sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ngoại Truyện 6 : Cuộc Sống Hôn Nhân Của Tham Mưu Trưởng Diệp Chính Thần - Phần 3: Động Phòng

Trên đường trở về, thỉnh thoảng bạn bác sĩ nào đó vừa mới nhận chức Diệp phu nhân lại lấy tờ giấy màu đỏ ra xem, khi thì cau mày, khi thì vẻ mặt đầy lo âu. Tuy nhiên điều này lại khiến cho lòng tự tôn của bạn phu quân họ Diệp – người luôn tự nhận mình là tuổi trẻ có tương lai đầy hứa hẹn bị giảm xuống đến tám phần.

"Thế nào? Hối hận à? Có hối hận cũng đã muộn rồi." Diệp Chính Thần nói bằng chất giọng mỉa mai.

Diệp phu nhân vội vàng lắc đầu, làm sao cô có thể hối hận kia chứ? Chỉ là tất cả mọi việc đến quá bất ngờ, khiến cô có cảm giác không chân thật, cảm giác trong lòng không thể tin tưởng được: "Anh có nghĩ đến hay không, chúng ta đã ba năm không gặp, có thể em cũng đã thay đổi, không còn là 'nha đầu' trong trí nhớ của anh nữa..."

Anh bỗng đứng lại, nghiêm túc nhìn cô thật lâu.

"Cho dù em trở thành như thế nào...."

Bạc Băng chớp chớp đôi mắt lóng lánh như kim cương, chờ đợi lời bày tỏ tình cảm nồng nàn của anh, nhưng anh lại nói một câu khiến cô bị shock:

"...... Chỉ cần vẫn là size 70C, ngoài ra mọi thứ khác anh đều chấp nhận."

"Diệp Chính Thần!" Bạc Băng tức giận đến mức hai má ửng hồng, xấu hổ rồi giận dữ nắm chặt tay đấm vào người anh: "Đúng là 'vô sỉ' mà, anh có thể nào che giấu sự 'vô sỉ' của anh một chút được hay không?!"

Bạn tham mưu trưởng nào đó không chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, bắt lấy tay của cô rồi để lên lồng ngực.

"Bất kể ở trước mặt ai anh cũng có thể che giấu, duy nhất chỉ có trước mặt em, cho đến nay anh không cần..."

Diệp Chính Thần đưa Bạc Băng về nhà trọ, nhưng không phải là phòng cô, mà là phòng sát vách phòng cô.

Thấy anh cầm chìa khóa mở cửa phòng sát vách, cô không hiểu một chút nào: "Sao anh lại có được chìa khóa phòng của bác sĩ Lý."

"Đây là phòng của anh mà."

Cửa phòng mở ra, ánh nắng chiều chiếu qua tấm rèm cửa màu xanh lá nhạt, thứ ánh sáng mờ ảo bao trùm cả căn phòng, cô chưa kịp nói ra câu "tại sao lại như vậy" thì đã nuốt vội xuống.

Vẫn là chiếc giường bằng gỗ, nước sơn đầu giường cho cảm giác thật thâm trầm. Tấm grap giường và chăn màu xanh nhạt. Chăn được gấp ngay ngắn, trải thẳng thớm trên giường, hoàn toàn không có lấy một nếp nhăn và vết bẩn nào.

Vẫn là chiếc bàn học quen thuộc, trên bàn ngoại trừ chiếc laptop Apple cùng vài văn kiện y học ra thì không có thêm vật dụng nào khác.

Bạc Băng vào toilet xem, dụng cụ rửa mặt của anh vẫn được đặt vô cùng chỉnh tề trên bồn rửa tay...

Bạc Băng như không tin vào mắt mình đi đến trước chiếc bàn học, đầu ngón tay cô chạm vào mặt bàn, cảm giác thô ráp quen thuộc này hoàn toàn giống như đúc cảm giác trong trí nhớ của cô.

Toàn bộ những thứ trước mắt, giống như là một cảnh tượng trong giấc mơ, tốt đẹp đến mức có chút hư ảo.

Bỗng nhiên, một hàng chữ dài xuất hiện trong tầm mắt cô —— "Sư huynh, em yêu anh!"

Rèm cửa sổ bị gió thổi phất phơ, ánh nắng xuyên qua ô cửa bằng thủy tinh chiếu xuống đất thành một vệt sáng màu vàng, rực rỡ như ngôi sao.

Bạc Băng phảng phất nhớ đến hôm khi cô khỏi Nhật Bản, tâm can dường như đau đớn đến mức tê dại. Cô đau khổ ngồi trước máy vi tính, suốt cả đêm.

Cho đến khi ánh nắng ban mai chiếu sáng khắp cả gian phòng, cô mới phát hiện câu nói tận đáy lòng cô đã được khắc trên bàn, không thể nào xóa đi —– "Sư huynh, em yêu anh!"

"Mấy thứ này......"

"Là anh đem từ Nhật Bản về."

"Tại sao? Tại sao...."

"Bởi vì. Anh muốn ở sát vách phòng em."

Bạc Băng vội vàng chạy đến ôm chặt lấy anh, tay cô siết chặt thắt lưng anh, gương mặt ướt đẫm dán vào vòm ngực ấm áp của anh.

"Diệp Chính Thần, em yêu anh!"

Anh cúi đầu, hôn cô thật sâu, nhưng lại vô cùng dịu dàng.

Cô thật ngốc, vậy mà sao cô lại có thể hoài nghi tình cảm của cả hai kia chứ?.

Thời gian sẽ trôi đi, cô và anh cũng sẽ thay đổi. Nhưng chỉ cần tình yêu của cả hai không thay đổi, tất cả vẫn có thể trở về như thuở ban đầu.

Buổi chiều, khó có được sự yên tĩnh.

Vườn hoa dưới lầu, không biết từ khi nào đã có vài cây đại thụ, không có hoa cũng không có lá, Bạc Băng nhận ra dáng dấp của những cây đó chính là cây anh đào.

Hai bạn bác sĩ nào đó cũng cực kì khó có được cơ hội đứng trên ban công trò chuyện.

Hai bạn bác sĩ nào đó trò chuyện nhắc đến anh Phùng và chị Phùng. Vợ chồng họ đã về nước và tìm được công việc ổn định, còn có bé con nữa.

Hai bạn bác sĩ nào đó trò chuyện cũng nhắc đến Lăng Lăng và chồng của cô ấy. Họ lại khôi phục trở về mối quan hệ giáo sư và học trò, người nào đó ban ngày là giáo sư, buổi tối lại là......

Hai bạn bác sĩ nào đó còn trò chuyện nhắc đến Tần Tuyết, anh nói: Cô ấy còn ở Nhật Bản, cô ấy đã quen với cuộc sống bên đó, không định trở về.

Hai bạn bác sĩ bào đó trò chuyện lại nhắc đến phó giáo sư, sau khi cô rời khỏi Osaka được hai năm, giáo sư Fujiko về hưu, phó giáo sư cạnh tranh chức vị giáo sư thất bại, các công việc ở đại học Osaka, nghiên cứu vi khuẩn Bacillus Anthraci bị hoãn lại vô thời hạn.

Nhắc đến Bacillus Anthraci, Tiểu Băng bỗng nhiên nhớ đến việc gì đó: "Lúc trước anh đối xử với em tốt như vậy, có phải vì nhiệm vụ điều tra nghiên cứu vi khuẩn của giáo sư Fujiko không?"

Diệp Chính Thần hừ lạnh một tiếng: "Hừ, nếu anh thực sự muốn thám thính gì đó từ em, căn bản là không cần lo lắng để lấy lòng em, chỉ cần lẻn vào phòng em lấy tư liệu từ máy vi tính, cái gì cũng biết hết."

"Sao? Ý anh là, anh nhảy qua phòng em?"

"Hôm nay gió có vẻ lớn..."

"Anh có nhìn lén lúc em làm việc riêng không? Nói thật đi!"

"Không có... Ừh, anh chỉ thấy trong máy tính của em có lưu rất nhiều ảnh chụp quân nhân, có phải mỗi buổi tối khi em đi ngủ, đều nghĩ làm sao để cởi quân trang..."

Cô che miệng anh lại: "Không được nói nữa!"

