sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13: Cuộc Tập Kích Bất Ngờ

Chỉ mới qua nửa đêm khoảng bốn năm giờ, bầu trời đã dần dần chuyển sang màu xanh lam sáng ngời.

Đây là một gian nhà xưởng trống trải đã lâu không sử dụng nên hơi rỉ sét. Nóc nhà rất cao, các thiết bị bị chất đống ở bốn góc. Dù có năm Hứa Mộ Triều giương cánh bay lên cũng bay thoải mái.

Cô mặc một bộ đồ đen đứng trên một chiếc máy cao, ngực hơi phập phồng, đôi mắt xanh lam ánh lên vẻ cảnh giác.

Nửa thân trên của Minh Hoàng trắng nõn, anh chỉ mặc một chiếc quần quân phục màu xanh, khuôn mặt tuấn tú như tranh thủy mặc có vẻ hơi tức giận.

Hứa Mộ Triều nhìn sắc mặt của anh, trong lòng âm thầm kêu khổ đầu tiên cô lấy cớ địa điểm không đủ rộng, không thể triển khai toàn lực, Minh Hoàng ra lệnh cho người máy dọn dẹp một cái nhà xưởng trống, nửa ngày sau liền có chỗ.

Sau đó cô kêu đói, chậm rãi ngồi ăn lương khô, Minh Hoàng cũng nhẫn nại chờ.

Đến chiều, khi bắt đầu tỷ thí thật sự, cô định kéo dài thời gian cũng không hy vọng Minh Hoàng thật sự học hết toàn bộ kĩ xảo và thực lực của mình, nên liên tiếp bay tới bay lui. Tuy rằng thân thủ Minh Hoàng nhanh như điện, nhưng dù sao cũng không có cánh, vài lần mém tí nữa bắt được cô nhưng đều bị cô tránh được.

Lượn qua lượn lại tới bây giờ, Minh Hoàng cũng chưa chạm được tới một sợi tóc của cô.

“Hay là hôm nay dừng ở đây đi?” Hứa Mộ Triều cười thân thiết, “Tôi mệt rồi, hay anh về mô phỏng theo đôi cánh của tôi trước đi?”

Sắc mặt Minh Hoàng không tốt lắm: “Cô Hứa cũng không định phô diễn thực lực chân thực của mình. Cô đã nói hi vọng khi chiến đấu tôi sẽ mô phỏng công năng của cô, tôi đồng ý. Nhưng cô lại không cho tôi lại gần quan sát, nghiên cứu kiểu gì được?”

“… tướng quân Minh nghĩ nhiều quá đó.” Hứa Mộ Triều lộ ra vẻ xin lỗi, “Tôi nghĩ rằng phô diễn kĩ xảo bay lượn như thế là được. Rất xin lỗi! Hôm nay làm lâu như vậy tôi cũng mệt mỏi rồi, không đạt đến trạng thái tốt nhất, tôi muốn nghỉ ngơi một đêm. Ngày mai tiếp tục nhé?”

Minh Hoàng lắc đầu.

Lát sau, một thân ảnh màu xanh cao lớn giống như một quả đạn pháo từ dưới đất nhảy lên đánh vào Hứa Mộ Triều!

Lại tiếp tục nữa hả? Hứa Mộ Triều đã vô cùng thuần thục việc tránh né những công kích của anh, quay đầu giương cánh bay lên! Nhưng cô nghe được Minh

Hoàng trầm giọng ra lệnh: “Công kích!”

Cô bỗng nhiên cảm thấy không ổn!

Hai mắt cá chân chợt căng thẳng đang muốn giương cánh bay cao liền bị tóm chặt, toàn thân bị siết chặt đau muốn chết! Không thể nào! Tốc độ của Minh Hoàng không thể nhanh như vậy? Cô cúi đầu nhìn xuống ——

Không phải Minh Hoàng!

Một người máy hình vuông hơi gỉ sét, vươn cánh tay màu đen đang tóm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô —— lúc đầu cô đứng một khối máy móc thì ra không đơn thuần là máy móc, là người máy! Minh Hoàng vừa mới ra lệnh công kích đương nhiên là cho người máy đó!

Sau đó, cô không cần quay đầu cũng có thể cảm giác được, thân ảnh màu xanh nhanh như như gió trong nháy mắt đã tới sau lưng cô!

Sau lưng! Sau lưng là đôi cánh! Có phải anh ta muốn tách rời đôi cánh của cô?

Cô hoảng sợ xoay người, nắm tay siết chặt tung ra cú đấm ngàn cân.

Một cú đấm trong lúc vội vàng mặc dù có lực nhưng cũng không tạo ra uy hiếp nào đáng kể, cũng không đấm hụt nhưng khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng của Minh Hoàng gần trong gang tấc, gần như kề sát mặt cô. Bộ ngực cô chợt truyền đến cảm giác nhoi nhói, cô cúi đầu liền thấy bàn tay Minh Hoàng đã giữ chặt nơi mềm mại của cô.

Cú chụp đó lúc đầu Minh Hoàng định chụp vào đôi cánh của cô không ngờ cô đột nhiên xoay người, liền chụp trúng bộ ngực.

Nhận thấy cảm giác từ bàn tay truyền đến rất tuyệt, Minh Hoàng ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc vừa cổ quái vừa khổ sở của cô. Anh nao nao nhưng cũng không nới lỏng ngón tay vẫn giữ lấy cô.

“Anh!” Bị giữ một cách xấu hổ như vậy khiến cho khuôn mặt Hứa Mộ Triều nóng lên, cô cả giận nói, “Buông tôi ra!”

Lần đầu tiên Minh Hoàng nhìn thấy biểu cảm này của cô, dường như cô không chỉ là phẫn nộ. Khuôn mặt trắng nõn bao phủ một tầng ánh đỏ, đôi mắt yêu mị màu xanh lam bớt đi vài phần lạnh như băng, lại thêm vài phần hoảng loạn. Đôi tai thú nhỏ xinh trắng nõn kia dường như cũng rất mẫn cảm, đã dựng đứng lên.

Đầu óc Minh Hoàng đột nhiên nhớ tới một khái niệm đã từng đọc trong sách mà anh cũng chưa từng hiểu được, từ đó miêu tả cảm xúc của con người: thẹn thùng.

“Nhũ hoa nằm trên ngực hoặc bụng của động vật có vú giống cái, dùng để tiết sữa nuôi động vật nhỏ.” Anh nghiêm túc hỏi, “Cô Hứa, bộ phận này của cô có công dụng đặc biệt, kỹ năng công kích hay kỹ xảo gì không?”

Đồng thời, anh hứng thú dùng đôi bàn tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve nơi tròn trịa của cô, giống như đối xử với một kiện vũ khí, như một bộ phận tách rời của động vật.

Sau khi trải qua buổi tập huấn đặc biệt của Thẩm Mặc Sơ, năng lực kềm chế của Hứa Mộ Triều đối với người khác phái đã tăng cao hơn nhiều. Nhưng bị anh vuốt ve như vậy vẫn làm toàn thân cô phát run. Ánh mắt của anh chăm chú làm cho người ta càng thêm quẫn bách, cô gằn từng chữ: “Không-có-công-dụng-đặc-biệt-gì. Dừng tay! Buông tôi ra!”

Nhưng Minh Hoàng không hề nghe thấy, ngược lại còn vươn nốt tay kia bắt lấy bên tròn trịa còn lại của cô. Ánh mắt chăm chú giống như đang nghiêm túc nghiên cứu.

Hứa Mộ Triều ngây người anh ta muốn làm gì?

Hai tay anh cùng vuốt ve, làm cô muốn phát khóc vì xấu hổ đây không phải tỷ thí sao? Vị tướng quân người máy này sao lại có hứng thú với bộ phận đó của cô vậy!

Cuối cùng cô vung tay hung hăng tát lên mặt anh! Anh cũng không né tránh, một bên mặt anh tuấn như ngọc nháy mắt in hằn mấy vệt đỏ. Anh dời ánh mắt khỏi ngực cô và nhíu mày.

“Tướng quân…” Cô nghiến răng nghiến lợi, “Anh không được sỉ nhục tôi! Đây là bộ phận riêng tư không được tùy tiện chạm vào!”

Hai tròng mắt trong trẻo của anh lẳng lặng chăm chú nhìn cô cũng không nói gì chợt nới lỏng hai tay. Cùng lúc đó, người máy đang giữ chặt hai chân cô cũng nhanh chóng thu tay về. Anh xoay người đáp xuống đất, lập tức đi khỏi nhà xưởng.

“Hôm nay dừng ở đây.” Bóng lưng thanh thoát thoắt cái liền biến mất.

Hứa Mộ Triều đứng tại chỗ, nhịn không được hơi xoa xoa ngực, đau quá!

Khi Hứa Mộ Triều khuôn mặt đỏ bừng, xoa xoa ngực trở về phòng làm cho đám người Bán Thú sợ hãi không thôi ngay cả thần sắc A Lệ cũng trở nên khẩn trương. Nhưng cô có nỗi khổ nói không nên lời chỉ có thể an ủi họ, nói cô không có việc gì sau đó đuổi hết mọi người và A Lệ ra khỏi phòng, chậm rãi mát xa ngực để giảm bớt đau đớn.

Cùng lúc đó, Minh Hoàng để trần thân trên trầm mặc đứng trước cửa sổ đại sảnh sắc trời hoàng hôn đỏ rực làm nổi bật dáng người cao ngất của anh, ánh mắt đỏ sậm sáng ngời.

Minh Huy đứng cách đó không xa, nhìn sắc mặt tướng quân nghi hoặc hỏi: “Tướng quân, xảy ra chuyện gì sao?”

Minh Hoàng quay đầu nhìn cô: “Huy, trên người cô có bộ phận nữ tính mô phỏng phỏng theo nhũ hoa của phụ nữ, cô cảm thấy bộ phận đó có cần thiết không?”

Minh Huy ngẩn người ra một chút rồi đáp: “Tôi cũng không xác định.”

Minh Hoàng nhíu mày.

Hai tay Minh Huy theo bản năng sờ ngực, nói: “Bộ phận này làm tăng sức nặng của cơ thể lại không hề có lực công kích, hơi ảnh hưởng một chút tới tốc độ nhưng có bộ phận này mặc quần áo cũng đẹp mắt hơn…”

Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Không biết bộ phận này của Hứa Mộ Triều phải chăng do trời sinh? Nhìn đẹp mắt hơn tôi. Cô ấy mặc quân phục màu đen vẫn cao ngất, tôi phát hiện đám người Bán Thú gồm cả A Lệ đều nhìn chằm chằm vào đó! Tướng quân, anh hỏi việc này chi vậy?”

(Lời editor: “Đẹp mắt” lúc đầu mình định để là “hấp dẫn” nhưng vì 2 bạn này là người máy, chả hiểu định nghĩa hấp dẫn là kí rì đâu, nên từ “đẹp mắt” có lẽ hợp hơn)Minh Hoàng nghe cô nói đến xuất thần, anh không nói gì. Cô kêu lên: “Tướng quân, không ngờ anh lại thất thần!”

Ánh mắt của anh chậm rãi hướng về phía cô, nhìn chằm chằm vào ngực cô: “Của cô ấy đúng là đẹp mắt thật.” Minh Huy nhất thời bĩu môi.

Anh nói: “Thật sự rất kỳ lạ.”

Minh Huy không hiểu, nghe ngữ khí của Minh Hoàng cũng hơi tò mò hỏi: “Vài ngày sau, tôi sẽ cải tạo cô ấy thành người máy có thân thể hoàn mỹ nhất. Nhũ hoa vô dụng như vậy lẽ ra nên bỏ đi. Nhưng sao giờ tôi cảm thấy nên giữ lại nhỉ?”

Minh Huy lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu được.

Minh Hoàng suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ theo lời cô nói, giữ lại vì nó đẹp vậy.” Anh dừng một chút lại nói, “Hơn nữa cảm giác rất dễ chịu.”

Đến khi cảm giác khó chịu biến mất, Hứa Mộ Triều mới để cho A Lệ quay về phòng. Hai người nghỉ ngơi một chút, ngồi chờ Minh Huy đến.

Ban ngày, nhờ nỗ lực của A Lệ, Minh Huy đồng ý buổi tối dẫn họ đến ven biển đi dạo một chút cũng chính là nơi rất gần với thang máy thông lên mặt đất.

Đây là cơ hội hiếm có để bọn họ quan sát những cảnh vệ tại trạm gác.

Không biết có phải do ảo giác của Hứa Mộ Triều không nhưng cô cảm giác Minh Huy vừa vào phòng liền nhìn chằm chằm bộ ngực của cô còn ngắm nghía vài lần làm cô cảm thấy rất quái dị.

“A Lệ, các anh không nên tính chuyện chạy trốn nha!” Minh Huy nói.

Ngữ khí A Lệ nhẹ nhàng: “Sao chúng tôi lại muốn chạy trốn chứ? Cô biết rõ tôi rất muốn trở thành một người máy hùng mạnh mà.”

Minh Huy nghe vậy rất cao hứng liền kéo tay A Lệ đi ra ngoài. Hứa Mộ Triều nhìn sắc mặt A Lệ trầm tĩnh lạnh lẽo cùng với vẻ tươi cười như hoa của Minh Huy liền

cảm thấy cái nắm tay của hai người có chút buồn cười.

Vừa bước ra cửa, cả người Hứa Mộ Triều cứng đờ.

Trong ánh sáng trắng nhu hoà của ngọn đèn ngoài cửa, một người đàn ông tuấn tú cao ngất, thân hình cao gầy đứng tựa lưng vào vách tường. Trông thấy bọn họ, anh từ từ ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Hứa Mộ Triều. Quân trang màu xanh khiến cho khuôn mặt anh trầm tĩnh và ôn hòa. Nếu không phải

vì đôi mắt đỏ như máu, thoạt nhìn anh thật sự là quân nhân tao nhã, tuấn tú.

Minh Huy trông thấy anh cũng giật mình: “Tướng quân, có việc gì sao?”

Minh Hoàng thu hồi ánh mắt trên người Hứa Mộ Triều, nhàn nhạt nhìn Minh Huy: “Các người định đi ra ngoài?”

Minh Huy vội hỏi: “Định đi dạo một chút, sẽ không vượt qua giới tuyến.”

Anh nhìn về phía Hứa Mộ Triều: “Cô cũng đi à?”

Thần sắc Hứa Mộ Triều bình tĩnh như không: “Đúng vậy tướng quân, Minh Huy nói cảnh quan nơi này rất đẹp, tài nguyên phong phú. Tôi rất muốn tận mắt tham quan một chút.”

Anh gật đầu, ngữ khí thản nhiên: “Tôi sẽ đi cùng cô.”

Hứa Mộ Triều ngẩn người, trong lòng nhất thời lo sợ bất an vì sao anh đột nhiên muốn đi cùng họ? Vì giám thị họ? Hay muốn tìm cơ hội công kích cô đây?

Hay anh không tin chuyện cô muốn đi dạo là thật?

Minh Huy le lưỡi, lớn tiếng nói: “Tướng quân, chúng tôi đi trước đây!” Cô nắm tay A Lệ chạy lẹ. Hứa Mộ Triều lo lắng việc A Lệ một mình đi cùng cô, lập tức hô to: “Hắc Kiệt!”

Một người Bán Thú trầm mặc và cường tráng lập tức từ phòng bên cạnh chạy đến gật đầu một cái với Hứa Mộ Triều rồi nhanh chóng chạy theo Minh Huy và A Lệ.

Minh Hoàng cũng không có ý kiến gì, anh nhìn Hứa Mộ Triều nở nụ cười ôn hòa: “Đi thôi.”

Nước biển trong bóng đêm đen như mực, mùi nước biển mằn mặn phả vào mũi. Là một mảng trống trải, nhẹ nhàng và yên tĩnh giữa đất trời. Ánh đèn pha từ trạm gác chiếu loang loáng chiếu rõ bờ cát trắng phau, dòng sông chứa nhiều khoáng chất, dòng nước xanh xanh uốn lượn quanh co chảy qua những khối đá lớn.

Minh Hoàng lẳng lặng đứng trên một tảng đá, khoanh tay nhìn Hứa Mộ Triều. Hứa Mộ Triều dùng chân trần bước trên bãi cát nhuyễn mịn trắng phau, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt nóng rực phía sau.

Nơi này cách thang máy lên xuống còn rất xa, có Minh Hoàng ở đây, cô cũng không thấy những cảnh vệ khác xuất hiện. Vốn muốn thừa dịp đêm nay tính đường chạy trốn nhưng kế hoạch đó kể như đi tong rồi. Chỉ có thể hi vọng A Lệ và Hắc Kiệt có thể tìm được cách.

Cô tập trung tinh thần đề phòng nhưng dường như Minh Hoàng cũng không có ý định động thủ mà vẫn trầm mặc. Hai người họ càng đi càng xa sở chỉ huy.

“Nơi này đẹp thật.” Hứa Mộ Triều ngẩng đầu nhìn Minh Hoàng, giọng nói chân thành, “Trên mặt đất, nước và các loại tài nguyên khác bị bức xạ hạt nhân ảnh hưởng nghiêm trọng. Cảnh đẹp như vậy tôi cũng muốn ở lại.”

Ánh mắt Minh Hoàng sắc bén chuyển từ đôi chân trần trắng trẻo mịn màng chuyển qua mặt cô: “Vậy à? Cô quyết định ở lại?”

Hứa Mộ Triều lắc đầu, ngữ khí ngạo mạn tự tin như cũ: “Không, anh phải mạnh là điều kiện duy nhất tôi muốn ở lại.”

Minh Hoàng bỗng nhiên nở nụ cười, chậm rãi nói: “Hai ngày tôi hứa với cô nhiều nhất là hai ngày nữa, cô sẽ cam tâm tình nguyện từ bỏ thể xác động vật này trở thành người máy hoàn mỹ nhất. Điều kiện tiên quyết là phải theo cách thức của tôi.”

Lòng Hứa Mộ Triều lập tức trầm xuống sao anh lại chắc chắn như thế? Cô đã cố gắng hết sức để kéo dài thời gian, anh nghĩ có thể dễ dàng đối phó cô? Hay là trước đó anh chưa xuất hết toàn lực? Cuối cùng anh muốn làm gì đây?

Nhưng khi cô nhìn Minh Hoàng nở nụ cười tươi rói: “Tôi rất mong đợi!”

Anh vừa lòng gật đầu, ánh mắt nhìn cô rất ấm áp. Cô xoay người nhảy lên tảng đá, sóng vai đứng cạnh anh.

“Cô Hứa.” Giọng nói của anh ôn hòa và trầm thấp, mang theo cảm giác cao ngạo của người ban ơn, “Tôi đã quyết định khi cải tạo sẽ giữ lại bộ ngực xinh đẹp của cô.”

Nói xong, anh nhìn Hứa Mộ Triều giống như đang chờ đợi phản ứng của cô.

Hứa Mộ Triều nhịn không được trong lòng âm thầm mắng một câu “Con bà nó”, trên mặt lại vui vẻ nói: “Tướng quân, đây là vinh hạnh của tôi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx