sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 04 - Phần 2

Chạy về phòng, tôi chui tuột vào trong chăn, vùi cái mặt nóng bừng vào gối. Tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy, người nóng bừng, tim loạn nhịp, trong đầu chỉ thấy hiện lên ánh mắt vừa rồi của Diệp Chính Thần.

Rất nhiều người đã nói rằng vị của tình yêu rất đắng, vì khi nó ngọt... thì lại quá ngọt.

Đúng thế, tình yêu, mặc dù từ đầu đến giờ tôi không dám đối diện với sự thực đó, nhưng đúng là tôi đã yêu anh, từ rất, rất lâu rồi. Tôi cũng biết anh có cảm tình với tôi, chỉ có điều không biết cảm tình ấy kéo dài bao lâu mà thôi...

Nên dừng lại để giữ lấy giây phút này hay bất chấp tất cả, cho dù có tan xương nát thịt cũng không hối tiếc? Câu hỏi ấy cứ quẩn quanh trong đầu tôi suốt buổi sáng khiến tôi chẳng còn tâm trí nghe giảng, ngay cả việc giảng viên cho lớp nghỉ lúc nào và rời đi lúc nào tôi cũng không biết. Mãi tới khi nhận được điện thoại của Tần Tuyết rủ đi ăn cơm, tôi mới như người bị đánh thức khỏi giấc mộng.

Trong nhà ăn chật chội, tôi ngồi đối diện với Tần Tuyết. Ánh mặt trời lấp lánh chiếu qua khung cửa sổ, in trên người tôi, thế mà tôi vẫn cảm thấy lạnh tới phát run.

“Tiểu Băng... Có điều này lẽ ra mình không nói đâu, nhưng vì mình coi cậu là bạn...” Tần Tuyết khẽ cầm cốc trà, nhấp một ngụm, nói với tôi lúc đó đang cắm cúi ăn. “Tiểu Băng, Diệp Chính Thần thay xe như thay áo, tốc độ anh ta thay bạn gái còn nhanh hơn cả thay xe. Con người anh ta luôn thích theo đuổi những cảm giác mới...”

Tốc độ thay bạn gái của anh nhanh đến đâu tôi không biết, nhưng tôi quen anh đã năm tháng, trong thời gian ấy anh đã thay xe ba lần. Thực ra, Tần Tuyết không cần nói, tôi cũng biết rồi.

Tần Tuyết mỉm cười vẻ buồn bã, nói bằng giọng lạnh lùng: “Sắc đẹp của phụ nữ có thể kéo dài tám đến mười năm, còn cảm giác mới mẻ của đàn ông sẽ kéo dài trong bao lâu? Một tháng hay hai tháng?”

Tôi và Tần Tuyết nói chuyện với nhau trong nhà ăn hơn một tiếng đồng hồ, thời gian mà Tần Tuyết nói trong lần này nhiều hơn tổng thời gian cô ấy đã nói trong mấy tháng quen tôi. Cô ấy nói với tôi, lúc cô ấy mới sang, Diệp Chính Thần cũng đối xử với cô ấy rất tốt, anh thường xuyên đưa cô ấy đi mua đồ, giúp cô ấy sắp xếp phòng ở, sửa chữa các đồ điện tử trong nhà. Buổi sáng, Diệp Chính Thần chở cô ấy tới lớp học, buổi tối lại đón cô ấy về, cô ấy bị ốm, dù là nửa đêm anh cũng đi mua thuốc cho cô ấy.

Có lần, anh đi họp ở Hokkaido cũng mang cả Tần Tuyết đi theo. Họ đã dạo chơi Hokkaido trong nửa tháng và hai người rất vui. Khi cô ấy đã dốc hết tình cảm để yêu anh thì anh đã mất đi cảm giác mới mẻ ban đầu, không còn cảm thấy hứng thú với cô ấy nữa.

Tần Tuyết càng cố gắng đến gần thì Diệp Chính Thần càng né tránh. Anh dần dần xa cách và lạnh nhạt với cô ấy. Vì chuyện này Tần Tuyết đã đổ bệnh, nằm suốt một tuần liền trong bệnh viện của trường. Diệp Chính Thần thường xuyên đưa các giáo sư đi kiểm tra các buồng bệnh, nhưng tuyệt nhiên không hề bước vào buồng bệnh của Tần Tuyết, dù chỉ là nửa bước chân. Ngày ra viện, cô ấy đã nhìn thấy anh đi một chiếc xe mới, chở một cô gái đi qua. Cô gái ấy có mái tóc nhuộm màu vàng rực, mặc chiếc váy cực ngắn, trang điểm rất đậm, đôi mắt to, trông hệt như búp bê Barbie.

Có người nói với cô ấy, đó là Tanaka Yoko, con gái của Giáo sư Tanaka. Đúng là không có cô gái nào là điểm cuối cùng của anh...

Tần Tuyết hận anh nhưng không quên được anh vì họ đã từng có những giây phút đẹp đẽ bên nhau. Tần Tuyết nói, cô ấy nói tất cả những điều này với tôi không có ý gì khác, chỉ hy vọng tôi không đi lại con đường của cô ấy, tránh được những sai lầm không đáng có.

Làm sao tôi không hiểu điều đó!

Phụ nữ thường rất ngây thơ, biết rõ người ấy không phải là đối tượng phù hợp với mình, nhìn thấy tấm gương thất bại của những người khác, biết được thói quen chơi bời của các chàng công tử, yêu chỉ biết đến ngày hôm nay, không biết đến tương lai, không lời hẹn ước nhưng vẫn cứ ngốc nghếch tin và lao vào như con thiêu thân, nghĩ rằng mình chính là người con gái cuối cùng của người đàn ông ấy, đâu có biết, bạn không phải là điểm cuối của anh ta, ngược lại, anh ta mới là điểm cuối của bạn.

Bầu trời đêm không gợn mây, những ngôi sao xa thẳm, lấp lánh. Tôi đứng trước cửa cửa hàng tiện lợi, xoa bóp đôi vai mỏi nhừ và đôi chân tê dại vì phải đứng ở quầy thu ngân, thẫn thờ nhìn lên bầu trời. Tôi không muốn về phòng vì sợ phải nhìn thấy người đàn ông khiến cho các cô gái yêu đến phát cuồng và đau khổ đến muốn chết. Tôi muốn dừng lại khi chưa bị lún sâu, nhưng tôi không thể thuyết phục mình rời xa anh. Tôi không thể tưởng tượng được, bát mỳ Ramen sẽ có mùi vị như thế nào nếu không có anh cùng chia sẻ, sẽ mệt mỏi biết bao trong những đêm trở về mà không có sự chờ đợi của anh, và cả những trận mưa hoa anh đào nữa, nếu không có anh ngắm cùng, chúng có đẹp nữa không?

Trong màn đêm, một bóng người cao lớn đi về phía tôi, tôi chợt quên hết tất cả, cười và chạy về phía người ấy. Nhưng khi tôi nhìn rõ mặt của đối phương thì nụ cười trên môi tôi bỗng cứng đờ.

“Ôi!” Tôi nhìn Ngô Dương đang đứng trước mặt mình. “Sao anh lại ở đây?”

“Em về khu ký túc phải không? Để anh đưa em về.”

Tôi ngầm đồng ý, đoạn đường này rất tối, quả thực tôi cần có một người đi cùng. Nếu không, tôi sợ mình sẽ không phân biệt được phương hướng.

Trên đường đi, Ngô Dương hỏi: “Người đến đón em hôm qua là bạn trai em à?”

Tôi không nén được, bật cười: “Tất nhiên là không phải rồi, em đã giới thiệu với anh rồi còn gì, anh ấy là hàng xóm của em.”

“Ồ, ngượng quá, anh đã hiểu lầm rồi.” Ngô Dương lặng lẽ bước đi, mấy lần anh định nói điều gì đó rồi lại thôi, đưa tôi đến tận cổng ký túc, anh mới ra về.

Không biết là bao lâu sau, cánh cửa phòng bên cạnh bật mở, Diệp Chính Thần nửa cười nửa không, nhìn tôi: “Đừng nhìn nữa, người ta đã đi rồi.”

“Ồ!” Đi khi nào nhỉ, sao tôi lại không biết, đến cả câu “tạm biệt” cũng không kịp nói?

“Anh ăn cơm tối chưa?” Tôi hỏi Diệp Chính Thần.

“Ăn rồi, đừng có tưởng là em không quan tâm đến anh thì sẽ không có ai quan tâm đến anh”, Diệp Chính Thần nói. “Chị Phùng đã mang bánh đến, rất ngon.”

Tôi cười, không nói, cũng không muốn cho anh biết chính tôi đã gọi điện về nhờ chị Phùng mang đồ ăn đến. Chị Phùng biết Diệp Chính Thần rất thích loại bánh chị làm nên đã bảo anh Phùng đi mua thịt bò làm bánh cho anh.

Tôi cầm chìa khóa, định mở cửa thì Diệp Chính Thần nắm cổ tay tôi: “Bánh nhân thịt của chị Phùng rất ngon, em sang nếm một chút đi. Anh để phần em hai chiếc, vẫn còn nóng...”

Tôi chưa kịp nói gì, Diệp Chính Thần đã kéo tôi vào phòng anh, vụng về đặt bánh vào chiếc đĩa đã chuẩn bị sẵn rồi bê tới trước mặt tôi. Ánh mắt của Diệp Chính Thần khiến tôi nhớ đến hồi học lớp mười hai, mỗi khi tôi thức khuya học bài, mẹ đều bê một bát canh nóng hổi tới bàn cho tôi. Những lúc như vậy, mẹ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy vẻ quan tâm và yêu thương.

Tôi cầm chiếc bánh nóng hổi lên, ăn ngấu nghiến vì sợ nếu tôi dừng lại thì sẽ khóc mất.

“Ngon không?”

Bánh đầy trong miệng nên tôi không nói thành tiếng, chỉ gật đầu. Thực sự tôi không phải là người tham lam, tôi không có ước muốn lấy một người đẹp trai và xuất sắc như Diệp Chính Thần, chỉ hy vọng người ấy sẽ đối xử tốt với tôi, quan tâm đến tôi, yêu thương tôi như anh.

Thấy tôi bị nghẹn không nói nên lời, Diệp Chính Thần đưa cho tôi một cốc nước, tôi uống một mạch. Diệp Chính Thần là người mắc bệnh quá sạch, anh không thích người khác động vào đồ của mình, khi tới nhà người khác chơi, nếu được mời uống nước thì cũng chỉ dùng loại cốc dùng một lần. Không nhớ là bắt đầu từ khi nào, anh đã dùng cốc của tôi, và tôi cũng liều lĩnh dùng cốc của anh.

“Cô bé, vì sao em lại thích quân nhân?”

“Ồ...” Tôi suýt bị nghẹn vì một miếng bánh khác, lắp bắp hỏi lại: “Sao... sao anh lại biết... em thích đàn ông là quân nhân?”

“Vừa nãy chị Phùng mang bánh đến đây, cũng nói chuyện với anh một lúc.” Anh nhìn tôi với ánh mắt rất thẳng thắn, không có vẻ gì là đùa cợt như lúc trước.

Vì Diệp Chính Thần hỏi rất nghiêm túc nên tôi cũng phải suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời vẻ rất nghiêm túc: “Vì trong lúc những người đàn ông khác vùi đầu trong chăn, ngủ say sưa thì những quân nhân thức đêm tập luyện trên thao trường; khi những người đàn ông khác ngồi bên bàn tiệc đầy sơn hào hải vị thì họ giành giật cuộc sống ở nơi hoang dã đầy băng tuyết; khi những người đàn ông khác vui thú với hạnh phúc thì họ dù muốn được gặp vợ một lần cũng phải trông chờ vào kỳ nghỉ phép... Họ không có tự do, dù muốn hay không, là mệnh lệnh thì phải chấp hành...”

Không hiểu vì sao, ánh mắt của Diệp Chính Thần bỗng trở nên xa xăm, ẩn chứa những điều mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy.

“Em đã nói sai à?”

“Không, tiếp tục đi.”

“Họ thực sự rất đàn ông, dù phải chịu nhiều khó khăn, dù trong lòng có nhiều trăn trở, nhưng khi đứng trước mọi người, họ luôn ngẩng cao đầu... Em thực sự muốn lấy một người là quân nhân, không thể ngày ngày bên nhau thì em sẽ ở nhà chờ đợi, chờ đợi anh ấy trở về, rồi sẽ giúp anh ấy cởi bỏ bộ quân phục, nấu cho anh ấy những món ăn mà anh ấy thích, rồi nằm trong lòng anh ấy, nghe anh ấy kể những chuyện trong quân đội... Thỉnh thoảng anh ấy lại mang đến cho em những niềm vui bất ngờ, ví dụ như đột ngột trở về rồi bế bổng em lên...”

Tôi cứ đắm chìm trong giấc mơ đẹp đẽ, đó là tình yêu lãng mạn, trong sáng trong lòng tôi, không hy vọng nó kéo dài mãi mãi, nhưng ngày ngày sống trong nỗi nhớ nhung cũng là một hạnh phúc.

Tôi chợt nhận ra mình đang lan man, nên xấu hổ vỗ vỗ lên hai gò má đỏ bừng, tưởng rằng Diệp Chính Thần sẽ cười nhạo tôi. Nhưng ngược lại, anh chỉ hỏi tôi: “Em không cảm thấy như thế thì quá đơn điệu sao? Khi em ốm đau, có thể người ấy không ở bên em, và tới kỳ phép mà em mong đợi mãi, có thể người ấy sẽ nói với em, đơn vị có việc gấp... Rồi cũng có thể người ấy đột nhiên biến mất, em không có tin tức gì của người ấy, không biết lúc nào người ấy trở về. Liệu em có giận người ấy không?”

“Không!” Tôi lắc đầu kiên định. “Em biết mọi việc không thể do người ấy quyết định vì người ấy có trách nhiệm, có sứ mệnh của mình... Nếu có thể lựa chọn, ai chẳng muốn ngày ngày được ở bên vợ con... Nhưng họ không có quyền làm như vậy, họ đã khoác trên mình bộ quân phục, họ phải phục tùng mệnh lệnh.”

Diệp Chính Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, những cây anh đào ngoài đó đang lặng lẽ trổ mầm.

“Anh hiểu rồi, điều tỏ chứng đó em thực sự thích anh ta.”

“Ý anh muốn nói tới Ngô Dương?” Ngô Dương không phải là người mà tôi chờ đợi, thực sự không phải.

“Hôm nay, anh đã nhìn thấy em chạy về phía anh ta ở trước cửa hàng tiện lợi... Em có biết không, em đã cười rất tươi.”

“Tối nay? Anh tới cửa hàng tiện lợi đón em à?”

“Anh định dành cho em một niềm vui bất ngờ...” Diệp Chính Thần cúi xuống, mỉm cười bình thản. “Không ngờ, có người còn mang lại cho em niềm vui bất ngờ lớn hơn. Anh là người hàng xóm rất biết điều, vì vậy đã không làm phiền hai người.”

Nếu anh biết rằng, khi tôi chạy về phía Ngô Dương nhưng trong lòng nghĩ đó là anh thì không biết anh sẽ như thế nào.

“Anh đã hỏi thăm rồi, Ngô Dương rất tốt, biểu hiện ngày thường cũng như phẩm chất đều rất tốt.” Diệp Chính Thần cười, vỗ vỗ đầu tôi. “Cô bé, nếu em thực sự thích một người nào đó thì nửa năm cũng không phải là ngắn, nửa năm đủ để anh ta yêu em thực sự và muốn được sống bên em suốt đời.”

Thực ra, tình yêu thực sự không cần đến nửa năm. Có một loại sô cô la, chỉ cần ăn một miếng thôi cũng đủ ngọt tận đáy lòng, có bài hát mà chỉ một câu cũng đủ nói lên tiếng lòng, có những người, chỉ vừa mới gặp đã biết rằng sẽ gắn bó suốt đời.

Chỉ tiếc rằng, có tình yêu vừa mới bắt đầu đã báo trước kết cục...

Nhìn người đàn ông trước mặt, tôi thấy đau lòng đến mức không thể chịu đựng nổi, nước mắt chỉ chực trào ra. Có lẽ Diệp Chính Thần nhận ra tôi sắp khóc: “Muốn khóc à? Anh cho em mượn bờ vai này.”

“Ai bảo là em muốn khóc?”

“Đến lúc nào thì em mới thôi không tỏ ra cứng rắn nữa?”

Diệp Chính Thần đưa vai đến trước mặt tôi, tôi áp mặt vào đó, bờ vai của anh thật rộng và ấm áp. Tôi nghiến chặt răng nhưng nước mắt vẫn ứa ra, làm ướt cả cổ áo của Diệp Chính Thần...

“Vì sao lại khóc? Có phải là Ngô Dương...”

Tôi lắc đầu: “Em sợ… sợ một khi đã trao tình cảm thì không bao giờ lấy lại được, em không sợ bị tổn thương, nhưng em sợ người ấy sẽ không còn... để ý đến em nữa...” Giống như việc anh không thèm để ý đến Tần Tuyết.

“Chưa thử thì làm sao em biết là sẽ bị tổn thương? Hơn nữa, anh cũng thấy Ngô Dương rất có cảm tình với em...”

Tôi không muốn nói với anh rằng tôi không nói đến Ngô Dương, tôi không muốn cho anh biết, suốt đời không.

Tôi cười rồi hỏi: “Chẳng phải anh đã nói rằng, đàn ông đều có cảm tình với các cô gái trẻ và xinh đẹp còn gì?”

“Ngốc ạ, chỉ có kẻ háo sắc như anh mới có cảm tình với tất cả những cô gái trẻ và xinh đẹp. Ngô Dương là quân nhân, quân nhân đều chính trực, chung thủy, anh ta chỉ có cảm tình với em thôi.”

“Anh ấy là cảnh sát vũ trang”, tôi cải chính.

Diệp Chính Thần khẽ run, tôi biết anh đang cười, không cần nhìn tôi cũng biết, anh cười luôn khiến người khác phải ngất ngây. Anh đặt tay lên vai tôi, khẽ ôm lấy tôi: “Cô bé, em là một cô gái tốt, anh ta sẽ trân trọng em.”

“Nếu anh ấy không trân trọng thì sao?”

“Anh sẽ dạy cho anh ta một bài học, cho tới khi nào anh ta biết trân trọng thì thôi.”

Tôi cười, nước mắt rơi lã chã trên vai anh: “Sư huynh, anh đối với em thật tốt.”

“Anh là hàng xóm cách vách của em mà, anh không tốt với em mà được à?”

Hàng xóm, cách vách?!

Chà, đúng là người đàn ông nhỏ mọn!

Đêm hôm ấy chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, Diệp Chính Thần không biết là tôi đang nói gì. Thực ra, tôi cũng không biết anh đang nói gì nữa, nhưng chúng tôi đã cười rất vui, cười mãi, cười tới mức đau cả bụng, cười tới mức nước mắt thấm vào cả vết thương trong lòng...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx