sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 12

CHƯƠNG 12

Trong bệnh viện yên tĩnh, chỗ nào cũng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng. Tôi mệt mỏi bước ra khỏi buồng bệnh chăm sóc đặc biệt, bám vào tường, từ từ ngồi xuống.

Ba năm, bị người khác nhắc, tôi thường cho rằng như thế là quá lâu. Chiếc kim đồng hồ lại quay một vòng, nhìn lên ngày tháng trên đồng hồ, thì ra cũng không phải là quá dài, loáng một cái, tôi đã về nước được ba năm một tháng. Trong ba năm ấy, vì bệnh tình của cha, tôi đã ra nước ngoài mời các chuyên gia, đã tới núi Trường Bạch tìm phương thuốc, thậm chí còn tới cầu xin thần Phật ban cho điều kỳ diệu... nhưng tế bào ung thư vẫn gặm nhấm dần dần sinh mệnh của cha tôi.

“Tiểu Băng, em không sao chứ?” Ấn Chung Thiên đã tới, đứng sau lưng tôi từ khi nào, giơ tay ra đỡ tôi.

“Không sao, em hơi mệt chút thôi...” Tôi thử hai lần mới gắng đứng dậy được, sau đó phải bám vào tường mới đứng vững.

“Em đừng lo, chú Bạc sẽ không sao đâu.”

Tôi lắc đầu mệt mỏi, chẳng ai hiểu bệnh tình của cha tôi hơn tôi. Sau nhiều lần hóa trị liệu, không những không khống chế được tế bào ung thư, ngược lại càng làm cho sức khỏe của cha tôi suy kiệt. Tim của ông đã nhiều lần gặp vấn đề, tinh thần cũng bắt đầu không ổn định, suốt ngày dặn dò tôi rằng phải chăm sóc mẹ và chăm sóc bản thân, nhanh chóng tìm một chỗ nương tựa sau này. Tôi lo lắng, nếu cứ thế này thì cha tôi sẽ quỵ mất.

“Có phải chú Bạc lại thúc em lấy chồng không?”

Tôi cúi xuống nhìn nền đá hoa bóng loáng, khuôn mặt nhợt nhạt của tôi in trên đó. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, thế mà tôi đã già đi, trên mặt chẳng còn đâu sức sống mà lẽ ra người trẻ tuổi phải có.

Tôi cười đau khổ: “Chả trách mà cha em lo lắng, với bộ dạng này có lẽ em ế thật rồi.”

“Chúng ta kết hôn đi.”

Ở ngoài cửa buồng bệnh chẳng có chút gì là lãng mạn, Ấn Chung Thiên đột nhiên cầm tay tôi lên, không hề có vẻ gì là đang xao xuyến, chỉ nói một câu đơn giản như vậy.

Tôi ngây người trước lời cầu hôn bất ngờ ấy. Tôi luôn coi người đàn ông trước mặt như người thân, tình cảm của tôi đối với anh rất trong sáng, không một chút vẩn đục.

“Chung Thiên...”

Anh lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn: “Anh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi... Mặc dù bây giờ có vẻ như anh thừa dịp em đang gặp khó khăn, nhưng anh rất thật lòng. Nếu em không còn sự lựa chọn nào tốt hơn thì hãy cho anh một cơ hội.”

Chiếc nhẫn lạnh ngắt được lồng vào ngón tay tôi, rất vừa vặn. Sự lựa chọn tốt hơn ư? Tôi cười chua chát, tôi còn có lựa chọn tốt hơn nữa ư?

Hồi trẻ, khao khát tình yêu, mong có được một người khiến mình yêu tới quặn lòng, muốn xua đi không được. Cho tới khi được nhìn thấy nhiều lần sinh ly tử biệt, sự nóng lạnh của tình người, tôi mới nhìn rõ cái thế giới phù du này.

Tôi không còn trẻ, không còn quặn lòng vì tình yêu, nhưng tôi không hề hối hận vì tuổi trẻ của mình.

Sau khi yêu và đau khổ, tôi đã quên người ấy.

Sau đó thì sống một cách bình lặng.

Sự qua lại giữa tôi và Ấn Chung Thiên dường như đã được lập trình sẵn, kể cả việc đính hôn của chúng tôi và việc mua nhà, trang trí.

Cuối tuần, Ấn Chung Thiên hẹn tôi đi xem các đồ trang trí. Đến giờ, tôi thay quần áo, đi xuống dưới tầng. Không có gì khác thường, xe của Ấn Chung Thiên đỗ dưới sân, anh ngồi trong xe chăm chú nghiên cứu bản đồ, xác định đường đi hôm nay.

Ấn Chung Thiên là thư ký của phó thị trưởng thành phố nên có lẽ do thói quen, mỗi lần hẹn tôi cũng đều sắp xếp lịch trình như cho lãnh đạo, tuyệt đối tôn trọng thời gian và ý nguyện của tôi, sắp xếp mọi việc hết sức chu đáo. Vì vậy, tôi chưa bao giờ thấy lo vì những biến cố bất ngờ.

Nhìn thấy tôi mỉm cười ngồi vào xe, anh gập tấm bản đồ bị khoanh kín lại: “Đang nghĩ gì vậy? Hình như em rất vui thì phải.”

“Em đang nghĩ, anh là một người đàn ông rất giỏi lên kế hoạch, chắc không thể đột nhiên xuất hiện một người bạn gái sống chung, vị hôn thê hoặc vợ đâu nhỉ?”

Ấn Chung Thiên có vẻ ngỡ ngàng, suy nghĩ một lúc mới đáp: “Ngoài em ra, sẽ không có ai đâu.”

Tôi tin, rất tin, không chút nghi ngờ. Ấn Chung Thiên không bao giờ nói năng bừa bãi, bất cứ lời nào thốt ra từ miệng anh cũng được cân nhắc kỹ càng, không làm được anh cũng không nói, không chắc chắn anh cũng không nói.

Cha mẹ tôi thì không ngớt lời khen ngợi những ưu điểm của anh: điềm đạm, cẩn thận, nói năng mực thước, đối xử với mọi người chân thành... trong đó có một điểm tôi cũng rất tán đồng, đó là: anh là một người đàn ông tốt mà phụ nữ có thể tin cậy.

Tôi ngồi dựa vào ghế, chờ anh khởi động máy, chầm chậm lái xe ra đường chính.

Những đường phố quen thuộc từ từ lướt qua, tôi khẽ mỉm cười, chợt nhớ tới người bệnh chuyển viện hôm nay, không biết cô ấy ra sao. Trước khi đi, chồng cô ấy giúp cô ấy thay quần áo, dìu ra cửa, rồi cô ấy mỉm cười nói với tôi: “Tạm biệt!”

Có những người nói tạm biệt, nhưng đời này không bao giờ gặp lại nữa.

Giống như người ấy...

Vì Ấn Chung Thiên đã tìm hiểu trước nên chúng tôi nhanh chóng quyết định đặt tủ và cửa kính. Thấy vẫn còn sớm, chúng tôi đi xem rèm cửa luôn. Có rất nhiều loại rèm khiến người xem hoa cả mắt, loại của Hàn Quốc thường ấm áp, loại của phương Tây rực rỡ, còn loại cổ điển thì đơn giản…

“Em thích loại nào?” Ấn Chung Thiên lại hỏi ý kiến tôi như mọi khi.

Tôi chăm chú xem một lượt, rồi chỉ vào một loại: “Ngoài màu xanh đó ra, những loại còn lại đều rất đẹp.”

“Loại này thì sao?” Anh chỉ vào một chiếc rèm màu nâu nhạt, hỏi.

