Ánh đèn màu lam nhạt chiếu xuống gian phong. Dải lụa mỏng nhẹ nhàng tung bay theo gió, khung cảnh được bao phủ trong ánh sáng mờ ảo.
Phía sau tấm lụa mỏng là một người đàn ông thân thể tráng kiện, cao tới gần hai mét đang ôm thắt lưng mảnh khảnh của người bị treo lơ lửng trên không. Hắn ta kéo mông người kia lên thật cao, hăng hái va chạm. Trong phòng đầy mùi vị hoan ái chứng tỏ việc này đã lặp đi lặp lại liên tục một khoảng thời gian dài.
Đứng ngoài tấm lụa, vẻ mặt Hứa Mộ Triều vẫn bình thường, còn Đại Vũ thì mắt mở to, mặt đỏ tai hồng lén lút quan sát.
Cứ như vậy, sự im lặng giày vò kéo dài chừng hơn mười phút, chợt nghe thấy con thú đực tráng kiện kia phát ra tiếng rên rỉ thật dài, run run ngửa đầu, rõ ràng đã đạt đến đỉnh cực khoái. Mà con người trong vòng tay hắn vẫn bị treo giang tay giang chân trên sợi dây thừng, yên lặng không nói tiếng nào, giống như đã chết.
Một lát sau, giọng nói trầm thấp vang lên: “ Thật ngại quá, bỗng nhiên nổi hứng, để hai người đợi lâu.”
Hứa Mộ Triều ngẩng đầu, thấy Đồ Lôi thân người đầu sư tử, cơ bắp cường tráng, mặc áo choàng dài màu trắng đi ra. Khách quan mà nói, Đồ Lôi là một gã bán thú khá đẹp trai, ngũ quan cân đối, thân thể rắn chắc. Chỉ là cái tính háo sắc của hắn khiến Hứa Mộ Triều không dám khen tặng.
Phía sau hắn, tấm lụa mỏng khẽ bay lên, thấp thoáng thân hình một con người thon dài trắng như tuyết, yếu ớt kiệt sức, đang treo lơ lửng trên sợi dây thừng. Từ góc độ của Hứa Mộ Triều có thể nhìn thấy được nửa bên mặt tinh xảo trắng trẻo, hàng mi dài của chàng trai khép chặt, trắng lạnh trong suốt như tuyết đầu xuân, hoàn toàn không hợp với không khí hoan ái bệ rạc này.
Tấm lụa bay xuống nhanh chóng, ngăn trở tầm nhìn của Hứa Mộ Triều, tình cảnh như vậy, không hề làm cô nổi lên dục vọng, ngược lại còn khiến cô chẳng còn cảm giác chi gì. Nhưng trên mặt cô vẫn là nụ cười rất chân thành: “Tống thống Lĩnh, hoan nghênh ngài.”
Ánh mắt lười nhác mà thâm trầm của Đồ Lôi, đánh giá Hứa Mộ Triều một lượt từ đầu đến chân. Trong đôi mắt thú màu vàng từ từ nổi lên ý cười.
Hắn ta ngồi xuống ghế sofa: “Hứa Đội trưởng, cô chưa gặp Tham Mưu Trưởng của tôi phải không?” Hứa Mộ Triều cũng nghe nói rằng nửa năm tước, Đồ Lôi không biết tìm đâu ra tên Tham Mưu Trưởng này, vô cùng thần bí, rất được hắn trọng dụng.
Đồ Lôi cười cười “Tiểu Khắc, ra đây, gặp gỡ đội trưởng đẹp nhất của thú tộc chúng ta.”
Tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông đi ra từ gian trong, khuôn mặt gầy gầy, ngũ quan tẻ nhạt. Lại là một con người.
Tiểu Khắc nhìn Hứa Mộ Triều vài lần rồi ngồi xuống, ánh mắt của hắn hoàn toàn lạnh lùng bình tĩnh, khiến Hứa Mộ Triều không thoải mái cho lắm.
Hứa Mộ Triều báo cáo vắn tắt tình hình trong nửa năm vừa rồi của đại đội 5 cho Đồ Lôi. Khi nói đến việc sản xuất lương thực, bỗng nhiên Tiểu Khắc ngắt ngang lời cô, nói với Đồ Lôi “Thống lĩnh, tôi muốn đi xem công trường sản xuất lương thực.”
Hứa Mộ Triều gật đầu “Chút nữa tôi sẽ dẫn anh đi…”
” Tôi muốn đi xem ngay bây giờ…” Tiểu Khắc thản nhiên nói “Hứa đội trưởng chưa báo cáo xong, hay là để Phó độ trưởng Vũ dẫn tôi đi cũng được.”
Đại Vũ nhìn Hứa Mộ Triều, Hứa Mộ Triều cười “Thống lĩnh muốn đi cùng không? Có thể vừa tham quan nông trường, vừa báo cáo những chuyện khác với ngài, ngoài ra còn có vài con thú cái của đội mình…”
Đồ Lôi nhìn chằm chằm Hứa Mộ Triều cười nhạt “Ta… Lát nữa còn muốn làm thêm vài lần với thú cưng. Hứa đội trưởng, cô báo cáo ở đây đi.”
Bọn họ vừa đi, Đồ Lôi càng dựa thẳng vào ghế sofa, hai chân mở ra. Áo choàng khó che được nơi to lớn của hắn. Hứa Mộ Triều không hề chớp mắt, tiếp tục báo cáo. Chỉ là trong lòng thầm kỳ lạ. Tính tình của Đồ Lôi đã thay đổi, tuy rằng trước đây ánh mắt hắn nhìn Hứa Mộ Triều có hơi nhiệt tình, nhưng ngại thể diện thống lĩnh và thực lực của cô, cũng không tới mức kiêu ngạo như hôm nay.
Cô tiếp tục báo cáo không để tình cảm ảnh hưởng, bỗng nhiên Đồ Lôi lên tiếng cắt ngang “Cô vẫn quyến rũ như vậy.”
Hứa Mộ Triều dừng lời một chút.
Hắn chậm rãi nói “Làm thú cái của ta đi, toàn bộ thú tộc, sao có ai thích hợp bầu bạn với cô hơn ta? Nếu cô biểu hiện không tệ, ta có thể cho cô làm thống lĩnh phu nhân.”
Trong phòng yên tĩnh.
“Thống lĩnh, ngài thật biết nói đùa.” Hứa Mộ Triều không thể nhẫn nại nổi với loại đề nghị nhàm chán này, nhưng cô vẫn cười cười trả lời “Nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Bỗng nhiên Đồ Lôi đứng lên, thân hình cao lớn phơi bày đột ngột áp sát thân thể mảnh khảnh của Hứa Mộ Triều “Cô muốn cự tuyệt tổng thống lĩnh sao?”
Bỗng nhiên hắn vươn cánh tay tráng kiện, một tay ôm Hứa Mộ Triều vào lòng. Mà bộ phận hắn vừa được phát tiết khi nãy, nháy mắt đã ngẩng cao đầu, hoàn toàn đặt giữa núi đôi của Hứa Mộ Triều. Ngón tay thô đen nắm chặt mặt cô, khẽ gầm gừ “Tôi đã nhịn cô ba năm…”
Hứa Mộ Triều bị nhốt giữa cánh tay hắn, trong lòng xuất hiện rất nhiều ý định, cuối cùng cô chỉ lẳng lặng nói “Thống lĩnh, một con thú cái chỉ biết rên rỉ, hay là một đội trưởng năng chinh thiện chiến, ngài chỉ có thể chọn một.”
Sắc mặt Đồ Lôi sa sầm, nhìn cô chòng chọc vài giây mới nói “Nếu, ta muốn cô chuyên tâm hầu hạ ta thì sao?”
Hứa Mộ Triều hít sâu một hơi, đôi mắt đen kiên định không chút sợ hãi “Chỉ sợ 5000 binh lính dưới tay tôi không thể đồng ý.”
Lửa giận lóe lên trong mắt Đồ Lôi, cuối cùng lại bị hắn áp chế. Hắn nới tay, khẽ nở nụ cười “Cô không cần khẩn trương, có thể suy nghĩ vài ngày.”
Hứa Mộ Triều tươi cười, gật đầu. Nhưng đã nói đến vậy, còn có gì phải nghĩ nữa? Hắn chẳng qua chỉ tìm một bậc thang để nhường nhau xuống đài mà thôi.
Hứa Mộ Triều đang muốn cáo lui, hắn đột nhiên lại cởi áo choàng, lộ ra thân thể thô đen cường tráng, hậm hực nói “Xem ra lửa dục của ta chỉ có thể tìm thú cưng giải quyết rồi.”
Hắn không thèm nhìn Hứa Mộ Triều, mà xốc thẳng màn lụa mỏng đi vào bên trong. Hứa Mộ Triều liếc nhìn người có thân hình trắng như tuyết sau màn lụa mỏng, hình như hơi run lên.
Hứa Mộ Triều cả bản thân còn khó bảo toàn, đành lập tức rời khỏi phòng.
Sau hai ngày, Đồ Lôi không mời Hứa Mộ Triều đến nữa, cũng không nhắc gì đến chuyện này. Hắn và Tham mưu trưởng thường đi tham quan doanh trại, hỏi thăm sỹ quan binh lính các cấp giống như một cấp trên phóng khoáng chính trực. Chỉ là Hứa Mộ Triều luôn căn nhắc, chuyến này Đồ Lôi đến đây rốt cuộc là có mục đích gì? Ngoại trừ thân thể ra, mình còn có gì đáng để hắn mơ ước?
