sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 02 - Phần 2

Chứng kiến cảnh tượng ấy, tôi há miệng trợn mắt, đứng nguyên tại chỗ.

Không lẽ anh biết võ công?! Đây có phải là động tác băng tường đội nóc mà người ta thường nói không nhỉ?

Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên thì Diệp Chính Thần đã trở về từ ngoài cửa: “Phòng của em đã được mở.”

“Anh... anh?” Tôi chỉ vào hàng rào ngăn ngoài ban công, nuốt nước miếng: “Anh có thể vượt qua được chỗ đó à?”

Tôi thầm nghĩ, không biết tay thiết kế ngốc nghếch nào đã thiết kế ban công kiểu ấy, để một người đàn ông nhảy vào phòng tôi chỉ cần ba phút. Nếu chẳng may trong lúc tôi ngủ say, người đó có ý đồ xấu, chẳng phải là tôi sẽ gặp nguy hiểm sao? Những gã háo sắc không đáng sợ, chỉ sợ những gã háo sắc có võ công!

Những suy nghĩ ấy của tôi làm sao giấu nổi đôi mắt tinh tường của một người có thể đọc hết mọi suy nghĩ của con gái như Diệp Chính Thần. Anh lập tức hiểu ngay ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu tôi: “Em yên tâm đi, trừ phi em có nhu cầu đặc biệt, nếu không, anh vẫn lựa chọn cách đi vào từ cửa chính.”

“Ồ...” Mặt tôi lập tức đỏ bừng, biết rõ là không có tác dụng nhưng tôi vẫn cố che giấu. “Ý em là... tài nghệ của anh giỏi như vậy, có phải là do từng luyện tập Boxing hay Taekwondo gì đó không?”

Anh ta nhếch môi, rồi lại nở nụ cười đầy vẻ ranh mãnh: “Không đâu, anh mới chỉ luyện tập bắt sống thôi...”

“Bắt sống?”

“Chính là cái kiểu dễ dàng chế ngự đối phương, khiến người đó không thể chống cự, thậm chí là đứng yên…” Giọng nói ấm áp của anh dừng đúng chỗ khiến người ta có thể có rất nhiều liên tưởng. Sự thẳng thắn ấy khiến tôi liên tưởng tới một đêm đen tối, anh đột nhiên xuất hiện trong phòng tôi, tóm lấy tay tôi rồi ấn tôi xuống giường, tôi không thể phản kháng...

Đêm lạnh, sao bỗng dưng lại thấy nóng bức thế này?!

“Ồ...” Tôi áp tay lên khuôn mặt nóng bừng, khẽ nói: “Muộn rồi, em không làm phiền đến việc nghỉ ngơi của anh nữa, bye bye!”

Tôi chạy một mạch về phòng, khóa chặt cửa.

Năm đầu tiên tôi tới Nhật Bản, khí hậu ở Osaka có phần thất thường, mãi tới tháng Mười một những cây lá đỏ mới rực rỡ.

Nghe mọi người nói, đến Nhật Bản mà không xem lá đỏ ở Arashiyama thì quả là đáng tiếc. Tôi đã hẹn với Tần Tuyết cùng đi xem, nhưng cô ấy nói đã đi rồi. Cuối cùng, chẳng rủ được bạn gái nào, tôi đành tới đó một mình.

Vùng Oigawa yên tĩnh từ từ lướt qua ngoài cửa kính xe, hoàng hôn đang bao trùm cầu Togetsu. Tôi đứng trên cầu, ngắm nhìn thành phố xa lạ, phong cảnh xa lạ và lắng nghe những ngôn ngữ xa lạ. Bất giác tôi nhớ đến gia đình, nhớ đến cha mẹ tôi với mái đầu hoa râm. Cô đơn, nhớ nhung và cả những nỗi tủi thân gần đây phải chịu đựng, tất cả ùa lên, khiến tôi, một đứa con gái vô tâm vô tính, bỗng trở nên yếu đuối, không ngăn nổi những giọt nước mắt.

“Tạch... tạch...” Tiếng bấm máy ảnh đã làm tôi sực tỉnh, tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng động thì thấy Diệp Chính Thần đứng bên lan can cầu, chiếc máy ảnh trong tay.

“Sư huynh? Sao anh lại tới đây?”

“Để ngắm phong cảnh và ngắm người đẹp.” Diệp Chính Thần cười đáp, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt ướt lệ của tôi, nụ cười bỗng tan biến. “Sao lại khóc thế? Không vui à?”

“Ồ, vâng...” Tôi lặng lẽ lau khóe mắt. “Vì mới đến chưa quen nên thấy nhớ nhà.”

“Nhớ nhà...”

Dường như Diệp Chính Thần đang suy nghĩ, sau đó anh chìa tay ra, nắm lấy tay tôi một cách rất tự nhiên: “Để anh đưa em đi xem tấm bia có bài thơ mà thủ tướng nước mình đã đề tặng. Sau khi xem xong, đảm bảo em sẽ thấy vui.”

Tôi thấy hơi nóng mặt, định rút tay về nhưng bàn tay ấm nóng của Diệp Chính Thần như có một sức hút, nó khiến người ta không thể buông rời. Trong lúc tôi vẫn đang do dự không biết có nên rút tay về không thì Diệp Chính Thần đã không cho tôi cơ hội, anh nắm lấy tay tôi, bước nhanh về phía đầu cầu. Diệp Chính Thần nắm tay tôi, chạy qua những bụi tre, đi qua con đường núi, rồi đi trên con đường xa lạ, khiến tôi có cảm giác như được trở về nhà, bình yên và vững chãi. Sau khi đi vòng qua những bụi tre, Diệp Chính Thần dừng chân trước một tấm bia đá, trên tấm bia đó có khắc một bài thơ với các nét chữ rất khoáng đạt: “Chân lý muôn màu của cuộc đời, Càng theo đuổi càng thấy xa vời, Tia sáng nhỏ nơi xa vời ấy, Đủ cảm nhận mọi thứ tuyệt vời...”

Diệp Chính Thần nói với tôi: “Mỗi lần tâm trạng không vui, anh lại đến đây, đọc bài thơ của thủ tướng, cảm nhận hoàn cảnh và tâm trạng của ông hồi ấy... rồi tự nhiên cảm thấy trên đời này chẳng có khó khăn nào là không thể vượt qua.”

Tôi nhìn tấm bia đá trước mặt, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của Diệp Chính Thần, bỗng thấy tâm trạng thay đổi hẳn. Tôi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt rất thành thật của Diệp Chính Thần, nói: “Anh có ngưỡng mộ Thủ tướng Chu Ân Lai không?”

“Có, ông ấy là một người vĩ đại.”

“Thủ tướng Chu Ân Lai cũng là thần tượng của em.”

“Thế sao?”

Tôi cười, nháy mắt với Diệp Chính Thần: “Vì ông ấy là một trong bốn người đàn ông đẹp của quốc dân...”

Diệp Chính Thần cũng cười, đưa tay vuốt tóc tôi, coi như một sự trừng phạt nhỏ, lại như một cử chỉ thân thiết: “Uông Tinh Vệ cũng như vậy, em cũng sùng bái ông ta à?”

“Ông ta là ai vậy?” Tôi thực sự không biết: “Này, thế hai người còn lại là ai vậy?”

“Dù sao trong đó cũng không có anh.”

Một chiếc lá phong rơi xuống đầu tôi, Diệp Chính Thần nghiêng người gỡ giúp tôi, tôi lại ngửi thấy mùi hương rất đặc biệt của anh, bất giác hít một hơi thật sâu, và chỉ trong một phút bất cẩn, mùi hương toát ra từ người anh đã đi sâu vào trong tâm khảm tôi.

Buổi tối hôm ấy, sau khi xuống núi, Diệp Chính Thần mời tôi đi ăn lẩu băng chuyền. Lần đầu tiên đi ăn món này nên thấy thứ gì cũng lạ, món gì tôi cũng nếm thử, nếu không thích thì bỏ sang bát của Diệp Chính Thần. Anh giúp tôi giải quyết tất cả những lát cá sống, cua sống.

Có lẽ ăn quá nhiều món khó tiêu nên Diệp Chính Thần đã đau dạ dày suốt một tuần sau đó. Để chuộc lỗi, ngày ngày tôi phải làm những món ăn thanh đạm, hoặc đồ ăn dạng lỏng để làm dịu cái dạ dày của anh. Sau đó, Diệp Chính Thần đâm nghiện, dù có việc hay không cũng tìm cớ sang phòng tôi ăn cơm.

Thời gian tiếp xúc càng nhiều tôi càng bị cuốn hút trước Diệp Chính Thần. Anh là một chàng công tử ai cũng biết, nên tôi không ôm bất cứ hy vọng nào về một cuộc sống riêng tư với anh, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe kể về cuộc sống trăng hoa của anh. Nhưng sống cách vách với Diệp Chính Thần hơn một tháng mà tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng động khác thường hay tiếng nói của bất cứ cô gái nào bên đó. Ban ngày, Diệp Chính Thần đến phòng thí nghiệm, buổi tối thì giam mình trong phòng đọc tài liệu, cuộc sống còn đơn điệu hơn cả nhà tu hành.

Hơn nữa, tôi không biết vì sao Diệp Chính Thần lại đối xử tốt với tôi như vậy. Ví dụ, tôi buột miệng nói chưa ăn kem Häagen-Dazs bao giờ, ngày hôm sau anh lập tức mua về cho tôi mười mấy hộp, đủ các mùi vị. Tôi đọc tài liệu, thấy chỗ nào không hiểu đều hỏi Diệp Chính Thần, thế là anh lại kiên nhẫn giải thích cho tôi từng câu, từng từ, khiến tôi vô cùng cảm động. Nhưng ánh mắt của anh nhìn tôi không có gì đặc biệt, thỉnh thoảng khẽ vỗ vào đầu tôi hoặc vuốt tóc tôi như một người anh trai, không có bất cứ hành động nào vượt quá giới hạn.

Tôi ngắm mình trong gương, không lẽ khuôn mặt tôi bình thường đến nỗi không hề khơi dậy trong anh tình cảm gì khác? Thế thì vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?

Tôi nằm trên giường, trăn trở mãi mà không sao tìm ra lời giải đáp. Tôi ngồi bật dậy, bước ra hành lang đón những cơn gió lạnh để đầu óc tỉnh táo hơn. Không ngờ Diệp Chính Thầncũng đang đứng ngoài ban công, ngây người nhìn những khóm hoa anh đào. Anh nhìn xa xăm, lông mày nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm và u uất đầy quyến rũ. Tôi như bị hút vào đôi mắt đó, đầu óc quay cuồng, chẳng còn biết gì đến những cảnh đẹp xung quanh, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh của Diệp Chính Thần.

Thấy tôi bước ra ban công, Diệp Chính Thần cười, nụ cười ấy giống như tuyết tan thành dòng nước trong vắt, chảy vào trái tim tôi: “Muộn thế rồi mà vẫn chưa ngủ à?”

Tôi gãi đầu, đáp: “Ngày mai phó giáo sư sẽ thảo luận với em về kế hoạch nghiên cứu, em vừa chuẩn bị xong. Thế còn anh? Vẫn đọc tài liệu à?”

Diệp Chính Thần đưa tay bóp trán thật mạnh, đáp: “Ừ.”

Hiếm có cơ hội cùng với Diệp Chính Thần đứng nói chuyện trong đêm như thế này, nếu không nói chút chuyện riêng tư, e sẽ có lỗi với bản thân. Nghĩ vậy, tôi lên tiếng: “Sư huynh, liệu em có thể hỏi anh một câu được không?”

“Được.”

“Sao em chưa bao giờ thấy bạn gái của anh đến đây?”

Diệp Chính Thần hơi ngây người rồi lập tức nhếch môi, trong bóng đêm, nụ cười của anh đầy mê hoặc: “Sao bỗng dưng lại hỏi như vậy, liệu có phải muốn làm bạn gái của anh không?”

“Ồ...” Tôi đỏ bừng mặt. “Sư huynh, người ta hỏi anh nghiêm chỉnh, sao anh lại lôi người ta ra mà đùa như vậy?!”

“Anh chưa có bạn gái.”Anh nháy mắt với tôi. “Ngốc ạ, kiểu đàn ông như anh không thể có bạn gái được...”

Nói cũng đúng, những công tử kiểu này đã quen chơi bời kiểu tình một đêm, ngay đến tên tuổi của đối phương cũng không cần biết thì càng không có chuyện chịu trách nhiệm. Tôi rất muốn hỏi, thế còn tôi? Anh đối xử với tôi tốt như vậy, chắc không có ý định chơi bời trong một đêm đấy chứ?

Dường như Diệp Chính Thần đã nhận ra vẻ lo lắng của tôi, tỏ vẻ rất chân thành: “Cô bé, em là một cô gái tốt. Anh chỉ coi em như em gái, không hề có ý gì khác... Em một mình ở nước ngoài, không người thân thích, chúng ta là hàng xóm, chăm sóc em là điều anh nên làm.”

Tôi thở dài, rồi đập đập vào ngực, cảm thấy mừng như vừa thoát khỏi miệng sói, nhưng lại có cảm giác trống trải. Tôi cố gắng không để ý đến nỗi trống trải ấy, cười rất rạng rỡ: “Sư huynh, sư huynh đã không chê, nếu có việc gì cần đến tiểu muội, sư huynh cứ nói, tiểu muội nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.”

“Thế thì được, anh có một đôi tất vẫn chưa giặt.”

“Ôi...”

Đêm khuya, Diệp Chính Thần mặc bộ đồ ngủ ngồi trong phòng nhấm nháp cốc trà, còn tôi thì cúi đầu giặt tất cho anh một cách rất cẩn thận.

Nhìn đôi tất màu trắng đung đưa ngoài ban công, sạch như vừa mới mua, tôi chợt mỉm cười mà không hiểu vì sao.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi định trở về phòng thì Diệp Chính Thần đã lên tiếng: “Cô bé, anh đói rồi, nấu cho anh một bát mỳ.”

“Vâng!”

Đúng là mấy từ “cố gắng hết sức mình” không thể nói ra một cách tùy tiện.

Lúc bận rộn với công việc, thời gian thường trôi qua rất nhanh, loáng một cái đã mấy tháng qua đi. Giữa một chàng trai độc thân vốn nổi tiếng ăn chơi và một cô gái hình thức ở mức trung bình, cùng học ngành y ở một nơi xa Tổ quốc, cùng ở dưới một tòa nhà đã hình thành một tình bạn. Thỉnh thoảng chúng tôi cùng ăn cơm, kể cho nhau nghe về những điều lập dị của các giáo sư, bàn về sự khác biệt giữa văn hóa Trung Quốc và Nhật Bản. Có lúc tôi lại hỏi Diệp Chính Thần những điều chưa hiểu, anh kiên nhẫn dịch từng câu, từng chữ về bệnh học giúp tôi, dạy tôi cách chuẩn bị những bài tham luận khiến giáo sư vừa lòng. Diệp Chính Thần cũng nhờ tôi mượn một vài tài liệu liên quan tới kết quả nghiên cứu về vi khuẩn của Giáo sư Fujii. Cũng có lúc chúng tôi cùng đứng bên cửa sổ xem người ta câu cá, câu lên rồi lại thả xuống và phân tích xem có phải đầu óc của người Nhật Bản có vấn đề hay không. Có khi, sau buổi hoàng hôn, chúng tôi đứng dựa vào lan can của ban công phòng mình, lặng lẽ ngắm chồi non của cây anh đào, chờ xem vẻ rực rỡ của nó sau một đêm. Đôi khi tôi mở nhạc rất to để cả hai nghe những bài tình ca êm đềm, và ngân nga theo: Có trời xanh biết, em quan trọng với anh đến nhường nào. Có trời xanh biết, anh yêu em chân thành biết bao...

Cũng có lúc Diệp Chính Thần mang lại cho tôi niềm vui bất ngờ. Tôi đang ngủ thì nghe thấy tiếng chuông cửa, mở cửa ra, không thấy ai, chỉ thấy trước cửa đặt một chậu xương rồng xấu xí và chiếc bánh sinh nhật rất lớn.

Tôi vui mừng cầm chiếc bánh lên, quay lưng lại thì thấy một dòng chữ dán trên cửa: “Cô bé, buổi tối anh sẽ về ăn cơm.”

Nụ cười chợt nở trên môi tôi, nhưng tôi vẫn không quên lẩm bẩm: “Đáng ghét!”

Sau đó, tôi quyết định không tới phòng thí nghiệm mà ở nhà chuyên tâm chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn, mời những người bạn trong tòa nhà. Ăn uống xong, Diệp Chính Thần lại mời mọi người đi hát karaoke.

Mọi người giành mic, tranh nhau hát, còn tôi và Diệp Chính Thần ngồi im một chỗ, vừa nghe vừa nói chuyện. Vì trong phòng rất ồn, chúng tôi buộc phải ngồi sát nhau, như thế nói chuyện mới nghe được.

“Ngày mai và ngày kia anh được nghỉ, em có được nghỉ không?” Diệp Chính Thần ghé sát vào tai tôi hỏi, hơi thở của anh phả vào tai tôi, cảm giác tê dại rất lạ truyền khắp cơ thể.

Tôi khẽ cử động một cách cứng nhắc, cầm cốc nước hoa quả lên, uống một ngụm lớn: “Em định tới phòng thí nghiệm.”

“Thế à? Anh nghe nói ngày mai vườn thú Kobe mở cửa miễn phí, định rủ em đi cùng. Nếu em có việc rồi thì thôi vậy...”

“Đi vườn thú Kobe à?” Từ lâu tôi đã rất muốn đi tới đó, mấy hôm trước còn lên mạng xem đường tới đó như thế nào, vì thế tôi thấy dao động: “Được, em sẽ đi cùng anh.”

“Thế em không đi làm thí nghiệm nữa à?”

“Thí nghiệm thì ngày nào cũng có thể làm được, còn cơ hội đi cùng người đẹp trai thì không phải ngày nào cũng có...”

Đúng lúc ấy một luồng ánh sáng chiếu thẳng tới chỗ tôi và Diệp Chính Thần. Sau khi thích nghi được với ánh sáng chói mắt, tôi thấy anh Phùng cầm mic, nói với vẻ rất nghiêm túc: “Này, hai người đừng ngồi đó mà nói chuyện thân mật nữa, mau chọn một bài đi.”

Tôi và Diệp Chính Thần đồng thanh nói: “Bài Yêu của Tạ Đình Phong.”

Những người khác cũng hùa theo: “Bài tình ca hát đôi, hay đấy, hay đấy!”

“Không phải...” Tôi vội xua tay.

Diệp Chính Thần đứng lên không chút do dự: “Thôi được.”

Đó là lần đầu tiên tôi nghe anh hát. Đó là một giọng hát trầm ấm, nhất là câu: Có trời xanh biết, em quan trọng với anh đến nhường nào. Có trời xanh biết, anh yêu em chân thành biết bao...

Diệp Chính Thần cúi nhìn, ánh mắt dịu dàng chiếu xuống khuôn mặt tôi, tôi cũng lặng lẽ nhìn lại. Bất chợt tôi mong sao bài hát ấy đừng kết thúc mà kéo dài mãi, đến hết đời...

Nhưng đáng tiếc chỉ có mấy phút ngắn ngủi, nhạc cũng đã tắt. Anh Phùng lại trêu đùa chúng tôi: “Một ngày thiên thời, địa lợi, nhân hòa như thế này mà hai người không phát triển tình cảm thì hình như ông trời khó lòng mà chấp nhận được.”

Tôi cười, đáp: “Em coi sư huynh như anh cả.”

Diệp Chính Thần bổ sung: “Quan hệ giữa chúng tôi là quan hệ giữa nam và nữ thuần khiết.”

Tất cả mọi người cười bò lăn, có người chỉ Diệp Chính Thần nói: “Từ thuần khiết phát ra từ miệng cậu, sao nghe chẳng thấy chút thuần khiết nào thế?”

Tất nhiên mọi người không hiểu tình cảm dân tộc và giai cấp tương đối sâu sắc giữa chúng tôi, tôi cũng không muốn tranh luận với bọn họ, bởi chuyện này càng giải thích càng rắc rối, chi bằng cứ để cho mọi người suy đoán.

Hơn nữa, tôi rất coi trọng tình cảm trong sáng đó và hết sức bảo vệ nó, hy vọng tình bạn của chúng tôi sẽ tích tụ dần và trở thành một dòng suối chảy trên mảnh đất khô khan tình người này. Tôi thường nghĩ, đến ngày tôi già đi, ngồi trên chiếc đu ở ban công, nhớ lại những ngày này, nhất định tôi sẽ cười và cảm ơn ông trời đã mang đến cho tôi một người đàn ông đặc biệt đến như vậy vào đúng lúc tôi cô đơn nhất.

Tôi nghĩ tình cảm giữa chúng tôi sẽ không thay đổi, nếu như Diệp Chính Thần không bị thương và Ngô Dương không xuất hiện...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx