Trò chơi.
Hải Quỳnh ở nhà đang lên mạng tìm việc làm thì nhận được điện thoại của chị Nga. Cô hơi thắc mắc, nhưng cứ nghĩ chỗ chị em nên chị ấy hỏi thăm cô một chút vì sao nghĩ việc để thỏa mãn tính bà tám của các chị mà thôi, cho nên Hải Quỳnh liền bắt máy:
- A lô! Chị gọi em có việc gì không chị?
- Ừhm, có chút việc. Về việc em nộp đơn xin nghĩ ấy mà. Công ty yêu cầu em phải thực hiện thao đúng hợp đồng nếu không thì phải đền bù hợp đồng – Chị Nga lưỡng lự rồi nói.
- Sao lại như vậy ạ, em là nhân viên thử việc, chứ đâu phải nhân viên chính thức đâu ạ, sao lại có chuyện bồi thường hợp đồng ở đây – Hải Quỳnh ngạc nhiên tột độ vội hỏi.
- Về vấn đề này em phải trực tiếp tổng giám đốc thôi, là do anh ta đề xuất việc này – Chị Nga giải thích thêm…..
Hải Quỳnh sau khi cúp máy, siết chặt điện thoại lại, rõ ràng anh ta cố ý gây khó dễ cho cô mà, trong hợp đồng cô ký, rõ ràng đâu có nói đến chuyện bồi thường hợp đồng sau khi nghỉ việc đâu. Hải Quỳnh vội vàng mở hợp đồng ra xem lại cho thật rõ, quả nhiên không hề có chuyện đó, cô tức giận vội thay đồ rồi lao đến công ty, xông thẳng vào phòng tổng giám đốc chất vấn.
Cô đập cái bản hợp đồng thử việc lên trên mặt bàn rồi nhì Tần Phong nghiêm giọng nói:
- Anh nói đi, chuyện bồi thường hợp đồng này là sao. Rõ ràng trong đây có nói, trong thời gian thử việc, nếu thấy áp lực công việc quá căng thẳng, tôi có thể nộp đơn xin nghỉ việc mà không cần đền bù gì hết mà.
Tần Phong đang nghe điện thoại, hai chân mày chau lại nhìn Hải Quỳnh đang như ngọn lửa rực cháy. Anh vội nói:
- Cứ vậy đi, có gì nói chuyện sau.
Xong rồi anh từ từ đặt điện thoại xuống ngẩng mặt nhìn Hải Quỳnh đang xấu hổ khi nhận ra anh đang bận nói điện thoại mà mình lại la lối um sùm lên như thế, thật mất mặc. Cô ấp úng nói:
- Xin lỗi, tôi không biết anh đang ….
- Không sao….- Tần Phong vừa nói vừa với tay lấy bản hợp đồng mà Hải Quỳnh đặt trên bàn xoay lại rồi chăm chú đọc.
Hải Quỳnh không đợi Tần Phong đọc mà đưa tay chỉ thẳng vào mục thứ 5 trên hợp đồng nói rõ có thể nghĩ việc bất cứ lúc nào nếu cảm thấy công việc không phù hợp.
Tần Phong nhìn xong mục đó thì nhếch môi cười, sau đó chỉ tay đến mục thứ 7 mĩm cười nói:
- Việc tuyển dụng bạn làm nhân viên chính thức do công ty quyết định. Ra thông báo cho toàn thể công ty biết, nếu muốn từ chối, thì phải từ chối trong vòng 24 tiếng để công ty có sự sắp xếp khác. Nếu có sự chậm trễ toàn bộ trách nhiệm thuộc về bạn, công ty có quyền yêu cầu bồi thường hợp đồng.
Tần Phong đảo mắt nhìn gương mặt ngơ ngác của Hải Quỳnh, cô đúng là có đọc qua mục này nhưng không để ý lắm. Anh nhếch môi cười rồi nói tiếp:
- Thông báo tuyển em làm nhân viên chính thức đã ra từ năm hôm trước, nghĩa là em đã trở thành nhân viên chính thức được ba hôm rồi. Hôm kia em mới xin nghỉ việc, cho nên đã quy phạm hợp đồng.
Hải Quỳnh há hốc miệng kinh ngạc, cô không ngờ trên đời lại có cái hợp đồng biến thái đến thế, càng tức hơn nữa khi mình không chịu đọc kỹ hợp đồng. Lúc đó cứ ngĩ đây là một công ty lớn, tin tưởng hợp đồng chung như mọi người nên chỉ đọc sơ qua rồi ký tên, bởi vì dù sao cũng chỉ là thử việc mà thôi. Cô tức giận, cô cố cãi lí:
- Nếu như hôm kia tôi đã trở thành nhân viên chính thức rồi thì tại sao tôi không biết, còn nữa, tại sao khi tôi xin nghĩ việc, trưởng phòng không đá động gì hết mà chấp nhận cho tôi nghỉ việc chứ.
- À về chuyện này, anh có thể giải thích. Mấy ngày nay trưởng phòng đi công tác, hôm ông ta vừa về lại là hôm em xin nghỉ việc, nên ông ta không biết em. Còn thắc mắc gì nữa không?
Còn, tất nhiên Hải Quỳnh còn cả tá điều thắc mắc, nhất là chuyện tại sao mấy chị vốn tính bà tám lại không nói gì với cô một lời, nhưng người ta có lí còn mình thì thua rồi, có nói gì thêm cũng vậy thôi. Hải Quỳnh bất lực nén giận lại chấp nhận sự thật này.
- Sao đây. Bây giờ em muốn bồi thường hay là tiếp tục làm – Tần Phong đắc ý nhìn sắc mặt tức đến nghẹn lời của hải Quỳnh thì khích tiếp.
- Làm, tôi sẽ làm tiếp, nhưng bây giờ tôi sẽ nộp đơn xin nghĩ việc. Theo đúng điều lệ lao động thì 45 ngày sau tôi có thể nghĩ việc được rồi chứ – Hải Quỳnh trừng mắt nói.
- Tất nhiên, nhưng trước đo hy vọng em hoàn tốt mọi công việc – Tần Phong cười cười không nhìn Hải Quỳnh tay thu lại bản hợp đồng – Vậy tôi thu lại bản hợp đồng này vậy, 45 ngày sau em có thể nghĩ việc.
- Vậy không còn chuyện gì nữa tôi đi đây – Hải Quỳnh mím môi nhìn Tần Phong, hai mắt bắt đầu long lanh chực khóc. Vẻ mặt đầy giận dỗi đáng yêu như đang làm nũng với anh, khiến Tần Phong thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng anh vẫn cố gắng giữ gương mặt bình thản cho tới khi Hải Quỳnh bỏ đi ra ngoài.
Nhìn theo cái dáng yêu kiều bỏ đi kia, Tần Phong phì cười, ngã người vào thành ghế, đưa tay lật lật từng trang hợp đồng rồi lắc đầu. Cô ngốc này vẫn ngốc như vậy. Làm gì có cái hợp đồng nào có mấy điều khoản biến thái như vậy chứ. Nếu cô chịu nhìn kỹ thì sẽ thấy bản hợp đồng này không hề có chữ ký của mình.
Tần Phong búng tay vào bản hợp đồng một cái rồi nhấc điện thọai gọi cho Minh Trang bảo:
- Con cờ của em cũng hữu dụng thật.
Minh Trang nghe Tần Phong nói vậy thì gác máy khẽ mĩm cười đắc ý, bàn tay gõ gõ nhịp xuống bàn. Tiếp theo nên làm sao đây.
Khánh Vũ hẹn Hải Quỳnh cùng đi ăn tối ở một tiệm ăn cũng khá nổi tiếng vì có nhiều món ngon. Anh đến đón cô, không ngờ Hải Quỳnh bị giao cho rất nhiều việc, làm mãi mới xong, cô vừa làm vừa nguyền rủa cái tên Tần Phong đáng ghét, dồn hết tất cả mọi việc bắt cô làm. Trong khi mấy chị kia nhởn nhở ngồi tám rồi ung dung ra về, cô phải ngồi lại làm với cái bụng xẹp.
- Khánh Vũ! Xin lỗi nha, bắt anh chờ lâu, em sắp xong rồi, một chút nữa thôi – Hải Quỳnh áy náy vì bắt Khánh Vũ chờ đợi nên cô nhắn tin cho anh.
Khánh Vũ đứng chờ bên ngoài rất lâu, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi, đọc tin nhắn Hải Quỳnh xong bàn nhắn lại:
- Không sao, cứ từ từ mà làm. Em có đói bụng không? Anh mua chút gì cho em ăn.
Đọc tin nhắn của Khánh Vũ, Hải Quỳnh xúc động trước sự quan tâm của Khánh Vũ giành ình. Tình cảm anh dành cho cô lúc nào cũng vậy, nhẹ nhàng vô cùng. Quan tâm từng li từng tí đến cô như anh Hiểu Huy. Nhưng chính vì vậy, cô luôn cảm giác anh như là người anh trai hơn là bạn trai.
Điều đáng tiếc nhất là tình cảm chân thành như vậy lại không được con tim cô đáp lại. Đôi khi Hải Quỳnh ngẫm nghĩ có lẽ cô đã yêu Khánh Vũ trước khi mất trí nhớ. Có lẽ một lúc nào đó, trong trái tim cô sẽ xuất hiện cảm xúc dành cho anh.
Điều bây giờ mà cô cần làm là gạt bỏ con người kia ra khỏi trái tim mình, và từ từ đón nhận Khánh Vũ. Đó mới là điều cô cần làm lúc này.
Nghĩ vậy cô hăng hái nhấn lại một tin ngọt ngào cho Khánh Vũ:
- Em muốn ăn cùng anh.
Sau đó bắt đầu làm nốt công việc còn lại. Cuối cùng công việc cũng làm xong, Hải Quỳnh vội chạy thật nhanh đến thang máy bấm nút. Vừa bước vào thang máy, thang máy chưa kịp đóng cửa thì cửa lại lần nữa mở ra, có người bước vào.
Bốn mắt chạm nhau một cái rồi nhanh chóng thờ ơ quay đi. Không ai nhìn ai. Không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt lạ thường khi thang máy bắt đầu chuyển động. Tần phong đứng trước hải Quỳnh, quay lưng lại phía cô, không hề có bất cứ hành động nào cả. Điều này làm Hải Quỳnh thắc mắc vô cùng.
Đáng lí ra khi biết cô gạt mình, anh phải hận cô, căm ghét cô mới đúng chứ. Phải tỏ thái độ giận dữ, xỉ vả cô. Giống như việc cô bị bắt ở lại công ty làm việc, cô đã nghĩ là anh cố ý làm vậy để trả thù cô, nhất là khi cô bị bắt làm cả đống công việc như thế. Vậy thì tại sao gặp mặt, anh ta lại bình thản xem cô như không khí thế này.
Hải Quỳnh đem sự thắc mắc đó mà liếc trộm Tần Phong, không ngờ bị anh bắt gặp, bời cánh cửa thang máy quá bóng loáng, phản ánh cái nhìn của cô. Tần Phong giương mắt lạnh nhạt hỏi:
- Có chuyện gì?
Hải Quỳnh bị bắt gặp nhìn trộm người ta thì xấu hổ nuốt nước bọt lấp liếm nói:
- Sao hôm nay anh lại đi thang máy này.
Công ty cô là một công ty lớn nên có thang máy vip dành cho các vị lãnh đạo cao cấp, thang máy đó chạy rất nhanh, còn thang máy của nhân viên bình thường như cô phải chờ đợi rất lâu.
- Thích – Tần phong đáp cộc lốc.
Hải Quỳnh sụ mặt vì tức, ném cho Tần Phong cái nhìn hậm hực không ngờ lại bị bắt gặp lần thừ hai.
Nhưng lần này Tần Phong quay mặt lại hỏi:
- Công ty này của ai?
Hải Quỳnh đổ mồ hôi hột, sao tự nhiên anh ta lại hỏi cô như vậy chứ.
- Của anh – Hải Quỳnh lí nhí đáp.
- Vậy tôi thích đi ở đâu là quyền của tôi.
Hải Quỳnh sém chút sặc nước miếng vì tức trước câu trả lời của Tần Phong. Phải rồi công ty của anh, anh cứ đi thang máy suốt đời, cô lầm bầm nguyền rủa. Sau đó mặt kệ anh bước thẳng ra cửa khi thang máy dừng lại. Không ngờ vì bước vội lần nữa té cái oạch vì đôi giày cao gót của mình. Cô thấy đau đến thấu xương nước mắt chực trào rơi ra. Cô cảm thấy xấu hổ và mất mặc vô cùng.
Tức nhất là Tần Phong đứng lại nhìn cô nhếch môi cười giễu rồi bỏ đi, không thèm giúp cô đứng dậy. Hải Quỳnh đành hậm hực tự mình đứng dậy cố gắng lếch đến chỗ Khánh Vũ mếu máo muốn khóc.
- Em sao vậy – Khánh vũ vội chạy đến đỡ cô khi thấy cô bước đi cà nhắc đến.
- Không sao, em vấp ngã ấy mà – Hải Quỳnh mếu máo đáp – Chúng ta đi thôi, em đói bụng lắm rồi.
Khánh Vũ bèn dìu cô lên xe, rồi chở cô đến quán ăn mà họ đã hẹn nhau. Một góc nào đó có mợt chiếc xe hơi màu đen đậu nhìn theo sự chuyển động của họ khẽ nhíu mày.
Khi Hải Quỳnh và Khánh Vũ đang chuẩn bị ăn món đầu tiên thì có một đôi nam nữa đi đến bàn của họ.
- Xin chào, trùng hợp quá…hai người cũng đi ăn ở chỗ này à – Người con gái vừa bước vào thì cười nói ngay.
Hải Quỳnh và Khánh Vũ cùng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Minh Trang và Tần Phong đang đứng trước mặt. Tần Phong cho hai tay vào túi khoan thai bình thản giống như sự chạm mặt tình cờ này không có liên quan gì đến anh.
- Hai người cũng đi ăn à – Khánh Vũ liếc mắt lườm Tần Phong một cái rồi quay sang Minh Trang cười hỏi.
- Hihi….Tần Phong hứa là dẫn em đi ăn một bữa đại tiệc, thật là may mắn khi gặp được hai người, có người ăn phụ em bữa đại tiệc này rồi. Hôm nay em nhất định phải móc hết hầu bao của anh Tần Phong ra mới được – Minh Trang nói rồi kéo ghế ngồi xuống không để cho Hải Quỳnh và Khánh Vũ có cơ hội từ chối.
Tần Phong thấy vậy cũng kéo ghế ngồi xuống mĩm cười nói:
- Cứ thoải mái.
Khánh Vũ và hải Quỳnh đưa mắt nhìn nhau dò ý, cuối cùng đành chấp nhận để hai người kia xen vào.
Khánh Vũ lịch sự gọi người lấy thêm bát đũa cho Minh Trang và tần phong.
Minh Trang bỏ mặc hai tên con trai đấu mắt với nhau quay sang Hải Quỳnh cười nói:
- Hải Quỳnh, bà còn nhớ lúc trước tụi mình thường dụ dỗ Tần phong dẫn đi ăn hết sạch tiền của anh ấy không? Hôm nay, tui với bà cứ như trước đây, móc sạch túi Tần Phong mới được.
Hải Quỳnh hơi bối rối, vốn dĩ cô bị mất trí nhớ, làm sao biết được trong quá khứ họ từng thế nào với nhau chứ. Nhưng nghe Minh trang nói vậy trước mặt Tần Phong cô cũng không tiện chối nên bèn gật đầu đáp bừa:
- Ừ, nhớ chứ.
Tần phong nghe vậy quay mặt đi khẽ nhếch môi cười. Người ta nói đúng, nói dối một lần sẽ có lần thứ hai, lần thứ hai là để che dấu cho lời nói dối thứ nhất, sau đó sẽ có lời nói dối thứ ba thứ tư….Hải Quỳnh, anh xem kẻ nhgo16c nghếch như em nói dối được mấy lần đây.
Thực tế, năm xưa mỗi khi đi ăn cùng nhau, Hải Quỳnh sợ bốn con khủng long bạo chúa ăn như hạn kia sẽ gọi toàn món đắt tiền bắt Tần Phong trả nên lúc nào cũng:
- Tần Phong, cho em mượn ví của anh đi.
Tần Phong không nghi ngờ gì cả, đưa tay rút ví tiền đưa cho Hải Quỳnh. Hải Quỳnh nắm chắt ví tiền trong tay bỏ vào giỏ cẩn thận rồi nói:
- Túi tiền của Tần Phong nằm trong của tui rồi, mấy bà cứ việc kêu món thoải mái đi, ăn xong rồi rửa chén trừ nợ.
Tất nhiên bốn người kia nào chịu thua như thế bèn lên tiếng phản đối cùng khích bác:
- Anh Tần Phong xem xem, chưa gì hải Quỳnh đã đòi quán lí anh rồi, anh cẩn thận đi, sau này khó sống với nó. Tất nhất chia tay với nó đi – Minh Trang lên tiếng phản đối.
- Phải đó, nếu không anh sau này sẽ mang tiếng sợ vợ đó – Phương Hồng gật đầu đồng ý.
- Hải Quỳnh làm như vậy sẽ mất mặt anh lắm đó – Ngọc Yến bèn nói thêm vào.
Nhưng tần Phong đã kéo Hải Quỳnh lại rồi nói:
- Trai ngoan phải nghe lời vợ.
Bốn người kia thua ngay lặp tức, cắn răng cắn lợi nhìn đôi tình nhân chết bầm kia tức giận sau đó đành chọn món vừa phải thôi.
Khánh Vũ thì ruột gan nóng cả lên, đứng ngồi không yên.
@by txiuqw4