Buổi tối, Hứa Mộ Triều không dám lơ là, tăng cường cảnh giới xung quanh phòng, sau đó mới thả lòng nằm xuống bên cạnh Thẩm Mặc Sơ.
“Mấy ngày nay anh phải cẩn thận” Hứa Mộ Triều nói “Nếu thật sự có người gõ cửa thì đừng mở. Nếu có gì khó khăn, phải lập tức kêu Lang Tam đến tìm tôi.”
Thương tích của Thẩm Mặc Sơ cũng khá lên không ít. Anh ta đang ngồi dựa vào giường, nghe vậy lại ngẩng đầu nhìn cô.
“Tống thống lĩnh của chúng tôi đến đây. Gần đây hắn thích nhất là đàn ông loài người xinh đẹp.” Hứa Mộ Triều nói “Nếu anh không muốn trở thành thú cưng của hắn.”
Ánh mắt Thẩm Mặc Sơ lạnh xuống “Vô sỉ.”
Hứa Mộ Triều gật đầu “Tôi biết.”
Tuy rằng người anh mắng là Đồ Lôi, nhưng đam mê đặc biệt của vị tổng thống lĩnh thú tộc này vẫn khiến người làm thuộc hạ như cô vô cùng khinh bỉ.
Cùng nhau “ngủ” vài ngày, bây giờ Hứa Mộ Triều chỉ còn chút xúc động mơ hồ, khả năng đã miễn dịch tăng cao không ít. Đêm nay tắt đèn, cô vẫn lẳng lặng nằm bên cạnh anh như cũ. Bỗng nhiên anh xoay người một cái, cánh tay ôm ngang lấy cô.
“Anh làm gì vậy?” Hứa Mộ Triều cảnh giác.
Trước đây hai người chỉ nằm bên cạnh nhau, tuyệt đối không có đụng chạm da thịt. Hôm nay, bỗng nhiên anh lại ôm cô, điều này khiến cho thân thể của Hứa Mộ Triều lập tức có phản ứng.
Thẩm Mặc Sơ thản nhiên nói “Không phải cô muốn dùng tôi để luyện tập chống cự dục vọng sao?”
Hứa Mộ Triều ngẩn ra một chút, bình tĩnh trả lời “Phải.”
Ý đồ của cô rõ ràng như thế, đoán được cũng không có gì lạ.
Anh ta không lên tiếng nữa.
Hứa Mộ Triều không hiểm lắm, ý của anh là muốn huấn luyện giúp cô ư? Cho nên mới thân mật hơn?
Nhưng cô cũng không hỏi, anh chủ động ôm ấp, hơi thở của anh khiến cô khó lòng tập trung nổi. Nếu anh tiến thêm một bước quả thật đúng là sự giày vò tàn khốc dành cho cô. Cũng may, anh không hề làm gì khác.
Cô nằm trong ngực anh, cứng đơ như cương thi không dám nhúc nhích. Mùi vị đàn ông nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh trong nháy mắt bao trùm lấy cô. Cánh tay rắn chắc đặt trên eo cô, hơi thở phả vào mặt cô.
Mà nhịp tim của Thẩm Mặc Sơ cũng không thể ức chế đập nhanh hơn. Rõ ràng anh cảm giác được cô gái trong lòng run run và nhịp tim của cô cũng dồn dập hơn hẳn.
Dưới ánh trăng bạc, cô cũng không mạnh mẽ tự tin như ban ngày, ngược lại còn có vẻ yếu đuối. Cần cổ trắng như tuyết mảnh khảnh nằm gọn trong ngực anh, chỉ cần đưa tay là có thể chạm. Dường như nín nhịn khổ sở, trán cô lấm tấm mồ hôi. Ngay sau đó, đôi cánh đỏ tươi từ từ mở ra sau lưng cô.
Đôi cánh kia giơ lên, lại buông xuống, giơ lên, lại buông xuống, động tác cứ lặp lại không ngừng. Rõ ràng thể hiện cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong cô giờ phút này, mà cô thì đang cố sức không chế hết lần này đến lần khác.
“Nữ bán thú.” Thẩm Mặc Sơ nhìn chằm chằm mái tóc đen xõa tung trên đầu vai anh “Có lẽ cô nói đúng, gien, thật sự có thể chiến thắng.”
Cô không mở mắt ra, sau đó hít sâu vài lần, khẽ nói “Thẩm Mặc Sơ, có một câu ngạn ngữ tặng cho anh, gọi là Trì Kỳ Bất Khả Vị Nhi Vị Chi*”
(*Nghĩa là: biết rằng không thể nhưng vẫn cố gắng làm.)
Thẩm Mặc Sơ yên lặng một lát, rồi trả lời “Tôi biết những lời này, chẳng qua có một thời gian đã quên mất.”
Nhưng mà, trên đời này không có gì là mãi mãi bí mật.
Qua vài ngày sau, lúc Hứa Mộ Triều đang chơi đấu vật với mấy con hổ biến dị trong quân doanh, đầu bếp Lang Tam hoảng hốt chạy tới “Đội trưởng. Quân cận vệ đến lầu của cô cướp người.”
Hứa Một Triều đứng bật dậy. Quân cận vệ trực thuộc Đồ Lôi, phụ trách an toàn của hắn.
Lang Tam nói nhanh “Đại Vũ đã dẫn người đi ngăn cản bọn họ.”
Hứa Mộ Triểu nổi giận “Ai muốn chết mà dám bán đứng tôi? Không phải đã dặn toàn đội câm miệng sao?” Binh lính của cô luôn trung thành nhất. Chẳng lẽ có người không tuân thủ quân lệnh?
Trước tiên điều tên bán thú ngăn cản quân cận vệ, Hứa Mộ Triều vội vàng chạy đến khu thú cái mà Đồ Lôi ở. Mới vừa tới cửa, liền nhìn thấy hai con rắn cái thỏa mán uốn éo đi ra.
Nhìn thấy Hứa Mộ Triều, các ả cúi đầu hành lễ, một ả vẫn không quên thì thầm với cô “Đội trưởng, chúc mừng nha, ngài tổng thống lĩnh hình như rất có hứng thú với tên đàn ông loại người mà cô nuôi đó.”
Hứa Mộ Triều “…”
Thì ra là thế, là các ả. Cô biết các ả không có ác ý, ở trong lòng các ả có thể được tổng thống lĩnh coi trọng, đại khái là chuyện rất quang vinh.
Chỉ là cô không cách nào chấp nhận việc đưa Thẩm Mặc Sơ đến tay Đồ Lôi. Thứ nhất là từ lúc ở chung, trực giác của cô cho cô biết Thẩm Mặc Sơ là một nam tử hán. Nếu không cần thiết, cô thật sự không muốn đưa anh cho Đồ Lôi. Thứ hai là loài người có thể đưa một số tiền chuộc lớn vì hắn, không lý do gì mà phải mất cả vốn lẫn lãi trong tay Đồ Lôi, cô không cam lòng.
Cận vệ đưa tay chặn Hứa Mộ Triều, cô không nói hai lời, bốp bốp hai cái bạt tai vang lên, đánh cho bọn họ kinh hoàng rút lui. Hứa Mộ Triều đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng, Đồ Lôi đứng ngay chính giữa thảm, nhìn thấy Hứa Mộ Triều, lại không kinh ngạc, mà chỉ cười nói “Hứa đội trưởng, sao rảnh rỗi tìm ta vậy?”
Hứa Mộ Triều còn chưa trả lời, hắn lại ném một chiếc roi dài bằng hợp kim xuống, một tay nắm tóc chàng trai nằm phủ phục trên mặt đất “Đến đây, mời cô giám định và thưởng thức bảo bối của ta — sủng vật đã từng khiến ta si mê nhất.”
Đó là chàng trai bị hắn treo lên mấy ngày trước. Trên cặp đùi trắng đã đầy vết roi, lưng có nhiều dấu vết bị cắn. Giống như một viên ngọc đẹp đẽ tinh khiếp, bị người ta dùng dao nhọn tàn phá.
Nhưng lúc này, chàng trai đó không ngờ vẫn thanh tỉnh, chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong lòng Hứa Mộ Triều chấn động.
Những đường nét trên ương mặt trẻ tuổi như một bức phác họa tỉ mỉ, gương mặt sạch sẽ giống như một vầng trăng non trong sáng óng ánh, nháy mắt chiếu sáng toàn bộ căn phòng mờ tối. Vô cùng khôi ngô, lộng lẫy như sao.
Nhìn gương mặt kia, Hứa Mộ Triều chỉ cảm thấy lồng ngực giống như bị thứ gì đó đập phải, im ắng rung động.
Cậu ấy nhìn Hứa Mộ Triều hơi hoảng hốt, liền cúi thấp đầu xuống. Cái nhìn này, chỉ làm cho lòng Hứa Mộ Triều thêm buồn phiền.
Bắp đùi to khỏe chắc nịch của Đồ Lôi đang dẫm lên lưng chàng trai, cười nhạt nhìn Hứa Mộ Triều “Ta đã chán ngấy nó rồi. Dùng nó đổi tên đàn ông loài người của cô nhé, sao hả?”
@by txiuqw4