sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 14 - Phần 2

Hơi thở của Diệp Chính Thần không đều, lúc nhanh lúc chậm, lúc nặng lúc nhẹ, tôi không muốn nói gì cả, chỉ muốn nghe tiếng thở của anh như vậy, nghe mãi.

“Ngày mai anh phải về Bắc Kinh rồi.”

Anh sắp ra đi ư? Chẳng phải anh nói rằng tôi cho anh thời gian một tháng ư?

Thế nhưng nỗi buồn sâu thẳm trong lòng khi được nói ra thì lại thành một từ “vâng” rất bình thản.

“Anh thực sự không muốn xa em…” Diệp Chính Thần cố ý thở dài thật to: “Nhưng sư trưởng của anh nói, nếu anh không về thì ông ấy sẽ sai người tới Nam Châu bắt anh.”

Nỗi buồn sâu thẳm trong chốc lát biến thành nụ cười, có một thuộc hạ như Diệp Chính Thần, không biết sư đoàn trưởng ấy phải bạc bao nhiêu sợi tóc.

“Sao em không nói gì? Em không muốn xa anh à?” Tôi vẫn chưa nói gì thì Diệp Chính Thần nói tiếp: “Vậy thì anh đi đây...”

Giống như miếng sô cô la vừa vào miệng, vị ngọt đã lan khắp, mang lại nụ cười hài lòng cho người ăn: “Chung Thiên nói muốn mời anh ăn cơm, nếu anh không có thời gian thì thôi vậy.”

“Mời ăn cơm ư? Chồng chưa cưới của em cũng biết thời cuộc đấy chứ?”

“Làm việc ở một nơi như chính quyền thành phố, nếu không biết thời cuộc thì làm sao có thể tồn tại được”, tôi nói theo lập trường của Ấn Chung Thiên.

“Thế thì cũng không nên học theo.”

Vẻ châm chọc trong giọng nói của Diệp Chính Thần khiến tôi thấy khó chịu, không phải ai cũng như Diệp Chính Thần, sinh ra trong một gia đình gia thế, có thể tự do bộc lộ cá tính của mình, dám đối chọi với hiện thực. Ấn Chung Thiên sinh ra trong một gia đình bình thường, từ nhỏ đã có ước mơ và lý tưởng của riêng mình, dốc sức để thực hiện nó.

Để có thể tồn tại ở chính quyền thành phố, anh không đủ sức để làm thay đổi hoàn cảnh, chỉ có thể thay đổi mình để thích ứng với hoàn cảnh. Anh đã phải mài sắc mình, thận trọng leo dần lên bằng sự nỗ lực của bản thân, mới ba mươi tuổi mà đã có thể ở cương vị như hiện nay là một điều không dễ dàng, không ngờ, chỉ cần một chút thiếu thận trọng, thế là tay trắng lại hoàn tay trắng.

“Anh ấy không như vậy”, tôi nói với giọng không vui. “Diệp Chính Thần, anh đừng coi thường người khác, Chung Thiên muốn cảm ơn anh thật, nếu anh không nhận thì thôi.”

Trước sự ra sức bênh vực của tôi, Diệp Chính Thần “hừ” một tiếng vẻ coi thường: “Anh thực sự không hiểu, rốt cuộc em tìm thấy điểm gì tốt đẹp ở anh ta.”

Tôi cũng “hừ” đáp trả bằng vẻ lạnh lùng: “Cho dù Chung Thiên có thế nào thì cũng còn hơn những người đàn ông mặt người dạ thú.”

Hơi thở của Diệp Chính Thần gấp gáp hơn.

“Em là một cô gái...” Trong ống nghe vang lên tiếng nghiến răng. “Sao em lại có thể qua cầu rút ván như vậy?”

“...”

Có ai đó gõ cửa phòng và gọi: “Bác sĩ, bác sĩ!”

“Có bệnh nhân gọi em, em không nói chuyện với anh nữa.” Không chờ Diệp Chính Thần trả lời, tôi vội vàng tắt máy rồi chạy đi.

Kể từ hôm đó không có tin tức gì của Diệp Chính Thần nữa, điện thoại cũng không. Cha tôi đã khỏe và xuất viện. Công việc của tôi lại trở về với quỹ đạo cũ, hằng ngày ra sức cứu những người bệnh vô phương cứu chữa. Nhưng sau giờ làm việc, cuộc sống của tôi không còn như trước nữa.

“Hôm nay em xem một căn phòng, trông nó giống như căn phòng trước đây, vị trí cũng được, chỉ có điều giá hơi cao một chút.” Tôi cố nghĩ ra một số việc để nói với Ấn Chung Thiên, hy vọng sẽ làm thay đổi sự chú ý của anh. “Tất cả cũng chỉ tại em, lúc đó cương quyết tới mức lú lẫn nên mới vội vã bán căn nhà của chúng ta với giá rẻ để tới Bắc Kinh móc nối quan hệ. Bây giờ, muốn mua một căn như vậy thật khó.”

Ấn Chung Thiên do dự một lúc: “Chuyện mua nhà liệu có thể chờ thêm chút nữa được không?”

“Chờ ư?” Tôi cứ tưởng anh sẽ rất nôn nóng chuyện mua nhà để chuẩn bị kết hôn với tôi.

“Vì anh định dùng số tiền đó.”

Tôi đã hiểu, lấy chiếc thẻ ngân hàng đưa cho anh: “Mật mã anh biết rồi đấy.”

“Tiểu Băng...”

Tôi cười, lắc đầu: “Anh không cần phải nói gì, em hiểu mà.”

Vụ án vẫn chưa kết thúc, vẫn chưa biết tương lai thế nào, Ấn Chung Thiên cần số tiền ấy để đề phòng lúc cần.

Anh đứng dậy, ôm lấy lưng tôi, vùi mặt vào vai tôi, tôi có thể cảm thấy nỗi buồn của anh đối với tương lai. Tôi rất muốn giúp anh, nhưng không biết phải giúp như thế nào.

“Mọi chuyện sẽ qua thôi, anh còn trẻ mà, có thể làm lại từ đầu.”

“Em có rời xa anh không?” Ấn Chung Thiên bất ngờ hỏi.

“Không thế đâu”, tôi trả lời không chút do dự.

Một tuần trôi qua nhanh chóng. Lại tới cuối tuần, tôi tan làm rất muộn, sợ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cha mẹ, tôi về căn phòng nhỏ của mình. Sau khi tắm bằng nước nóng để xua hết mùi thuốc khử trùng, tôi co người trên ghế, không muốn làm bất cứ việc gì, chỉ muốn ngủ một giấc. Tôi thường nghĩ, đó là cuộc sống mà tôi sắp phải đón nhận sao? Ở bệnh viện thì phải nhìn cảnh các bệnh nhân vật lộn giữa sự sống và cái chết mà đành bó tay. Trở về nhà, tôi và Ấn Chung Thiên như hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp nhau.

Bất giác tôi lại nhớ đến Diệp Chính Thần, không biết lúc này anh đang làm gì, có đói và muốn ăn một bát mỳ do tôi nấu không?

Tôi nhấc điện thoại, do dự một lát, cuối cùng bấm số máy của Ấn Chung Thiên.

“Tiểu Băng? Em về rồi à?” Giọng của Ấn Chung Thiên không rõ lắm, trong điện thoại còn nghe thấy cả tiếng đàn ông và đàn bà.

“Vâng, anh đang ở đâu vậy? Sao ồn thế?”

“Đang ở nhà hàng, lát nữa anh sẽ tới chỗ em.” Giọng nói của Ấn Chung Thiên có vẻ rất lộn xộn.

Tôi hỏi: “Anh uống rượu à?”

“Một chút.” Giọng của anh có vẻ rất vui. “Có tiệc chiêu đãi, anh uống mấy chén.”

Anh dự tiệc chiêu đãi, xem ra tâm trạng anh cũng rất tốt, tôi không muốn làm cho Ấn Chung Thiên mất vui: “Lúc nào thì kết thúc? Có cần em lái xe đến đón anh không?”

“Không cần đâu, muộn rồi, em ra ngoài một mình sẽ rất nguy hiểm. Lát nữa anh sẽ gọi taxi tới chỗ em.”

“Thôi được, em sẽ đợi anh.”

Tắt điện thoại, tôi vào bếp chuẩn bị cho Ấn Chung Thiên một bát canh giải rượu. Ấn Chung Thiên không thích uống rượu, tửu lượng cũng không tốt, nhưng chẳng còn cách nào, không biết uống cũng phải uống. Một lúc sau thì Ấn Chung Thiên tới, người sặc mùi rượu và có vẻ hơi say. Tôi vào bếp lấy canh giải rượu, Ấn Chung Thiên lập tức đi theo, người có vẻ lảo đảo: “Tiểu Băng, em đoán xem anh đã gặp ai ở bàn tiệc?”

“Ai cơ?” Tôi không mấy quan tâm, chỉ hỏi lấy lệ.

“Diệp Chính Thần...”

Một câu trả lời hoàn toàn ngoài sự tưởng tượng, bát canh trong tay tôi sóng sánh. Không phải anh đã về Bắc Kinh ư? Tới đây làm gì nữa?

Tôi khẽ động những ngón tay cứng đơ, giả bộ như mải múc canh: “Thế à?”

“Con người anh ta thật thú vị...”

“Thế à?” Tôi bóp trán, cố nén đau và nghe Ấn Chung Thiên nói.

“Hôm nay anh ta vừa từ Bắc Kinh tới dự sinh nhật của Hứa Dương...” Cái tên Hứa Dương có vẻ quen, tôi nhớ lờ mờ đó là con của một cán bộ cao cấp, cũng làm việc ở chính quyền thành phố. “Có người hỏi anh ta, có phải tới Nam Châu chỉ vì dự sinh nhật của Hứa Dương không, em đoán xem anh ta trả lời như thế nào?”

“Trả lời thế nào?”

“Anh ta nói, anh ta tới để thăm người yêu dấu trong lòng...”

Ấn Chung Thiên nói xong thì cười gằn hai tiếng. Tôi ra sức ấn mạnh vào huyệt thái dương.

“Anh ta còn hỏi mọi người một câu rất thú vị: “Có thứ gì quan trọng hơn người phụ nữ ở bên mình?”

Tôi sững sờ, lập tức ngẩng lên, nhìn thẳng vào Chung Thiên: “Thế anh trả lời như thế nào?”

Ấn Chung Thiên đi tới bên tôi, rồi than thở rất khẽ: “Đối với người đang ở trong hoàn cảnh như anh hiện nay thì có điều gì quan trọng hơn em đâu!”

Tôi chau mày, tôi không thích câu trả lời đó, bởi vì nó khiến cho người ta có thể nghĩ tới rất nhiều điều.

“Tiểu Băng, em nói xem, có phải điểm nào anh ta cũng hơn anh không?” Ấn Chung Thiên say mất rồi, nếu không anh đã không hỏi những câu như vậy.

“Không phải thế.” Tôi nhìn Ấn Chung Thiên với ánh mắt nghiêm túc. “Chung Thiên, anh thành thật, điềm đạm hơn anh ta, anh là một người đàn ông tốt, có thể là chỗ dựa cho một người con gái suốt cuộc đời...”

Ấn Chung Thiên cắt ngang lời tôi: “Nghe mọi người nói, sau khi lấy được tấm bằng tiến sĩ ở Nhật Bản, anh ta đã lập chiến công và được thăng cấp đặc cách, anh ta chưa đầy ba mươi tuổi... thế mà đã là tham mưu trưởng của một sư đoàn. Em có biết vì sao không?”

“...”

Vì anh có một sự từng trải mà người khác không thể tưởng tượng được, và phải trả một giá mà người khác không thể hình dung được.

“Vì cha anh ta là tư lệnh của một quân khu, ông nội anh ta hình như là...” Ấn Chung Thiên cố lục tìm trí nhớ, tôi không thấy hứng thú chút nào trước những chuyện này, đưa bát canh đến trước mặt Ấn Chung Thiên, nói: “Anh uống chút canh đi.”

Ấn Chung Thiên đón bát canh, húp một ngụm rồi chép chép miệng, đặt bát canh xuống: “Anh ta tới là để thăm em, đúng thế không?”

“Chung Thiên...”

“Hôm ấy trong bữa cơm, anh đã nhìn thấy... ánh mắt anh ta nhìn em sáng bừng...”

Hai tay tôi bám vào chiếc bàn bên cạnh, nụ cười vô hồn: “Anh đừng nghĩ lung tung, bọn em không có gì đâu.”

“Người ấy là anh ta, đúng không?”

Tôi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dồn đuổi của Ấn Chung Thiên nên cúi đầu: “Tất cả đã là quá khứ, em và anh ta đã kết thúc từ lâu rồi, anh...”

Chưa nói hết câu thì điện thoại của tôi đổ chuông, tiếng nhạc chờ khiến cho mọi lời an ủi tôi định nói rối tung. Tôi có một dự cảm rất rõ, đây là cuộc gọi của Diệp Chính Thần. Tôi không dám mở máy, sợ rằng vừa nghe thấy giọng anh thì chẳng thể che giấu được điều gì nữa.

Thấy tôi không mở máy, dường như Ấn Chung Thiên cũng cảm giác thấy điều gì đó, thế rồi anh đưa mắt lần tìm theo nơi phát ra tiếng nhạc chuông, cầm chiếc túi của tôi từ ghế lên, lấy chiếc điện thoại trong đó ra, nhìn vào số điện thoại hiển thị trên màn hình. Không cần phải đoán, vẻ mặt chua chát của Ấn Chung Thiên đã cho tôi câu trả lời.

Thấy Ấn Chung Thiên bấm nút nghe, trái tim tôi bỗng nặng trĩu, tôi bước vội ra khỏi bếp.

“A lô!” Ấn Chung Thiên nhấc máy, giọng trầm tĩnh, báo trước một cơn dông tố sắp xảy ra. “Tham mưu trưởng Diệp... Anh tìm Tiểu Băng à? Có, anh chờ chút.”

Ấn Chung Thiên đưa điện thoại cho tôi, tôi đưa tay ra cầm như một cái máy.

“A lô...”

“...” Trong điện thoại không nghe thấy tiếng nói.

Tôi ghé sát điện thoại vào tai: “A lô!”

“Anh đang ở Nam Châu.” Chỉ vỏn vẹn có năm từ, ngắn gọn nhưng đầy sức mạnh.

Tôi cố nặn ra nụ cười: “Em vừa nghe Chung Thiên nói. Anh ấy nói đã gặp anh trong bữa tiệc...”

“Anh muốn gặp em.” Bốn từ ngắn ngủi nhưng đã gây chấn động rất lâu.

“Được thôi! Ngày mai anh có thời gian không? Em và Chung Thiên muốn mời anh ăn cơm.” Không chờ anh lên tiếng, tôi nói luôn: “Thế nhé, quyết định như vậy đã, ngày mai sẽ liên lạc lại!”

Tôi nói một mạch rồi tắt máy. Ấn Chung Thiên cứ ngây người nhìn, tay vẫn giữ nguyên chiếc túi của tôi, tôi định đón lấy nó từ tay anh thì Ấn Chung Thiên buông tay ra, chiếc túi rơi xuống đất, đồ ở trong túi rơi ra, lăn lóc khắp nơi, tôi ngồi xổm nhặt từng thứ một lên, đến khi nhặt đến hộp thuốc thì mồ hôi đã ướt lưng.

Đó là loại thuốc tránh thai dùng trong bảy mươi hai tiếng, chia làm hai lần, sau khi quan hệ xong uống một lần, mười hai tiếng sau uống một lần nữa. Sau khi mua, tôi đã uống một lần, còn lần thứ hai thì quên mất, quên bẵng đi.

Tôi vội nhét hộp thuốc đó vào trong túi thì Ấn Chung Thiên đã giằng lấy chiếc túi của tôi, lật tìm hộp thuốc mà tôi vừa nhét vào đó. Tôi định giằng lại, nhưng không kịp. Ấn Chung Thiên mở hộp thuốc ra, nhìn thấy bên trong vẫn còn một viên thì bàn tay đang giơ cứ run lên: “Sao... em lại uống thứ thuốc này? Có phải em đã cùng anh ta...”

Ấn Chung Thiên đưa hộp thuốc đến trước mặt tôi, bằng chứng đanh thép đang bày ra trước mắt. Dòng máu trong người tôi bỗng lạnh hẳn đi, mọi thứ trước mặt chao đảo, rồi dần dần trở nên tối sầm.

“Em đã lên giường với anh ta?” Đôi bàn tay Ấn Chung Thiên như gọng kìm giữ chặt lấy tay tôi, mạnh tới mức cánh tay tôi tê dại như sắp bị đứt. “Trả lời anh đi!”

Tôi biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, tôi cũng đã định tìm rất nhiều lý do để biện hộ cho mình, nhưng đến khi thực sự đối diện với sự giận dữ của Ấn Chung Thiên thì tôi không thể tìm ra được lý do gì để nói. Đến bản thân tôi cũng không thể tha thứ được cho mình thì làm sao tôi có thể có đủ dũng khí mà cầu xin anh tha thứ.

“Chung Thiên, em xin lỗi...”

Màn đen tối trước mặt chao đảo mạnh, một cái tát giáng xuống mặt tôi bỏng rát, tôi ngã lăn ra đất, trán va vào mép bàn, chất lỏng màu đỏ che mất mắt tôi. Tôi ôm bên mặt giờ đây không còn cảm giác, trước mắt chỉ toàn một màu đỏ. Cái tát ấy dường như đã đánh thức tôi khỏi cơn ác mộng, tôi sững sờ nhìn Ấn Chung Thiên. Tôi không cảm thấy oán hận, cũng không cảm thấy tủi thân, chỉ cảm thấy chuyện này đến quá đột ngột, khiến tôi không kịp trở tay.

Ấn Chung Thiên kéo áo tôi, lôi tôi từ sàn nhà lên, giận dữ tới mức mặt tái dại hẳn đi, gân xanh nổi rõ trên trán: “Tôi mới vào tù có mấy ngày, thế mà cô đã vội lên giường với hắn!”

“Xin lỗi, đó là sai lầm của em.” Tôi nhìn Ấn Chung Thiên vẻ áy náy. “Nếu đánh em giúp anh thấy dễ chịu hơn thì anh cứ đánh tiếp đi.”

Ấn Chung Thiên giơ tay lên rồi lại từ từ hạ xuống, định nói gì nhưng mở miệng rồi lại không thể nói được từ nào, sau đó loạng choạng bước ra khỏi nhà tôi.

“Chung Thiên...” Tôi đưa tay ra giữ anh lại, nhưng bị anh gạt phắt đi.

“Đừng có động vào tôi!”

Tấm lưng hơi lảo đảo, sau cánh cửa được khép lại, dần dần ra khỏi tầm mắt của tôi. Tôi bất lực ngồi trên nền nhà, bàn tay lạnh ngắt vẫn đặt lên đôi má nóng bừng, làm dịu bớt phần nào cơn đau rát.

Tôi biết làm gì bây giờ? Chung Thiên sẽ làm gì? Tôi sẽ phải đối diện với cha mẹ như thế nào? Biết ăn nói như thế nào với cha mẹ tôi? Với tình trạng sức khỏe như hiện nay, liệu cha tôi có vì thế mà phải nhập viện không? Còn cả Diệp Chính Thần nữa, tôi sẽ đối diện với anh thế nào đây? Có quá nhiều vấn đề mà tôi không biết phải giải quyết ra sao.

Từ trước tới nay, chưa bao giờ tôi thấy nhớ Diệp Chính Thần như vậy, và tôi rất muốn hỏi anh một câu: “Sư huynh, anh nói xem, em có phải là một người phụ nữ đĩ thõa không?”

Một cơn gió thổi qua cửa sổ khiến tôi lạnh run. Tôi ngồi dậy, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lại. Nhưng mới kéo được một nửa thì cánh tay tôi cứng đơ lại, qua tấm kính cửa sổ, bên cạnh cột đèn đường ở dưới tầng một, có một chiếc xe màu trắng.

Do dự hồi lâu, tôi cầm điện thoại lên, gửi một mẩu tin nhắn cho Diệp Chính Thần: “Anh đang ở đâu?”

Tin vừa gửi đi, Diệp Chính Thần lập tức trả lời: “Ở hộp đêm, nói chuyện với những người đẹp.”

Tôi nhìn chiếc xe dưới sân, nhắn tiếp: “Thế thì cứ chơi vui đi nhé! Em không làm phiền anh nữa.”

Mấy phút sau, Diệp Chính Thần lại trả lời: “Em đang làm gì?”

“Ngắm cảnh, cảnh ở dưới sân rất tuyệt.”

Diệp Chính Thần: “…”

Rồi tiếp đó là một mẩu tin khác: “Anh muốn gặp em, ngay bây giờ.”

Sờ lên vết sưng tấy trên mặt, tôi trả lời: “Em không muốn gặp anh. Để sau.”

Chờ hồi lâu không thấy Diệp Chính Thần trả lời, tôi đặt chiếc điện thoại xuống, vào nhà vệ sinh nhìn mặt mình trong gương. Gò má phải sưng húp, bầm tím, hằn rõ năm ngón tay, nhìn mà thấy sợ. Tôi vén tóc lên, một vệt xước dài, tôi lấy khăn giấy lau một hồi, dùng hết khăn giấy rồi mà máu vẫn rỉ ra. Nếu để cho Diệp Chính Thần nhìn thấy bộ dạng tôi lúc này, không biết anh sẽ nghĩ gì.

Có tiếng chuông cửa, qua kẽ hở, tôi nhìn thấy một người đang đứng dưới ánh đèn vàng vọt. Người ấy mặc chiếc quần bò màu đen, sơ mi đen, toàn thân toát lên một sự gợi cảm khiến người khác nghẹt thở.

Tôi không mở cửa.

“Anh về đi.”

Diệp Chính Thần không nhấn chuông nữa, thay vào đó là gõ cửa, tiếng gõ cửa mỗi lúc một to.

Nghĩ tới việc những người ở trong tòa nhà này phần lớn là đồng nghiệp của tôi, nếu để họ nhìn thấy cảnh nửa đêm có đàn ông tới gõ cửa thì có lẽ càng dễ làm người ta hiểu lầm, tôi đành mở cửa.

Khi Diệp Chính Thần nhìn thấy mặt tôi thì nụ cười như đông cứng lại. Anh đưa tay vén đám tóc mà tôi cố ý kéo xuống che trán, thế là vết thương lồ lộ trước mắt anh.

“Ai? Ai đã gây ra?” Tiếng gầm của Diệp Chính Thần to tới mức vang vọng cả tòa nhà.

Tôi vội kéo anh vào phòng, đóng ngay cửa lại.

“Là Ấn Chung Thiên phải không?” Giọng anh đầy vẻ uy hiếp, sự phẫn nộ hiện rõ trong đôi mắt, mấy sợi gân xanh trên trán nổi hẳn lên, những ngón tay nắm chặt vào nhau thành nắm đấm, như thể anh muốn xé vụn Ấn Chung Thiên ra ngay lập tức.

Sợ rằng trong cơn phẫn nộ, Diệp Chính Thần sẽ đi tìm Ấn Chung Thiên và gây phiền phức, tôi đưa tay lên che mặt theo bản năng: “Chẳng qua anh ấy uống say nên mới kích động một chút...”

Những ngón tay của Diệp Chính Thần càng nắm chặt hơn, kêu thành tiếng: “Anh ta đối xử với em như thế mà em vẫn bênh anh ta?”

Tôi ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy mặt: “Anh ấy đã biết cả rồi, anh ấy đã biết rằng em phản bội anh ấy... Anh ấy chắc sẽ không tha thứ cho em đâu.”

Diệp Chính Thần hít một hơi, rồi từ từ thở ra. Sau đó, anh bước tới bên tôi, nâng mặt tôi lên, quan sát kỹ vết thương trên trán tôi: “Có tủ thuốc không?”

“Ở trong phòng ngủ.”

Diệp Chính Thần đi lấy thuốc, rồi dùng gạc xử lý sơ qua vết thương trên trán tôi, sau đó lấy khăn mặt bọc một vài viên đá, áp lên chỗ má bị sưng, cảm giác đau từng hồi nhanh chóng bị cái lạnh làm cho tê dại.

“Cô bé...” Diệp Chính Thần vuốt ve mái tóc tôi vẻ dịu dàng như trong ký ức của tôi. “Hãy rời bỏ anh ta!”

Ánh đèn chụp chiếu lên khuôn mặt của Diệp Chính Thần. Tôi nhìn anh, trong ánh sáng mờ, đường nét trên khuôn mặt ấy tôi đều thấy rõ, vì tôi đã khắc ghi chúng vào trong ký ức trong suốt như hổ phách, đừng nói là mới xa cách ba năm, cho dù xa cách ba ngàn năm cũng không thể xóa nhòa...

“Bây giờ em đang rất rối ren, anh hãy cho em suy nghĩ đã.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx