sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 07 - Phần 2

Tôi nhìn sang Tần Tuyết ở phía đối diện, không biết có phải vì ánh đèn hay không mà trông cô ấy rất trắng, một màu trắng nhợt nhạt.

Tôi cầm cốc bia đưa lên miệng, một hơi nóng rất lạ truyền đi khắp cơ thể, dòng máu trong người tôi như sôi lên.

Anh Phùng lại nói rất to, giọng chếnh choáng: “Nhìn đàn ông đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đừng tin những lời họ nói, cũng đừng tin những lời người khác nói... Có thể cậu ấy không để ý đến việc người khác nhìn nhận như thế nào mà chỉ hy vọng... em hiểu cậu ấy là người như thế nào.”

Tôi đã say, chỉ với hai cốc bia, tôi đã làm cho mình say, may mà tửu lượng của tôi không tốt. Tôi không khóc cũng không gây chuyện mà cứ mỉm cười với anh Phùng rồi gật đầu liên tục, đầu cứ u u mê mê, thấy mọi thứ trước mắt đều mờ mờ ảo ảo, chỉ duy nhất một người không mờ ảo, đó là Diệp Chính Thần. Tôi nhớ khi Diệp Chính Thần quay trở lại, tôi vẫn đang cười như một con ngốc. Lăng Lăng thì ra sức khuyên nhủ tôi đừng uống nữa, còn tôi thì nhất định không nghe: “Anh Phùng, nào, chúng ta cạn cốc nữa!”

Diệp Chính Thần vung tay, giằng lấy cốc bia trong tay tôi: “Để anh uống thay em.”

Tôi dụi đôi mắt mơ màng, khuôn mặt tối sầm của Diệp Chính Thần đung đưa trước mặt tôi. Tôi đưa tay túm lấy vạt áo anh, cứ tưởng rằng làm như vậy thì khuôn mặt anh không đung đưa nữa: “Anh quay lại rồi à?”

Diệp Chính Thần không trả lời, nói với người phục vụ bằng tiếng Nhật: “Mang thêm năm chai rượu và mười lon bia nữa.”

Lâm Nhuệ chỉ anh Phùng, cười nói: “Anh chết chắc rồi!”

Sau đó, những chai rượu và bia trên bàn đều được uống cạn. Anh Phùng đã uống tới mức phải gục xuống bàn, Lâm Nhuệ đành phải dìu anh ấy đi, còn tôi thì vẫn gọi anh ấy trong cơn say: “Anh Phùng, đừng đi, chúng ta nói chuyện tiếp đi.”

Diệp Chính Thần giữ tôi lại, nghiến răng ken két, nhưng tôi vẫn gọi trong trạng thái lơ mơ: “Anh Phùng, em vẫn chưa nói hết với anh. Thế sau khi anh bị thương ở chân thì như thế nào? Anh kể nhiều hơn một chút đi...”

Nhoáng một cái mọi người đều đã ra về hết, chỉ còn tôi đang trong cơn chếnh choáng hơi men cùng Diệp Chính Thần, chứng tỏ bọn họ rất tin tưởng phẩm hạnh của anh. Diệp Chính Thần đưa tay ôm ngang người tôi, bao bọc tôi bằng hơi thở chỉ riêng anh mới có.

“Anh bỏ em ra đi, em vẫn chưa say, em có thể tự đi được.”

Nhưng mặc cho tôi ra sức vùng vẫy, Diệp Chính Thần bế bổng tôi đi về phía bãi đỗ xe. Ông chủ nhà hàng chạy theo nhắc anh là uống rượu thì không nên lái xe, khuyên anh để xe lại và gọi giúp anh một chiếc taxi.

“Cảm ơn!” Diệp Chính Thần đặt tôi vào hàng ghế sau của chiếc taxi, không quên đẩy tôi ngồi dịch vào để lấy chỗ cho anh.

Toàn thân tôi mềm nhũn, nhưng để chứng minh rằng mình không say, tôi cố bám vào thành ghế, ngồi thật ngay ngắn rồi nói với người lái xe: “Phiền anh đưa tới khu nhà ở của lưu học sinh trường Đại học Osaka.”

Người lái xe nhìn tôi vẻ không hiểu, Diệp Chính Thần ra sức bóp trán, rồi nói bằng tiếng Nhật: “Xin lỗi, nhờ anh đưa tới khu nhà Toyonaka dành cho lưu học sinh thuộc trường Đại học Osaka.”

“Tôi biết rồi.” Người lái xe gật đầu, lái xe về hướng Đại học Osaka.

Vì nhà trường có quy định cấm xe vào trường buổi tối, vì thế người lái xe đành dừng xe ngoài cổng. Lúc đó, tôi đang lơ mơ ngủ, bỗng thấy có mấy giọt nước lạnh rơi trên mặt nên giật mình bừng tỉnh.

Thì ra trời đang mưa. Diệp Chính Thần cõng tôi đi về phía khu nhà ở.

“Sư huynh, anh đặt em xuống đi... Em tự đi được...”

“Em đừng có động đậy!” Giọng của Diệp Chính Thần rất không vui.

Thế là tôi không dám động đậy nữa, vùi mặt vào vai Diệp Chính Thần, một lần nữa tôi lại ngửi thấy mùi rất riêng của anh hoà lẫn với mùi nồng nồng của rượu, nó khiến lòng người ngây ngất. Tôi chợt thấy ngực nóng ran, buột miệng nói: “Em xin anh đừng có tốt với em như vậy, điều khiến em không thể chịu đựng được nhất chính là việc anh đối xử tốt với em.”

“Anh không đối xử tốt với em.”

Tôi vòng tay ôm lấy cổ Diệp Chính Thần, hai tay giữ chặt ngực anh: “Sư huynh, em hiểu, em hiểu tất cả... Em biết anh là một người tốt, anh đối xử rất tốt với tất cả mọi người...”

Cuối cùng thì Diệp Chính Thần cũng không chịu được sự lắm điều của tôi: “Em im ngay!”

Tôi không nói nữa, nằm im trên vai Diệp Chính Thần, không dám nói, cũng không dám động đậy, mãi tới khi tôi nghe thấy Diệp Chính Thần hỏi: “Chìa khóa của em đâu?”, lúc đó tôi mới nhận ra là hai tay tôi trống không, chiếc túi của tôi đang đeo trên cánh tay Diệp Chính Thần.

“Anh đặt em xuống đây là được rồi.”

“Đưa chìa khóa đây cho anh.” Thấy thái độ kiên quyết của Diệp Chính Thần, tôi đành đưa tay ra, lấy chiếc túi, lục tìm một hồi mới lấy được chiếc chìa khóa đưa cho anh.

Diệp Chính Thần mở cửa, để tôi xuống giường, bật đèn. Tôi cảm thấy mình như rơi từ trên mây xuống, toàn thân mềm nhũn, đến giơ một cánh tay cũng khó khăn, đôi mắt nhắm nghiền bị chói bởi ánh đèn sáng quắc. Tiếng khua cốc chén lanh canh trong bếp vang lên một hồi, không biết Diệp Chính Thần đã pha thứ nước gì, sau đó mang ra hai cốc, một cốc để lại cho mình, đưa cốc kia cho tôi, nói: “Uống đi.”

Tôi gượng dậy, chẳng cần biết đó là thứ nước gì, uống liền một hơi. Vị nước chua chua nhanh chóng khiến cái bụng đang cuộn lên của tôi dịu đi rất nhiều, đầu óc cũng dần tỉnh táo, chỉ có điều người nóng bừng. Tôi đưa tay gạt mồ hôi trên trán.

Diệp Chính Thần vào nhà vệ sinh, lấy ra một chiếc khăn nhúng nước lạnh, lau mặt cho tôi...

Chiếc khăn mềm mại lướt trên mặt tôi mang theo cả mùi hương của Diệp Chính Thần. Tôi ngửa đầu nhìn anh, đã lâu rồi tôi mới ở gần anh như vậy, gần tới mức có thể nhìn thấy rõ vẻ dịu dàng trong ánh mắt anh. Tôi chớp mắt, nhìn bóng mình trong con ngươi của Diệp Chính Thần.

“Đừng nhìn anh bằng ánh mắt ấy.” Giọng của Diệp Chính Thần khản đặc, hơi thở nồng mùi rượu.

Tôi dùng hết sức khẽ đẩy người anh và bước xuống giường.

“Cô bé...” Diệp Chính Thần giữ tôi lại. “Em đi đâu thế?”

“Anh không cần biết.” Tôi cũng không biết là mình định đi đâu, chỉ vì tôi không thể đối diện tiếp với anh được nữa, tôi uống say, tư duy mỗi lúc một lộn xộn, tôi sợ rằng mình không chế ngự được bản thân rồi khóc và xin anh đừng bỏ tôi.

Tôi lảo đảo bước đi, Diệp Chính Thần giữ lấy người tôi: “Đã khuya như thế này, em định đi đâu thế?”

“Diệp Chính Thần, em đi đâu cũng không liên quan đến anh...” Không thể nào vùng ra khỏi bàn tay như chiếc gọng kìm của Diệp Chính Thần, tôi bèn nổi đóa, lớn tiếng: “Anh buông ra, chúng ta đã chia tay rồi, dù tối nay em có đi tìm bất cứ người đàn ông nào, anh cũng không có tư cách gì để giữ em!”

Những lời của tôi đã khiến Diệp Chính Thần tức giận, anh ôm tôi quay trở lại giường. Để ngăn không cho tôi vùng bỏ chạy, anh giữ chặt lấy tôi: “Anh không có tư cách ư?! Em cứ thử xem!”

“Anh dựa vào đâu mà quản lý em, dựa vào đâu...”

Tôi tức giận đẩy anh ra rồi đánh anh. Diệp Chính Thần không tránh, chỉ nhìn tôi.

Đêm ấy, tôi chỉ mặc chiếc áo dệt kim màu trắng rộng rãi, chiếc váy ngắn kẻ bằng sợi bông, không đi tất. Nước mưa làm ướt váy áo, lại thêm việc giằng kéo nên càng xộc xệch, cổ áo trễ xuống để lộ nửa bờ vai, chiếc váy cũng bị lệch để lộ cặp đùi thon thả.

Ánh mắt nhìn tôi của Diệp Chính Thần mỗi lúc một trầm tĩnh, còn tôi cảm giác như bị ánh mắt ấy thiêu cháy. Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy, Diệp Chính Thần càng ôm chặt, rồi hai cánh tay cứng rắn ấy ấn tôi xuống giường, giữ chặt lấy cổ tay tôi.

“Cô bé...”

Hơi thở của Diệp Chính Thần mỗi lúc một nồng nàn. Tôi ngây người nhìn anh, nước mắt lăn xuống tấm ga trải giường.

Rồi đột nhiên, Diệp Chính Thần cúi xuống hôn tôi, những nụ hôn tới tấp, mãnh liệt, dường như nỗi khao khát bị ức chế lâu nay đã được giải tỏa, tuôn trào như nước lũ, vì vậy, trước sự mạnh mẽ của anh, mọi sự chống cự của tôi đều trở nên vô cùng yếu ớt.

Tôi định bảo Diệp Chính Thần hãy bình tĩnh lại, nhưng vừa mới mở miệng ra thì lưỡi của anh đã tiến vào. Khoảnh khắc hai đầu lưỡi chạm nhau khiến toàn bộ cơ thể bị hơi men làm tê dại của tôi như bùng cháy, nó thiêu rụi toàn bộ lý trí của tôi.

Những nụ hôn của Diệp Chính Thần khiến tôi quên tất cả và vòng tay ôm lấy cổ anh, ngón tay lùa vào mái tóc anh. Không chỉ có lưỡi, toàn thân chúng tôi cũng quấn chặt lấy nhau.

Trời mưa, những hạt mưa rơi xuống như một bức mành, bị ánh đèn chiếu vào thành một màn sương khói. Cây anh đào cong mình, cành lá đong đưa như một đám mây trôi.

Trong một đêm mưa gió như vậy, với nỗi khao khát đã lâu, thêm vào đó là sự kích thích của men rượu, Diệp Chính Thần không thể làm chủ được nữa, bàn tay nóng rực của anh đặt lên ngực tôi, chạm vào chỗ mềm mại ấy. Hơi nóng rừng rực từ người của Diệp Chính Thần khiến cơ thể đang bị lạnh của tôi run lên, và bàn tay đang ôm lấy anh bất giác túm chặt hơn, thậm chí tôi không kìm được khẽ rên một tiếng.

“Sư huynh, có đúng là anh không? Đúng là anh không...” Tôi muốn xác định xem người đang ở trước mặt có phải là Diệp Chính Thần không, nếu là anh, tôi không cần kết quả, không cần hứa hẹn, chỉ mong sao thân hình trẻ trung của mình cũng giống như đóa hoa anh đào sẽ nở rực rỡ trước mặt anh, để tình yêu ngắn ngủi khắc sâu trên cơ thể tôi, khắc sâu trong ký ức anh.

Ít nhất thì tôi cũng không trở thành mây khói thoáng qua rồi biến mất trong mắt của Diệp Chính Thần.

“Phải...” Diệp Chính Thần trả lời, kéo toạc váy áo của tôi, đôi môi và những ngón tay tiếp tục xâm phạm không chút kiêng dè thân hình giờ đây gần như đã mềm nhũn của tôi. “Em là của anh...”

Mọi chuyện đã xảy ra như vậy. Tôi không nhớ rõ cả quá trình, chỉ nhớ rằng cả thế giới dường như quay cuồng và dần dần chìm xuống đáy sâu của biển cả mênh mông, không còn tri giác, chỉ cảm thấy mình đã bị nhấn chìm xuống đó.

Khi mọi việc kết thúc, tôi nằm trên giường giữa một đống quần áo, chăn đệm ngổn ngang, đầu tóc rối bù, một vết màu đỏ in hằn trên nền chiếc đệm màu tím đập ngay vào mắt. Chưa bao giờ tôi cảm thấy trống trải như vậy, thể xác trống rỗng, tâm hồn cũng trống rỗng. Tôi nhìn Diệp Chính Thần, hy vọng anh sẽ dành cho tôi một nụ hôn ngọt ngào và dịu dàng nói với tôi: “Anh yêu em!”

Dù đó là lời nói dối, dù đó chỉ là sự an ủi, tôi cũng rất thỏa mãn. Nhưng tôi đã nhìn thấy hai bàn tay anh luồn vào mái tóc đen, đáy mắt đầy sự ân hận. Một giọt nước mắt từ từ lăn khỏi đuôi mắt, rơi xuống gối.

Tôi đã tỉnh dậy, tỉnh dậy từ trong hơi men, và cũng tỉnh dậy từ sự tự lừa dối mình.

“Anh yên tâm, em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu.” Tôi cười lạnh lùng, váy áo đã rách không che kín người được nữa, tôi vớ lấy chiếc chăn cuộn vào người, cuộn chặt lấy nỗi đau trong cơ thể. “Anh có thể về được rồi.”

Diệp Chính Thần ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn tôi, tôi chờ đợi anh nói, dù là bất cứ câu gì.

Nhưng anh đã nói: “Xin lỗi!”

Tôi lau mạnh những giọt nước mắt, cố nặn ra một nụ cười: “Anh không cần phải nói xin lỗi, anh không có lỗi gì với em cả, em tự nguyện mà.”

“Cô bé...” Vẻ áy náy và hối hận càng hiện rõ trên khuôn mặt anh.

Tôi ngồi dựa vào giường, cắn răng, cố dùng sức lực còn lại nở nụ cười: “Đừng có giữ bộ mặt như người cưỡng bức trẻ vị thành niên như vậy, em là người đã trưởng thành. Mặc dù em chưa từng trải qua một đêm như thế này, nhưng em cũng rất hiểu quy tắc.”

Diệp Chính Thần đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt tôi, vuốt ve mái tóc ướt vì mồ hôi của tôi, rồi ánh mắt anh thoáng vẻ kiên định như bàn thạch: “Đã sai thì cho sai luôn!”

Sau đó, Diệp Chính Thần lại ôm ghì lấy tôi, hôn tôi.

Tôi quay mặt đi, cười với vẻ rất châm biếm: “Sao thế? Một lần vẫn chưa đủ à?”

“Dù sao thì cũng đã sai rồi, đã thế thì sai cho đến cùng...”

Thế là tôi lại bị Diệp Chính Thần ấn xuống giường. Lần thứ hai, rõ ràng là anh dịu dàng hơn rất nhiều, từ nụ hôn cho đến động tác vuốt ve đều chứa đựng sự dịu dàng và yêu thương, nỗi sung sướng như thủy triều dâng với lớp lớp sóng cuộn, con sóng sau cao hơn sóng trước, thật khó mà thoát ra khỏi...

Chẳng trách mà có nhiều người si mê đến như vậy, quá trình đó thật sự là rất đẹp, còn tôi cũng đã thấm mệt, khi lên đến cao trào, trong đầu chỉ thấy một màn tối đen, sau đó tôi ngã hẳn vào vòng tay của Diệp Chính Thần.

Sáng sớm, một luồng ánh sáng nhạt xuyên qua lớp mây dày đặc, mưa đã ngừng rơi trong ánh sớm mai khiến bầu trời như được khoác lên một tấm khăn voan màu xanh nhạt.

Sau một đêm say rượu và hoan lạc, đầu đau như muốn vỡ tung, ruột gan cuộn thắt, toàn thân ê ẩm và không còn sức lực. Tôi day huyệt thái dương và mở mắt, vật đầu tiên đập vào mắt là tấm rèm cửa màu hồng khép kín, không để lọt một kẽ hở.

Tôi đang định ngồi dậy nhưng cảm thấy trên người rất nặng, cúi đầu nhìn thì thấy một thân hình đàn ông đè lên nửa người mình...

Tôi chợt nhớ ra những sự việc tối hôm qua, không thể nói rõ đó là cảm giác ngọt ngào hay cay đắng. Tôi nằm im, ngây người nhìn bàn tay để lên chăn của chúng tôi, Diệp Chính Thần nắm chặt tay tôi, trên đôi bàn tay có đeo hai chiếc đồng hồ, một màu trắng, một màu đen... Trên sợi dây đeo bằng kim loại có nạm những hạt màu trắng

lấp lánh, mặt đồng hồ màu trắng mỏng tựa cánh ve, trên đó có khắc hình một con chim hải âu, ở dây đeo còn khắc chữ “Thần”.

Chiếc đồng hồ trên tay của Diệp Chính Thần cùng một kiểu như chiếc đồng hồ trên tay tôi, phía trên cũng khắc hai chữ: “Cô bé”.

Đó là một nỗi xúc động từ trước tới nay chưa từng có, vì tôi đã cảm nhận được tình yêu của Diệp Chính Thần, tuy không nói ra nhưng vô cùng sâu sắc.

Tôi định rụt tay về, lập tức Diệp Chính Thần tỉnh giấc, càng nắm tay tôi chặt hơn. Không rút được tay về, tôi đang định ngồi dậy thì Diệp Chính Thần lại đưa chân ra, đặt lên người tôi.

“Còn đau nữa không?” Giọng của Diệp Chính Thần vô cùng dịu dàng.

Cảm thấy nửa người phía dưới đau âm ỉ, lại nhớ tới trận mưa gió đêm qua, gò má tôi bỗng nhiên nóng bừng.

“Lần sau sẽ không đau nữa đâu.”

“…”

Diệp Chính Thần đưa một tay ra ôm lấy vai tôi, sau đó kéo tôi vào lòng, để mặt tôi áp vào vai anh: “Anh sai rồi, cho dù xảy ra chuyện gì thì anh cũng không được nói chia tay. Mà cho dù là chia tay thì cũng phải để em nói trước... Từ lần sau anh sẽ không như thế nữa.”

Tôi liếc nhìn nhanh chiếc đồng hồ ở cổ tay, chắc hẳn là đêm qua Diệp Chính Thần đã đeo cho tôi nhân lúc tôi ngủ say, liệu như thế có phải là Diệp Chính Thần muốn quay trở lại với tôi không?

“Mọi chuyện đã qua rồi.” Tôi thở dài. “Bây giờ mới nói thì đã quá muộn.”

“Em có thể tha thứ cho anh được không?”

“Không thể.” Anh nói chia tay là chia tay, quay trở lại là quay trở lại, vậy, sĩ diện của tôi ở đâu?! Có điều, sĩ diện dù có quan trọng hơn nữa thì cũng không bằng hạnh phúc của chính mình, vì vậy tôi do dự một lát rồi nói: “Trừ phi... anh giải thích rõ ràng với em, em sẽ xem có lý do để tha thứ cho anh hay không.”

“Có một số điều thực sự là anh không thể nói được.” Diệp Chính Thần tỏ điệu bộ khó khăn, suy nghĩ hồi lâu mới nói tiếp: “Anh chỉ có thể nói với em, thời gian ở Nhật Bản anh không có tự do... mọi việc anh làm đều chịu sự sắp đặt của người khác.”

“Ai cơ? Cha anh à?”

“Có thể nói là như vậy.”

“Anh nhất định phải nghe theo ông ấy sao?”

“Nhất định phải như thế.” Giọng của Diệp Chính Thần rất dứt khoát, điều đó không có gì phải nghi ngờ.

“Vì sao?”

Diệp Chính Thần thở dài, nói: “Để sau này anh sẽ nói cho em biết.”

Diệp Chính Thần vẫn không nói cho tôi biết nguyên nhân, nhiều năm sau tôi vẫn không thể nào nghĩ ra, không biết mối đe dọa nào lại có thể cướp đi sự tự do của một người đàn ông như vậy, lại có thể khiến cho Diệp Chính Thần phải chịu sự sắp đặt đó.

Tôi lại hỏi: “Ông ấy bảo anh chia tay với em à?”

“Em có thể hiểu như vậy.” Câu trả lời của Diệp Chính Thần rất mơ hồ.

“Thế mà anh vẫn muốn ở bên em?”

Diệp Chính Thần cười, sau đó nói bằng giọng khinh thường: “Cùng lắm thì là xẻ thân cắt thịt! Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng, Chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu!”

“Anh đúng là, sống mà cũng là... quỷ... háo sắc...”

Diệp Chính Thần hôn tôi, dùng nụ hôn thắm thiết nhất tấn công vào thành trì chống chọi cuối cùng của tôi, từng chút từng chút một, nụ hôn ấy lướt khắp người tôi: “Nếu biết khi cởi quần áo em hút hồn thế này thì chắc chắn anh đã không đợi đến ngày hôm nay.”

“Nếu biết sớm khi cởi bỏ quần áo anh như thú dữ thế này thì em nhất định sẽ không để cho anh có cơ hội tấn công.”

Diệp Chính Thần nhướn mày, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Bây giờ em mới biết thì quá muộn rồi...”

Đang lúc nồng nhiệt, tôi bỗng nhớ ra hôm nay là thứ Hai, tôi có giờ bệnh lý phải lên lớp. Ông thầy đáng ghét dạy môn này thường cầm danh sách để kiểm tra, tôi chết là cái chắc!

Tôi vội vàng ngồi dậy, quấn chăn định đi lấy quần áo mặc thì một cánh tay vươn ra, ôm chặt lấy thắt lưng tôi, kéo tôi quay trở lại giường, rồi dùng chăn quấn lấy tôi.

“Hôm nay em có giờ học.”

“Ừ...” Bàn tay ôm tôi của Diệp Chính Thần hơi lỏng.

“Môn này rất khó qua”, tôi nói.

“Ừ, anh biết.” Diệp Chính Thần cúi đầu, hôn lên vành tai tôi.

“Nếu em bỏ học, phó giáo sư sẽ mắng em chết.”

Diệp Chính Thần động đậy, tôi tưởng rằng cuối cùng anh cũng hiểu ra, ai ngờ anh lập tức đè tôi xuống giường, cười và nhìn tôi: “Hay là em mời anh dạy bù cho em đi, anh đảm bảo em sẽ qua.”

“Thật chứ?!” Sao tôi lại không nghĩ ra chuyện này nhỉ?

“Hãy nộp học phí trước đi đã. Anh lấy giá rẻ thôi, một lần... một tiết học...” Nói rồi, Diệp Chính Thần đưa tay lên ngực tôi, giọng nói của anh lộ rõ ý đồ muốn tôi phải trả giá bằng da thịt ngay lập tức.

Tôi gạt bàn tay đầy tà ý của Diệp Chính Thần ra.

“Nếu chẳng may không qua thì sao?” Như thế chẳng phải tôi sẽ lỗ to là gì!

“Anh sẽ lại dạy bù cho em... một tiết, hai lần.”

“Anh đừng có mà chơi gian thế...”

Những lời sau của tôi đã bị nuốt chửng và bị nhấn chìm bởi sự chiếm hữu dứt khoát của Diệp Chính Thần, tôi lại rơi vào trong giấc mộng cùng vô vàn nụ hôn và tiếng thở dốc, vô vàn những tiếng rên, vô vàn những lần lên đến đỉnh mây rồi lại rơi xuống vạn trượng hồng trần...

Không biết là bao lâu, chúng tôi kết thúc sự quấn quýt ấy trong niềm sung sướng tột cùng. Diệp Chính Thần cẩn thận giúp tôi sửa sang lại mọi thứ, sau đó gối đầu lên ngực tôi, thưởng thức sự yên bình hiếm hoi.

Nghỉ ngơi một lát, tôi đưa tay tìm một chiếc bút ở tủ đầu giường, bò tới mép giường, vạch một nét lên bức tường, ngẫm nghĩ một lát rồi vẽ thêm của cả ngày hôm trước, thành một nét ngang và một nét sổ.

“Em đang vẽ gì thế?” Diệp Chính Thần tò mò nhìn lên nửa chữ “Chính” đang viết dở.

“Tính số lần dạy bù, kẻo anh lại ăn gian.”

Diệp Chính Thần cười sảng khoái, rồi nói với vẻ ranh mãnh: “Cô bé, yên tâm đi, anh sẽ làm cho em viết về lịch sử vẻ vang của chúng ta kín cả bức tường này...”

Chà, tôi cảm thấy mặt mình lại nóng bừng, đúng là đồ quỷ!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx