sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 25: Kì Tích Xuất Hiện!!!

Chương 25:

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

mọi người ơi t/g vài câu hỏi nhé:)

-nhìu đọc giả bảo là truyện hơi nhìu cảnh nóng, hắn hơi biến thái cần bỏ bớt?

_có cần pỏ pớt k ạ? nếu như mọi người cần pỏ pớt thì cmt dưới truyện or ib trực típ qua Facebook Duyên Nguyễn của tớ nhé:) tại ý kiến bóc đồng nhau quá, tớ thấy thế này, m.n ib cho tớ or cmt dưới truyện ý kiến nào nhìu hơn tớ sẽ viết theo ý kiến đó:) tạm thời tớ viết sẽ như cũ nhé:) ( cảm ơn đã cho con t/g nó điên vài câu)

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

-----sáng-----

Hôm nay, có 1 việc vô cùng vô cùng và hết sức lạ lùng, NÓ DẬY SỚM OMGGGGGGGGGGGGGGG. Hôm nay không cần gọi nó dậy, mà nó đã tự dậy rồi. Có việc gì mà khiến nó dậy sớm vậy nhỉ? ( t/g cũng không biết nữa). Nó đi vào làm vscn sau đó chạy ra ngoài, hắn vẫn còn ngủ. Bây giời đã là 6h sáng, nó lại gần giường, 2 tay thì lo búi tóc cao lên, còn chân thì lay lay đạp hắn dậy. Bị làm phiền, mở mắt ra thì hắn thấy nó đang dùng chân lay mình dậy thì dùng tay kéo lun cái chân nó ngã lên giường. Mặt nó bị đập vào chăn bông hơi khó thở, thả cái búi tóc nãy giờ nó loay hoay buộc lấy tay chống người dậy để hít thở. Hắn như vậy mà ôm luôn cái chân nó ngủ ngon lành. Sẵn đó nó tặng cho hắn vài đạp:

-này lão đại buông chân ra nào, sáng rồi dậy thôi_nó vừa lấy chân đạp hắn vừa nói

-ồn chết mất, hôm nay làm gì mà e dậy sớm đột xuất thế_hắn càu nhàu hỏi nó mắt vẫn nhắm tịt

-có làm gì đâu chỉ tại thấy muốn dậy nên dậy sớm thôi, anh không dậy thì buông cái chân em ra cho em xuống nhà ăn nào, nhanh lên tối qua em chưa được ăn gì_nó chán nãn ngồi dậy nói, 1 chân vẫn bị hắn ôm

_vẫn im lặng, ôm cái chân nó ngủ ngon lành_

Nó vẫn lay hắn, lắc lư lắc lư như con thuyền. Miệng nó lảm nhảm không ngừng, đã được 15' hắn vẫn lì không chịu dậy, lần này nó cố hết sức lấy cái cân ra khỏi hắn. Nó gở từng ngón từng ngón tay hắn ra, sau đó là đến cánh tay, quả nhiên thành công mĩ mãn hắn ngủ nên chẳng biết gì cứ thế mà cho nó gỡ. Đến bước cuối cùng là việc rút chân ra mà không làm hắn thức. Nó nhẹ nhàng nhẹ nhàng, cuối cùng cũng rút cái chân ra được, xoay người nhảy xuống giường thì....................ôi thôi hắn đã nắm cái áo nó lại rồi, làm nó mất đà mà về với đất mẹ luôn:

-yaaaaaaaaaaaaaaaaa......lão đại à anh không dậy đi ăn thì để người khác dậy 1 tí xíu chứ_nó mếu luôn, áo nó vẫn đang bị hắn nắm lại. Lần này volum nó vặn hết cỡ làm tai hắn đau chết được, mở mắt dậy thì thấy nó đang mếu nhìn trong như con mèo nhỏ nhìn rất yêu làm hắn bất giác mỉm cười.

Thấy hắn cười như vậy làm nó tức điên:

-sao em như cái loa thế mới sáng sớm đã ồn ào_hắn cười nhìn nó nói

-đồ lão đại chết bầm đi chết đi_nó nói rồi ngồi chồm dậy, nhảy phóc lên giường, chộp ngay cái tay hắn mà CẮN

-aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa_tiếng la thất thanh như thế đã làm kinh động đến bọn nhất vương. Vừa xoogn vào phòng:

-lão đại có chuyện gì vậy ngài không sao chứ?_nhất vương lo lắng hỏi. Thấy cái cảnh này cả bọn thầm thương cho lão đại của bọn họ. Nó đang cắn hắn 1 cách hết sức thoải mái, nó lại có nanh nên cắn rất đau, nó nhả tay hắn ra sau đó nói:

-hứ tại lão đại các người, ai bảo không cho bổn cô nương đi ăn làm chi_nó huýt mặt chạy ra khỏi phòng vừa đi vừa cười như điên. Tam vương tiến về phía hắn, giở lớp áo lên xem thì lạ thay, không chảy máu, chỉ để lại vết răng có phần hơi đo đỏ thôi. Tam vương thầm cười thay cho lão đại nó cũng biết thương lão đại phết cắn mà còn điều chỉnh sức cơ đấy.

Tung tăng hồ hởi chạy xuống nhà ăn, nó ngồi vào bàn lấy dao nỉa gõ lóc cóc inh ỏi.hôm nay nó vui lắm, hôm nay là ngày nó được ăn thịt trở lại vì vết thương nó đã hồi phục hẳn rồi. Nó cứ nhoi tới nhoi lui mà thức ăn vẫn chưa được dọn lên. Đến khi hắn xuống thức ăn mới được bày ra bàn. Nhưng làm nó vô cùng thất vọng vẫn là mấy cái món cũ chán phèo ấy, cháo, canh rau và cả yến xào nó bất bình hỏi:

-lão đại à!! có phải quá keo kiệt khoogn vết thương em đã lành hẳn, vậy mà ngài còn tiếc chi 1 chút ít thịt mà không cho em ăn vậy_nó cầm dao nỉa mếu với hắn

-cái giá phải trả cho cái vết cắn ngày hôm nay_hắn vừa ăn vừa điềm đảm nói

-hic chỉ là 1 vết cắn có cần tính toán vậy không chứ_nó đưa cái thìa vào tô cháo rồi quậy quậy chọc chọc mà chả thèm ăn. Nó mếu nhưng không ai quan tâm nó dù chỉ 1 lời lại còn đang cười trong lòng nữa cơ chứ

-1 là ăn 2 là nhịn_hắn đọc báo nói, lúc này hắn đã dừng ăn rồi

_nó không nói gì mặt cứ lầm lầm lỳ lỳ, múc cháo lên mà ăn cứ thầm nghĩ những cái thài cháo ấy là tên Triệu Vũ đang chết chết mà ra sức nhai nát, nhìn bộ dạng nó bây giờ trông rất buồn cười_

Đang ăn bỗng nhiên nhị vương lên tiếng:

-lão đại 30' nữa chúng ta có cuộc họp cổ đông quan trọng ở công ty ạ _nhị vương nhỏ nhẹ nói

-chuẩn bị đi_hắn nói

-mấy người sẽ đi ạ?_nhị vương lại hỏi. Hắn đưa mắt nhìn về phía nó, bọn nhất vương cũn đưa mắt nhìn theo. Nó đang cắm đầu ăn nên đâu biết có ng đang nhìn mình. Sau 1' nó cảm thấy lạ lạ ngước mặt lên nhìn thì thấy ai cũng nhìn mình làm nó khó hiểu. Đơ mặt ra nó nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Não nó bắt đầu phân tích, tua lại về 1' trước nó cũng hiểu ra đôi phần:

-tôi không đi_nó cắm đầu ăn típ. Nhận được câu trả lời không hài lòng mấy của hắn nhwung vẫn khoogn muốn ép buộc nó đi cùng. Ăn xong hắn thay đồ rồi đi luôn, bọn nhất vương và nhị vương đi theo, tam vương ở nahf lo 1 số việc. Nó khi ăn xong lại chạy ra khuôn viên lôi cái đống đồ đấy ra làm típ...............end chap 25


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx