“Vấn đề này không đơn giản đâu.” Đầu óc Hứa Mộ Triều nhanh chóng xoay chuyển, ngoài miệng lại nói khác.
“Tiếp tục đi.” ngữ khí Minh Hoàng sung sướng, tay lại tăng thêm lực làm cho thân mình cô không tự chủ được cong lên.
Quả thực anh kích thích thân thể cô không biết mệt!
“Khi tôi hôn mê sao anh lại muốn… đụng chạm cơ thể của tôi?” Cô hỏi.
“Tôi vốn định giải phẫu cô vì tôi cần phải quen thuộc với kết cấu thân thể của cô.”
“A… Sao anh cởi hết quần áo trên người mình vậy?” Cô hỏi, “Anh buồn ngủ à?”
Thật ra cô chỉ hỏi cho có. Cô biết, anh cởi hết, đơn thuần là muốn mô phỏng cô.
“Ngủ?” Minh Hoàng nhíu mày, “Không, người máy không cần ngủ.”
Hứa Mộ Triều đang nghĩ làm cách nào để chuyển hướng sự chú ý của anh nên thuận miệng nói: “Các anh không phải cần nạp điện sao? Giống như giấc ngủ của con người ấy?”
Minh Hoàng lắc đầu: “Đó là loại người máy khác. Trong cơ thể tôi có tinh thể khoáng thạch siêu năng lượng nên không cần thiết phải nạp điện.”
Tinh thể khoáng thạch siêu năng lượng sao… Minh Hoàng so với tưởng tượng của cô còn mạnh hơn nhiều—— cô thuận miệng nói bậy bạ: “Thế à? Vậy không được rồi. Anh vừa thấy đó tuy rằng cơn cực khoái lúc nào cũng có thể đạt tới nhưng trong trạng thái ngủ, thể lực và sức chiến đấu mới đạt tới chỉ số cao nhất.
Nếu anh không ngủ thì không có cách nào rồi.”
Bất kể ai cũng biết đó chỉ là lý luận vớ vẩn, con người khi tỉnh táo dục vọng còn mạnh hơn khi ngủ. Nhưng Minh Hoàng chỉ biết được kiến thức lý luận chứ không có kinh nghiệm thực tiễn. Minh Hoàng nửa tin nửa ngờ
Thần sắc anh ngưng trọng gật đầu và trở nên trầm tư. Ngón tay vẫn theo quán tính nhẹ nhàng vuốt ve, vừa thong thả lại vừa kích thích làm cô không thể động đậy.
“Tôi hơi mệt mỏi rồi, tôi về trước được không?” Cô hỏi.
Anh ngẩng đầu bỗng nhiên nói: “Tôi cũng có thể.”
Cô bị dọa muốn nhảy dựng lên: “Có thể…làm gì?”
Anh cười yếu ớt: “Tôi có thể lợi dụng sóng điện từ gây nhiễu khiến cho năng lượng tinh thể tạm ngừng hoạt động một thời gian, chỉ để lại một lượng điện nhỏ vừa đủ duy trì những chức năng cần thiết, cũng giống như sóng điện não trong giấc ngủ của sinh vật ấy.”
Một ý nghĩ điên cuồng xuất hiện trong đầu Hứa Mộ Triều —— nếu Minh Hoàng rơi vào trạng thái ngủ say, nhóm người máy không có thủ lĩnh, có lẽ đó là cơ hội bỏ trốn tốt nhất đúng không?
“Nếu tôi muốn đạt tới trạng thái này, tiếp theo phải làm thế nào?”. “Ái…” Hứa Mộ Triều liếc nhìn thân thể anh, “Sau đó…sau đó trong trạng thái ngủ say, anh dùng chính tay mình hoặc dùng máy móc khác nắm lấy bộ phận kia của anh đưa lên đưa xuống, có lẽ sẽ đạt được trạng thái anh muốn.”
Cô bình tĩnh hướng dẫn.
Anh hơi sửng sốt, bỗng nhiên ngón tay rút khỏi cơ thể cô. Cô lập tức hiểu anh muốn làm gì, cô cũng bó tay, đành tùy ý anh cầm tay phải của cô!
Anh cầm tay cô đặt lên bộ phận kia của mình rồi đè năm ngón tay cô lên đó làm cho cô không thể không nắm lấy nó. Bộ phận đó được mô phỏng vô cùng chân thật, cô không cảm giác được anh và Thẩm Mặc Sơ có gì khác biệt —— có lẽ chỉ lạnh lẽo hơn một chút mà thôi.
“Cô làm mẫu cho tôi đi.” Anh thản nhiên nói.
Hứa Mộ Triều không có nhiều kinh nghiệm, nhưng anh vô cùng thản nhiên nên cô đành đâm lao phải theo lao. Động tác ngờ nghệch lên xuống một lúc, thân thể cô càng trở nên nóng bỏng, ẩm ướt, anh lại rất bình tĩnh, chỉ có bộ phận kia dần dần to lớn thẳng đứng.
“Cảm giác hơi kỳ kỳ.” Anh cũng không yêu cầu cô đưa anh lên đỉnh, cuối cùng đã buông tay cô ra.
“Mặt cô đỏ hết rồi kìa.” Ánh mắt trong trẻo của anh nhìn cô, lóe lên vài tia sáng khác thường, “Giúp tôi có thể khiến cô hưng phấn sao?”
Trên mặt cô nóng bừng, ngữ khí lại rất trấn định tìm cách lảng tránh: “Có cần tôi giúp anh trong lúc anh ngủ không?”
Anh nhìn cô chằm chằm, nặng nề nở nụ cười và lắc đầu: “Không cần đâu. Ở trạng thái đó, khả năng phòng ngự và công kích của tôi xuống thấp. Tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào ở gần mình.”
Hứa Mộ Triều nhẹ nhàng thở hắt ra, nhất thời lại có chút tiếc nuối cơ hội đó quá tốt. Nếu bắt Minh Hoàng làm con tin, việc bỏ trốn chắc sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng nếu anh tiến vào trạng thái ngủ say đã là cơ hội tốt lắm rồi. Cô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh: “Hi vọng anh sẽ thành công.”
Anh gật đầu: “Cô về đi. 8 giờ nữa, tôi sẽ phong tỏa nhà máy này đến khi tôi tự động thoát khỏi trạng thái hôn mê.” Anh nhắm mắt lại, có vẻ dự định lập tức tiến vào trạng thái ngủ say.
Hứa Mộ Triều lập tức tuột khỏi giường, nhặt quần áo rơi trên đất mới phát hiện quần áo đã bị xé rách hết không mặc được nữa. Cô bất đắc dĩ lấy chiếc áo lót trong màu trắng và quần dài màu xanh của Minh Hoàng trên bàn mặc vào người. Quần áo của anh dĩ nhiên là vừa to vừa dài giống như thân hình của anh và phảng phất cảm giác lạnh lẽo.
“Hứa.” Anh bỗng gọi cô lại.
Cô nhìn anh, hai mắt anh vẫn nhắm nghiền, khóe miệng lại mỉm cười: “Bảo bối của tôi, cám ơn cô.”
Cô cứng đờ người, lại nghe anh nói: “Hôm qua những lời cô chất vấn về nguyên tắc cơ bản làm tôi bắt đầu suy xét một chút.”
“Suy xét…về điều gì?”
“Về ý nghĩa tồn tại của tôi.” Anh nói, “Có lẽ sẽ có một ít thay đổi. Chờ tôi suy xét rõ ràng đó sẽ nói cho cô biết, cũng sẽ cài đặt vào dữ liệu cải tạo của cô đến lúc đó, cô và tôi tuy hai mà là một.”
Anh thật sự muốn biến cô thành vật cưng sao? Điều này cũng không làm cô thấy vinh hạnh.
So với những người đàn ông cô đã từng gặp qua, anh hồn nhiên hơn nhưng cũng khủng bố hơn nhiều.
Không, cô hâm hấp rồi à? Anh không phải là đàn ông. Anh là người máy. Cô cười gượng, lập tức chào tạm biệt Minh Hoàng rồi rời khỏi nhà máy.
Mặc kệ anh suy xét cái khỉ gì về nguyên tắc, cô chỉ biết mình có thời gian tối đa là 8 giờ để chạy trốn, cô phải liều mạng thôi!
Người máy phụ trách cảnh vệ đứng ngay cửa nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên người cô một chút, đột nhiên thi hành quân lễ sau đó mới đi theo cô trở về bộ chỉ huy.
Cô hơi nghi hoặc, chẳng lẽ vì cô mặc quân trang của Minh Hoàng nên mới khiến cho người máy nhầm lẫn. Họ hành lễ với cô nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh trông chừng cô.
Cô quyết định sẽ mặc bộ quần áo này để chạy trốn.
Chạng vạng tối, sắc trời hồng hồng.
Ban đêm ở đây cũng chẳng khác gì ban ngày. Người máy vẫn làm việc ở mỏ, những cột khói vẫn bốc lên ở các nhà xưởng.
Minh Huy là người máy thứ hai sau Minh Hoàng, cô được Minh Hoàng chế tạo ra, sức chiến đấu của cô so với các bình sĩ khác cũng không phải mạnh nhất. Nhưng cô thông thạo điều khiển đội quân người máy chiến đấu. Nếu để cô chỉ huy đội quân người máy đánh nhau với Hứa Mộ Triều thậm chí cô có thể chiến thắng. Hơn nữa cô được Minh Hoàng ban cho họ “Minh” nên có được địa vị và ý nghĩa đặc biệt hơn so với những người máy khác.
Đêm nay, nhân vật số hai trong thế giới người máy – Minh Huy phát hiện tướng quân Minh tự nhốt mình trong nhà máy, còn đặt thêm mấy phòng tuyến bằng phòng xạ không cho phép bất kì ai kể cả cô đến gần.
Cô đang cảm thấy nhàm chán, cảnh vệ lại chuyển lời nói A Lệ muốn gặp cô.
Cô thích người máy nhưng cũng thích những người xinh đẹp. A Lệ là người xinh đẹp nhất cô từng gặp từ đầu cô đã quyết tâm cải tạo A Lệ thành cơ thể sống nửa máy xinh đẹp nhất, dung mạo xinh đẹp và thân thể của cậu nếu như kết hợp với kim loại thì không thể nghi ngờ gì chính là một tác phẩm hoàn mỹ nhất.
Khi cô vừa đến phòng cậu, vừa thoáng nhìn đã trông thấy bộ quân phục quen thuộc. Cô theo phản xạ hành lễ sau đó mới phát hiện người đó là Hứa Mộ Triều đang đứng cạnh cửa sổ mỉm cười với cô.
“Sao cô lại mặc quần áo của tướng quân?” Minh Huy hơi mất hứng. Trong lòng các người máy, tướng quân Minh là biểu tượng cao vời bất khả xâm phạm.
Ánh mắt Hứa Mộ Triều rất trong trẻo nhìn thẳng vào cô: “À, anh ấy cho tôi.” Minh Huy chỉ có thể im lặng, trang nghiêm đứng thẳng dù sao quần áo của tướng quân ngay cả cô cũng không thể đụng vào. Cô nhìn A Lệ đang đứng gần đó.
“Tiểu thư Minh.” Giọng nói của cậu bình thản và ôn hòa, “Đôi chân xài tốt lắm. Cám ơn cô!”
Minh Huy cao hứng tiến tới, đi vòng quanh cậu. Nhưng ngoài dự kiến của cô, A Lệ bỗng nhiên giơ tay giữ lấy cô.
Trong ấn tượng của cô, khi cô tiếp cận A Lệ thường hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên cậu chủ động chạm vào cô. Cô ngẩn ngơ. Trong ngọn đèn mờ ảo, khuôn mặt đẹp đẽ của thiếu niên ôn nhu và dịu dàng. Cậu kéo tay, ôm cô vào ngực. Tuy thân hình cậu gầy gò nhưng bả vai lại rất rộng, khi cô ở trong lòng cậu cảm thấy rất thoải mái.
Cô mở to hai mắt nhìn cậu: “Sao? Cậu định làm gì?”
Cậu cười cười, bàn tay ấm áp bỗng ôm lấy khuôn mặt cô. Động tác này có ý nghĩa gì? Cô không biết nhưng rất thích nó.
” Tiểu thư Minh, tôi có chuyện này muốn nhờ cô giúp.” Cậu thấp giọng nói, hơi thở gần như phả trên mặt cô. Đây là cảm giác rất lạ lùng, hơi thở của con người lại yếu ớt như vậy.
“Cậu muốn tôi giúp gì?” Cô ngạc nhiên nói, đồng thời cô cũng bắt chước động tác của cậu, hai tay đặt lên mặt cậu. Cậu hơi sửng sốt, ánh mắt dịu lại.
“Các anh em nhờ tôi nói với cô giúp bọn họ cải tạo có được không?” Cậu nói.
“Các anh em?” Cô không hiểu hỏi lại.
“Những người thú khác.” Cậu nói, “Bọn họ cảm thấy cô rất mạnh, là nữ người máy xinh đẹp nhất, mạnh mẽ nhất họ từng gặp. Họ hy vọng cô cải tạo họ. Được không?”
“Thật sao? Nhiều người như vậy phải được tướng quân Minh đồng ý…” Cô do dự.
Nhưng mà hành động của thiếu niên lại rất bất ngờ. Bỗng nhiên cậu cúi xuống khuôn mặt xinh đẹp kia, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng chạm vào trán cô: “Tôi đã đồng ý với họ rồi. Năn nỉ mà!”
Động tác của cậu vô cùng nhẹ nhàng, tự nhiên. Cô biết động tác này con người gọi là “hôn” chỉ xảy ra giữa hai người thân mật nhất với nhau. Nói như vậy A Lệ đang thân mật với cô ư?
Cô không khỏi cao hứng nghĩ A Lệ không hoàn toàn là con người nữa nhất định cậu sẽ không chạy trốn. Hứa Mộ Triều đã mặc quần áo của tướng quân Minh, có thể thấy tướng quân đã đối xử chân thành và cởi mở với cô ấy.
Huống hồ nơi này phòng thủ nghiêm ngặt, bọn họ không thể trốn thoát được.
Cô gật đầu: “Tôi đi hỏi tướng quân Minh đã… Cậu bảo họ đừng đi lung tung nếu không sẽ bị cảnh vệ ngộ sát.”
A Lệ gật đầu, bỗng nhiên buông lỏng cô ra. Điều này làm cho cô hơi hụt hẫng.
Vừa ngẩng đầu, cô đã trông thấy Hứa Mộ Triều lặng lẽ đứng bên cạnh, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên toàn thân cô ấy, khuôn mặt cô ấy quay lưng về phía mặt trời, biểu cảm không thể nhìn thấy được.
Mọi việc sau đó tiến triển hết sức thuận lợi. Các người thú như các vì sao vây quanh mặt trăng. Họ vây quanh Minh Huy, bảy tám cái miệng liên tục biểu đạt lòng biết ơn với cô. Phần lớn người máy đều trầm mặc ít nói, Minh Hoàng lại nghiêm khắc, cô chưa từng được nhiều người tâng bốc như vậy nên không khỏi vô cùng hưng phấn. Sau khi phái cảnh vệ đi xin chỉ thị của Minh Hoàng lần thứ hai vẫn không thấy hồi âm. Cô đánh bạo, đưa họ rời khỏi sở chỉ huy.
Xuống khỏi lầu một hơn mười cảnh vệ cản bọn họ lại. Thậm chí Minh Huy còn nói, các anh không thấy Hứa Mộ Triều mặc quần áo của tướng quân Minh sao? Cô đã là thành viên của chúng ta. Giờ tôi đưa họ đi cải tạo, các anh không cần ngăn trở.
Vì thế, phòng tuyến đầu tiên liền tan rã nhanh chóng mà không tốn chút công sức nào.
Trời đã tối hoàn toàn. Khi đến nhà máy cải tạo, Minh Huy tìm một dây chuyền sản xuất không còn sử dụng, cười với họ nói: “Trong các anh, ai tiến hành cải tạo đầu tiên đây?”
Hứa Mộ Triều liếc mắt nhìn A Lệ, A Lệ bỗng nhiên đi tới, bất ngờ ôm lấy Minh Huy: “Đừng nhúc nhích, trên mặt cô có vết bẩn.”
Minh Huy lập tức đứng yên, hưởng thụ vòng tay A Lệ.
A Lệ để cô đưa lưng về phía Hứa Mộ Triều, vẫn ôm cô trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô. Bỗng nhiên cậu buông tay, lui lại vài bước.
Minh Huy ngẩn người, cô vừa định mở miệng bỗng cảm giác được sau gáy hơi khác thường. Có một vật cứng rắn, sắc bén hơn cả kim loại đặt trên cổ cô. Cô là một chiến sĩ nên lập tức hiểu rõ sức mạnh đó đủ giết chết cô.
Cô nghe Hứa Mộ Triều hạ giọng nói: “Không cần kêu, bằng không tôi đâm thủng cổ cô.”
Nhóm Bán thú lập tức hành động, im lặng không một tiếng động đóng cửa nhà máy, tắt dây chuyền sản xuất đang vận hành, tránh việc người máy mới được sản xuất ra gây thêm phiền phức. Sau đó, bọn họ bao vây cô.
“Đưa bọn ta rời khỏi nơi này, trở lên mặt đất.” Giọng nói Hứa Mộ Triều lạnh như băng và trầm tĩnh, “Nếu không tôi giết cô.”
“Không.” Minh Huy lẳng lặng lắc đầu, “Tôi sẽ không vi phạm mệnh lệnh của tướng quân, cũng không sợ chết.” Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, khó hiểu nhìn A Lệ: “A Lệ… Cậu, các người nói dối tôi? Các người muốn chạy trốn?”
“Sao lại muốn chạy trốn chứ?” Ánh mắt cô có chút mờ mịt, “Minh Huy không nói dối các anh.”
Hứa Mộ Triều trầm mặc một chút: “Nếu cô không phối hợp, tôi chỉ có thể giết cô.”
Dường như cô căn bản không hề sợ hãi, nhìn A Lệ nhỏ giọng nói: “Chỉ cần các người dám trốn, tôi lập tức phát báo động, hang ngàn người máy lập tức chạy đến tiêu diệt các người.”
Nếu không đồng ý, chỉ có thể theo kế hoạch ban đầu tiêu diệt cô ta thôi.
Móng vuốt của Hứa Mộ Triều cắm vào chiếc cổ non mềm được mô phỏng theo chiếc cổ con người của Minh Huy, trong lòng bỗng nảy ra ý nghĩ kỳ quái. Minh Huy giống như Minh Hoàng hồn nhiên nhất cũng như tàn nhẫn nhất.
Phải giết!
Ánh mắt của cô trở nên lạnh lùng, móng vuốt chầm chậm rãi siết chặt.
“Chờ đã.” A Lệ bỗng nhiên mở miệng, cậu cầm một cái chùy sắt to đùng trong tay một người Bán Thú.
Hai tay cậu nâng chiếc chùy lớn, đến trước mặt cô: “Cô ta từng nói trong đầu có con chíp, chỉ có đánh nát con chíp, mới hoàn toàn tiêu diệt được cô ta.”
Minh Huy mở to hai mắt nhìn cậu trân trối: “Cậu muốn tiêu diệt tôi? Tôi có gì sai mà cậu muốn tiêu diệt tôi? Không phải cậu còn hôn tôi sao? Cậu không phải thích tôi cải tạo cậu sao? Sao cậu có thể tiêu diệt tôi? Sao A Lệ lại có thể tiêu diệt Minh Huy?” Cô không ngừng lặp lại những câu hỏi đó giống như chương trình cài đặt trong cơ thể bị lỗi, không ngừng lặp đi lặp lại, vẻ mặt mờ mịt và vô tội.
Sắc mặt A Lệ tái nhợt, giọng nói cậu rất nhỏ chứa đựng nỗi tuyệt vọng khác thường: “Tôi không thích bị cải tạo. Cô cũng không sai, là tôi đã lừa cô lợi dụng cô.
Dù sao tôi cũng không thể sống lâu, đã muốn giết thì để tôi giết đi. Nếu cô muốn hận, liền hận mình tôi thôi.”
@by txiuqw4