Ngoài phạm vi căn cứ của đại đội Năm là ngã tư đường tiếp giáp với khu dân cư. Lúc này là 3h30 sáng, trên đường không một bóng người thú.
Dưới ánh trăng mờ mờ có một thân ảnh thú binh bước trên đường, lặng lẽ như một bóng ma, dùng tốc độ rất nhanh mà mắt thường không nhìn thấy được chạy vút đi.
Sau lưng anh đeo ba lô, vành nón kéo thấp chỉ có thể thấy được hình dáng chiếc cằm cong cong của con người.
Phía trước là trạm gác, trên mấy chiếc xe thiết giáp to lớn đèn đuốc sáng ngời lờ mờ hình dáng của thú binh.
Đây là cửa khẩu cuối cùng trước khi rời khỏi phạm vi thế lực của thú tộc. Bên ngoài chỉ có rải rác vài đội thú binh tuần tra, muốn tránh né họ cũng tương đối dễ dàng. Thẩm Mặc Sơ kéo thấp vành nón chậm rãi đi tới trạm gác, anh chuẩn bị ra tay thì nghe thấy tiếng người nói với nhau.
“Đội trưởng đại nhân hâm hấp rồi. Tự nhiên nửa đêm lại ra lệnh cho chị em chúng ta tới trạm gác này.” Một thanh âm nói.
Một giọng nói khác vang lên: “Đúng vậy. Em vẫn cảm thấy cô ta không thích chị em ta. Chúng ta phải gác cái trạm này làm gì?”
“Nhất định là cô ta ghen tị vì thống lĩnh đại nhân thích xà tộc bọn ta…”
“Ai da, đến chơi với thú binh bên kia đi, dù sao bên ngoài còn có đội tuần tra, nửa đêm cũng chả có ma nào lảng vảng đâu…”
…
Giọng nói dần đi xa. Thẩm Mặc Sơ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lại, hai ả Bán thú lai rắn đang cao hứng chạy đến bên cạnh một thú binh to lớn. Trạm gác yên tĩnh không một bóng người.
Khoé miệng anh khẽ cong lên, nhẹ nhàng không một tiếng động nhảy qua một chiếc xe thiết giáp rời khỏi trạm gác.
Thẩm Mặc Sơ đi thẳng theo hướng Tây Nam mấy giờ đồng hồ, tránh thoát nhiều đội tuần tra, lẻn vào một cái ngõ nhỏ ẩn nấp. Căn cứ của thú quân ở xa xa bị mấy toà nhà cao tầng che khuất trở nên mơ hồ. Đi thêm khoảng 2km nữa đã có thể rời khỏi phạm vi thế lực của thú quân.
Anh lôi bình nước trong ba lô ra, nhớ tới kiểu uống nước ừng ực của Hứa Mộ Triều bất giác mỉm cười.
Đúng vào lúc đó, xung quanh truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Có mai phục.
Thẩm Mặc Sơ vẫn chưa vội vàng bỏ chạy, anh bình tĩnh bỏ bình nước vào ba lô và đứng yên tại chỗ. Chỉ một lát sau, một đám người cao lớn đã bao vây con hẻm nhỏ.
Đó là 10 người bán thú, mười tên thú to lớn mặc quân phục màu vàng, mang theo vũ khí hạng nặng từ trong bóng đêm ngạo nghễ bước ra. Hôm qua, đám cận vệ của Touray định cướp người cũng từ trong đàn thú bước ra.
“Tham mưu trưởng tiên đoán như thần, phá hỏng gian kế của đội trưởng Hứa, bảo chúng ta mai phục ở hướng ngược lại chờ ngươi.” Hắn cười lạnh “Con người à, ngoan ngoãn theo chúng ta về đi.”
Thẩm Mặc Sơ không hé răng, đưa tay cởi mũ ném xuống đất lộ ra mái tóc ngắn màu đen cùng với khuôn mặt trắng toát. Dưới tay áo lộ ra cánh tay cường tráng, nếu so sánh với người thú thì cánh tay anh vẫn nhỏ bé hơn nhiều.
Đám lính cận vệ nhìn động tác phòng thủ của anh, cảm thấy ngạc nhiên, anh còn định chống cự sao?
Nhưng động tác tiếp theo của Thẩm Mặc Sơ lại trái ngược hoàn toàn với dự đoán của họ. Anh cởi ba lô, tìm một nơi sạch sẽ đặt xuống. Đám cận vệ nghe được anh lầm bầm:
“Tuy rằng chả biết dùng vào việc gì nhưng vật mà cô ấy tặng vẫn phải giữ sạch sẽ.”
Lúc này, anh mới ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn về phía đám người thú.
Sỹ quan cận vệ có vẻ không kiên nhẫn phất tay ra hiệu, các thú binh phấn khích lao vào Thẩm Mặc Sơ.
Sỹ quan cận vệ vô cùng tự tin, chưa có con người nào đủ sức đánh thắng 20 người thú cả. Cho dù là cao thủ hàng đầu thú tộc Hứa Mộ Triều cũng phải phí nhiều sức lực và mưu kế mới đánh được bọn họ. Có lẽ trên toàn đại lục này, chỉ có kẻ hùng mạnh trong truyền thuyết, lực chiến đấu vô địch Cố nguyên soái mới có thể đánh thắng được.
Họ muốn bắt sống gã đàn ông này dễ như ăn cháo.
Trong vòng vây của người thú, sỹ quan cận vệ lại trông thấy tình huống bất ngờ, trên khuôn mặt anh tuấn của người thanh niên kia bỗng nhiên ẩn hiện nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười của anh lạnh như băng và tràn ngập vẻ ngạo mạn, vẻ đẹp của anh trong bóng đêm lại lộ ra hơi thở sát phạt âm trầm giống như không hề trông thấy sự tồn tại của kẻ thù mạnh mẽ trước mặt.
Sỹ quan cận vệ không hiểu sau lại cảm thấy bất an.
Sáng sớm, Touray cứng người, ngồi trên ghế sofa, sắc mặt vừa sợ vừa giận.
Binh sỹ thuộc đội cận vệ tới báo cáo thấy tình thế không ổn, vội vàng cáo lui. Tham mưu trưởng Tiếu Khắc trầm tư một lúc mới nói, lời ít mà ý nhiều: “Đại nhân, phải trừ khử Hứa Mộ Triều.”
“Cậu nghĩ cô ta giết 20 lính cận vệ à? Không có khả năng đó…”
Giọng nói của Touray có vẻ không chắc chắn, người đàn bà đó tuy là ngoan cố, nhưng luôn chính trực, chẳng lẽ lại vì một tên đàn ông con người mà sát hại đồng loại?
Tiếu Khắc than nhẹ: “Đại nhân, tôi biết ngài nhân từ. Nhưng sự thực chứng minh, 20 lính cận vệ phơi thây ngoài biên cảnh. Bọn họ vì chặn đường tên đào phạm mà bị giết, ngoại
trừ Hứa Mộ Triều còn ai có thể thần không biết quỷ không hay qua mặt đội tuần tra mà giết họ sao? Chẳng lẽ là con người kia?”
Nghe vậy, sắc mặt Touray chuyển thành cơn giận điên cuồng. Hắn cảm thấy suy đoán của Tiếu Khắc có thể tin được. Chỉ là hắn vẫn hơi do dự: “Diệt trừ cô ta ư? Danh vọng của cô ta rất cao…”
“Đại nhân!” Tiếu Khắc lớn tiếng nói, “Con người có câu: Nuôi hổ gây hoạ. Huống chi mục đích chúng ta tới đây không phải là để đoạt binh quyền trong tay cô ta sao?”
Sắc mặt Touray lại biến đổi, cuối cùng đã hạ quyết tâm khẽ gật đầu: “Giết!”. Hắn nhìn Tiếu Khắc, “Chính vì sức chiến đấu vô địch của cô ta, binh sỹ lại phục tùng cô ta, giết cô ta bằng cách nào?”
Tiếu Khắc nghe vậy, cũng lâm vào trầm tư. Hắn thong thả đi vài vòng trong phòng bỗng nhiên tươi cười: “Đại nhân, tôi có một biện pháp. Gần đây ngài không phải có một nhiệm vụ khó khăn đang cần người làm sao? Chi bằng kêu Hứa Mộ Triều đi?”
“Ý cậu là…” Touray hơi run lên, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Tiếu Khắc tiến lên phía trước, thì thầm vào tai hắn, chỉ thấy hắn gật đầu liên tục lộ ra nụ cười hài lòng.
Cuối cùng, Touray bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn về phía thiếu niên con người đang nằm im trên mặt đất trong phòng, hung hăng nói: “Đưa hắn đi luôn! Dám can đảm ám sát chủ nhân, ta muốn hắn cũng sống không bằng chết.”
Tiếu Khắc cười nói: “Đại nhân buông tay được rồi à?”
Ánh mắt Touray lướt qua khuôn mặt và thân thể đẹp đẽ của thiếu niên, hưng phấn cười: “Sao phải luyến tiếc? Chỉ nghĩ đến vận mệnh đang chờ đợi hắn và Hứa Mộ Triều khiến cho ta vô cùng hưng phấn.”
Trời sáng, Hứa Mộ Triều yên lòng.
Không có tin tức bộ đội biên phòng bắt được con người nào, trong doanh trại thống lĩnh cũng không có con người bị bắt về. Chứng minh anh đã an toàn bỏ trốn. Cô đầu bù tóc
rối chạy đến doanh trại của Touray
“Đại nhân! Tên con người khốn khiếp kia thừa dịp tôi ngủ say chạy trốn!” Hứa Mộ Triều bi phẫn nói, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón cơn giận của Touray.
Điều bất ngờ là Touray cũng không giận dữ chỉ tỏ ra tiếc nuối một chút, nói vài câu ra vẻ không trách tội Hứa Mộ Triều liền cho cô lui xuống.
Hứa Mộ Triều dự cảm được bản thân sắp xảy ra chuyện.
Thẩm Mặc Sơ rõ ràng là do cô thả ra, với lòng dạ hẹp hòi của Touray sẽ không từ bỏ ý đồ. Không ngờ biểu hiện của Touray không hề kinh ngạc, thậm chí cũng không tức giận.
Thật sự rất không bình thường.
Hứa Mộ Triều chỉ còn cách tăng cường đề phòng, đi đâu cũng kè kè theo những binh sỹ trung thành, dũng mãnh nhất. Cô biết Touray không thể vì một con người mà đối đầu trực diện với cô, chỉ sợ hắn đánh lén sau lưng.
Vài ngày sau, Touray bỗng nhiên tập trung toàn bộ tướng sĩ đại đội 5 lại, tuyên bố một việc bất ngờ nằm ngoài dự đoán mọi người. Việc này khiến Hứa Mộ Triều vô cùng nghi hoặc.
Touray công khai phong cô làm Phó thống lĩnh của thú quân. Đây là chức vụ chưa từng có, nghe qua thì oai thật mà chả có tác dụng gì. Binh sỹ thú quân không để ý nhiều như vậy, bọn họ vì Hứa Mộ Triều lên chức mà say khướt một đêm. Hứa Mộ Triều lại phát rầu cả đêm, vì mấy giờ sau, Touray thông báo cho cô, sau này cô không cần phụ trách Đại đội Năm nữa. Tổng thống lĩnh còn có nhiệm vụ trọng yếu giao cho phó thống lĩnh Hứa thực hiện.
Từ trước tới nay, các Đại đội trưởng và các loại tướng lĩnh đều từ trong đội tuyển mộ ra, dù là Tổng thống lĩnh cũng không thể trực tiếp bổ nhiệm hay cách chức được. Nhưng
Touray trước cho cô một miếng bánh lớn, sau đó rõ ràng là muốn tước binh quyền của cô.
Vì thế Hứa Mộ Triều không làm thì thôi, đã làm thì làm cho đến cùng, cô bắt đầu ngồi suy xét tới khả năng phát động binh biến.
Quân quyền còn chưa chính thức được chuyển giao, Hứa Mộ Triều đã rất tỉnh táo nhận ra được nguy hiểm đang ngày càng gần. Cô bắt đầu suy xét, trong đội người nào đáng tin cậy, cuộc binh biến diễn ra như thế nào, làm sao để một lần bắt luôn Touray khống chế toàn cục.
Đêm nay, Đại Vũ cùng vài binh sỹ tâm phúc đến phòng Hứa Mộ Triều dánh bài. Sau một trăm năm, trong quân đội vẫn thịnh hành trò chơi này như cũ. Hứa Mộ Triều ngồi một bên, nằm tựa vào cái bụng mềm mại của Bạch Hổ biến dị suy đoán những hành động Touray và Tiếu Khắc.
Cô nghe thủ lĩnh phân đội Bạch Hổ—— một anh Bán Thú xinh đẹp lai hổ nói: “Phó thống lĩnh, tổng thống lĩnh giao cho cô nhiệm vụ gì vậy?”
“Tôi cũng không biết.” Hứa Mộ Triều cười khẽ, “Dù sao cũng chả phải chuyện tốt đẹp gì.”
Trông thấy Hứa Mộ Triều trầm tư, bọn họ đều nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Đại Vũ. Đại Vũ thoáng ngại ngùng một chút rồi lớn tiếng nói: “Đội trưởng, chúng tôi thương lượng rồi, nếu tổng thống lĩnh thật sự muốn đối phó cô, chúng tôi sẽ sát cánh bên cô!”
“Không riêng gì chúng tôi.” Sỹ quan Bán Thú lai Hổ nói, “Năm ngàn binh sỹ đều theo cô! Nếu phải chết thì mọi người cùng chết.”
Thật ra đêm nay Hứa Mộ Triều muốn cùng bọn họ thương lượng binh biến, giờ phút này nghe được bọn họ biểu đạt sự trung thành cô lại trở nên trầm mặc
Qua một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu cười nói: “Các anh nói giỡn gì vậy? Nhân tài như tôi, tổng thống lĩnh sao phải đối phó tôi? Dù có chút mâu thuẫn cũng không đến mức phải trở mặt chứ. Đánh bài đi, đánh bài đi!”
Chúng thú cười ha hả, ào ào gật đầu nói phải. Dường như cảm thấy Hứa Mộ Triều nói cũng có lý, thần sắc bọn họ cũng dịu đi, lại tập trung vào chiếu bạc.
Đầu Hứa Mộ Triều gối lên bụng Bạch Hổ, khóe miệng khẽ cong lên, không để thú binh trông thấy nụ cười chua xót của cô, thật sự là một đám thú binh ngờ nghệch! Người thú là trung thành nhất. Nếu thật sự xảy ra binh biến, toàn thể mấy vạn thú quân khác có lẽ đều là kẻ thù của bọn họ. Năm ngàn thú binh của cô sẽ hy sinh bao nhiêu người để đổi lấy sự bình an cho Hứa Mộ Triều cô đây?
Lúc đầu cô chỉ nghĩ làm thế nào thoát chết và củng cố địa vị của mình, lại xem nhẹ phần quan trọng nhất.
Trong thời điểm quan trọng nhất cô – Hứa Mộ Triều cũng có đại nghĩa.
Cô quyết định tự mình đối phó âm mưu tiếp theo của Touray.
Ngày hôm sau Touray nhẹ nhàng tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên của Hứa Mộ Triều, Hứa Mộ Triều cũng bình tĩnh nhận lệnh. Đám Đại Vũ vừa nghi hoặc lại cảm thấy may mắn, vì nhiệm vụ kia nghe qua có vẻ rất đơn giản. Hứa Mộ Triều dẫn đầu một đội binh lính đi áp tải lễ vật tặng cho anh kết nghĩa của Touray.
Touray từ lúc nào có anh kết nghĩa vậy, Hứa Mộ Triều cũng không biết. Mục đích tặng lễ vật có chút kỳ quái, ở hòn đảo hoang vu bên ngoài đại lục – Đảo Tây Vu. Nghe nói nơi đó rất hoang vu không có một ngọn cỏ đã hoang phế nhiều năm. Không có kẻ nào bất luận là zombie hay thú tộc sẽ đến nơi hoang vu đó để ở.
Loại người nào sẽ sinh sống ở đó, lại trở thành anh kết nghĩa của tổng thống lĩnh thú tộc?
Nhưng Hứa Mộ Triều cũng chuẩn bị kỹ càng, nếu có sự cố gì liền trốn lẹ. Dù sao với ngoại hình con người và năng lực của cô, lẫn vào thế giới con người sống một thời gian chắc là không thành vấn đề.
Đến ngày xuất phát, biên giới bình nguyên phía tây của người thú.
Nhiều năm sau, đại bộ phận người thú ở đây nhớ lại dáng vẻ dũng mãnh vô địch của phó thống lĩnh. Hứa Mộ Triều phải cảm thán Touray quá ngây thơ, lại tự tay mình hủy đi Trường Thành kiên cố.
Trên bình nguyên cơn gió lớn rất hiếm thấy thổi vù vù làm cho Hứa Mộ Triều tự nhiên sinh ra cảm giác “Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê” (*). Hôm nay cô mặc quân trang tiêu chuẩn màu đen của người thú, mái tóc dài bay bay mềm mại và xinh đẹp.
(*) Thái tử Đan của nước Yên lên kế hoạch ám sát Tần Thuỷ Hoàng đã cử Kinh Kha thực hiện nhiệm vụ đó. Khi lên đường, tại bờ sông Dịch (biên giới nước Triệu), Kinh Kha đã ứng tác hai câu thơ với các bạn đi tiễn:
Dịch
Chúng thú xếp thành hàng đứng ở hai bên lưu luyến nhìn cô. Thậm chí Đại Vũ còn rớt hai giọt nước mắt, tiếc nuối nói với người thú bên cạnh, khoảng thời gian đội trưởng đi vắng, anh sẽ không thể ngửi được hương vị động dục tuyệt vời vào sáng sớm của đội trưởng.
“Hừ… Thư thú chỉ là thư thú mà thôi… Nên hầu hạ thú đực, bày đặt ra chiến trường làm gì?” có người thú lạnh lùng nói khiến cho đám Đại Vũ hung hăn trợn mắt, người thú kia không thèm để ý tiếp tục cười đùa ầm ĩ với người thú bên cạnh.
Hứa Mộ Triều lãnh đạm nhìn về phía đám người thú đang nói cười rôm rả. Bọn họ cũng không sợ cô, thậm chí dùng ánh mắt vô cùng hạ lưu đánh giá thân thể của cô.
Ngày tiếp nhận nhiệm vụ, lúc đầu Hứa Mộ Triều muốn mang theo người trong đội của cô đi nhưng bị Touray cười to cự tuyệt: “Phó thống lĩnh nếu binh sỹ tinh nhuệ đều bị cô mang đi hết, đội trưởng mới phải làm sao đây? Yên tâm đi, ta đã lựa chọn cho cô những chiến sĩ dũng mãnh nhất.” Vì thế hắn cấp cho Hứa Mộ Triều bốn mươi tên cận vệ tinh nhuệ mặt vênh lên trời. Hầu hết bọn họ đều đã nghe qua danh tiếng của Hứa Mộ Triều, đây là lần đầu tiên chính mắt trông thấy cô nên căn bản không xem cô ra gì.
Đám Đại Vũ đã nổi máu xung thiên, Hứa Mộ Triều chỉ cười cười. Theo lệ thường, cô là cấp trên mới được bổ nhiệm cần phải phát biểu vài lời với thuộc hạ.
Cô đến trước mặt bọn họ nhàn nhạt cười, nhóm cận vệ vênh mặt liếc mắt nhìn vị chỉ huy mới.
Biến hóa phát sinh ngay trước mắt người thú!
Sau lưng Hứa Mộ Triều truyền đến cảm giác xé da xé thịt, tiếng quần áo bị xé rẹt vang lên, đôi cánh đỏ tươi chậm rãi xoè ra; những sợi lông óng ả dưới ánh mặt trời rực rỡ trở nên lộng lẫy, đôi mắt đen láy không biết khi nào đã biến thành nhỏ hẹp, ánh lên màu xanh thẫm quỷ dị.
Những người thú ở đó kể cả Touray, Tiếu Khắc cùng đám quân cận vệ đều yên tĩnh lại đột nhiên nín thở. Bọn họ không biết được Hứa Mộ Triều đang định làm gì?
Cô vẫn giống như ngày thường, nhàn nhạt cười, đôi mắt màu xanh lam trong suốt. Đột nhiên cô chậm rãi xoay người, một tay nhẹ nhàng đấm một quyền lên mặt đất. Một cú đấm tuỳ ý như thế làm cho đám cận vệ khinh miệt cười ra tiếng.
Hứa Mộ Triều khoanh tay ung dung đứng thẳng, đôi cánh màu đỏ chậm rãi vỗ nhẹ, thân hình từ từ bay lên giữa không trung lơ lửng giữ trời giống như đang chờ đợi điều gì.
Hầu hết người thú đều mờ mịt nhìn cô, trong mắt Tiếu Khắc và Touray lộ ra kinh nghi, Đại Vũ lại lộ ra nụ cười xấu xa.
Dưới mặt đất bỗng nhiên vang lên âm thanh nhỏ. Chúng thú còn chưa nghe rõ đó là âm thanh gì thì âm thanh đó đã lớn hơn lúc này chúng thú nghe rõ ràng, rõ ràng là âm thanh mặt đất đang nứt toát ra! Touray trợn mắt há hốc mồm, Tiếu Khắc vội vàng che chở cho hắn lùi lại vài bước.
Ngay sau đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đám cận vệ đồng loạt hét lên! Âm thanh chưa dứt, trên mặt đã không còn hình dáng của bọn họ nữa!
Mấy tiếng kêu đau đớn liên tục truyền tới, 40 tê cận vệ té xuống hố bỗng nhiên xuất hiện, trong một cái khe lớn hơn mười thước sâu dưới mặt đất, họ đã sợ tới mức tè ra quần. Đám tâm phúc của Hứa Mộ Triều toàn bộ phá ra cười, vây lại xem.
“Ai nói đội trưởng chỉ đấm một cú?” Đại Vũ nói với người thú bên cạnh, “Chỉ là chúng ta không thấy rõ thôi.”
Dưới ánh mặt trời, đôi cánh màu đỏ như lửa chói mắt, mái tóc dài đen óng như tơ trong gió bay phất phơ. Hứa Mộ Triều trong hình dạng Bán Thú nhỏ nhắn nhưng tràn đầy sức mạnh, trong bộ quần áo màu đen giống như một tử thần cao lớn đang nhìn xuống.
Cô khẽ hất khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, đôi mắt màu xanh thẫm hơi hơi nheo lại, kiêu ngạo nhìn đám thú quân ngã rạp dưới hố, giọng nói thiếu nữ nhẹ nhàng và thanh thoát, tràn đầy khinh miệt: “Cọp không ra oai các ngươi cho ta là mèo bệnh à?”
Đám cận vệ giống như bị hoá đá trợn mắt há hốc mồm. Một lát sau, mới có người lộ ra vẻ hãi hùng. Lúc này mới có người im lặng cúi đầu, sắc mặt xấu hổ.
Cô lại nhẹ nhàng vỗ cánh bay đến trên đầu Touray. Touray hơi lùi lại một bước. Cô tươi cười, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt hoảng sợ của tổng thống lĩnh.
@by txiuqw4