Khoảng nửa giờ sau, Hứa Mộ Triều nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh bên ngoài toa xe, đã đến nơi mai phục.
Cô hết lo sợ, thần thái tự nhiên thay đổi.
“Sẽ có đánh nhau. Anh bảo trọng nhé.” Cô chậm rãi đứng dậy, cười với người đàn ông bị xích, “Anh cũng là chiến lợi phẩm của tôi.”
Người đàn ông ngẩn người ra, dùng ánh mắt tò mò nghiên cứu cô: “Cô là loại người nào vậy? Một người đàn bà phản bội con người sao?”
Hứa Mộ Triều phá lên cười, cũng không trả lời hắn: “Chờ chút, tôi quay lại ngay.”
Cô nhìn qua đám dây xích đang xuyên qua tứ chi của anh ta, nhíu mày lắc đầu: “Thật là phương thức biến thái mà…” cô liếc mắt nhìn anh ta, “Tôi sẽ giúp anh tháo bỏ xiền xích, không quan tâm anh có phạm tội ác tày trời hay không?”
Không đợi người đàn ông trả lời, cô đứng lên, thái độ có vẻ hăng hái. Từ cổ họng cô phát ra một tiếng cười thanh thanh. Đôi chân mang ủng ngắn màu đen đá thẳng vào cửa toa xe. Cửa xe mở ra, cô liền nhảy xuống xe.
Khi thiếu tá Quan Duy Lăng nghe thấy từng hồi tiếng hú của thú binh trong đêm, lòng anh bỗng chùng xuống.
Nửa tháng trước, khi nhận nhiệm vụ, nguyên tắc của anh là tận lực tránh khỏi vòng vây của thú binh. Tưởng chừng vài ngày nữa có thể thành công thoát khỏi lãnh địa của thú tộc, không ngờ rằng đêm hôm trước, khi anh cùng hai người lính gác đi dò đường, thiếu uý Tống Huyên lại xung đột với thú binh.
Tống Huyên là con một quan chức cao cấp, sức chiến đấu mạnh nhưng lại thiếu kinh nghiệm, đã thế lại còn kiêu ngạo. Sau khi xung đột phát sinh, Quan Duy Lăng lập tức ra lệnh cho binh lính cấp tốc hành quân, nhưng vẫn bị quân đội thú tộc đuổi theo.
Nhiệm vụ áp giải trọng yếu lại phạm vào một sai lầm nhỏ xíu như vậy khiến cho anh khó có thể tin.
Khi binh lính người Bán thú bao vây đoàn xe, lại còn có một đàn thú to như những hòn núi nhỏ, đem những khẩu hoả tiễn to lớn xuất hiện trong đêm. Quan Duy Lăng biết tuy rằng binh lính của anh là những người lính tinh nhuệ nhưng binh lực hai bên cách nhau quá lớn. Trận này không đánh cũng đã thua rồi.
Anh quyết định thật nhanh, phân phó sỹ quan phụ trách bất chấp tất cả tận lực kéo dài trận chiến. Bản thân anh rút súng, chạy thẳng đến chiếc xe thứ ba chở tù binh.
Tiếng súng nhanh chóng nổ vang trời, đủ loại súng ống đều được bắn ra khiến cho bầu trời đêm dày đặc những hoa lửa, khiến màn đêm trở nên lúc sáng lúc tối. Các chiến sĩ mạnh mẽ bắn trả. Bên ngoài, quân đội thú tộc dữ tợn từng bước từng bước siết chặt vòng vây
Trong ánh sáng của hoa lửa, Quan Duy Lăng nhìn thấy cô gái lính đánh thuê đang dựa lưng vào cửa xe chở tù, đầu cúi gằm, không trông thấy được biểu cảm của cô.
Anh lập tức vọt tới.
Cô gái nhìn anh, đôi mắt trong suốt sáng ngời. Đôi mắt cô khiến cho lòng anh hơi xao động nhưng đêm nay anh không thể mang cô chạy trốn được.
Khi Quan Duy Lăng vọt tới gần liền thấy còng tay cô đã bị ai đó tháo ra, anh lập tức móc khẩu súng lục đeo bên hông đưa cho cô: “Cô chạy mau đi.”
Lúc này, cô gái đánh thuê ngây người ra một chút rồi hỏi: “Anh thì sao?”
Anh trả lời: “Tôi phải giết phạm nhân trước.” Anh không nhìn cô nữa, đá vào cửa toa xe.
Cửa toa xe mở rộng, xung quanh đạn pháo nổ vang trời, làm cho toa xe run lên từng chập. Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trầm tĩnh như nước. Đôi mắt anh ta dừng lại trên khẩu súng trên tay Quan Duy Lăng.
“Tư lệnh đại nhân, theo mệnh lệnh tôi nhận được, trong tình huống nguy cấp, tôi có quyền xử bắn ngài ngay tại chỗ.” Quan Duy Lăng chĩa súng vào đầu anh ta.
Người đàn ông được gọi là Tư lệnh kia nhẹ nhàng cười, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng: “Loại như ngươi mà cũng muốn lấy mạng ta sao?”
Ngữ khí tràn ngập sự khinh bỉ, giống như người bị chĩa súng vào đầu không phải là anh ta mà là Quan Duy Lăng.
Trên trán Quan Duy Lăng một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, ngón tay anh siết nhanh cò súng.
Nhưng sau lưng anh đột nhiên ớn lạnh, cảm giác được có người đang tới gần. Anh chưa kịp xoay người thì một cảm giác lành lạnh quen thuộc đã áp vào gáy anh.
Sau lưng?
Sao lại thế được? Sau lưng anh không phải là cô gái kia sao?
Anh cứng ngắc quay đầu, rõ ràng là cô gái con người kia lúc này lại nắm khẩu súng lục nhắm ngay vào đầu anh, nụ cười của cô trong bóng đêm mang ra vẻ xin lỗi: “Thiếu tá, anh thật sự là một thanh niên tốt… Tôi xin lỗi, anh mau gọi binh lính của mình hạ vũ khí đầu hàng đi.”
Cô nhìn về phía người đàn ông bị xích, nhướng mày: “Anh là tư lệnh à?”
Bên ngoài xe, thú binh trói Quan Duy Lăng đang tức giận lại, người đàn ông được gọi là Tư lệnh im lặng không trả lời.
Hứa Mộ Triều giận dữ, trong quân đội của con người, cấp bậc Tư lệnh ít nhất cũng là quân hàm Đại tá quản lý một phân khu.
Một sỹ quan cao cấp tại sao lại bị đồng đội của mình đối xử tàn nhẫn như vậy.
Mà nguyên nhân gì thì cô cũng chả quan tâm. Tư lệnh à – cô nên đòi bao nhiêu tiền chuộc đây? Phát tài thiệt rồi.
Hứa Mộ Triều ngồi trên lưng Bạch hổ ngủ gà ngủ gật.
Đại Vũ an bày mọi sự thoả đáng xong liền kích động chạy tới gào lên với cô: “Đội trưởng, phát tài rồi!”
Hứa Mộ Triều trợn mắt nhìn anh, Đại Vũ đưa cho cô một khẩu súng ngắm tia laser quý giá: “Bọn họ có nhiều đồ quý lắm, mớ vũ khí này có thể bắn được cả máy bay đó.”
Hứa Mộ Triều trước đó đã nhìn thấy trang bị của con người, cô lơ đễnh ngáp một cái: “Được rồi, tập hợp đi.”
50 thú binh chỉ bị thương nặng 3 người, không có ai bị giết. 20 binh lính con người đã tử vong 5 người. Những kẻ còn lại bị binh lính Bán thú trói chặt, bao vây lại.
Hứa Mộ Triều cưỡi bạch hổ tới trước mặt các tù binh, cao giọng hỏi: “Kẻ nào ra lệnh giết binh lính của ta?”
“Cánh quân này do ta phụ trách.” Quan Duy Lăng đứng dậy, thần sắc phức tạp nhìn Hứa Mộ Triều. Anh vẫn không thể tin cô gái con người này lại đứng về phía thú tộc phản bội con người.
Hứa Mộ Triều có chút tiếc nuối nhìn anh: “Thiếu tá, sau khi ngươi chết, ta hứa sẽ đưa tro cốt của ngươi về vùng đất của con người. Quân đội thú tộc ta ân oán rõ ràng, khoan hồng độ lượng. Ta sẽ tha mạng cho những binh lính khác.”
Quan Duy Lăng không hé răng, mấy tên thú binh tiến lên lôi anh đi. Bên cạnh đã có vài binh lính nhao nhao đứng lên, bỗng nhiên có người hô to: “Không phải là thiếu tá hạ lệnh.”
Hứa Mộ Triều đánh mắt, Đại Vũ lập tức cho người lôi binh lính vừa nói ra trước mặt cô. Người lính đó phẫn nộ nhìn cô: “Là thiếu uý Tống Huyên cùng thú binh nảy ra xung đột. Bất đắc dĩ chúng tôi mới giúp hắn thoát thân. Các thú binh kia cũng là bị hắn và đồng bọn giết. Ngày đó thiếu tá không ở trong quân đội.”
Hứa Mộ Triều cảm thấy điều này thật là khéo. Cô thật sự không muốn giết Quan Duy Lăng. Cô nhìn khắp bốn phía, nhanh chóng tìm ra khuôn mặt phủ đầy bụi bặm của Tống Huyên: “Là hắn sao?”
Mấy người lính lập tức gật đầu. Quan Duy Lăng vẫn không hé răng.
Tống Huyên lập tức bị lính Bán thú dẫn tới, hắn hung tợn quát lên: “Các ngươi có biết ta là con ai không? Con tiện nhân này dám phản bội đi theo thú tộc? Ta vừa rồi còn chưa có cưỡng…”
“Ồn ào quá đi!” Hứa Mộ Triều cười cười phất tay.
Tống Huyên lập tức bị mang đi. Sau đó xảy ra việc gì, cô cũng không cần quan tâm
“Đội trưởng, mấy người còn lại xử lý thể nào?” Đại Vũ hỏi nhỏ
Hứa Mộ Triều cũng không định khơi màng một cuộc chiến thật sự, nếu tránh được việc giết người thì tránh. Cô trừng mắt với Đại Vũ một cái.
“Còn phải hỏi?” Cô vỗ vỗ vào gáy Đại Vũ, “Người chết… xí nhầm… Thú chết cũng không sống lại được. Để sự hy sinh của các anh em đáng giá, chúng ta đương nhiên phải dùng bọn họ đổi lấy lợi ích lớn hơn.” Động tác này đối với người thú ra vẻ vô cùng thân thiết, Đại Vũ ngây ngô cười.
Cô nhìn về phía Quan Duy Lăng: “Thiếu tá, chúng ta bàn về vấn đề tiền chuộc đi.”
Quan Duy Lăng mặc dù là người chính trực nhưng cũng không phải là kẻ khô khan. Trong chiến tranh, sinh mệnh là quý giá nhất. Nhất là nhóm bộ đội đặc chủng do anh chỉ huy, đều là những người được bồi dưỡng rất vất vả. Giờ nghe cô nói đến tiền chuộc, anh nhẹ nhàng thở hắt một hơi. Tuy rằng có hơi bị sỉ nhục nhưng cũng đáng giá.
Nhưng Hứa Mộ Triều lại lòng tham không đáy, đòi 10 khẩu súng laser, 30 khẩu súng tự động cùng 100 rương đạn dược, anh nhíu mày, cả nửa ngày sau mới cắn răng nói: “Được, nhưng phải thả cả phạm nhân ra.”
Hứa Mộ Triều hơi dựa người ra sau, Bạch hổ linh hoạt dùng đuôi đỡ lưng cô. Cô mỉm cười một cách miễn cưỡng: “Thiếu tá, ngài đùa với ta sao? Đó là giá của 15 người các ngươi thôi. Về phần phạm nhân kia, bản đội trưởng yêu thích, dù thêm mấy khẩu súng nữa ta cũng không định đổi.”
Đám Đại Vũ nghe vậy, liền ngẩn người nhìn nhau.
Thần sắc Quan Duy Lăng cứng đờ, anh không nghĩ rằng cô lại vô sỉ như thế: “Không được. Hắn là trọng phạm.”
Hứa Mộ Triều hỏi: “Hắn phạm phải tội gì? Sao các người lại áp giải hắn?”
Quan Duy Lăng trầm mặc một chút nói: “Ta là thiếu tá thuộc bộ Tư pháp. Trên tiền tuyến hắn sách động binh biến, gây ra tổn thất cực lớn. Ta phụng lệnh áp giải hắn về Đế đô hành hình.”
Thì ra là như thế, nghe cũng hợp tình hợp lý. Nghe nói con người đối với những kẻ phản bội đều sử dụng thủ đoạn rất tàn nhẫn.
“Nhưng ta muốn giữ hắn lại.” Vẻ mặt cô toát ra vẻ cố chấp.
“Không được!” Quan Duy Lăng nói, “Ta nhất định phải đưa hắn về.”
Hứa Mộ Triều khó xử nói: “Nếu ngài đã kiên trì như thế thì… như vậy đi, ngài phái vài binh sỹ trở về, mang tiền chuộc đến, đồng thời nói với Bộ truởng bộ Tư pháp của các người ra giá đi. Nếu có giá thích hợp, ta đành đau lòng từ bỏ thứ yêu thích vậy…”
Quan Duy Lăng giận dữ trừng mắt nhìn cô, trên mặt anh hiện rõ hai chữ: “vô sỉ”
Hứa Mộ Triều thu lại nụ cười, khuôn mặt trầm xuống: “Thiếu tá, các người chịu khó tới doanh trại của bọn ta làm khách vậy.”
Quan Duy Lăng bị thú binh áp tải, đi được vài bước anh bỗng xoay người, lớn tiếng hỏi: “Cô là con người, sao lại cùng thú tộc kết bạn? Vinh quang và sỉ nhục của chủng tộc, cô đã quên rồi sao?”
Hứa Mộ Triều ngẩn người ra, không đợi cô trả lời, các thú binh xung quanh do Đại Vũ cầm đầu đã nổ ra một tràng cười lớn.
Quan Duy Lăng không hiểu tại sao, nghi hoặc và phẫn nộ nhìn chằm chằm Hứa Mộ Triều.
Chỉ có Hứa Mộ Triều không cười. Cô cưỡi Bạch hổ tới gần anh, chậm rãi cúi người, đưa mặt sát vào tai Quan Duy Lăng, ngữ khí nhẹ nhàng pha chút lạnh lùng: “Ngài nói rất đúng, Con Người sao lại lưu lạc tới mức phải làm bạn với thú tộc?”
Mặt trời dần ló dạng ở phía đông, xua tan cái giá lạnh của bóng đêm. Lại là một ngày nóng bức, thú binh mở cửa xe chiến lợi phẩm, lên đường trở về doanh trại.
Hứa Mộ Triều giao hết công việc này cho binh sỹ còn cô nhảy lên xe chở phạm phân cùng với tư lệnh.
Trong toa xe, anh ta rất yên lặng, vẫn là biểu cảm trầm mặc, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
“Tôi sẽ thả anh đi.” Cô rút con dao có tia laser dắt bên hông ra, “Rẹt rẹt” mấy tiếng, những xiềng xích trên người anh liền đứt đoạn.
Người đàn ông hình như đã bị nhốt lâu lắm nên khi được tháo xích, mất đi điểm tựa, thân người anh lảo đảo như sắp ngã. Thú binh đang đứng bên cạnh vội đỡ lấy anh.
Anh hít sâu mấy hơi rồi mới nói: “Cô thả tôi ra, không sợ tôi bỏ trốn sao?”
Hứa Mộ Triều lạ lùng nhìn anh: “Tư lệnh đại nhân, anh đang đùa với tôi à? Bấy nhiêu binh sỹ canh gác, anh làm sao trốn thoát được?”
Cho dù anh là cao thủ hàng đầu của con người thì 20 thú binh to lớn cũng đủ để bắt anh lại mười lần rồi. Nói chi là cô đang nắm trọng binh.
Người đàn ông trầm mặc một chút, lại hỏi: “Cô định xử trí tôi thế nào?”
“Ân oán giữa anh và con người tôi mặc kệ… tôi chỉ cần tiền chuộc.” Cô gãi đầu, nở nụ cười: “Anh rất đáng giá, tôi rất hài lòng.”
Người đàn ông nhìn cô một cái, lại im lặng.
Mặt trời tỏa ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, Hứa Mộ Triều đi được vài bước, quay đầu lại thấy người đàn ông đó giơ tay che nắng, hai mắt anh hơi nheo lại, anh có vẻ không được khỏe.
Anh thật đáng thương, bao lâu rồi không được nhìn thấy ánh nắng mặt trời vậy? Nghe nói Cố nguyên soái tâm ngoan thủ lạt, máu lạnh vô tình mới có thể khiến cho con người đạt đến trạng thái cường thịnh nhất trong trăm năm trở lại đây. Cho dù người đàn ông này làm đến tư lệnh quân đoàn, quyền cao chức trọng thì khi anh cầm đầu thủ hạ gây ra binh biến cũng chẳng có được kết cục tốt đẹp gì.
Nhưng anh với cô chẳng có quan hệ gì cả. Cô cũng không định đối đầu với Cố nguyên soái, nhưng trêu chọc bộ Tư pháp một chút thì có sao đâu. Nghe nói các cơ quan của con người làm việc rất quan liêu, bộ trưởng bộ Tư pháp của Quan Duy Lăng chưa chắc đã dám công khai việc Tư lệnh bị bắt cóc lên mặt báo mà ông ta chỉ dám lén lút đưa tiền chuộc cho cô thôi.
Hứa Mộ Triều vui vẻ vẫy tay tạm biệt người đàn ông, đi về hướng thú binh.
Sau lưng đã nghe giọng nói trầm khàn của anh vang lên rất rõ ràng: “Cô không phải là con người.”
Thanh âm không lớn nhưng đủ làm cho Hứa Mộ Triều chấn động thoàn thân. Cô chậm rãi quay lại, chỉ thấy trong mắt anh không hề có nghi vấn, không có sợ hãi, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô.
Trong nắng sớm, Hứa Mộ Triều nở một nụ cười nhàn nhạt. Ánh mặt trời bao phủ toàn thân cô, khiến cho cả người cô thoạt nhìn có cảm giác mơ hồ.
“Ánh mắt… không sai…” Ánh mắt cô so với ánh mặt trời còn muốn sáng hơn, “Tôi chưa từng nói tôi là con người.”
Đúng vậy, nếu là một người phụ nữ, lại thông minh kiên cường, lại chiến đấu dũng mãnh cũng không thể cùng với quân đội thú tộc cường hãn tàn nhẫn cam tâm tình nguyện trở thành đồng bọn.
@by txiuqw4