã khai báo gì chưa?

Frank không nói gì, gã vẫn lắng nghe tiếng búa và hỏi:

- Mày nghĩ họ còn tiếp tục công việc này trong bao lâu nữa?

Vốn rất tinh tế, Max nhận thấy giọng Frank hơi run run:

- Cho tới khi cái cột đứng vững. Thôi ngủ đi!

Nhưng Frank không sao ngủ được. Tiếng búa làm gã đau đầu, ngay cả hơi thở nhẹ nhàng của Max cũng làm gã khó chịu. Frank cáu kỉnh nghĩ: Làm sao mà ngủ được trong một đêm như thế này? Gã giận dữ vì thần kinh không cứng rắn bằng của Max. Gã sợ.

Cuối cùng tiếng búa im bặt nhưng Frank không sao nhắm mắt được. Bất chợt có tiếng ầm ầm dựng gã dậy và gã vội vã bật đèn:

- Chuyện gì đấy? - Gã mất tinh thần kêu lên.

Từ trạng thái ngủ Max chuyển sang trạng thái thức cũng nhanh như ánh đèn điện, bình thản trả lời:

- Họ thử chiếc cửa sập đấy.

- Tao không nghĩ ra, - Frank nói và tắt đèn.

Nhưng sau đó không gã nào ngủ được. Frank nghĩ tới kẻ bị kết án và gã nhớ lại trong quá khứ khuôn mặt của những người đàn ông, đàn bà mà gã đã giết, xuất hiện trong bóng tối bao quanh gã, vây chặt lấy gã.

Max cũng không ngủ, nằm nghĩ về Frank. Ít lâu nay, gã dò xét thằng bạn. Tất nhiên gã không để lộ vẻ gì. Max nghi ngờ Frank mất bình tĩnh. Gã tự hỏi Frank có thể còn cộng tác với gã trong bao lâu nữa. Ý nghĩ này làm gã lo ngại, gã biết Frank từ lâu. Cả hai cùng biểu diễn tiết mục quăng dao mà chúng luyện tập từ hồi còn đi học.

Nhưng đến gần sáng thì cả hai đều ngủ mê mệt cho tới tám giờ rưỡi mới thức dậy khi một phụ nữ hầu phòng mang cà phê và bánh mì.

Max ngồi trên giường rót cà phê và đưa một ly cho Frank.

- Chắc vài phút nữa họ sẽ dẫn kẻ tử tù ra, - Frank noi, biểu lộ mối lo nghĩ vẫn ám ảnh gã.

- Bánh nguội quá, chẳng ra sao cả. - Max càu nhàu đi vào buồng tắm.

Khi gã cạo râu xong thì chiếc cửa sập rớt xuống. Tiếng đổ ầm không làm gã bận tâm. Gã tiếp tục lau chùi bộ dao cạo, gương mặt xanh xao vẫn lạnh lùng, vẫn thản nhiên như mọi ngày. Sau khi chiếc cửa sập hoạt động một lát, tiếng reo hò vọng lên từ dưới đường truyền qua cửa sổ. Gã nhìn thấy một đám đông chen chúc nhau trước cửa nhà tù.

- Thật là một đám kên kên, - gã nghĩ và cảm thấy một sự căm ghét lạ lùng với đám đông, về tính tò mò tệ hại của họ. Gã nhổ nước miếng qua cửa sổ.

Khi gã quay vào phòng. Frank vẫn yên lặng, vẫn nằm trên giường. Chiếc gối ướt đẫm mồ hôi nhỏ giọt từ khuôn mặt và nước da nhớp nhúa bóng lên dưới ánh mặt trời.

Hai người không nói gì với nhau, Max nhận thấy Frank không động đến bữa ăn sáng.

Khi Max mặc quần áo, chúng nghe thấy bước chân của đám đông tản đi xa dần. Frank chăm chú nhìn lên trần, hai tai vểnh lên nghe tiếng động của đám đông và mồ hôi vẫn rơi xuống ghế.

Từ ngưỡng cửa Max nói:

- Chốc nữa tao quay lại. Mày cứ ở đây chờ tao.

Chương 25

- Có tin gì không? - Magarth đẩy cửa, bước vào hỏi.

Kamp ngẩng đầu lên:

- Tôi vừa ở chỗ xử tử về, - nước da ông ta bình thường hồng hào lúc này có vẻ hơi xanh xao. Năm nay mới có buổi hành hình và cảnh này làm ông xúc động. Ông nhăn mặt nói tiếp:

- Tôi được báo cáo cho biết chiếc Packard đã đi qua Kinston trưa hôm qua về hướng Kampville nhưng sau đó không biết thêm gì nữa, cũng không một dấu vết nào của con nhỏ. Ông Cảnh sát trưởng Crainville đã được thông báo. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ biết ngay.

Magarth ngồi lên mép bàn:

- Không biết chúng có bắt cóc cô gái không? - Anh nói với giọng lo âu. - Việc chúng rời khỏi vùng này tôi thấy có vẻ kỳ lạ thế nào ấy. Tôi cá rằng chúng muốn khử Larson đấy! Tất nhiên là nếu tóm được Carol, chúng phải giấu cô ở một chỗ nào ta không ngờ tới. Sau đó chúng quay lại lo nốt chuyện Larson. Có nên lùng sục khắp mọi nơi quanh Kampville không?

- Chúng tôi đang lo việc ấy, - Kamp đáp - Tất cả những con đường đi tới Mũi Gió Biển đều được canh gác, đặc điểm chiếc Packard đã được thông báo phòng khi chúng lén lút quay về.

- Hoan hô, - Magarth tán thành. - Chúng ta không thể làm gì hơn được. Tôi sẽ đến nhà cô Blandish xem ở đó có ổn không. Tôi vừa gặp bác sĩ cho biết Larson chỉ có một phần mười hi vọng thoát chết nhưng cần phải tỉnh dưỡng ít lâu... Tôi đã cử anh thanh niên Riley đến trang trại cậu ta để trông nom lũ chồn rồi.

- Hartman vừa mới đến gặp tôi, - Kamp lo lắng nói.

- Việc đó làm tôi nhớ lại tôi đã báo với ông là chúng tôi khởi sự tiến hành điều tra về hoạt động của Hartman. Chúng tôi vừa nhận được một bản báo cáo: lão đã mua chứng phiếu, bị lỗ lớn nhưng vẫn còn gượng dậy. Tuy nhiên lão cứ suy sụp dần. Không một ai biết lão rút tiền từ đâu ra, nhưng tôi, tôi biết mà!... Nếu đến tuần sau người ta không bắt được con nhỏ Carol thì sẽ là một việc rất hay. Lúc đó cô ta sẽ được quyền sử dụng số tiền thừa kế và ta cần phải tiến hành điều tra tỉ mỉ về Hartman hơn nữa... Tôi nghĩ là sẽ phát hiện ra những điều đủ để đưa ngay hắn ra tòa.

- Nhà báo các anh đều thế cả, các anh là những người đa nghi nhất thế gian, - Kamp vừa nói vừa sờ bộ ria mép. - Nhưng dù sao con nhỏ rất nguy hiểm. Cần phải tìm ra cô ta thật nhanh.

- Nguy hiểm? Tôi không tin! - Magarth bác đi. - Theo tôi, cô ta thật bình thường khi nói chuyện với tôi.

- Bác sĩ Travers đã giải thích cho tôi về trường hợp cô ta. Cô ta có hai tính cách trong cùng một con người. Trong một thời gian dài, cô ta cư xử như một con người bình thường, thế rồi một cơn đau xuất hiện, cô ta trở nên rất nguy hiểm.

- Tôi khó lòng mà tin được, - Magarth bướng bỉnh nói. - Tôi đã nói chuyện với cô ta, còn ông thì chưa. - Anh nhún vai rồi đứng lên. - Tôi đi đây. Nếu ông nhận thêm được tin gì thì gọi điện về nhà cô Blandish cho tôi biết. Cả buổi sáng nay tôi ở đấy.

Khi anh chạy nhanh xuống bậc cấp thì Jedson, chủ một xưởng gara lớn bên nhà muốn gặp anh. Max đang ở thềm khách sạn, nghe thấy Jedson gọi Magarth, gã vội đứng nấp một cách tự nhiên sau cây cột hàng hiên. Gã thấy Magarth trao đổi vài lời với Jedson rồi bước lên chiếc Cadillac cũ kỹ mở máy.

Jedson đi về phía khách sạn. Max bước xuống các bậc cấp để gặp ông ta.

- Ông đó là nhà báo Magarth phải không? - Max hỏi khi Jedson đi tới gã.

- Chính ông ta đấy, - ông này nói và định tiếp tục đi.

- Thật may cho tôi, - Max reo lên - Tôi đang cần ông đấy. Tôi mới tới đây lần đầu. Ông biết ông ta đang đi đâu không?

- Chắc ông ta đến nhà cô Blandish. Nếu cần ông cứ gọi điện về đấy.

- Cám ơn ông. - Max nói - Cám ơn nhiều.

Jedson nhìn gã bước vào khách sạn, leo nhanh lên thang lầu. Ông đẩy chiếc mũ ra sau gáy gãi trán và băn khoăn tự hỏi:

- Gã này là ai nhỉ?

Chương 26

Trong lúc bọn Sullivan ngủ vùi, Sam Garland lái chiếc xe cứu thương phóng nhanh về hướng Mũi Gió Biển. Hắn cảm thấy mình thật quan trọng. Khi ánh đèn bấm chiếu thẳng vào người Carol và nhận ra mớ tóc hung đỏ hắn vụt phanh xe lại. Trong vùng không thể có hai cô gái có mái tóc giống nhau như vậy! Chắc là Carol Blandish! Và khi chiếu đèn bấm vào người cô thì hắn nhận ra ngay.

Và bây giờ cô ta đang bị nhốt trong xe, hắn vẫn chưa dám tin là vận may đã đến. Năm ngàn đô la giải thưởng vẫn luôn luôn còn đó... số tiền này sẽ vào tay hắn... và năm ngàn đô la quả là món tiền lớn.

Sam nghĩ nên trói Carol vào giường có hơn không? Mấy con mẹ điên thì làm gì mà chẳng được! Garland đã làm y tá qua nhiều năm hắn thấy mệt mỏi nên xin lái xe cho bác sĩ Travers và lái chiếc xe cứu thương này. Hắn đã quen với những người điên nổi giận, vẫn không làm hắn ngán. Hắn ngần ngừ định đỗ xe lại để trói Carol. Nhưng thấy trong xe vẫn yên lặng, hắn quyết định phóng thật nhanh về Glenview. Chà, Joe mà thấy thì chắc nó phải ngớ người ra!

Nhưng Garland không hay biết gì về những lời thì thầm bên trong chiếc xe. Người điên đi cùng Carol tên là Hatty Summers, bà ta ở trong Viện Tế Bần nhiều năm. Lúc đầu người điên tỏ ra vô hại nhưng sau một thời gian bà có những biểu hiện giết người nên người ta buộc phải có những biện pháp đề phòng cần thiết bằng cách chuyển bà từ bệnh viện tâm thần Kiston đến bệnh viện tâm thần Glenview, nơi có khả năng chữa những trường hợp khó khăn.

Ngay khi Carol nhận thấy Hatty Summers, cô hiểu mình đã bị nhốt chung với một người điên và cô rùng mình khiếp sợ.

- Như vậy là hắn tóm được cô rồi, - Hatty thì thầm và cười. - Hắn nhặt được cô ở dọc đường phải không? Hắn nhận ra cô ngay lập tức. Giỏi thật!

Carol co quắp người, tránh càng xa càng tốt đôi mắt long lanh như muốn soi suốt người cô. Một lần nữa cô lại có cảm giác như đang sống trong cơn ác mộng. Hatty nói tiếp:

- Hắn đang đưa cô đến Glenview để nhốt cô lại. Tôi đã nghe hắn nói về Glenview... Chính tôi cũng đến đấy vì những cô y tá ở Kinston đều sợ tôi! - Bà ngẩng đầu lên nói thêm. - Và họ có lý do để sợ tôi.

Bà lại cười và tiếp:

- Ở Glenview thật hay, nhưng tôi không thích bị nhốt nữa. Tôi muốn tự do, muốn làm gì thì làm.

Glenview!

Cái tên đó vọng lên mơ hồ, gợi lên trong ký ức của cô hình ảnh một căn buồng tường quét vôi xanh, một cô y tá nhìn cô với vẻ hung dữ mà không nói một lời. Cô nói thật to:

- Tôi cần phải ra thôi. Tôi cần phải ra trước khi xe đến.

Cô chạy ra cửa xe cố mở nhưng những ngón tay trượt trên mặt nhẵn.

- Hắn không cho cô chuồn đâu! - Hatty nói và vặn vẹo người. - Cô cũng là thứ điên như tôi. Cô không thể làm gì được.

Carol quay phắt lại, dựa lưng vào cánh cửa kêu lên:

- Tôi không phải là người điên!

- Có mà, có mà! Tôi, tôi biết rõ mà. Cô thuộc loại tinh quái. Cô có thể bịp một số người nhưng đối với tôi thì không.

- Tôi không phải là người điên! - Carol lặp lại và đưa hai bàn tay bưng lấy mặt.

- Có mà, có mà! - Hatty thì thầm. - Cô muốn xem mình thế nào thì tùy nhưng cô vẫn cứ là kẻ điên như tôi! Tôi không bao giờ nhầm đâu!

- Tôi không điên! - Carol lặp lại lần nữa nhưng tim cô thắt lại như có bàn tay lạnh giá bóp mạnh. Cô tự hỏi: - Mình có điên thật không? Có phải vì thế mà có sự việc kỳ lạ lâu nay đến với mình không? Những chuyện đó có phải là do một tâm trí bệnh hoạn nghĩ ra không? Có phải vì vậy mà mình không thể nhớ ra tên mình không? Có phải vì thế mà đôi khi trong đầu mình có tiếng động kỳ lạ làm biến đổi hình dáng mọi chuyện như trong một cuốn phim quay chập choạng không?

- Cô cũng không biết mình ra sao nữa! - Hatty reo lên và chăm chú dò xét cô. - Đừng thất vọng. Tôi không muốn làm cho cô khổ sở.

- Ồ, bà đừng nói nữa! - Carol la lên và hai tay bắt đầu đập vào cửa xe.

- Suỵt! Con bé ngu ngốc! - Hatty nói - Cách đó không có kết quả gì hết! Hắn chỉ mở cửa cho cô ra khi xe đến Glenview và khi đó thì quá muộn. Cô có muốn trốn không?

- Tôi cần phải trốn!..

- Cả hai chúng ta có thể làm được! Hắn tinh ranh nhưng lại tự tin quá. Nhưng trước hết cô cởi trói cho tôi, cái áo bó chặt người này đã.

- Ồ không! - Carol run rẩy lùi lại.

- Cô sợ tôi à? - Bà ta vừa cười vừa hỏi, - Chúng ta cùng một cảnh ngộ, không làm hại nhau đâu! Nào, làm đi đừng sợ!

Carol rùng mình:

- Tôi xin bà, bà đừng nói với tôi như vậy! Tôi không điên. Thật là độc ác nếu bảo tôi điên...

- Cô đừng cáu. Nếu cô muốn trốn, cô tháo cho tôi cái áo này và phải khẩn trương lên! Lúc này chúng ta không còn ở xa nhà thương nữa. Một khi chúng nhốt được cô trong bốn bức tường thì không bao giờ cô thoát được đâu.

Carol bước lại gần cúi xuống nhìn bà:

- Thế, nếu tôi cởi áo cho bà thì làm sao tôi trốn chạy được? - Cô hỏi và cảm thấy lo ngại trước ánh mắt thâm độc của Hatty.

- Tháo cáo áo này đi, - Hatty thì thầm, - và sau đó cô la lên, đập vào thành xe. Hắn phải đến xem có sự gì xảy ra. Và trong lúc hắn bận bịu với cô thì tôi sẽ nhào lên người hắn. Hai chúng ta hợp lại thì có thể thoát.

Sam Garland còn cách Mũi Gió Biển một dặm thì tiếng đập phá nổi lên. Hắn cau mày ngập ngừng một lát rồi dừng xe lại. Hắn không muốn cho Carol sây sát, hắn muốn giao cô cho bác sĩ Travers trong tình trạng tốt nhất để người ta không làm khó dễ hắn trong việc lãnh lương năm ngàn đô la.

Hắn nhảy bổ ra khỏi xe vừa lẩm bẩm chửi thề vừa chạy tới mở cửa nhìn vào trong xe lờ mờ ánh đường.

Carol xô người vào thành xẽ phía trong và những tiếng la của cô vang lên trong khoảng không chật hẹp.

Garland liếc nhìn Hatty Summers. Dưới chiếc chăn, bà ta nhìn trộm hắn và mỉm cười thích thú, nhưng ngoài chuyện đó ra bà có vẻ yên lặng. Hắn trèo lên xe mở toang cửa mà không khép lại, nắm lấy cổ tay Carol vặn chéo ra sau.

- Yên nào! - Hắn nói - Ngủ đi, cô bé. Cô khích động quá đấy!

Mặc dù chống cự quyết liệt nhưng cô cảm thấy khiếp sợ vì không có gì tự vệ đối với đôi tay của Garland và hắn nhanh chóng kéo cô lại gần chiếc giường đối diện với giường của Hatty.

- Buông tôi ra, - Carol hổn hển nói. - Đừng có sờ vào người tôi!

- Được rồi, bé con. - Garland nói giọng dỗ dành. - Cô nổi giận cũng vô ích thôi. Nằm xuống đi, tôi sẽ thu xếp cho cô nằm thoải mái.

Bàn tay to lớn của hắn tóm gọn hai cổ tay Carol và cúi xuống đặt tay kia choàng qua dưới đầu gối bế thốc cô lên giường. Đúng lúc đó Hatty tung chăn vùng dậy.

Không buông cổ tay Carol, hắn quay người về phía Hatty: - Nào, bà! Hãy tỏ ra biết điều nào, bà ở đấy đi. - Hắn dịu dàng nói. Hắn không lo ngại nhưng hắn biết cần phải khẩn trương mới hi vọng giải quyết xong hai con mụ điên này! - Bà nằm nghỉ trên giường đi! - Hắn ra lệnh và khi buông cổ tay Carol ra, hắn nhảy vội đến cửa xe.

Trong xe chật hẹp khiến hắn không thể xoay xở dễ dàng, hơn nữa Hatty đã đứng lên rồi. Bà giữ chặt tay hắn, xoay người hắn lại, cười mũi vào mặt hắn và nhào lên cổ hắn.

Carol vội vã nhảy chồm ra khỏi giường, cô đẩy Garland ra để tới cửa nhưng bị hắn đẩy lại và vừa chửi thề vừa cố thoát khỏi tay Hatty.

Đúng lúc đó, Carol nắm tay hắn, đánh đu lên người trong khi Hatty nhào vào lần nữa, đôi mắt long lên. Hắn lảo đảo, hai vai chạm vào thành giường. Hắn hụt chân ngả trong khi Hatty reo lên đắc thắng lại nhào vào bóp cổ hắn.

Garland không mất bình tĩnh, đầu hắn rụt lại, gáy cứng ra, hắn nện Hatty ác liệt, đẩy bà lùi ra và hắn lanh lẹ nhảy tới cửa thoát ra ngoài.

Carol nhảy theo hắn và bắt đầu chạy. Cô mới chạy được mười bước thì một bàn tay nắm lấy cổ chân khiến cô ngã bổ xuống đất.

Đến lượt Hatty cũng thoát ra khỏi xe trong khi Garland nhỏm dậy, bà nhảy lên, hai bàn chân đạp vào ngực hắn. Garland ngã lăn chiêng ra đất.

Hắn không cần quan tâm đến việc Hatty chạy thoát nhưng con nhỏ Blandish không thể thoát như vậy được, nếu hắn còn có thể ngăn cản. Dưới con mắt hắn, cô là biểu hiện cho số tiền năm ngàn đô la và số tiền này gần như đã cầm chắc trong tay. Hắn tự nhủ nếu buông tha Hatty để bà ta chạy thoát, hắn chỉ còn lo đối phó với Carol mà thôi, nhưng đó chính là sự sai lầm của hắn. Hatty thù ghét hắn ghê gớm.

Khi hắn đẩy lùi bà ta lần nữa và đuổi theo Carol, Hatty dừng lại một lát, tay bà mò mẫm trong đám cỏ ở vệ đường để tìm một hòn đá lớn. Phải mất một lát bà mới tìm thấy một hòn đá lửa to nặng, lúc ấy Garland đã bắt được Carol, lôi cô về xe.

Carol la lên như người bị ma ám nhưng không thể chống lại được với sức lực đàn ông, khi hắn dừng chân đạp cánh cửa cho mở ra thì cô tuyệt vọng không muốn chống cự nữa.

Hatty chờ cho Garland nâng Carol lên... Lúc đó bà mới nhón gót chân nhẹ nhàng đến sau lưng và tận lực choang hòn đá vào đầu hắn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx