Chương 3: Tất cả chỉ là hồi ức của anh.Hiểu Huy cầm ly nước cam vào phòng cho em gái, thấy Hải Quỳnh đang hí hoáy ghi ghi, chép chép cái gì đó rất chuyên tâm nên đến gần xem xét. Hóa ra là đang ghi những tuyển dụng trên mạng. Thấy em gái vất vả, Hiểu Huy bỗng cảm thấy đau lòng, từ nhỏ được cưng chiều chưa bao giờ phải vất vả cả. Anh đặt ly nước cam xuống, xoa đầu em gái nói:- Hay là đến công ty anh làm đi, anh sẽ sắp xếp cho em công việc mà em sẽ có cơ hội phát huy tài năng của mình.- Không đâu, em muốn thử tự lập một lần, không thể cứ dựa vào anh và ba mãi. Vào công ty anh làm, nếu có gì thể nào em cũng chạy đến tìm anh khóc lóc cho xem – Hải Quỳnh liền lắc đầu và kiên quyết giữ vững ý kiến của mình.Hiểu Huy thấy em gái kiên quyết như vậy thì đành chịu thua, anh biết cho dù có nói thêm thì với bản tính bướng bỉnh được chiều chuộng từ nhỏ của em gái, nhất định sẽ không nghe theo. Anh thở dài khẽ nói:- Được rồi, em thích sao thì làm vậy đi. Nhưng không cần phải gấp gáp tìm việc như vậy, em mới tốt nghiệp, cứ thong thả chơi cho đã rồi hãy nghỉ đến việc làm.- Em biết rồi, cám ơn anh – Hải Quỳnh cười hì hì nhìn anh hai nói.- Uống nước cam đi, anh ra ngoài đây – Hiểu Huy đẩy ly nước đến trước mặt Hải Quỳnh rồi quay đi.Hải Quỳnh nhìn theo bong dánh của anh trai thì long dâng lên cảm xúc yêu thương dào dạt. Từ nhỏ cô mất mẹ, ba lại bận bịu trên giảng đường, chỉ mình anh hai lo lắng chăm sóc cô, hai anh em vì vậy mà vô cùng thân thiết. Biết rằng anh trai lo lắng sợ cô vất vả mới đề nghị như vậy, Hải Quỳnh cảm thấy có chút có lỗi, cô bèn nói:- Anh, nếu em không tìm được việc thì phải làm phiền anh rồi.- Đừng khách sáo – Hiểu Huy quay lại cười vui vẻ nói.Cả ngày Hải Quỳnh cầm đơn đi xin việc rất nhiều nơi, đến mỏi cả chân mà vẫn bị từ chối với lí do cô vẫn chưa có kinh nghiệm. Cô đành gọi điện hẹn lũ bạn ra than thở.- Bà ngu quá, cứ nói dối là là đã có kinh nghiệm từ nữa năm đến 1 năm là được rồi – Minh Trang lườm bạn mình mắng.- Xì… nhìn cái bằng tốt nghiệp của nó, người ta biết ngay là mới vừa tốt nghiệp thì làm sao mà nói dối – Phương Hồng lên tiếng trả lời thay cho Hải Quỳnh.- Thì có gì đâu. Bà không biết là có nhiều người đã đi làm trước khi tốt nghiệp à. Cứ nói là đã làm thêm ở công ty nào đó là được. Chẳng có công ty nào hoạt động giống công ty nào cả. Cho nên không biết chỗ nào có thể hỏi mà lo gì – Minh Trang cãi lại.- Thôi đi, Hải Quỳnh mà nói dối là bị bắt quả tang ngay, bị người ta biết được là tiêu – Lê Phương lên tiếng ngăn.- Được rồi, bỏ đi. Chắc tao phải vác mặt đi nhờ anh Huy thôi – Hải Quỳnh than thở nói.- Vậy cũng tốt, dù sao có anh Huy thì sẽ không bị tình trạng ma cũ bắt nạt ma mới – Ngọc Yến gật đầu nói.Trong nhóm thì Minh Trang quyết định đi tiếp sự nghiệp sáng tác của mình. Phương Hồng thì mở tiệm thời trang cao cấp để buôn bán cho đúng với sở trường của mình. Lê Phương thì tiếp quản công việc gia đình. Ngọc Yến thì xin được công việc gần nhà, nhưng cũng bị trục trặc vì quan hệ với đồng nghiệp không tốt nên trong nhóm chỉ mình cô có kinh nghiệm truyền dạy nhất cho Hải Quỳnh.Sau đó mọi người tranh nhau kể chuyện hàng ngày của mình rồi cùng nhau ngồi cười. Đột nhiên điện thoại của Hải Quỳnh vang lên:- Alô!- Bạn có phải là Hải Quỳnh hay không? – Đầu bên kia vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.- Đúng vậy. Xin hỏi có việc gì hay không? – Hải Quỳnh lo lắng suy xét xem ai đang gọi cho mình.- Vâng, mình là người của công ty LK, mình gọi đến để thong báo rằng bạn đã trúng tuyển vào đợt tuyển chọn lần này của công ty – Giọng bên kia vẫn nhẹ nhàng nói.- Thật sao? Tôi trúng tuyển rồi sao? – Hải Quỳnh reo lên vui mừng rồi đưa tay ra hiệu cho mấy đứa bạn im lặng.- Chính xác bạn đã trúng tuyển. Ngày mai mời bạn đến công ty làm hợp đồng thử việc trước. Chào bạn.- Chào. Tạm biệt và cám ơn đã thông báo – Hải Quỳnh hớn hở nói.- Đừng khách sáo – Đầu dây bên kia nói xong liền cúp máy.Nghe những tiếng túp túp từ đầu dây kia vọng lại mà Hải Quỳnh cứ ngỡ đang mơ. Không ngờ cô lại được trúng tuyển, không ngờ lại là công ty lớn như vậy tuyển chọn, không ngờ lần đầu tiên xin việc đã được nhận ngay. Hải Quỳnh vui đến nỗi, cô nhìn mấy đứa bạn ôm chầm nhảy múa mà chẳng nói được lời nào.Sau khi qua cơn xúc động, cô mới thở hổn hển và từ từ nói:- Mình được tuyển rồi, là công ty LK tuyển. bất ngờ ghê. Mình cứ tưởng là bị loại rồi khi thấy cái ông tổng giám đốc nhìn mình một cái rồi bỏ đi. Vậy mà….ôi vui quá đi mất.Hải Quỳnh hớn hở reo mừng mà không hề nhìn thấy sắc mặt của mấy đứa bạn. Dường như họ đang gượng cười vui vẻ với cô nhưng ánh mắt lướt nhìn nhau rồi nhìn cô lo lắng, bất giác thở dài.LK…tổng gíam đốc…câu chuyện của mấy năm trước lại hiện về. Người vẫn nhớ, thì mãi mãi không thể quên hình ảnh đáng thương năm đó.Muốn nói ra nhưng sợ lại gây tổn thương một lần nữa, người đau thì vẫn đau, người đã quên thì hãy để quên đi.Lần này Hải Quỳnh chọn một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt để bận đến trình diện trong lần đầu tiên. Người hướng dẫn lại dẫn cô đi lên tầng cao nhất của tòa nhà. Hải Quỳnh lo lắng vô cùng khi nhìn con số trong thang máy. Chưa nói đến việc cô vẫn chưa chính thức làm nhân viên thực tập nữa là, nói chính xác cô chỉ là một nhân viên hèn mọn, còn thấp hơn nhân viên bình thường đến mất bậc. Vậy thì sao lại được diễm phúc được đưa lên tầng cao nhất thế này.Nhớ lại thái độ lần trước của cái anh chàng tổng giám đốc, cô lại thấy rầu rĩ vô cùng. Bây giờ chẳng phải cô đang đi đến giáp mặt anh ta sao. Bất giác Hải Quỳnh muốn khóc một trận quá.- Ding……..Cửa thang máy mở ra và người hướng dẫn cô đi thẳng vào phòng giám đốc trong dự lo lắng hồi hộp của Hải Quỳnh.- Vào đi – Tiếng tổng giám đốc vang lên sau cánh cửa, giọng nói mạnh mẽ đầy uy lực.- Tổng giám đốc, cô ấy là nhân viên mới đến thử việc – Người hướng dẫn Hải Quỳnh lên tiếng giới thiệu.Tần Phong gật đầu nhưng không ngẩng đầu lên, anh đang chăm chú xem tài liệu sau đó nói:- Được rồi, cô ra ngoài đi đợi một chút đi, tôi muốn phỏng vấn cô ấy một chút.Người hướng dẫn gật đầu rồi cáo từ ra ngoài, còn Hải Quỳnh ở lại mặt đấi mặt với cái tên tổng giám đốc, chờ đợi buổi phỏng vấn lần thứ hai. Nhưng cô đứng đó cũng hơn 15 phút rồi mà tổng giám đốc vẫn chưa lên tiếng. Hải Quỳnh thầm nghĩ, công việc của tổng giám đốc đúng là bận rộn hơn người khác rất nhiều. Điều khổ sở nhất là hôm nay Hải Quỳnh mang một đôi giày cao gót, lại đứng lâu không hề cử động, bây giờ hậu quả đã xuất hiện. Cô cảm thấy hai chân mỏi nhừ, bàn chân tê cứng co rút nhức nhói. Chịu không nổi cuối cùng đành cúi người xuống xoa bóp lấy cái chân mấy cái, rồi dẫm dẫm cử động chân cho khỏi tê.Nhờ hành động này của cô mà cuối cùng tổng giám đốc đã để ý đến sự tồn tại của cô đã bị anh ta quên lãng từ nãy giờ.- Ngồi đi – Tần Phong lạnh lùng nói.Hải Quỳnh khẽ ngồi xuống. Đầu vừa ngẩng lên thì chạm vào ành mắt của người đối diện, cô thoáng giật mình. Cái ánh mắt đó có gì đó rất kỳ lạ, vừa như lạnh lùng, vừa như hận, lại vừa như yêu thương đong đầy. Điều đáng nói, dường như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải.- Tại sao cô lại muốn vào đây làm? – Tần Phong lên tiếng hỏi khi hai người vô tình chạm mặt nhau.- Ai cũng biết đây là công ty tốt nhất ở thành phố này, tôi đương nhiên là muốn được vào đây làm – hải Quỳnh thành thật trả lời.- Chỉ có nguyên nhân này thôi – Tần Phong nhìn cô dò xét, anh mắt phảng phất một điều gì đó khó hiểu.- Chỉ có nguyên nhân này thôi – Hải Quỳnh gật đầu đáp.Tần Phong nhìn Hải Quỳnh chăm chăm không chớp mắt khiến cô đỏ bừng cả mặt lên, muốn ngoảnh mặt đi tránh ánh nhìn này nhưng lại không dám, đành miễng cưỡng nhìn lại. Bắt gặp trong đôi mắt ấy có sự thất vọng đến tội nghiệp, không hiểu sao Hải Quỳnh lại cảm thấy áy náy với đôi mắt ấy.Với tay lấy tập hồ sơ xin việc của Hải Quỳnh đặt trên bàn, tần Phong mở ra nhìn một lượt rồi hỏi:- Tại sao lại chuyển trường?- Sao ạ. Tôi chưa từng chuyển trường? – Hải Quỳnh ngơ ngác nói.- Nếu không muốn nói thì cứ im lặng, không cần phải giả vờ như thế - Tần Phong hừ mũi lạnh lùng phán xét.Hải Quỳnh cảm thấy hơi chóng mặt, cô không hiểu cái anh chàng tổng giám đốc này có vấn đề gì hay không mà lại nói như thế. Còn đang mãi suy nghĩ thì nghe anh ta phán một câu:- Được rồi, ra ngoài đi.Đúng là tức chết đi được mà, Hải Quỳnh cố gắng chịu đựng sự tức giận này, mím môi đứng dậy đi ra ngoài cửa. Còn phải khép cửa nhẹ nhàng nữa chứ. Đúng là ở nhà được cưng chiều, ra đường bị đối xử tệ bạc. Cô không tiếc lời hỏi thăm ông bà tổ tiên của cái tên tổng giám đốc này.Nhưng đột nhiên- Hải Quỳnh - Giọng nói nhẹ nhàng gọi sau lưng.Hải Quỳnh giật mình quay lưng lại nhìn, lại bắt gặp một ánh mắt tràn ngập yêu thương và một giọng nói êm đềm.- Nếu đã làm thì phải cố gắng hết sức.- vâng - Cô khẽ cười đápHải Quỳnh ra ngoài với tâm trạng ngổn ngang, cái tên tổng giám đốc này đúng là hạng người mưa nắng thất thường. Rõ ràng gương mặt lúc này rất đáng sợ, vậy mà chỉ chốc lát lại trở nên dịu dàng quá đỗi. Đang không tiếc lời chê bai cái bản tính này thì cô chợt đông cứng lại khi thấy người hướng dẫn đang đứng nhìn cô không chớp mắt. Hải Quỳnh tằng hằng một cái rồi mở miệng:- Chị chờ em ạ.- Ừ! Chị còn phải hướng dẫn em làm việc mà – Chị ta cười nói, lén lút nhìn Hải Quỳnh một cách kỳ lạ rồi không nén nổi tò mò chị ta hỏi – Em và tổng giám đốc quen biết nhau à.- Dạ không ạ - Hải Quỳnh thành thật trả lời.- Vậy sao – Chị ta đáp với giọng không mấy tin – Vậy sao tổng giám đốc lại muốn phỏng vấn chỉ mỗi em thôi.- Thật à, chỉ phỏng vấn mỗi em thôi sao. Em cứ tưởng anh ta phỏng vấn từng người chứ - Hải Quỳnh kinh ngạc kêu lên, rồi nhận được cái gật đầu xác nhận của chị ta, cô nhìu mày nghĩ ngợi rồi nói - Em cũng không biết nữa ạ. Có thể là do lúc phỏng vấn em lần đầu, tổng giám đốc đột nhiên có chuyện nên bỏ ra ngoài. Bây giờ muốn phỏng vấn lại.- Vậy lúc nãy tổng giám đốc hỏi em nhưng gì? – Chị ta tiếp tục thắc mắc.Hải Quỳnh thành thật trả lời, chị ta gật gù rồi mĩm cười giớ thiệu:- Chị tên Thương, sau này có gì không hiểu thì cứ hỏi chị.- Vâng ạ, sau này nhờ chị dạy bảo và giúp đỡ cho em nhiều hơn – Hải Quỳnh thấy chị ấy nhiệt tình như vậy thì vui mừng nói.Sau khi Hải Quỳnh bước ra ngoài, Tần Phong buông lỏng cây bút trên tay cậu mặc cho nó rơi xuống, cậu dựa vào thành ghê khẽ nhắm mắt.- Sau này anh sẽ về đây tiếp quản công việc gia đình. Cho nên sau khi học xong, em nhất định phải về làm việc cho anh – Tần Phong vui vẻ nắm tay Hải Quỳnh chạy đến trước cửa công ty ngắm.- Không thèm, ai thèm làm cho anh. Giá của em cao lắm, anh trả nổi không? – Hải Quỳnh trề môi trêu anh.Tần Phong cười haha, rồi kéo cô vào lòng nói:- Nếu anh trả lương em không nổi thì anh lấy thân ra trả. Thân anh còn cao giá gấp mấy lần lương của em, em lời quá còn gì.- Thấy ghét – Hải Quỳnh đấm mạnh vào vai của Tần Phong, rồi bất giác khẽ cười, lời Tần Phong nói như là một lời hứa hẹn cho tương lai của hai người.Tiếng điện thoại reo phá vỡ những ý ức đang ùa về trong tâm trí của Tần phong, cậu nghe điện thoại xong bất giác nhìn vào hồ sơ của cô. Vốn dĩ có nhiều điều muốn hỏi cho rõ, muốn hỏi cô sự việc năm xưa. Khi hỏi cô vì sao lại muốn vào đây làm, trong lòng anh nhen nhóm một hy vọng, hy vọng là vì anh. Nhưng khi nghe cô trả lời, câu hỏi cũng giống như tất cả mọi người khi vào đây, anh cảm thấy thất vọng. Tự lừa gạt mình rằng cô đang nói dối, nhưng mà anh lại không tìm ra được bất cứ biểu hiện nào chứng minh cô đang nói dối cả, bởi vì cô nói dối rất tệ. Muốn hỏi cô thêm thật nhiều điều nhưng lại gương mặt uất ức của cô anh lại cảm thấy đau lòng, bất giác không kiềm lòng mà buông một câu quan tâm. Cứ nghĩ cô sẽ trả lời qua quýt, không ngờ cô lại mĩm cười nhẹ giọng đáp.Nụ cười của cô vẫn ấm áp như xưa, ánh mắt cô khi cười luôn long lanh lên rất đẹp, lâu lắm rồi Tần Phong mới lại thấy được. Tim cậu lại lần nữa dấy lên những đợt sóng.Công việc của người mới cũng không nhiều, chủ yếu là chạy việc cho những người bận rộn nhưng cũng có thể nói đây là một ngày khá trôi chảy. Vào cùng bộ phận với Hải Quỳnh còn có hai nhân viên nữ nữa. cả ba nhanh chóng làm quen với nhau.Kết thúc công việc, Hải Quỳnh vui vẻ chạy ra ngoài, hôm nay cô có hẹn với Khánh Vũ và bốn đứa bẹn thân đi ăn mừng ngày đầu tiên làm việc. Vừa ra đến cổng cô đã thấy Khánh Vũ đứng chờ sẵn rồi. Khánh Vũ nhìn thấy cô thì vui vẻ bước đến hỏi:- Hôm nay thế nào?- Cũng không tệ, mọi người rất hòa đồng – Hải Quỳnh cười tươi đáp.Khánh Vũ nhẹ nhàng giúp cô vuốt lại mái tóc bị gió thôi tung, rồi nghiêng đầu nhìn về phía một ánh mắt đang chăm chú nhìn hành động của họ khẽ nhếch môi một cái rồi vòng tay ôm lấy eo cô đi đến xe rồi đi đến chỗ hẹn.Tần Phong vừa bước ra khỏi cửa nhìn mái tóc dài đen mượt của Hải Quỳnh được cô buông dài phủ lưng thì cảm thấy xúc động.- Anh thích con gái để tóc dài, nhưng tóc em ngắn như vậy, sao anh lại thích em chứ. Đúng là kì lạ mà – Tần Phong ôm lấy Hải Quỳnh ngồi trên ghế đá của một góc vắng trong sân chung của ký túc xá.- Gì chứ, em thấy để tóc này dễ thương hơn mà – Hải Quỳnh cải lại, hai cái má lúm đồng tiền của cô hiện rõ trong thật đáng yêu. Cô đừa tay sờ lấy mái tóc lững ngang vai, phần đuôi tóc cong lại ôm lấy gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô.- Chứ không phải tóc dài sẽ thấy rõ hai phần thịt dư trên mặt em à – Tần Phong phá ra cười đưa tay bẹo hai gò má hồng hào của cô.- Đáng ghét – Hải Quỳnh kêu lên rồi nghiêng đầu cắn thật mạnh vào bàn tay đang bẹo má mình, sau đó nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau của Tần Phong thấy hả hê vô cùng, nhìn anh hất mặt nói – Dám nói má em là thịt dư à, cái này người ta gọi là sự phúng phính đáng yêu có biết không hả?Bây giờ cô đã thay đổi kiểu tóc, để tóc dài phủ ngàng lưng, mái trước cắt ngắn phủ che vầng trán. Trước đây cô không thích để tóc mái vì than rằng nó hay chọt vào mắt. Vậy mà bây giờ ….cô đã thay đổi theo thời gian rất nhiều. Anh vẫn còn đắm chìm trong hồi ức thì cô và Khánh Vũ đã bên nhau thân mật. Lòng Tần Phong cảm thấy đau nhói trước ánh mắt có chút khiêu khích của Khánh Vũ. Họ đã đi lâu rồi mà anh vẫn đứng ngơ ngác ở chỗ đó.- Này, không phải là cậu chờ mình cùng về đấy chứ - Quốc Anh từ công ty bước ra hớn hở nói.- Ừ, chúng ta đi uống chút ghì đi – Tần Phong giả vờ như mình đang chờ Quốc Anh thật.- Được, nể mặt nãy giờ cậu chờ mình, bữa nay mình đãi - Quốc Anh gật đầu vui vẻ nói rồi khoát vai Tần Phong đi.
@by txiuqw4