Tôi đưa mắt nhìn, đó là loại rèm Ấn Chung Thiên thích, nhã nhặn, trầm tĩnh. Nhưng không hiểu sao, tôi bất giác lại nhìn sang trái. Tấm rèm màu xanh nhạt bằng chất liệu sa nhẹ khép hờ, chạm xuống đất, còn chiếc màu xanh đen rủ thẳng xuống.

Có người mở cửa bước vào, mang theo cả luồng gió nhẹ, tấm rèm sa xao động.

“Tiểu Băng?”

“Vâng!” Tôi định thần lại. “Được, rất đẹp.”

“Thế thì đặt loại này nhé!”

Tôi nghĩ một lúc, chỉ vào chiếc rèm cửa màu xanh, hỏi người phục vụ đứng bên: “Kiểu rèm kia có màu khác không?”

“Cô muốn màu gì?”

“Trừ màu xanh ra, màu gì cũng được...”

Người bán hàng lập tức lấy mẫu cho chúng tôi xem: “Có màu tím và màu lam, màu hồng này cũng rất đẹp.”

Những mẫu trong catalogue màu sắc rất quê mùa, kiểu cách cũng rất thường, hoàn toàn không mang lại cho người ta cảm giác ngỡ ngàng.

“Cảm ơn!” Tôi đưa trả lại tập catalogue cho người bán hàng. “Thôi, chọn kiểu màu nâu bên phải vậy.”

Trước khi rời đi, tôi ngoái lại nhìn chiếc rèm màu xanh nhạt đang khép...

Đó là loại Duy Mỹ khiến người ta phải ngỡ ngàng, giống như tấm rèm cửa trên chiếc cửa sổ luôn đóng kín ấy.

Ăn trưa xong, Ấn Chung Thiên nhận được điện thoại của người bạn làm ở tiệm áo cưới. Người bạn ấy nói có mẫu áo cưới mới, bảo chúng tôi tới đó để xem. Ngày cưới vẫn chưa định, tôi không muốn đặt áo cưới sớm như vậy, nhưng người chủ cửa hàng một mực mời chúng tôi tới xem, nói bây giờ đang là mùa vắng khách, có thể giảm cho tôi ba mươi phần trăm. Họ đã nói như vậy, chúng tôi không thể không nể mặt, đành đi tới đó.

“Cứ xem tự nhiên nhé, nếu thuê toàn bộ thì sẽ giảm giá bảy mươi phần trăm. Mức giảm tối đa ngày thường của chúng tôi là hai mươi phần trăm, nhưng đây là giá thật...”

“Chúng tôi vẫn chưa định ngày cưới, nếu đặt áo cưới bây giờ thì e rằng hơi sớm”, tôi nói.

Người chủ cửa hàng đùa với tôi: “Áo cưới không giống những thứ khác, sớm muộn gì cũng phải đặt, không lấy Chung Thiên thì cũng sẽ lấy người khác...”

Ấn Chung Thiên tức quá, đấm cho anh ta một cú, không mạnh lắm. Tôi rất ít khi thấy Ấn Chung Thiên đùa với người khác, có thể thấy quan hệ giữa anh và người chủ cửa hàng tương đối thân thiết.

“Đây là kiểu thịnh hành nhất ở Mỹ và châu Âu hiện nay.” Chủ cửa hàng chỉ vào bộ áo cưới trong tủ kính. “Đảm bảo rất hợp với cô. Nếu không tin, cô cứ thử xem.”

Ấn Chung Thiên thận trọng chạm vào bộ áo cưới: “Hay là em cứ thử xem.”

Không chờ tôi trả lời, chủ cửa hàng đẩy ngay tôi vào phòng thay đồ rồi nói với nhân viên bán hàng: “Hãy lấy bộ áo cưới đó ra để cô ấy thử.”

