Tần Phong thấy mệt mỏi, anh khẽ nhắm mắt lại, cuối cùng thở dài nói:
- Bọn em thật sự cần phải về, chị tìm một lí do nào đó giúp em đi có được không?
- Không phải chị không muốn giúp em, nhưng em cũng biết đó, Nguyên thu cũng tới đây rồi. Chị đang nghi ngờ việc ba mẹ đột nhiên về sớm là do Nguyên Thu tác động đến. Cho nên em cần phải đến, một mình chị không đối phó được với cô ấy đâu. Chị sợ cô ấy nói bậy bạ ảnh hưởng không tốt đến Hải Quỳnh.
Tần Phong nắm chặt điện thoại trong tay, anh hít một hơi cố kiềm nén xúc động, dồn cơn giận dữ trong lòng xuống. Cuối cùng anh nói:
- Được rồi để em sắp xếp lại đã.
Tần Phong thở dài tắt máy quay đầu lại nhìn thì không thấy Hải Quỳnh ở đâu cả. Đến cái vali của cô cũng biến mất. Tần Phong tah16y cổ họng đắng nghét, toàn thân mệt mỏi, tại sao ông trời lại cho anh cuộc tình đầy trắc trở thế này.
Tần Phong vội mở máy nhấn nút gọi cho Hải Quỳnh hỏi:
- Em đang ở đâu?
- Được rồi, em chờ anh một chút, anh sẽ đến liền.
- Tần Phong không cần đâu – Giọng lạnh lùng Hải Quỳnh nói – Anh có việc bận thì cứ lo giải quyết đi. Em không sao, tự em có thể về được.
- Hải Quỳnh, em nghe anh nói đi. Thật chất anh đưa em tới đây là để gặp ba mẹ anh, anh định chúng ta giảng hòa xong, anh sẽ đưa em đến gặp ba mẹ anh. Không ngờ sự việc này phát sinh cùng lúc ba mẹ anh trở về đây sớm. Chị anh đã nói chuyện chúng ta cho ba mẹ anh biết, và họ muốn gặp em.
- Em xin lỗi, em không thể đến gặp ba mẹ anh được… – Hải Quỳnh từ chối ngay lập tức.
- Anh biết nhưng mà…
- Tần Phong, em thật sự không có tâm trí nào để đến gặp ba mẹ anh được cả.
- Anh biết, anh chỉ muốn nói là anh sẽ cùng em trở về, em cứ ở sân bay đợi anh – Tần Phong liền nói.
- Anh đừng đến. Hãy cho em một chút thời gian đi có được không. Em muốn nghĩ thật kỹ lần nữa để không hối hận. Em thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, đầu em gần như muốn nổ tung lên. Lời của anh nói, lời của Khánh Vũ, em quả thật không biết là ai thật ai giả cả. Sự thật trong quá khứ cứ dày vò em hết ngày này đến ngày khác, em kiệt sức rồi.
Hải Quỳnh nói xong thì cúp máy để lại những tiếng tút tút lạnh lẽo vang bên tai Tần Phong. Toàn thân Tần phong lạnh tót, điều anh lo sợ đã bắt đầu xảy ra. Hải Quỳnh là cô gái ngốc nhất anh từng thấy, nhưng cô cũng quá ư là lương thiện, lương thiện đến nỗi cô luôn lo sợ bản thân làm tổn thương đến người khác. Mà không biết rằng, chính bản thân mình mới bị người khác làm tổn thương.
Tần Phong vội vàng nhấn nút gọi lại nhưng hải Quỳnh đã tắt máy rồi, khiến anh và cô không thể nào liên lạc tiếp được nữa. Tần Phong tức giận vô cùng, anh ném mạnh chiếc điện thoại xuống giường, mạnh đến nỗi chiếc điệnt hoại tưng lên rồi rơi bịch xuống đất một cáhc thảm thương.
Tần Phong mệt mọi ngồi gục xuống hai tay ôm lấy đầu.
Mọi kế hoạch của anh gần như đã hoàn thành, vậy mà chỉ trong phút chốc đã bị phá vỡ. Anh định nhân lúc ba mẹ trở về nước và bay thẳng đến miền Bắc thăm chị gái đang tổ chức show diễn thời trang ở đây thì sẽ cho Hải Quỳnh gặp ba mẹ mình. Nào ngờ sự việc lại xảy ra thế này, càng không ngờ ba mẹ anh lại trở về đúng ngay lúc này, trùng hợp đến nỗi nó như một kế hoạch đã được dự liệu trước.
Nếu như anh không đến gặp ba mẹ để ngăn cản Nguyên Thu nói xấu Hải Quỳnh trước mặt ba mẹ anh, làm hình ảnh Hải Quỳnh xấu đi. Mà nếu anh không trở vể kịp thì Hải Quỳnh biết đâu lại bị Khánh Vũ tác động vào sự nhạy cảm và ngây thơ của cô khiến cô thay đổi suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, Tần Phong chợt ngẩng đầu lên rồi lao đến cái điện thoại vẫn chưa bị bể nát do cú va đập xuống sàn. Anh ấn nút gọi.
Minh Trang đang ngủ trưa thì bị tiếng chuông điện thoại quấy phá. Cô đưa tay lần mò tìm kiếm điện thoại mở máy nghe mà mắt không buồn mở ra.
- A lô!
- Anh đây!
- Anh nào, chị đây chỉ biết em chứ không biết anh nào hết – Minh Trang đáp bằng cái giọng ngái ngủ.
- Tần Phong – Tần Phong nghe cái giọng đang trong cơn say ngủ của Minh Trang khẽ nhíu mày một cái rồi nói.
- Có chuyện gì? – Minh Trang sẵn giọng hỏi, đối với người ăn gnu3 đặt lên hàng đầu như cô thì không bao giờ khách khí với những kẻ dám quấy rầy giấc ngủ vàng ngọc của mình.
- Anh có chuyện muốn nhờ em….
***********8
Minh Trang đến gặp Phương Hồng hỏi:
- Lần này Khánh Vũ lại chơi trò gì vậy?
- Chơi trò! Trò gì? – Phương Hồng cũng không hiểu bèn nhíu mày hỏi lại.
- Bà thật sự không biết sao? – Minh Trang nghiêng đầu nhìn Phương Hồng nghi ngờ dò xét.
- Biết chuyện gì – Phương Hồng bực tức gắt.
- Chuyện anh ta bị bệnh nặng – Minh Trang bình thản đáp.
- Không biết, từ lúc Khánh Vũ biết bà ép buộc Lê Phương làm con cờ khai báo mọi kế hoạch và bước đi của Khánh Vũ từ miệng tui, thì anh ấy cũng không bàn bạc gì với tui nữa cả.
- Thật sao – Minh Trang lườm mắt hỏi.
- Thật! Mà anh ấy bị bệnh gì mà nặng chứ – Phương Hồng lo lắng hỏi dồn.
- Đi mà hỏi anh ấy, mình không biết có phải là sự thật hay không nữa – Minh Trang lãnh đạm nói.
Phương Hồng lập tức đứng dậy đi ngay lập tức. Minh Trang nhìn theo bóng dáng của bạn mà khẽ thở dài. Cuộc tình này rồi sẽ đi về đâu.
Minh Trang đứng chờ Hải Quỳnh ở sân bay, chờ hơn một tiếng đồng hồ mệt rũ cả người mới thấy Hải Quỳnh lảo đảo đi ra. Mình Trang vội vàng đón lấy chiếc vali giúp bạn mình rồi nói:
- Đi máy bay mấy tiếng đồng hồ rồi, chắc mệt lắm, mình đưa Quỳnh về nhà nghỉ ngơi trước nha.
- Mình muốn đi gặp Khánh Vũ – Hải Quỳnh lãnh đạm nói.
Minh Trang nghe vậy biết ý bạn đã quyết, cô cũng không muốn ngăn cản để hiểu lầm sau này khó mà nói chuyện tiếp, bèn nhanh nhảu đáp:
- Được, mình đưa Quỳnh về nhà rồi sau đó chúng ta cùng đi thăm Khánh Vũ.
- Được…..
Khi Minh Trang và Hải Quỳnh đến nhà Khánh Vũ thì Phương Hồng ra mở cửa.
- Khánh Vũ sao rồi – Hải Quỳnh lập tức hỏi.
- Mình không rõ lắm, nhưng nghe người nhà anh ấy nói, anh ấy không muốn đến bệnh viện – Phương Hồng thở dài đáp.
- Nghiêm trọng vậy sao? – Minh Trang nhíu mày hỏi.
- Ừhm. Bác sĩ nói anh ấy lo nghĩ quá nhiều, bất an trong lòng, lại thêm lao lực vì các đề tài giáo sư nên sinh bệnh mà không chịu chữa trị ngay nên mới nặng thêm – Phương Hồng gật đầu kể rồi né người sang cho Hải Quỳnh và Minh Trang vào.
Khi cả ba vào phòng Khánh Vũ, anh đang nằm nghỉ ngơi, Hải Quỳnh nhìn thấy gương mặt có vẻ tiều tụy của Khánh Vũ mà đau lòng. Khánh Vũ nhìn thấy Hải Quỳnh thì ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
- Sao em lại trở về đây.
Nghe câu hỏi đầy lo âu của Khánh Vũ, Hải Quỳnh rưng rưng đi đến gần. Phương Hồng và Minh Trang thấy vậy đành rút lui ra ngoài khép cửa lại.
- Sao anh lại giấu em – Nghẹn ngào Hải Quỳnh lên tiếng hỏi.
- Anh không muốn em lo lắng cho anh – Khánh Vũ thở dài đáp rồi quay mặt buông ra câu xua đuổi – Em về đi.
Câu nói xua đuổi càng khiến lòng Hải Quỳnh ray rứt không yên. Nỗi xấu hổ và ăn năn trào dâng trong lòng cô. Hải Quỳnh cúi đầu cắn răng bậc khóc, giọng nức nở cô nói:
- Em xin lỗi.
- Đi đi, anh không muốn nhìn thấy em khóc đâu, hãy trở về bên Tần Phong đi. Đừng để anh nhìn thấy em mà càng thêm đau lòng – Khánh Vũ mặc nhiên xua đuổi hờn trách.
Từng lời nói Khánh Vũ như ngàn mũi kim nhọn đâm vào tim Hải Quỳnh, cô biết mình đã làm tổn thương Khánh Vũ rất nhiều, giờ phút này dù cho có áy náy có ăn năn cũng không thể làm xoa dịu được nỗi đau của Khánh Vũ. Chỉ có cách duy nhất là bù đắp vào những tổn thương kia mà thôi.
Tay nắm chặt vạt áo, lần nữa Hải Quỳnh quyết định rời xa Tần Phong. Cô không thể ích kỷ nghĩ cho riêng mình được.
Khi Tần Phong đến chỗ chị gái gặp ba mẹ mình thì đã thấy Nguyên Thu đang ngồi trò chuyện với mẹ anh. Cô ta lấy lòng mẹ Tần Phong với những món hàng ưa thích của phụ nữ.
Vừa thấy Tần Phong đến, chị gái anh đã đá mắt ra ám hiệu với anh. Tần Phong hiểu ý ngay lặp tức, giả vờ bình thản ngồi xuống.
- Công việc ở công ty thế nào? – Ba Tần Phong lên tiếng hỏi han công việc trước.
- Con đang mở rộng đầu tư …..- Tần Phong ngồi trò chuyện với ba mình về công việc được một lát thì mẹ anh xen vào.
- Công việc thì công việc, nhưng chuyện gia đình con cũng nên tính đi. Nghe nói bạn gái con cũng đến đây phải không? Sao không dẫn nó đến đây cho ba mẹ gặp mặt.
- Để hôm khác đi mẹ, con sợ đột ngột quá sẽ làm cô ấy sợ – Tần Phong nhìn mẹ cười nói.
- Cái thằng, cứ làm như mẹ là cọp sẽ ăn thịt cô ấy không bằng – Mẹ Tần Phong nhẹ nhàng quở trách.
- Được rồi, để ba mẹ về nhà đi rồi con sẽ dẫn cô ấy đến ra mắt. Mẹ nhớ làm nhiều món ngon cho cô ấy thưởng thức tài năng của mẹ – Tần Phong liền cười xòa nịnh nọt.
- Cái thằng….chỉ biết nịnh là giỏi – Mẹ Tần Phong nhẹ nhàng quở trách nhưng khóe miệng cười vui vẻ.
- Nhưng dù sao có mặt ở đây mà không đến chào hai bác một tiếng thì cũng thật là vô lễ quá – Nguyên Thu làm như vô tình nói.
Tần Phong liền trừng mắt nhìn cô ta cảnh cáo, Nguyên Thu cụp mắt hất mặt quay đi. Sau đó, anh quay mẹ cười giải thích:
- Là do có việc đột xuất nên con bảo cô ấy cứ về trước.
- Xem ra bạn trai cũ của cô ta còn quan trọng hơn hai bác – Nguyên Thu cong môi lên cố ý nói to.
- Bạn trai cũ, ý con là sao – Mẹ tần Phong liền thắc mắc ngay.
Nhưng lần này Tần Phong ném cho Nguyên Thu cái nhìn giận dữ cảnh cáo nếu cô ta còn cố ý nói ra những điều không tốt nữa thì anh sẽ không khách sáo với cô. Nguyên Thu bèn giả lã nói:
- Chuyện của anh Tần Phong, con không dám có ý kiến nhiều, mất công con bị mang tiếng là chuyên đi thọc gậy bánh xe thì khổ ạ. Con chỉ sợ anh ấy bị người ta gạt …- Cô ta cố ý nhấn mạnh thêm một câu khiến ẹ Tần Phong nhíu mày, đột nhiên hình ảnh cô người yêu của Tần Phong bị mất điểm trong lòng bà.
Nói xong Nguyên Thu đắc ý nhìn Tần Phong, cô ta biết trước mặt ba mẹ, Tần Phong sẽ không có những hành động lỗ mãn nên càng cố ý thách thức.
Sắc mặt Tần Phong đỏ bừng vì giận, hai tay siết lại, chị gái Tần Phong thấy vậy bèn xen vào:
- Con có gặp bạn gái thằng Phong rồi, con bé cũng thật thà và hiền lành lắm mẹ à. Mặt mũi cũng đáng yêu.
- Vậy à – Mẹ Tần Phong nhẹ nhàng hỏi lại.
Chị gái Tần phong gật đầu rồi bèn lảng qua chuyển khác:
- Chúng ta đi ăn cơm đi mẹ, vừa ăn vừa nói chuyện.
- Đúng đó, vừa ăn vừa nói chuyện – Ba Tần Phong gật đầu đồng ý.
Mọi người bèn đứng dậy đi ra xe, chị gái Tần Phong cố tình đẩy cha mẹ đi thật nhanh, rồi đưa mắt ra hiệu cho Tần Phong. Chỉ còn Tần Phong và Nguyên Thu đi sau, Tần Phong bèn nắm chặt tay Nguyên Thu giữ cô ta lại:
- Anh cảnh cáo em, đừng có ở trước mặt ba mẹ anh mà giở trò nữa, nếu không anh thật sự sẽ không nể tình nữa đâu. Nói cho em biết luôn, dù không có Hải Quỳnh đi nữa thì anh cũng không thích một người như em đâu.
- Tại sao? Em có gì không bằng cô ta chứ? Em xinh đẹp hơn cô ta, thông minh hơn cô ta, em tự tin nói rằng em yêu anh nhiều hơn cô ta, em có thể làm mọi thứ chỉ để anh vui vẻ thôi. Còn cô ta thì sao, ngoài việc làm anh đau khổ ra, cô ta có làm được gì cho anh đâu. Tại sao anh chẳng thà yêu cô ta mà không thể chấp nhận em chứ – Nguyên Thu uất nghẹn thét lên.
- Bởi vì em khiến anh chán ghét – Tần Phong tức giận đáp.
Nói xong Tần Phong bỏ đi một mạch, bỏ lại Nguyên Thu với trái tim tan nát. Nước mắt đột nhiên rơi xuống. Cô yêu anh thì có gì là sai? Vì sao không đáp lại tình cảm của cô chứ.
@by txiuqw4