Sau câu nói đó, không gian dường như lần nữa đọng lại, ánh mắt hai người tìm lấy nhau, hòa chung nhịp thở. Hải Quỳnh thấy tim cô không yên phận cứ muốn đòi thoát ra khỏi lòng ngực trước cái nhìn say đắm của Tần Phong, cô ngượng ngịu nói:
- Sao anh nhìn em như vậy.
- Anh sợ khi anh nhắm mắt, tỉnh lại không thấy em đâu cả. Sợ rằng đây là giấc mơ – Lời Tần Phong thốt ra nghe buồn vô cùng, khiến Hải Quỳnh xúc động.
Cô không còn thấy sợ hãi nữa, nhích người lại sát Tần Phong, cuộn người trong lòng anh, cô khẽ nói:
- Ôm em đi.
Tần Phong giang tay ôm cô vào lòng, cảm nhận sự sống của người trong lòng. Đây điều là sự thật.
- Em cũng rất sợ, em sợ khi mình tỉnh giấc, tất cả chỉ là giấc mơ ngọt ngào mà thôi.
Nói xong hải Quỳnh ngẩng đầu nhìn Tần Phong nói khẽ:
- Tần Phong em yêu anh. Em không nghi ngờ gì khi biết trước đây em yêu anh. Nhưng em rất sợ…sợ lắm…em sợ mất anh. Mỗi khi thấy anh bên cạnh chị ấy, là tim em đau nhói. Em rất sợ, anh chỉ chơi đùa với em, xem em như món đồ chơi mới lạ của anh.
Những lời của Hải Quỳnh làm Tần Phong thấy xót xa vô cùng. Anh hiểu, thứ tình cảm có trước khi mất trí vẫn cứ quấn quanh cô, nên khi gặp anh, tình cảm đó lần nữa bùng phát khiến cho cô sợ hãi.
Bàn tay khẽ siết chặt lấy Hải Quỳnh, Tần Phong trầm giọng nói:
- Anh sẽ không làm em sợ hãi nữa. Dù có chuyện gì, em hãy tin rằng anh yêu em. Chỉ duy nhất có em mà thôi.
Nghe những lời bày tỏ đượm yêu thương, Hải Quỳnh cảm thấy vui sướng và hạnh phúc vô cùng, cô dụi người vào lòng anh, đưa tay choàng lấy anh thật chặt.
- Tần Phong! Bí mật cho anh một điều nha – Hải Quỳnh ngẩng đầu cười tinh nghịch nói.
- Em nói đi là bí mật gì – Tần Phong cũng cười hỏi.
- Lúc ở nhà anh, lần đó đó…- Hai má cô đỏ bừng e thẹn nói – Lần đó là em muốn quyến rũ anh, muốn anh mãi thuộc về em cho nên mới….em nghĩ ….chỉ cần như vậy thì…. – Cô xấu hổ không dám nói tiếp nữa.
Tần phong khá ra cười khúc khích, không ngờ cái đầu ngốc này cũng có lúc suy nghĩ như vậy. Xem ra anh phải đánh giá lại cô rồi. Lúc cần dùng thủ đoạn, cô cũng sẽ dùng đây.
Thấy Tần Phong cười, Hải Quỳnh càng thêm xấu hổ, cô dùng tay bấu nhẹ anh mắng:
- Không được cười.
Tần Phong nắm lấy tay cô trở mình nhìn cô nói:
- Có muốn biết sức quyến rũ của em tới đâu không?
- Em có sao? – Hải QUỳnh e thẹn hỏi.
- Thử đi sẽ biết.
Tần phong cười gian xảo lần nữa trở người đè lên người Hải Quỳnh, rồi cướp lấy đôi môi cô.
Hải Quỳnh đã nghĩ cô rất yêu Tần Phong. Mà sự dâng hiến chỉ càng làm tình yêu thêm tươi đẹp hơn, chỉ là sớm hay muộn thôi. Nếu như trước sau gì cũng phải trải qua thời kì này thì sao không lựa thời điểm đẹp nhất, thích hợp nhất. Hai người họ bây giờ đã thông hiểu nhau, cuối cùng cũng nhận ra sự chân thành yêu thương của nhau. Thì bây giờ đúng là thời điểm thích hợp nhất. Vậy thì…
Hải Quỳnh chủ động hôn trả Tần Phong, cả hai bắt đầu thấy cơ thể nóng bừng lên, hô hấp trở nên hỗn loạn thì….
Một tiếng réo rắc vang lên khiến cả hai ngây người, Hải Quỳnh thì xấu hổ muốn độn thổ, âm thanh biểu tình của cái bụng cô vang lên phản đối khi cô không cung cấp đủ năn lượng cho nó. Hải Quỳnh tức giận mắng, tại sao vào ngay tình cảnh này, sớm không đến,muộn không đến, làm mất hứng cả lên, đúng là đáng ghét mà. Cô nhìn Tần Phong mếu máo hờn trách:
- Không phải lỗi của em, là tại anh lúc sáng trêu em, báo hại em không ăn được gì nhiều, đến trưa đi ăn với chị gái anh, em vì giữ ý cũng chẳng ăn được bao nhiêu, đi dự tiệc cũng có được ăn gì đâu. Cho nên cái bao tử em nó mới biểu tình ngay lúc này chứ bộ.
Tần Phong nhìn dáng bộ mếu máo giải thích xen lẫn xấu hổ của Hải Quỳnh thì bật cười khúc khích, đành ôm cô ngồi dậy bảo:
- Anh gọi đồ ăn cho em ăn…
Hải Quỳnh đành ngoan ngoãn đứng dậy nhìn Tần Phong gọi đồ ăn mà trong lòng có chút luyến tiếc chuyện lúc nãy.
**************
- Cốc …cốc …
Tiếng gõ cửa vang lân ầm ĩ đầy thúc giục thể hiện sự nóng lòng của nguời gõ cửa. Hải Quỳnh bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.
Mở mắt ra nhìn thì Tần Phong đã đi từ lúc nào rồi, nhớ lại tối qua Tần Phong có nói:
- Sáng mai anh đi bàn chuyện ký hợp đồng.
- Có cần em đi cùng anh không? – Hải Quỳnh bèn hỏi.
- Không cần, ngày mai em cứ ngủ thoải mái đi – Tần Phong hôn lên trán cô âu yếm nói.
Nhớ lại thái độ yêu thuơng của Tần Phong dành ình, Hải Quỳnh cảm thấy cứ như có dòng suối ngot chảy qua tim, cô khẽ mĩm cuời. Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên thúc giục cắt đứt sự ngọt ngào đang chảy trong lòng cô. Hải Quỳnh buồn bực đứng lên mở cửa. Không rõ ai lại bất lịch sự đến như thế, gõ cửa đùng đùng làm ôn vào lúc sáng thế này, cô nhất định phải báo lại với quản lí khách sạn chuyện này mới đuợc. Để họ có biện pháp ngăn cản những kẻ quấy phá thế này.
Hải Quỳnh bực dọc búơc ra mở cửa định mắng một câu cho hả giận. Nhưng khi nhìn thấy nguời đứng phía sau cánh cửa, cô không khỏi kinh ngạc và lo lắng, Hải Quỳnh sửng sốt kêu lên:
- Khánh Vũ! Sao anh lại đến đây?
- Anh đến đây tìm em – Khánh Vũ thẳng thừng đáp, không có ý định dấu giếm chút nào cả.
Hải Quỳnh gật đầu:” Ừhm” một cái rồi né nguời cho Khánh Vũ buớc vào trong. Mọi chuyện truớc sau gì cũng phải đối mặt mà thôi, chỉ có điều cô không ngờ lại sớm đến thế.
Khánh Vũ không nói gì chỉ lặng lẻ buớc thẳng vào bên trong ngồi vào ghế sofa, sắc mặt anh cực kỳ không tốt khiến Hải Quỳnh thấy lo lắng vô cùng. Chuyện cô cùng Tần Phong đi công tác chắc là Khánh Vũ đã biết rồi nên mới hộc tốc chạy đến đây. Nghĩ vậy Hải Quỳnh thở dài.
Khánh Vũ là một nguời tốt, nhưng lại bị bất hạnh khi gặp cô. Hết lần này đến lần khác, cô khiến anh đau lòng. Sự áy náy trong lòng cô càng dâng cao lên khi cố quyết định sẽ nói rõ mọi chuyện với Khánh Vũ. Cho dù Khánh Vũ có đánh có mắng cô thế nào cô cũng mặc kệ.
Hải Quỳnh e dè ngồi xuống ghế sofa vừa định mở miệng nói thì Khánh Vũ đã lên tiếng trúơc:
- Hải Quỳnh chúng ta chia tay đi.
Hải Quỳnh khá bất ngờ trúơc lời đề nghị của Khánh Vũ, cô đau lòng nghĩ, anh biết cô đang định nói gì nên đã tự quyết định thay cô. Có lẽ anh sợ cô thấy áy náy và tổn thuơng nên quyết định rút lui trúơc.
- Em xin lỗi – Hải Quỳnh cúi mặt nói.
- Không phải lỗi của em mà là lỗi của anh – Khánh Vũ ngẩng đầu nhìn lên nói.
- Khánh Vũ, không cần phải đối tốt với em như vậy – Hải Quỳnh nhoè núơc mắt nói.
- Không đâu – Khánh Vũ lắc đầu phủ nhận – Nếu anh đối tốt với em, anh sẽ không thay lòng đổi dạ như bây giờ.
Hải Quỳnh cau mày nhìn Khánh Vũ ngạc nhiên khó hiểu:
- Ý anh là sao?
- Hải Quỳnh, anh phát hiện, anh yêư nguời con gái khác rồi – Khánh Vũ bèn đáp
Hải Quỳnh nghe Khánh Vũ nói xong thì bàng hoàng đến kinh ngạc. Cô không tin vào chính lỗ tai mình, bèn hỏi lại:
- Anh đã yêu một cô gái khác?
- Phải – Khánh Vũ gật đầu xác nhận.
Hải Quỳnh chớp chớp mắt nhìn Khánh Vũ, miệng há hốc ra không biết nên nói gì.
- Xin lỗi em, Hải Quỳnh, anh biết anh có lỗi với em nhiều lắm – Giọng Khánh Vũ rầu rĩ nói, ánh mắt đau buồn không dám nhìn cô.
Trong lòng Hải Quỳnh, hòn đá nặng đang được nhấc lên. Cô thầm mừng rỡ, đến với Tần Phong trong lòng cô luôn thấy có lỗi với Khánh Vũ, đang không biết nên nói gì với Khánh Vũ thì không ngờ Khánh Vũ đã nói câu chia tay trước.
Trong lòng Hải Quỳnh thấy mừng như mở cờ, mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng tốt. Cô có thể hạnh phúc ở bên Tần Phong, Khánh Vũ có thể hạnh phúc bên người con gái khác, thật là vẹn cả đôi đường, không ai phải chịu đau khổ vì sự phản bội của ai.
Hải Quỳnh không muốn Khánh Vũ cảm thấy áy náy với mình, cô lưỡng lự một chút rồi cuối cùng cũng lên tiếng nói:
- Khánh Vũ! Thật ra em và Tần Phong đã quyết định trở lại với nhau rồi.
Ánh mắt Khánh Vũ thoáng một tia đau đớn vô cùng khiến Hải QUỳnh thấy chột dạ khó hiểu. Nhưng cô quyết định nói thêm
- Anh ấy đã giải thích hiểu lầm năm xưa của tụi em.
Khánh Vũ nghe vậy thì giật mình ngẩng đầu nhìn Hải Quỳnh, anh lắp bắp hỏi:
- Em đã nhớ lại mọi chuyện rồi sao?
Hải Quỳnh lắc đầu. khánh Vũ bỗng thở ra nhẹ nhỏm rồi đưa mắt nhìn Hải Quỳnh ám chỉ hỏi:
- Em tin sao?
Hải Quỳnh hởi ngớ người trước câu hỏi của Khánh Vũ, trán nhăn lại đầy suy tư. Cô mím môi nhìn Khánh Vũ sợ sệt hỏi lại:
- Ý anh là Tần Phong đang gạt em sao.
Khánh Vũ quay đi không trả lời. Cái quay đi của anh làm tim Hải Quỳnh thắt lại. Cô yếu ớt gọi tên Khánh Vũ:
- Khánh Vũ, trả lời em đi.
Khánh Vũ vẫn im lặng, ánh mắt anh bắt đầu ngước nhìn Hải Quỳnh đầy đau buồn.
- Chuyện cũ đã qua, bây giờ hãy khép lại đi, anh hy vọng lần này anh ta không gạt em.
Khánh Vũ ngập ngừng nói càng khiến Hải Quỳnh lo lắng phập phồng, nếu như Tần Phong đang gạt cô….Nỗi sợ hãi ập đến khiến toàn thân Hải Quỳnh lạnh tóat.
Khánh Vũ nói xong ngã người ra sau ghế đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện một chiếc áo của Tần Phong đang nằm trên giường, mặt anh tái lại, môi mấp mấy không kìm nén được phải thốt ra:
- Em và Tần Phong đã ….
Hải Quỳnh đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Khánh Vũ, phát hiện áo của Tần Phong trên giường mình thì đỏ hết cả mặt, vội vàng nói:
- Không phải như anh nghĩ đâu….tại vì hết phòng cho nên ….nhưng mà em và anh ấy không có làm gì hết cả, thật đó. Hôm trước anh ấy còn ngủ ở sofa….
Hải Quỳnh nói xong mới nhận ra mình thật là đồ ngốc, càng giải thích càng khiến người ta hiểu lầm. Nếu hôm trước còn ngủ ở sofa, vậy còn hôm nay thì sao….
Cô cuống cuồng giải thích thêm…
- Em chỉ tội nghiệp vì thấy anh ấy nằm trên ghế chật quá nên mới bảo anh ấy cùng nằm trên giường, nhưng mà giữa tụi em không có gì hết, thật đó, em và Tần Phong không có làm gì bậy bạ đâu…
Nói xong hải Quỳnh muốn vả vào mặt mình ghê. Chuyện bậy bạ là chuyện gì chứ? Nói không bậy bạ thì cũng không đúng, bởi vì đêm qua thật ra cô cùng Tần Phong cũng day dưa rất lâu, nhưng thật sự không có gì vượt quá giới hạn cả. Tần Phong thật sự tôn trọng cô, chấp nhận chờ đợi tới ngày đám cưới.
- Anh tin em …- Khánh Vũ đột nhiên nói khiến sự bối rối và xấu hổ của Hải Quỳnh giảm bớt, cô lén lút thở nhẹ.
Nói xong Khánh Vũ đứng bật dậy khiến Hải Quỳnh lóng ngóng đứng dậy theo. Khánh Vũ nhìn Hải Quỳnh như lưu luyến một hồi rồi mới nói:
- Anh đến cũng chỉ để nói bao nhiêu đó thôi. Hy vọng sau này em hạnh phúc.
Hải Quỳnh không nói gì cô khẽ gật đầu nhìn Khánh Vũ cảm kích. Rồi tiễn chân Khánh Vũ đi ra khỏi cửa.
Khánh Vũ chào Hải Quỳnh rồi bước ra khỏi cửa bỗng quay lại gọi khẽ:
- Hải Quỳnh thật ra anh….
Hải Quỳnh mở to mắt nhìn Khánh Vũ chờ đợi nhưng anh chỉ cười rồi lắc đầu bảo:
- Không có gì đâu, anh về đi.
Nhìn theo bóng dáng đơn độc của Khánh Vũ, Hải Qỳnh bỗng thấy buồn bã vô cùng. Đời này kiếp này cô nợ anh, nợ anh rất nhiều. Lúc nãy dường như Khánh Vũ có điều gì rất khó nói, cho nên ánh mắt đau buồn đến thế. Khẽ thở dài đóng cửa lại, Hải Quỳnh đến bên giường giở điện thoại ra xem. Quả nhiên là Tần Phong đã nhắn rất nhiều tin nhắn cho cô:
- Em dậy chưa?
- Thức dậy nhớ gọi cho anh.
- Anh đã gọi đồ ăn rồi, em thức dậy thì gọi cho anh, anh bảo họ đên đến phòng …
@by txiuqw4