Kiểu áo cưới đó có cổ trễ, vạt váy xòe, chuyên viên trang điểm bảo tôi đi đôi giày cao ba phân, rồi búi mái tóc quăn dài tới thắt lưng của tôi lên, mấy sợi tóc rủ một cách tự nhiên xuống mặt.

Khi tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh mắt của Ấn Chung Thiên đổ dồn về phía tôi, không giấu được vẻ ngỡ ngàng…

Tôi xấu hổ tránh ánh mắt chăm chú, nóng rực của Ấn Chung Thiên, quay mặt ra cửa sổ. Sau buổi trưa mùa hè, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, bên ngoài, một người cao lớn mặc bộ đồ nhung màu xanh thẫm đang đứng đó. Tôi vô tình nhìn thấy, bỗng cảm thấy ngực nhói đau.

Đến khi tôi chớp mắt để xác định rằng khuôn mặt mà tôi thường mơ thấy lúc nửa đêm ấy là thực hay mơ thì người kia đã quay người bước đi, bóng lưng rất giống người ấy.

Giống quá, biết rõ không phải là anh nhưng tôi vẫn lặng lẽ bước tới bên cửa sổ, nhìn theo…

Một vẻ thâm trầm, thêm vào đó là bộ quân phục màu xanh thẫm và những ngôi sao trên cầu vai. Không cần nhìn mặt mũi, chỉ phía sau lưng thôi cũng đủ để nói lên sức hấp dẫn vô cùng của người đàn ông ấy.

Anh ta đi qua làn đường dành cho người đi bộ, ngồi vào trong chiếc xe thể thao do Nhật Bản sản xuất màu trắng. Bên cạnh xe là tấm biển ghi: Cấm đỗ xe.

Người đàn ông lên xe, khởi động máy nhưng không lái xe đi. Thời gian như ngưng lại, mọi thứ trước mắt đều trong trạng thái ngừng vận động. Ấn Chung Thiên không biết từ lúc nào đã bước tới bên tôi, nhìn theo ánh mắt tôi.

“Em đang nhìn gì vậy?” Anh nói, khẽ đặt bàn tay lên bờ vai trần của tôi, giọng nói dịu dàng hơn hẳn ngày thường.

“Không có gì. Chiếc xe kia rất đẹp.”

Tôi vừa dứt lời thì chiếc xe bất ngờ lao vút ra đường chính, chạy về phía ngã tư. Đúng lúc đèn tín hiệu ở ngã tư chuyển sang màu đỏ, người cảnh sát giao thông đang ra hiệu cho các làn xe di chuyển. Chiếc xe kia vẫn lao vọt lên, khiến cho những chiếc xe được phép lưu thông đều phải phanh két lại.

Người cảnh sát giao thông cũng chỉ biết đứng nguyên tại chỗ, mở to mắt nhìn chiếc xe kia lao qua.

Đi một ngày như vậy, buổi tối tôi lại phải trực. Vừa thay xong chiếc áo blouse, chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi thì đã có người tới gõ cửa phòng trực. Tôi mở cửa, nhìn thấy một người phụ nữ da mặt vàng sạm, nước mắt chan chứa, bất giác tôi thầm kêu một tiếng.

Chồng của người phụ nữ ấy là bệnh nhân của chúng tôi, anh ta bị ung thư gan giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn tới phổi và đường tiêu hóa, bây giờ đã bị xuất huyết ở đường tiêu hóa, có dấu hiệu sắp qua đời. Hôm qua, chủ nhiệm khoa đã thông báo cho gia đình chuẩn bị hậu sự, nói rằng anh ta khó lòng qua được đêm nay.

“Bác sĩ Bạc, xin chị hãy cứu anh ấy!” Người phụ nữ kéo vạt áo tôi, khóc lóc cầu khẩn. “Mong chị hãy cố nghĩ cách, nếu không cứu được anh ấy thì cũng làm cho anh ấy sống thêm vài ngày nữa...”

“Chị yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tôi đi tới buồng bệnh, người bệnh không nói được nữa, nhìn thấy tôi, ú ớ kêu... Dường như anh ta muốn nói rằng không nỡ để lại đứa con gái mới hai tuổi, không muốn ra đi như thế này.

Nhìn thấy người thân, bạn bè của anh ta vây kín xung quanh, tôi nhẹ nhàng nói với người nhà của anh ta: “Mọi người ra ngoài hành lang đi, bệnh nhân cần được yên tĩnh.”

Sau khi mọi người lần lượt ra ngoài, tôi bảo y tá tiêm cho anh ta một liều thuốc giảm đau, tôi không biết khả năng nghe của bệnh nhân thế nào, nên ghé sát vào tai anh ta, nói: “Đây là loại thuốc chống ung thư mới nhất của Mỹ, hiệu quả rất tốt.”

Anh ta nằm im, nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn.

“Anh hãy cố gắng lên, ngày mai sẽ sắp xếp mổ lần hai cho anh, chúng tôi sẽ mời các chuyên gia giỏi nhất trong nước…”

Anh ta gật đầu, bàn tay khô gầy đưa ra, nắm lấy cổ tay tôi. Tôi biết mình không cứu được người bệnh, điều duy nhất có thể giúp anh ta lúc này là ở bên và mang đến cho anh ta một tia hy vọng, giúp anh ta trải qua đêm cuối cùng một cách nhẹ nhàng. Một tiếng sau, người bệnh thở mỗi lúc một khó khăn, nhưng anh ta vẫn cố gắng.

Tôi mỉm cười an ủi: “Đừng căng thẳng. Ba năm trước cha tôi cũng bị ung thư, bị u bạch huyết, là căn bệnh dễ di căn nhất... Ông ấy từng nói, điều đáng tiếc nhất là không được nhìn thấy tôi lấy chồng... Thế mà bây giờ, ông ấy vẫn đang sống khỏe mạnh... và đang chờ để bế cháu ngoại... Ung thư không phải là bệnh vô phương cứu chữa, anh nhất định không được bỏ cuộc.”

Người bệnh vẫn cố gắng thở, tim đập rất yếu, tôi gọi y tá: “Hãy tiêm trợ tim!”

“Bác sĩ Bạc?”

“Đi lấy thuốc đi!”

Biết rõ tất cả những việc làm ấy là vô ích, nhưng tôi vẫn gắng hết sức để giành giật từng giây, từng phút sự sống cho họ...

Người bệnh nắm chặt cổ tay tôi, mở to đôi mắt tuyệt vọng. Tôi tháo bình chụp oxy ra khỏi mặt người ấy: “Anh còn có điều gì muốn nói nữa không?”

Người bệnh gật đầu, nhìn người vợ khóc đến sắp ngất đi, rồi nói ra hai từ, đó là tên của đứa con gái, một cách rất rõ ràng.

Thế là anh ta đã ra đi, người vợ không thể khóc được nữa, cứ ngồi dưới đất lảm nhảm một mình: “Tôi biết làm gì bây giờ? Sau này tôi biết làm gì...”

Câu hỏi này tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần nhưng đáp án thì chỉ có một: “Vì cha mẹ, vì con cái, phải tiếp tục sống, sống cho tử tế.”

Có thể sẽ rất khó khăn, có thể sẽ vô cùng vất vả, nhưng so với rất nhiều những người đã chết thì ít ra chúng ta vẫn đang được sống.

Tôi bước ra khỏi buồng bệnh, tinh thần và thể xác đều vô cùng mệt mỏi, đúng lúc ấy nghe thấy tiếng của hai y tá đang bàn tán.

“Cậu nói tới anh chàng đẹp trai nào cơ? Sao tớ lại không nhìn thấy?”

“Là người đứng ở hành lang ấy, rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả thư ký Ấn...” Y tá khác nói.

Tôi không biết nên nói gì.

Vì đã chứng kiến quá nhiều cảnh chết chóc nên họ cũng trở nên trơ lì, có lẽ qua một thời gian nữa tôi cũng sẽ trơ lì như họ, vì thế tôi không muốn trách cứ gì họ.

“Thế à? Mình thì cứ bận tối mắt ở bên trong.” Một cô y tá nói vẻ tiếc nuối.

Một người nữa mang thuốc tới, nghe thấy mọi người nói chuyện ấy cũng xen vào: “Các cậu nói tới người đàn ông ở bên ngoài buồng bệnh số bảy chứ gì? Trông rất phong độ, có phải anh ta là đồng nghiệp của bệnh nhân đó

không nhỉ?”

“Không phải đâu, anh ta tới tìm...”

Vừa nói đến đây, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của tôi, cô y tá vội lên tiếng: “Bác sĩ Bạc.”

“Xin chào!” Tôi gật đầu, cố giữ cho giọng nói bình thường. “Vẫn chưa giao ban à?”

“Lát nữa ạ!”

Cô y tá do dự một lát, định hỏi tôi điều gì đó rồi lại thôi.

Đêm đó tôi không ngủ, mặc dù đầu căng ra nhưng chẳng có tâm trạng nào nói chuyện với bọn họ. Thay đồ xong, tôi vội vàng đi ra khỏi cổng bệnh viện.

Tức ngực tới mức khó thở, tôi rất muốn khóc, nhưng không sao khóc được... Ba năm rồi, kể từ khi rời khỏi Osaka, tôi không thể khóc được nữa. Tôi ngồi trong xe, hạ cửa kính xe xuống, ra sức hít thở để cho không khí tràn vào phổi. Tôi định dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát, vừa nhắm mắt đã thiếp đi.

Trong mơ, một người cứ nắm chặt lấy cổ tay tôi, nhưng tôi không nhìn rõ mặt người ấy, chỉ nghe thấy một tiếng gọi như muốn vỡ ra: “Cô bé... cô bé...”

Tôi buồn tới mức bàn tay cũng run lên, định gỡ ra, nhưng không sao nhấc nổi tay. Nỗi buồn và tủi thân chồng chất, không sao trút bỏ được, tôi đã khóc, nước mắt tuôn trào, mọi buồn bực được trút bỏ. Khi tỉnh dậy, tôi đưa tay lau đôi mắt ướt đầm, chiếc nhẫn đính hôn lạnh ngắt, suýt nữa cào vào mắt.

Tôi lại đưa tay sờ lên dấu vết người bệnh để lại trên bàn tay, bỗng nhớ đến một việc quan trọng. Hai tuần trước, người nhà một bệnh nhân không kiềm chế được đã đẩy tôi ngã, cánh tay không may va vào khung sắt, khiến cho vỏ chiếc đồng hồ bị vỡ. Tôi cầm tới cửa hàng đồng hồ để sửa, họ nói máy của đồng hồ cũng bị hỏng, nhưng họ không có linh kiện để thay, bảo tôi tới bộ phận chăm sóc khách hàng của nhà máy Hải Âu. Tôi lại cầm tới quầy chuyên về đồng hồ, nhân viên ở đó vừa nhìn thấy lập tức tỏ ra rất ngạc nhiên, một mực nói rằng chưa hề bán loại đồng hồ đó. Tôi nói chiếc đồng hồ này rất quan trọng với tôi, chỉ cần chữa được, tốn bao nhiêu không quan trọng.

Tôi gọi điện tới nhà máy hỏi, nhân viên yêu cầu mang tới để kiểm tra, rồi hẹn tôi nửa tháng nữa tới lấy. Vừa nhớ tới chiếc đồng hồ đó, tôi không chờ được nữa, bèn lái xe về phía một khu mua sắm. Bước vào khu mua sắm, tôi chạy ngay đến quầy bán đồng hồ Hải Âu, hỏi người bán hàng: “Chiếc đồng hồ tôi mang tới hôm trước đã sửa được chưa?”

“Xin hỏi, chị nói chiếc đồng hồ nào ạ?”

“Là loại đồng hồ đôi, màu trắng. Tôi mang tới nửa tháng trước, cô nói là mang tới nhà máy kiểm tra...”

Người bán hàng lúc đó mới nhớ ra: “Chị chờ một lát.”

Một lát sau, giám đốc ở đó cầm ra một chiếc hộp xinh xắn.

“Sửa xong rồi à?” Tôi vội hỏi.

“Xin lỗi!” Giám đốc trả lại chiếc đồng hồ cho tôi. “Xưởng của chúng tôi không có linh kiện.”

Tôi không hiểu: “Chiếc đồng hồ này chẳng phải là hàng của Hải Âu sao?”

“Đúng thế. Người của nhà máy nói rằng đây là chiếc đồng hồ mà tổng giám đốc ra lệnh làm, khách hàng rất kén chọn, thời gian lại rất gấp. Vì vậy, chiếc đồng hồ này ngoài vỏ ngoài và nhãn hiệu là của Hải Âu, các linh kiện còn lại đều lấy từ loại đồng hồ nổi tiếng của Thụy Sĩ.”

Chẳng trách vừa va chạm mà vỏ ngoài đã vỡ, thì ra chỉ có vỏ và nhãn hiệu là của Hải Âu.

“Rất xin lỗi!” Giám đốc nói vẻ mặt áy náy. “Không phải là chúng tôi không chịu trách nhiệm sửa chữa, mà vì loại đồng hồ này chúng tôi chỉ làm có một đôi nên không có linh kiện thay cho chị...”

“Tôi hiểu rồi.” Tôi lại hỏi: “Nếu tôi bỏ tiền ra thì sao?”

“Máy là kiểu Jaeger, độ tinh xảo cao, giá rất đắt. Nếu chiếc đồng hồ này có ý nghĩa với chị như vậy, chi bằng chị hãy giữ nó làm kỷ niệm...”

Tôi cười chua chát, vì sao anh lại để lại cho tôi một thứ trong và ngoài khác nhau như vậy, ngay cả chiếc đồng hồ, cũng lại là loại Jaeger dưới vỏ bọc của Hải Âu, thật nực cười.

Ra khỏi khu mua sắm, tôi bước tới thùng rác, nhìn lại lần cuối chiếc đồng hồ giờ đây đã trở thành vật cũ nát trong tay, xem ra quả thực tôi không có khả năng sửa nó. Tôi ném chiếc đồng hồ vào thùng rác, sau một tiếng kêu nặng nề, chiếc đồng hồ mà suốt ba năm qua tôi không nỡ tháo khỏi cổ tay đã không còn nữa.

Anh nói: “Trên đời này, ngoài em ra, còn có rất nhiều cô gái tên Băng, nhưng “cô bé” của anh thì chỉ có một, và là độc nhất vô nhị!”

Bây giờ, chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị, con người độc nhất vô nhị ấy đã không còn nữa. Tôi và anh từ nay trở đi sẽ không còn bất cứ mối liên hệ nào.

Trước mắt bỗng dưng mờ đi, không còn nhìn thấy gì nữa, bất giác tôi đưa tay bám vào chiếc xe màu trắng bên cạnh. Sau khi đứng vững, lấy lại hơi thở, tôi mới nhận ra, đó là chiếc xe thể thao màu trắng hôm qua, một chiếc xe màu trắng, giống hệt chiếc ở cửa hàng áo cưới.

Tôi chợt nhớ tới người có dáng lưng giống hệt Diệp Chính Thần, bất giác nhìn vào trong xe. Nhưng đáng tiếc, trong xe không có ai.

Số phận không bỏ qua bất cứ cơ hội đùa cợt nào đối với tôi, nên ngay cả khi tôi đã náu mình trong bờ vịnh yên tĩnh thì nó cũng dùng cơn cuồng phong lôi tôi ra khỏi đó.

Khi căn phòng của chúng tôi sắp trang trí xong, Ấn Chung Thiên bị tổ chuyên án đưa đi với tội danh tham ô một số tiền lớn. Lúc đó, tôi vừa rời bàn mổ, nhận được tin, tôi không thể tin nổi. Là một người luôn thận trọng, Ấn Chung Thiên nhất định không thể tham ô một khoản tiền lớn, hơn nữa, nếu đã có một khoản tiền lớn thì việc gì gia đình hai bên phải gom góp, giúp đỡ, chúng tôi mới mua được một căn nhà.

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, không cho phép tôi không tin. Tôi phải nghĩ ra mọi cách để hỏi thăm tin tức của anh, không ai biết được vì sao Ấn Chung Thiên bỗng dưng bị triệu đi xét hỏi, và kết quả của việc xét hỏi như thế nào.

Suốt ba ngày liền, cha tôi quên cả uống thuốc, lúc nào cũng ngồi bên máy điện thoại, nếu không phải gọi cho tất cả những người mà ông quen thì cũng là chờ nghe điện thoại của ai đó. Còn mẹ tôi thì khóc thầm rất nhiều lần, mặc dù bà không khóc trước mặt tôi nhưng tôi nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt bà.

Còn cha mẹ của Ấn Chung Thiên, chỉ trong ba ngày mà hai người trông đã già đi rất nhiều, hễ nhìn thấy tôi là lại nước mắt lưng tròng, nhắc đi nhắc lại: “Ấn Chung Thiên bị oan, nó không bao giờ tham ô... Con hãy cố nghĩ cách, hãy cố nghĩ cách cứu nó...”

Đúng lúc sóng gió như vậy, tôi nhận được điện thoại của một người bạn làm ở viện Kiểm sát, anh ta nói vừa mới hỏi thăm được tin tức, nhiều khả năng Ấn Chung Thiên sẽ bị phạt giam và rất khó có thể xoay chuyển được.

Tôi vẫn chưa nghe xong điện thoại thì mẹ tôi đứng bên đã run rẩy kéo gấu áo tôi: “Bạn con nói thế nào? Ấn Chung Thiên không sao chứ?”

Tôi nhìn mẹ, lại nhìn cha tôi vừa bước ra khỏi phòng, ông đang nín thở chờ nghe câu trả lời của tôi.

Tôi mỉm cười nói: “Không sao, không sao! Vụ án sắp được điều tra rõ ràng, Chung Thiên sẽ được xét vô tội nhanh thôi.”

Lông mày cha tôi lúc đó mới giãn ra, ông vội nói: “Mau gọi điện cho bác Ấn đi... Thôi, hay là để cha gọi vậy, con mau vào ngủ một lát đi.”

“Vâng!” Bước vào trong phòng, khóa cửa lại, lúc đó tôi mới bỏ bộ mặt tươi cười xuống. Nhưng bộ mặt tươi cười này kéo dài được bao lâu? Vì cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra.

Vì Chung Thiên, tôi cầm tài liệu mà luật sư đã chuẩn bị giúp đi Bắc Kinh để hỏi, không ngờ người môi giới lại đưa tôi tới khách sạn năm sao. Càng không thể ngờ, người mà tôi tưởng sẽ không bao giờ gặp lại, lại xuất hiện bất ngờ như vậy.

Khi Diệp Chính Thần với bộ mặt lạnh tanh như tảng băng ngàn năm xuất hiện trước mặt tôi thì những sợi dây thần kinh căng lên như dây đàn của tôi dường như đều đứt hết. Sau một hồi bàng hoàng, tôi đã làm một chuyện mà sau này tôi vô cùng hối hận.

Màn kịch ấy, tôi không bao giờ muốn nhớ lại...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx