Trong một thời gian dài, ấn tượng của tôi về Dịch Phố Thành là một sĩ quan chỉ huy của lính đánh thuê xảo quyệt, âm hiểm và khá thú vị. Về chuyện con người cải tạo thành nửa người máy, tôi đã từng hỏi qua trưởng bối trong bộ tộc, nhưng chẳng ai hay biết. Trong lịch sử hình như cũng có người thuộc chủng tộc thời gian có mối quan hệ dây dưa với Dịch Phố Thành, chỉ là ở thời đại quá quá xa xôi nên các bậc trưởng bối đều không có ấn tượng.
Lời nói tiếp theo của Dịch Phố Thành khiến tôi vừa kinh ngạc vừa bất an.
Hắn mở miệng: “Được thôi, anh đây không có ác ý, tất cả đều do lời căn dặn của tổ tiên.” Thấy tôi và Mục Huyền cùng trầm mặc, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Chủng tộc nửa người máy.”
Chủng tộc… nửa người máy?
Tôi chưa bao giờ nghe đến chủng tộc này.
“Ở đâu?” Mục Huyền cất giọng lạnh lẽo, gương mặt trắng trẻo của anh phảng phất tỏa ra khí lạnh: “Cư trú ở đâu?”
Dịch Phố Thành lắc đầu: “Anh đây không biết. Tôi chưa bao giờ gặp người cùng chủng tộc. Nhưng có hai điều răn dạy luôn tồn tại ở con chíp trong thân thể của tôi, kể từ lúc tôi bắt đầu có ý thức.”
Cả hai chúng tôi đều im lặng. Dịch Phố Thành lười nhác tựa vào thành ghế phía sau, duỗi thẳng chân. Bộ dạng của hắn không hề giống một kẻ tình nghi đang bị thẩm vấn.
“Thứ nhất, nửa người máy vĩnh viễn là kẻ bảo vệ trung thành của chủng tộc thời gian.” Dịch Phố Thành liếc tôi bằng ánh mắt sâu thẳm. Tôi hơi ngạc nhiên, còn Mục Huyền thay đổi sắc mặt.
“Thứ hai, bảo vệ ‘trái tim của Dục’, cho đến khi vũ trụ bị hủy diệt.” Hắn đưa mắt về phía vật thể trong tay Mục Huyền, nhếch mép: “Là thứ anh đang cầm.”
Tôi giật mình, lấy vật đó từ tay Mục Huyền, giơ ra trước mắt quan sát kỹ lưỡng.
Đó là một vật giống miếng ngọc mỏng, chỉ to bằng quả trứng chim bồ câu. Nó không phải trong suốt, mà bên trên có hoa văn dày đặc, nhìn qua có vẻ phức tạp nhưng lại lờ mờ tuân theo kết cấu nào đó.
Đây rốt cuộc là thứ gì?
Tôi cầm miếng ngọc đưa lên ánh đèn sáng. Dịch Phố Thành phì cười: “Soi gì mà soi? Nếu cô có thể soi ra bí mật của ‘trái tim của Dục’, anh đây ngả mũ thán phục cô.”
Tôi trừng mắt với Dịch Phố Thành, nhưng hắn đã quay sang Mục Huyền: “Tôi chỉ biết có bấy nhiêu thôi. Tôi không rõ tại sao trong người tôi lại tồn tại hai điều răn dạy đó. ‘Trái tim của Dục’ có tác dụng gì, tôi cũng mù tịt. Anh muốn trả cho tôi hãy giữ lại thì tùy. Có điều tôi xin anh đừng hủy hoại nó. Những lời căn dặn của tổ tiên tuy khó hiểu và làm ra vẻ huyền bí, nhưng kiểu gì cũng có lý của nó, đúng không?”
Dịch Phố Thành thốt ra những lời này bằng giọng điệu khẩn thiết hiếm thấy.
Tôi nhìn Mục Huyền, anh gật đầu: “Đi núi Dục.”
Dịch Phố Thành nhún vai: “Anh đúng là chẳng chừa mặt mũi cho tôi gì cả.”
Tôi ngẩn người. Nhớ tới câu nói của Mục Huyền trước đó, tôi chợt hiểu ra vấn đề. Anh nói anh ở trong Dục ba mươi triệu năm, vậy mà không phát hiện ra sự tồn tại của ‘trái tim của Dục’. Dịch Phố Thành làm thế nào lấy nó ra ngoài? Muốn xem lời nói của hắn là thật hay giả, chỉ cần đưa hắn đến núi Dục, bắt hắn biểu diễn lại một lần là xong.
Chúng tôi nhanh chóng lên đỉnh ngọn núi Dục. Tinh tú trên trời sáng lấp lánh, xung quanh không một bóng người. Mục Huyền mạnh dạn trả lại vật thể đáng ngờ cho Dịch Phố Thành.
Dịch Phố Thành giơ tay bắt lấy. Sau đó, hắn quỳ một chân xuống đất, đặt miếng ngọc xuống nền đá, thần sắc của hắn nghiêm túc vô cùng.
“Tiểu thư của chủng tộc thời gian, phiền cô ra lệnh cho tôi.” Hắn đột nhiên quay sang tôi, nửa cười nửa không: “Như vậy anh đây không bị coi là tự ý tiết lộ bí mật ‘trái tim của Dục’.”
Tôi ngớ người. Mục Huyền gật đầu với tôi, tôi nói nhỏ: “Dịch Phố Thành, hãy cho chúng tôi biết ‘bí mật của Dục’.”
“Vâng, thưa chủ nhân của thời gian.” Dịch Phố Thành thu lại nụ cười, đôi mắt đen của hắn nhìn miếng ngọc chăm chú.
Vâng, thưa chủ nhân của thời gian.
Câu nói này thốt ra từ miệng hắn, tại sao tôi bất chợt có một cảm giác bi thương chưa từng thấy?
Trực giác báo cho tôi biết, Dịch Phố Thành đúng là có mối quan hệ mật thiết với chủng tộc thời gian chúng tôi. Bởi vì, câu nói của hắn khiến lực trường sức mạnh tinh thần của tôi hơi chấn động.
“Vòng xoáy đen tối thôn tính năm ánh sáng, chủ nhân của thời gian, tái sinh trong trái tim của không gian.” Dịch Phố Thành lầm rầm niệm mấy câu, trong lòng tôi đột nhiên run sợ.
“Khoan đã.” Tôi hét lên: “Vừa rồi anh nói gì?”
“Vòng xoáy đen tối thôn tính năm ánh sáng. Chủ nhân của thời gian, tái sinh trong trái tim của không gian.” Dịch Phố Thành mở mắt nhắc lại một lần. Hắn nói bằng ngôn ngữ chủng tộc thời gian chứ không phải tiếng Stan.
“Câu này có nghĩa là gì?” Tôi hỏi.
“Tôi không biết.” Dịch Phố Thành trả lời lạnh nhạt: “Đây cũng là nội dung tổ tiên để lại.”
Mục Huyền nhìn tôi: “Em nghĩ đến điều gì?”
Lòng tôi hỗn loạn vô cùng.
Vòng xoáy đen tối thôn tính năm ánh sáng. Lẽ nào đây là điềm báo vũ trụ bị hủy diệt, bị hố đen thôn tính?
Trái tim của không gian ám chỉ điều gì? Chắc không phải là vật thể ‘trái tim của Dục’ này đấy chứ? Nhưng tại sao lại gọi là trái tim của không gian?
Tái sinh có nghĩa là gì?
Tôi và Mục Huyền chưa từng nhắc đến chuyện vũ trụ bị hủy diệt với người ngoài. Hiện tại tiến hành công việc di dời, chúng tôi cũng chỉ nói là cứu hành tinh Stan. Dịch Phố Thành chắc chắn không thể biết chuyện xảy ra trong tương lai. Câu nói vừa rồi cũng không phải do hắn bịa ra.
Nếu đây đúng là lời căn dặn mà tổ tiên của nửa người máy và tổ tiên của chủng tộc thời gian để lại. Lẽ nào bọn họ đã sớm đoán được, vũ trụ sẽ có ngày diệt vong?
Chủng tộc nửa người máy rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào với chủng tộc thời gian?
“Tiếp tục.” Mục Huyền đột nhiên mở miệng.
Dịch Phố Thành liếc tôi một cái, Sau đó hắn cúi đầu, thọc hai tay xuống bề mặt núi Dục. Cả lòng bàn tay hắn nhanh chóng vùi vào bên trong. Lúc này tôi mới để ý, tay Dịch Phố Thành biến thành kim loại từ lúc nào.
Chỉ trong giây lát, trước mắt tôi xảy ra sự việc ly kỳ.
Bàn tay Dịch Phố Thành bắt đầu biến hình.
Tấm màng mỏng kim loại từ bàn tay Dịch Phố Thành thò ra, lan rộng về bốn phương tám hướng. Trong tích tắc, đỉnh núi Dục được phủ bởi lớp kim loại màu xám mờ. Cổ tay Dịch Phố Thành nối liền với tấm màng mỏng kim loại này.
Đúng lúc này, ‘trái tim của Dục’ vụt sáng, sau đó tỏa ra luồng sáng nhàn nhạt khắp không trung, bao trùm trên tấm màng kim loại của Dịch Phố Thành. Tôi mở to mắt theo dõi, luồng sáng chợt biến mất, ‘trái tim của Dục’ trên mặt đất cũng không còn.
Cùng lúc đó, tấm màng kim loại mỏng trên đỉnh núi nhanh chóng thu về, Dịch Phố Thành rút tay, tấm màng kim loại thu vào lòng bàn tay của hắn. Hắn đứng dậy, bàn tay trở lại trạng thái bình thường.
Đỉnh núi Dục khôi phục sự yên tĩnh, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Dịch Phố Thành nhìn chúng tôi: “Đây chính là cách lấy và trả ‘trái tim của Dục’. Hai người đừng hỏi tôi, tôi cũng nghi hoặc như hai người. Nếu các người không thông báo hành tinh Stan sắp đối mặt với tai họa nghiêm trọng, tôi cũng không nhớ ra, nơi này giữ một thứ phiền phức như trái tim của Dục.”
Ánh sáng sức mạnh tinh thần màu xanh lam bao trùm toàn thân Dịch Phố Thành. Từ nay về sau, Mục Huyền đều có thể cảm nhận được vị trí của hắn, bất kể hắn đi đâu. Dịch Phố Thành tỏ ra không hề gì, hắn quay người đi về tẩm cung. Còn Mục Huyền dắt tay tôi rời khỏi nơi đó.
Trời đêm mát lạnh. Tôi và Mục Huyền đi xuyên qua rừng cây, men theo hồ nước tĩnh lặng.
Tâm trạng của tôi tương đối nặng nề.
Sau khi thời gian quay ngược, tôi luôn hy vọng mọi chuyện đều diễn ra như đời trước, để chúng tôi dễ dàng tìm cách ứng phó, cuối cùng tránh được vụ tai họa và chết chóc.
Nhưng Dịch Phố Thành rõ ràng là một biến số nằm ngoài kế hoạch, mà chúng tôi không thể xem thường.
Mục Huyền buộc phải khống chế chính quyền Đế quốc, mới có thể thay đổi lịch sử. Để đạt mục đích, anh mới tạm thời hợp tác với Dịch Phố Thành. Ở đời trước, Dịch Phố Thành che giấu thân phận. Lần này, hắn sớm bị vạch trần, đồng thời kéo theo ‘trái tim của Dục’.
Tôi đột nhiên cảm thấy, những điều tôi biết trước kia có lẽ chỉ là một góc của lịch sử.
Tôi đột nhiên có cảm giác, tồn tại một bàn tay vô hình, bàn tay của lịch sử đối kháng chúng tôi, cùng ảnh hưởng đến hướng phát triển của tương lai.
Liệu chúng tôi có thể thay đổi kết cục?
Mục Huyền đi bên cạnh đột ngột dừng bước, ngồi xổm trước mặt tôi: “Lên đây!”
Tôi mỉm cười, trèo lên lưng anh. Khóe miệng anh ẩn hiện ý cười, anh cõng tôi đứng dậy.
“Anh có tin Dịch Phố Thành không?” Tôi áp mặt vào gáy anh.
Mục Huyền trầm ngâm một vài giây, trả lời: “Anh tin.”
“Ờ.” Tôi cũng nghĩ như anh. Không ai biết Mục Huyền có khả năng cảm nhận được năng lượng của Dục. Dịch Phố Thành tối nay vốn có thể đánh cắp ‘trái tim của Dục’ mà thần không biết quỷ không hay. Hơn nữa, hắn dùng cách độc nhất vô nhị trả ‘trái tim của Dục’ về chỗ cũ, khiến tôi tin tưởng, bộ tộc nửa người máy đúng là đang bảo vệ ‘trái tim của Dục’.
“Anh sẽ bảo Viện khoa học gấp rút nghiên cứu trái tim của Dục.” Mục Huyền nói.
Tôi đáp lời: “Mấy ngày tới em cũng đi Viện khoa học. Trái tim của Dục có liên quan đến chủng tộc thời gian, có khi em giúp được gì đó.”
Mục Huyền gật đầu.
Không khí có vẻ nặng nề, tôi cố ý tìm đề tài nhẹ nhõm hơn: “Nếu không nghiên cứu ra điều gì, sau khi chúng ta hoàn tất việc di dời và xây dựng Đế quốc Stan, anh sẽ xử lý ‘trái tim của Dục’ này thế nào? Trả lại cho Dịch Phố Thành?”
Mục Huyền nheo mắt, khóe miệng cong lên: “Bắt hắn bỏ tiền ra mua.”
Tôi phì cười: “Anh cũng thâm hiểm thật đấy.”
Hai chúng tôi im lặng. Mục Huyền cõng tôi đi về cung điện.
Trong đêm tối, gương mặt nghiêng của anh hết sức ôn hòa, bờ vai rộng lớn khiến tôi có cảm giác rất yên lòng.
“Hoa Dao, thời gian ở trong Dục, anh luôn nhớ em.”
Tim tôi bị co rút mạnh một cái, vừa đau đớn, vừa chua xót, vừa ngọt ngào.
Khi tôi kể cho Mạc Lâm nghe chuyện đời trước, anh ta khóc nức nở. Mạc Lâm rất lo cho Mục Huyền, anh ta nói không người nào có thể ở trong bóng tối một trăm năm, dù sức mạnh tinh thần mạnh đến mấy. Mạc Lâm sợ Mục Huyền nếu không bị mắc chứng rối loại tinh thần sau biến cố (PTSD), cũng bị tổn thương tâm lý.
Nhưng Mục Huyền rất kiên nghị.
Kể từ ngày đầu tiên sau khi sống lại, anh đã gánh vác trên vai vận mệnh của cả Đế quốc, chịu gánh nặng thay đổi lịch sử. Anh không một phút buông lỏng, cũng không hề tỏ ra yếu đuối.
Nhưng tôi và Mạc Lâm vẫn không dám nhắc đến chuyện anh ở trong Dục ba mươi triệu năm, sợ động đến nỗi đau trong lòng anh. Anh cũng không nói cho chúng tôi biết, lúc ở trong Dục, anh từng trải qua điều gì.
Hôm nay, Mục Huyền chủ động nhắc tới.
Anh nói, ở trong Dục, anh luôn nhớ tôi.
Viền mắt tôi ngân ngấn nước: “Mục Huyền, hãy hứa với em, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không xa nhau, sống chết ở bên nhau. Nếu thời gian có thể quay lại một lần nữa, em thà cùng anh bị nhốt trong Dục ba mươi triệu năm. Sau khi anh hy sinh, em sống không bằng chết, nhưng em không nỡ kết thúc mạng sống của mình. Bởi vì nếu chết đi, em sẽ không thể tiếp tục nhớ anh.”
Mục Huyền bỗng dừng bước, thả tôi xuống đất. Hai chân tôi chưa kịp chạm đất, anh đã xoay người tôi, ôm tôi vào lòng. Đôi mắt đen của anh nhìn tôi chăm chú, bờ môi lạnh giá phủ xuống môi tôi.
Trong nụ hôn mãnh liệt của anh, đầu óc tôi đã sớm mê loạn từ lâu. Chúng tôi không biết đã về phòng lúc nào, anh đặt tôi xuống giường. Nước mắt giàn giụa trên mặt tôi.
“Sao em khóc?” Thanh âm khàn khàn của Mục Huyền hàm chứa ý cười bất lực. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên nước mắt của tôi.
“Em lo…” Tôi nghẹn ngào.
Tôi lo sợ lịch sử lặp lại, anh sẽ chết trước mặt tôi.
Mục Huyền trầm mặc trong giây lát. Anh đột nhiên bế tôi đứng dậy, đè người tôi vào bờ tường. Anh kéo chân tôi quặp vào thắt lưng anh, sau đó nâng mông và eo tôi, khiến cả người tôi đu bám trên thân hình của anh. Chỉ một cú nhấp người, anh đã tiến sâu vào thân thể tôi, bắt đầu luật động cuồng dã. Ngọn đèn chiếu xuống gương mặt lắc lư của anh. Ngũ quan thanh tú nho nhã lúc này như một con dã thú. Đôi mắt đen của anh không rời khỏi tôi. Trong lúc tôi thở hổn hển, anh cất giọng dịu dàng bên tai tôi: “Đừng lo lắng, tất cả giao cho anh xử lý.”
Hai ngày sau, Viện khoa học không đưa ra bất cứ kết luận chính xác nào.
“Xét về mặt kết cấu, nó giống một con chíp.” Viện trưởng nói: “Nhưng dựa vào phân tích tính chất vật lý, nó là một viên Dục bình thường. Chúng tôi không tìm ra dấu vết con người gia công.”
Nghe ông ta nói vậy, tôi trầm mặc trong giây lát rồi cho gọi Mạc Lâm.
Kể từ lúc tôi trấn thủ ở Viện khoa học, Mạc Lâm cũng đi theo tôi, thay tôi chạy ngược chạy xuôi. Bởi vì anh ta biết cách nói chuyện, ngày nào cũng mang đồ ăn ngon cho các nhà khoa học nên tạo được mối quan hệ rất tốt với người ở Viện khoa học.
Thật ra, tôi đưa Mạc Lâm đến Viện khoa học, vì một nguyên nhân khác. Đó là Đãn An, chuyên gia hàng đầu của Viện khoa học ba mươi triệu năm sau.
“Mạc Lâm, tôi giao cho anh một việc.” Tôi nói nhỏ: “Nhưng anh nhớ đừng cho Mục Huyền biết.”
Mạc Lâm ngây người.
Sau khi dặn dò xong xuôi, tôi để Mạc Lâm ở lại Viện khoa học, tiếp tục theo dõi tình hình. Còn tôi mang ‘trái tim của Dục’ về hoàng cung.
Người sĩ quan phụ trách bảo vệ hoàng cung báo cáo với tôi, hai ngày nay, Dịch Phố Thành không bày trò, cũng không dụ dỗ cung nữ. Tôi đoán hành vi trước đó của hắn nhằm mục đích che giấu chuyện đánh cắp ‘trái tim của Dục’.
Tôi đi thẳng tới văn phòng của Mục Huyền.
Bây giờ là buổi chiều, văn phòng anh không một bóng người. Phòng hội nghị ở bên trong khép chặt cửa. Tôi nhìn qua cánh cửa kính, Mục Huyền đang đăm chiêu họp qua màn hình với đám quan chức. Nhìn thấy tôi, anh gật đầu.
Tôi tự mình đi đến bàn làm việc của Mục Huyền, sắp xếp lại đống tài liệu lộn xộn trên bàn. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp.
Là A Đạo Phổ.
Thần sắc của anh ta rất nặng nề, anh nói nhỏ với tôi: “Tiểu thư, ngài chỉ huy có ở đây không?”
“Anh ấy đang họp ở bên trong. Xảy ra chuyện gì vậy?”
A Đạo Phổ trả lời: “Tôi vừa nhận được tin tức từ hạm đội, phi thuyền vận chuyển những người có sức mạnh tinh thần tiềm ẩn gặp một siêu tân tinh (1) bùng nổ ở khu vực gần tinh hệ Thạch Hoàn Tì thứ ba. Năng lượng phát nổ hủy diệt mọi vật thể trong vòng một năm ánh sáng. Hiện tại, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy bất cứ người sống sót nào.”
Tôi giật mình kinh ngạc: “Siêu tân tinh bùng nổ? Lẽ nào trước khi định ra hành trình, các anh không kiểm tra thăm dò xem trên đường đi có gặp nguy hiểm hay không?”
Sắc mặt A Đạo Phổ u ám, thanh âm khô khốc: “Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra. Ngôi siêu tân tinh đó ít nhất một trăm năm sau mới bùng nổ. Đây là một sự kiện ngẫu nhiên khác thường. Chúng tôi vô cùng áy náy.”
Lòng tôi chùng xuống.
Chúng tôi cố tình đưa những người có sức mạnh tinh thần tiềm ẩn đi chỗ khác, bởi vì đây là điều kiện tất yếu để ngăn chặn thời đại siêu năng. Không ngờ lại trùng hợp như vậy, bọn họ tình cờ gặp nạn do siêu tân tinh bùng nổ.
Đúng lúc này, Mục Huyền mở cửa đi ra ngoài. A Đạo Phổ nhanh chóng báo cáo tình hình. Tôi và Mục Huyền đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi đều thấy rõ sự chấn động trong đáy mắt đối phương.
“Bọn họ… bọn họ đã chết hay chưa được tìm thấy?” Tôi cất giọng run run.
A Đạo Phổ trả lời: “Về mặt lý luận, chỉ có thể nhận định bọn họ bị mất tích. Tất nhiên bọn họ cũng có khả năng còn sống, nhưng khả năng này rất nhỏ.”
Chỉ có thể nhận định bị mất tích…
Đây là sự việc ngẫu nhiên nhưng vô cùng khác thường.
Sống lưng tôi đổ mồ hôi lạnh. Mục Huyền trầm mặc từ đầu đến cuối, anh nắm chặt tay tôi.
Tại sao tôi có cảm giác, bọn họ vẫn chưa chết?
Nếu chưa chết, bọn họ đi đâu? Lẽ nào bọn họ vẫn giẫm lên vết xe lịch sử, lại quay về hành tinh Stan?
Không, không thể nào. Bọn họ đã biết tinh cầu sắp bị hủy diệt. Dù còn sống, bọn họ chắc cũng không quay về.
Đây lại là một biến số thoát khỏi tầm kiểm soát của chúng tôi hay sao?
@by txiuqw4