"Không sao cả, từ đây về sau, mỗi ngày anh cũng sẽ để em giúp anh cởi cúc áo, đừng, đừng..."

Action 4

Cuối cùng đêm mê hoặc con người cũng đến.

Đêm động phòng hoa chúc chờ đợi từ lâu đã đến.

Trong phòng tắm, Diệp phu nhân vừa tắm xong bằng nước ấm, dùng hai tay nâng bộ đồng phục y tá ít vải, nói thật lòng, dùng tiền mua trang phục như thế này quả là rất lãng phí. Chẳng những bộ quần áo rất tiết kiệm vải, hơn nữa vật liệu may lại rất mỏng – chạm vào thì rách ngay.

Nghĩ đến việc mặc bộ quần áo này đứng trước mặt Diệp Chính Thần thì cô thật sự muốn trốn trong phòng tắm cả đêm không ra ngoài.

Lúc trước tại sao cô lại ngốc như vậy, lại có thể chấp nhận yêu cầu của anh: Chỉ cần anh mặc quân trang cho cô xem, cô cũng bằng lòng mặc đồng phục cho anh xem...

Hiện tại thì được rồi, tự lấy dây trói mình.

Cố gắng mặc bộ đồng phục y tá lên người, cô soi mình trong gương. Nhìn từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân.

Đồng phục của y tá và áo blouse trắng hoàn toàn khác nhau, chỗ nào nên rộng thì rộng, chỗ nào nên chặt thì chặt. Màu trắng thuần khiết phác hoạ những đường cong gập ghềnh kín đáo, thanh khiết nhưng lại vô cùng dụ hoặc.

Tiếng nước đã tắt rất lâu, mà vẫn không thấy động tĩnh gì, ở bên ngoài, bạn tham mưu trưởng nào đó mới vừa nhận chức ông xã không chờ nổi nữa, trực tiếp bước đến mở cửa phòng tắm.

Ngay lập tức, cơ thể anh trở nên cứng đờ đứng ngây ngốc ở cửa, ánh mắt cũng trở nên cứng nhắc theo.

Ánh mắt anh nóng như lửa nhìn chằm chằm vào bộ trang phục bằng chất liệu mỏng như cánh ve, có thể nhìn thấu tất cả bên trong cơ thể cô, thậm chí có thể chầm chậm xé phanh ra, chạm vào thân thể của cô.

Bị anh nhìn đến mức toàn thân nóng lên, cảm giác khô nóng quen thuộc bắt đầu trỗi dậy, Bạc Băng xoay mặt tránh ánh mắt của anh, anh tiến lên từng bước một, ôm lấy cô, bước vội ra khỏi phòng tắm.

Trong phòng ngủ toàn bộ đèn đã tắt, rèm cửa sổ đóng kín, chỉ có một vài ánh nến hồng đang len lỏi vào phòng.

Hai tay cô ôm bờ vai anh, cô mỉm cười mở to mắt nhìn anh: "Anh nói thật đi, anh quyết tâm muốn làm bác sĩ, ngoài việc muốn cứu người trị bệnh, anh còn muốn tiếp xúc với các y tá phải không?"

Người nào đó cố ý suy nghĩ một lát, mới trả lời: "Trước đây, anh chỉ có ý tiếp cận bác sĩ nữ, lại không phát hiện ra rằng trang phục của y tá cũng rất cám dỗ con người. Xem ra, về sau phải chú ý hơn một chút."

"Anh...!" Cô tức giận cắn lên chiếc cổ trơn bóng của anh một cái, không nhẹ cũng không mạnh, để lại trên da thịt anh một vết màu hồng.

Tay anh nới lỏng, đặt cô lên giường, sau đó anh áp người lên, giam cô vào thế giới của anh, không còn chỗ nào để cô có thể trốn được.

Anh cắn cô cuồng dã, theo phản xạ cô tránh né, cứ thế bộ đồng phục y tá che chắn mỏng manh xõa ra, cổ áo trên vai trượt xuống, để lộ bờ vai trắng nõn còn đọng lại những giọt nước trong suốt. Dưới ánh nến lung linh, vẻ quyến rũ cùng mê hoặc của cô làm say lòng người.

"Nha đầu..." Anh dịu dàng gọi cô, giống như tiếng gọi mê man từ trong những giấc mộng trước kia, khiến đầu óc đang lo lắng của cô càng trở nên mơ màng: "Anh đã thực hiện lời hứa, ba năm sau, anh nhất định sẽ cưới em... Anh không lừa em..."

Gió thổi làm rèm cửa dao động, bức rèm màu xanh lá gợn sóng, khiến Bạc Băng nhớ đến những cánh hoa anh đào tung bay trong gió, cũng khẽ dao động ngoài xe vào năm đó. Anh và cô đã cùng khát vọng yêu nhưng cũng yêu trong tuyệt vọng, đêm hôm đó cô chưa từng dám nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay...

"Sư huynh..." Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt lên gương mặt anh: "Là anh sao? Em không nằm mơ chứ?"

"Là anh đây." Tay anh dùng một chút lực, y phục mỏng manh trên người cô bị xé bỏ, cuối cùng cũng không thể che chắn tạm bợ được phần da thịt nõn nà của cô nữa: "Kể từ ngày hôm nay, em là của anh!"

Cuối cùng cô cũng là của anh.

Anh không cần lo lắng cấp trên phản đối; không cần lo lắng Dụ Nhân vạch trần những lời nói dối tỉ mỉ của anh; cũng không cần lo lắng về việc anh phải trông giữ cô vì sợ cô nản lòng chờ đợi mà ngã vào vòng tay của người khác; lại càng không phải lo lắng cô sẽ trao trái tim mình cho một người đàn ông khác...

Chỉ cần anh muốn, anh có thể làm gì thì làm.

Cô đã từng đánh giá anh là "sắc lang", mắng anh là "vô sỉ" mà lại không thèm che giấu.

Thực ra, trước khi anh quen biết cô, anh thừa nhận đúng là mình không phải là một người đàn ông tốt. Thậm chí trong mắt anh, những cô gái có dung nhan xinh đẹp và những cô gái cư nhiên trút bỏ áo quần phô bày thân thể biểu diễn trên khán đài về bản chất không có sự khác biệt.

Nhưng từ khi cô xuất hiện, cô đơn thuần và rất đáng yêu, nhất là mỗi khi cô mắng anh là "sắc lang" gương mặt cô lại ửng hồng, sau đó hằng ngày anh vội vã trốn tránh bóng dáng của cô, bóng dáng đã làm trong lòng anh phát sinh tà niệm.

Không biết từ lúc nào, anh bắt đầu bị mê hoặc bởi trò chơi trêu chọc cô, mỗi lần thấy cô bị trêu chọc đến mức mặt ửng hồng, tim đập nhanh nhưng đôi mày vẫn nồng đượm ý cười đáng yêu, những lúc đó trong anh lại xuất hiện loại cảm giác thỏa mãn thật mãnh liệt.

Giờ phút này, cô bị anh áp dưới thân, anh có thể dễ dàng xé rách cổ áo của cô, xé rách bộ trang phục đang vướng víu trên cơ thể mềm mại mê người của cô, anh có thể dùng ngón tay để chầm chậm hưởng thụ những bộ phận tuyệt đẹp mềm mại trơn bóng trên cơ thể cô. Cảm nhận da thịt căng cứng dưới lòng bàn tay anh đang dần dần trở nên mềm mại, cảm giác khi bàn tay anh chầm chậm di chuyển kích thích sự rung động của những sợi dây thần kinh cảm giác...

Hơi thở của cô càng lúc càng trở nên hư ảo, bàn tay để trên ngực anh nhẹ nhàng nới lỏng. Một bàn tay anh lần vào bên trong theo gấu váy ngắn, lướt qua tấm lưng cô, rồi di chuyển xuống cặp đùi trơn mịn, nhẵn nhụi, gương mặt cô lộ vẻ hạnh phúc, bàn tay nhỏ nhắn gấp gáp kéo xả làn váy vướng víu.

Anh thích nhất là dáng vẻ của cô lúc này, thích gương mặt trắng nõn với hai má đang ửng hồng mang dáng vẻ ngây thơ như lần đầu tiên của cô lúc nào cũng có một sự cám dỗ khiến anh muốn chiếm lấy...

Nến đỏ đang bùng cháy, tình yêu cũng đang rực lửa, sự yêu thương như đang bị thiêu đốt, sự khát khao cũng đang bốc cháy hừng hực.

Tình cảnh lúc này, làm sao có thể ngăn cản được sự khao khát trong tâm trí của người đàn ông.

Trong sự trêu đùa thành thạo của anh, cơ thể của Bạc Băng bắt đầu nhem nhóm một khát vọng mãnh liệt mà từ trước đến nay chưa từng có. Ngón tay run run của cô nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng anh, kéo khóa quần anh...

Anh nâng một chân của cô lên, nâng lên...

Một cơn gió thoảng qua, ánh nến vụt tắt.

Trong bóng đêm, không gian chỉ còn lại tiếng rên rỉ vụn vặt của cô...

Cô không vương chút cảm giác đau nào, chỉ cảm thấy thân thể hư không khó chịu đang được lấp đầy, khiến cô ham muốn anh càng nhiều, càng nhiều hơn.

Thân thể không ngừng quấn quít, anh cuồng dã tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, Bạc Băng đau đớn đển mức cả người trở nên cứng ngắc: "Nhất định phải như vậy sao?"

"Uhm, chỉ có như vậy mới khiến em có thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho em sâu sắc đến mức nào..."

Thực sự là rất sâu, sâu đến cực hạn.

Không đếm được bao nhiêu lần, anh đưa cô lên đỉnh cao của thiên đường, khiến cô cùng anh hưởng thụ hết tất cả các cảnh đẹp nhất của trần gian.

Cuối cùng, trong nụ hôn cuồng nhiệt, anh phóng thích bản thân trong cơ thể cô.

Thần kinh bị khoái cảm làm cho tê liệt dần dần khôi phục lại tri giác, anh ôm cô, quyến luyến hôn vào môi cô, vốn định vuốt ve an ủi cô thêm một chút.

Bỗng nhiên cô ngồi bật dậy, kéo bộ đồng phục y tá vô cùng thảm thương đang che đậy bầu ngực căn tròn của mình, cô lấy bút gạch lên tường một chữ "Nhất"(1), sau đó cô chợt nghĩ ra điều gì, cẩn thận tính toán một hồi viết hết chữ "Chính", rồi lại viết thêm một chữ nữa.

Anh không nhịn được nở nụ cười xấu xa: "Em vẫn nhớ rõ như vậy à."

"Đương nhiên." Cô quay đầu nhìn anh, đôi mày khẽ nhướn lên hàng mày đậm ý cười: "Quá nhiều lần, nên đương nhiên phải khắc cốt ghi tâm..."

Đã rất lâu anh không nhìn thấy đôi mày dài đượm ý cười của cô, tuy rằng chỉ thoáng qua cũng khiến anh trở nên nóng rực.

Anh kéo cô ôm vào trong lòng, nâng mặt cô lên.

Theo ánh trắng nhàn nhạt chiếu vào, đầu ngón tay anh mơn trớn trên đôi má ửng đỏ mà anh đã lưu luyến nhiều năm qua, cô vẫn xinh đẹp như vậy, cánh môi mềm mại bị anh hôn đến sưng đỏ, đôi đồng tử đen láy chan chứa tình yêu, còn có những đường cong lung linh, chỉ vừa cởi được một nửa quần áo thôi đã khiến anh muốn ôm cô thật chặt chẽ, mãi mãi cũng không rời...

"Nha đầu, lâu lắm rồi anh không thấy em cười."

"Lâu lắm sao?"

"Uhm..." Anh cúi đầu, ngăn câu nói tiếp theo của cô bằng một nụ hôn dịu dàng.

Anh từng nói, anh sẽ làm cho chữ "Chính" tràn ngập trên mặt tường phòng cô, anh nói được, nhất định sẽ làm được.

Bạc Băng chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ của cô so với màn đêm càng yên tĩnh hơn, càng dịu hiền hơn.

Anh cẩn thận cởi trang phục còn vướng lại trên người cô, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt lúc cô ngủ. Cho dù đang ngủ rất say nhưng khóe mắt và trán cô vẫn nhăn lại, trong sáng nhưng lạnh lùng.

Dáng vẻ trong sáng lạnh lùng như thế này của cô đã từng vô tình làm anh cảm thấy đau lòng, thật sự rất đau.

Cô hỏi anh: "Anh có bao giờ nghĩ rằng, chúng ta đã không gặp nhau ba năm, có thể em cũng đã thay đổi, không còn là 'nha đầu' trong trí nhớ của anh nữa..."

Anh không chỉ nghĩ đến.

Ngày anh về nước, đứng trước tủ kính trưng bày sản phẩm của cửa hàng nhìn cô chọn rèm cửa, anh đã thấy được toàn bộ dáng vẻ của cô một cách thật rõ ràng. Cô không còn là nha đầu của ngày trước đứng tựa trên ban công với đôi mắt đen biểu hiện chút lười biếng, cười chào anh "Buổi sáng tốt lành!". Nụ cười của cô lúc đó lạnh như băng, đầu mày lờ mờ khắc bốn chữ – tâm như tro tàn. Trái tim cô như đã chết.

Anh đã từng cho rằng sự lừa dối của anh là đúng nên anh đã không ngại ngần che giấu bản thân, cho nên tự tay anh đã hủy hoại người phụ nữ mà anh yêu nhất.

Tình yêu trong cô gần như đã khô cạn.

Nhưng dù vậy, anh vẫn muốn có được cô, cho dù là tim cô đã chết hay cô chỉ còn lại thể xác, ngay cả khi cô là người thực vật, anh vẫn phải có được cô.

Bởi vì trái tim anh vẫn chưa chết, tình yêu của anh dành cho cô vẫn không hề khô cạn...

Sáng sớm, Diệp phu nhân khí lực mệt mỏi, cuối cùng cô đẩy "một ngọn núi lớn" nặng trĩu đang đè áp trên người cô xuống, bò ra từ dưới thân anh, mang đôi mắt thâm quầng đi làm.

Vừa mới mặc chiếc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng thay đồ, thì đúng lúc gặp được bác sĩ Lưu: "Tiểu Bạc, chúc mừng nha! Khi nào thì phát kẹo mừng đây?"

Cô sửng sốt một lát: "Chị biết em kết hôn à?"

"Toàn bệnh viện của chúng ta đã biết hết rồi." Bác sĩ Lưu nhìn đôi mắt đang quầng thâm của cô, nở nụ cười ám muội: "Hôm kia, anh chàng lãnh đạo cấp cao của bạn trai em điện thoại nói hai người muốn kết hôn, bảo trưởng khoa cho em nghỉ một ngày."

"Hôm kia?"

"Đúng rồi, nghe nói người đó là tham mưu trưởng, thật là tốt nha."

Bạc Băng giật mình bừng tỉnh, trùng hợp là ngày 21 tháng 5 – 521, thuận đường đi ngang qua, đúng lúc không có gì làm nên đăng kí, tất cả mọi việc anh đều tính toán thật cẩn thận...

Dưới ánh nắng ban mai, cô cười đến mức cả đôi mày cong lên, chỉ tiếc là anh không nhìn thấy.

Nhưng mà không sao, vẫn còn nhiều thời gian, sớm muộn gì anh cũng sẽ nhìn thấy!

Giờ nghĩ trưa, là khoảng thời gian bác sĩ Bạc luôn đóng cửa phòng nghỉ thật sớm để nghỉ ngơi thật tốt, nhưng ánh mắt cô thỉnh thoảng lại nhìn ra phía hành lang.

Tiếng bánh xe dồn dập vang lên, bác sĩ và y tá gấp gáp đẩy một bệnh nhân vào phòng cấp cứu, một người đàn ông trẻ tuổi chạy theo ở phía sau, bước chân loạng choạng.

Theo bản năng, Bạc Băng nhìn thoáng qua, cả người bỗng nhiên cứng lại.

Bởi vì người đàn ông trẻ tuổi đó chính là Ấn Chung Thiêm.

(1) Chữ Nhất – tiếng hoa "一" khi thêm những nét khác sẽ thành chữ "chính" – "正".


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx