Nhận được hiệp ước đồng minh có con dấu của Nguyên soái do Quan Duy Lăng để lại, Hứa Mộ Triều và Mộ Đạt bắt đầu bí mật chuẩn bị dấy binh nổi loạn. Sau đó, Mộ Đạt lấy cớ cuộc chiến ở tiền tuyến gặp khó khăn, không thể thực hiện theo kế hoạch tác chiến đã được định trước, yêu cầu triệu tập hội nghị quân sự tác chiến tại quân đoàn. Mấy ngày sau, Đồ Lôi gửi thư trả lời, sẽ cùng tham mưu đến doanh trại chủ trì hội nghị.
Đồng thời, Quan Duy Lăng để lại hai thuộc hạ để bảo vệ A Lệ, bản thân lại mang theo hiệp ước đồng minh, suốt đêm chạy về đế đô.
Nguyên soái trẻ tuổi vừa nghe xong báo cáo bí mật của viện nghiên cứu quân sự bằng hệ thống truyền tin quang điện, nhanh chóng gặp mặt Quan Duy Lăng.
Nghe báo cáo xong, Nguyên soái trầm mặc không nói.
Tạ Mẫn Hồng đứng bên cạnh thấy bầu không khí không tốt, cười mà không cười khơi mào đề tài: “Bảo anh đi lấy DNA của cô ta,sao rồi?”
Quan Duy Lăng lấy từ trong túi ra một chiếc thủy tinh, bên trong là một sợi tóc dài mềm mại. Tạ Mẫn Hồng nhận lấy, cười nói: ” Khả năng chiến đấu của Hứa Mộ Triều rất mạnh mẽ, lấy được tóc của cô ta, không hề dễ phải không?”
Quan Duy Lăng không trả lời.
Tạ Mẫn Hồng tiếp tục trêu chọc: “Có phải dùng biện pháp tôi dạy anh không? Phụ nữ thôi mà, anh tạo được ấn tượng tốt, đừng nói một sợi tóc, cả người cũng theo anh về luôn.”
Khuôn mặt tuấn tú của Quan Duy Lăng hơi ngượng ngùng, ho khan hai tiếng.
Tạ Mẫn Hồng lại hỏi: “Nguyên soái, chúng ta thật sự đáp ứng yêu cầu của cô ta, thừa nhận nền độc lập của Thú tộc?”
“Cô ấy nói đúng.” Khuôn mặt trắng như tuyết của Cố Nguyên soái lộ ra vẻ nghiêm túc: “Di nguyện của cha tôi, là thống nhất đại lục, chứ không phải tiêu diệt sạch sẽ. Thú tộc là chủng tộc có quan hệ sâu xa nhất với loài người, nếu ngay cả bọn họ cũng không tâm phục khẩu phục tuân theo, làm sao có thể chinh phục những chủng tộc khác?”
Tạ Mẫn Hồng mang tóc của Hứa Mộ Triều đến viện khoa học sinh vật phân tích. Quan Duy Lăng lẽ ra phải lui ra nghỉ ngơi lại đứng trước mặt Nguyên soái, muốn nói lại thôi.
Nguyên soái nhíu mày nhìn anh ta.
“Nguyên soái, anh sẽ giết Hứa Mộ Triều sao?”
Ánh măt Cố Nguyên soái lạnh như băng: “Còn tùy vào giá trị của cô ta…. Chẳng lẽ anh đã động lòng với cô ta như lời Mẫn Hồng nói?”
Quan Duy Lăng lắc đầu: “Không, nhưng A Lệ, dường như đã yêu cô ấy. Tôi là anh trai, cũng không thể khuyên cậu ấy theo tôi trở về.”
Nhắc đến A Lệ, trên mặt Quan Duy Lăng thoáng hiện vẻ đau thương. Mà Cố Nguyên soái cũng nghĩ đến người thiếu niên trong trí nhớ, một thiếu niên xinh đẹp tràn ngập hy vọng, luôn tươi cười sáng lạn. Cho dù có là Cố Nguyên soái lạnh lùng vô tình nổi tiếng cả đại lục, cũng khó mà không đau xót trong lòng.
Trầm mặc hồi lâu, Nguyên soái khéo léo đổi đề tài: “Sự im ắng của zombie gần đây hơi lạ thường. Tư lệnh của zombie rốt cuộc có ý đồ gì, anh hãy cho đội quân phía Tây nhanh chóng đi thám thính.”
Lãnh địa zombie an tĩnh như vậy, quả thật có ẩn giấu âm mưu, nhưng không phải nhằm vào loài người.
Nhân vật có vị trí thứ hai trong quân đội zombie, tướng quân Lưu Phi gần đây vô cùng lo lắng bởi Thẩm tư lệnh đã ở lại pháo đài cổ hơn nửa tháng rồi.
Anh ta lo lắng không biết bọn người ngoài hành tinh kia có phát hiện sự biến hóa của Thẩm tư lệnh không, thậm chí còn xúc động muốn mang binh đi cứu viện. Thế nhưng lý trí đã ngăn anh ta lại. Số lượng zombie thức tỉnh mới chỉ có mấy trăm, tuy rằng số lượng tăng vừa nhanh vừa nhiều, nhưng Lưu Phi hiểu, thời cơ chưa tới.
Hôm sau, ở tầng ba của pháo đài, trong phòng đọc sách của hoàng tử thứ năm, bộ trưởng bộ quân sự Hudgens.
Hudgens ngước nhìn Thẩm Mặc Sơ: “Quân đội quả nhiên không thể thiếu nhà ngươi. Nghe nói tiền tuyến của loài người lại có xung đột, ngươi hãy trở về xem thử đi.”
“Vâng.”
Hudgens khoát tay áo, Thẩm Mặc Sơ đang cúi đầu định ra khỏi phòng, vừa đi tới cửa đã bị hắn ta gọi lại.
“Đúng rồi, nghe nói hôm trước có một cô gái loài người ngây thơ trong sáng đến doanh trại của anh.” Hudgens lộ ra vẻ mặt mong chờ, “Thế nào? Chơi vui không? Đưa tới cho ta đi?”
Hình ảnh khó coi nảy sinh ở phòng đọc sách mấy hôm trước, lại mạnh mẽ hiện ra trong đầu Thẩm Mặc Sơ. Mà lúc này đây, Hudgens lại biết đến sự tồn tại của Hứa Mộ Triều, còn muốn cùng cô làm những chuyện như vậy?
Trong lòng mơ hồ dâng lên lửa giận, nhưng Thẩm Mặc Sơ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn Hudgens: “Thành thật xin lỗi, chủ nhân, đã ăn mất rồi.”
Hudgens bực bội kêu la mất hứng, lúc này mới để anh rời đi.
Thẩm Mặc Sơ vừa bước ra khỏi pháo đài, binh lính và chiến xa vẫn canh giữ bên ngoài pháo đài liền chạy đến đón. Anh ngồi vào trong xe, thiết bị thông tin lập tức bật lên, giọng nói lo lắng mà vui sướng của Lưu Phi truyền đến: “Ngài không sao chứ? Thật tốt quá! Không, không có chiến sự….Xung đột tiền tuyến chỉ là tin giả, để bọn chúng nhanh chóng thả ngài đi.”
Thẩm Mặc Sơ tựa vào xe, nhìn ánh nắng mùa thu chói mắt, lẳng lặng hạ lệnh: “Tướng quân, lập tức phái người bí mật xâm nhập vào Thú tộc. Tôi muốn thông tin chính xác của Hứa Mộ Triều, tôi muốn cô ấy an toàn.”
Mỗi chủng tộc trên đại lục, đều đang chờ đợi.
Zombie chờ đợi ngày càng nhiều zombie được hồi sinh;
Loài người chờ đợi sự trung thành của Thú tộc;
Hứa Mộ Triều và Mộ Đạt đợi Đồ Lôi sập bẫy;
Mà Đồ Lôi lại đợi quân liên minh của Minh Hoằng đến.
Chiến tranh bắt đầu, hắn nghe theo đề nghị của Tiếu Khắc, nắm giữ đại quân bảo đảm an toàn cho vùng đồng bằng “Điều binh khiển tướng, phải nắm đại cục trong tay.”. Ngay từ thắng lợi đầu tiên, hắn đã rất tin tưởng kế hoạch tác chiến của Tiếu Khắc, hắn bắt đầu mong chờ, bản thân có thể siêu việt như cha mình, trở thành vị anh hùng thứ hai trong lịch sử Thú tộc.
Quân lính thất bại, vẫn không làm hắn mất đi lòng tin vào cuộc chiến này. Đồng thời, Tiếu Khắc lại ở cạnh góp lời, rằng thất bại nhỏ chỉ là do Chỉ huy Mộ Đạt không đủ năng lực, tình thế vẫn đang có lợi cho bên ta.
Tạm thời Đồ Lôi cũng không dao động lòng tin, hơn nữa, hắn còn có một nhân tố vô cùng quan trọng — hắn chờ đợi sự tham chiến của Minh Hoằng.
Sự tình tiến triển hơi lệch khỏi dự tính —— sau một tháng kể từ ngày phát động chiến tranh, hắn mới nhận được tin tức từ đảo Tây Vu —— Trong hình ảnh được gửi đến, Minh Hoằng đã đánh mất hình tượng oai phong như cây ngọc đón gió lúc trước —— hắn bị đứt một tay, một chân. Hắn bị trọng thương.
“Tôi bị Zombie mai phục.” Minh Hoằng vẫn nói cười bình thản, “Thống lĩnh Đồ Lôi, xin hãy ra trận trước, tôi điều dưỡng thân thể xong sẽ lập tức mang quân tiến về phía Đông.”
Điều này làm Đồ Lôi rất căm tức, tuy rằng hắn nghi ngờ mục đích của Minh Hoằng là bảo tồn thực lực, nhưng lại không còn cách nào khác, chỉ có thể ra lệnh cho quân lính tiếp tục chiến đấu, vừa đánh vừa đợi Minh Hoằng đến.
Dường như để trấn an tâm tình của đồng minh, Minh Hoằng nhanh chóng phái một nhóm gồm năm mươi người máy đến cho Đồ Lôi sai phái.
Sự có mặt của bọn họ đã làm Đồ Lôi an tâm hơn nhiều. Bởi năm mươi người máy kia đều là tinh anh trong đám người máy, mỗi người thậm chí có thể tay không đánh bại một con thú lớn. Nói cách khác, có sự bảo vệ của bọn họ, Đồ Lôi tin rằng dù gặp phải hiểm cảnh gì cũng có thể bình yên vượt qua. Hắn bí mật sắp xếp những người máy này thành cận vệ của mình, mà bọn người máy này cũng biểu hiện sự trung thành và phục tùng hiếm thấy.
Khi hắn nhận được lời mời dự họp hội nghị quân sự của Mộ Đạt, hắn vui vẻ tham dự —— hắn thậm chí còn muốn ở trước hội nghị, tuyên bố tin tức liên minh cùng người máy, củng cố lòng tin của quân đội, để Mộ Đạt không cần phải nhắc lại mấy thứ ma quỷ như “Không thể tiếp tục tiến hành theo kế hoạch ” nữa.
Một đêm trước khi xuất phát đến doanh trại của Mộ Đạt, một vị khách bất ngờ, đã làm thay đổi suy nghĩ của Đồ Lôi, cũng làm thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.
Đêm đó, Đồ Lôi đang ngồi trong doanh trại cùng đám thú cái, say sưa chè chén với Tiếu Khắc. Hai ả người máy có đôi mắt đỏ đậm cũng theo hầu bên cạnh.
Điểm này càng làm Đồ Lôi có ấn tượng tốt với Minh Hoằng ——những người máy nữ hắn tạo ra, từ dáng người, tướng mạo, đều làm hắn yêu thích không thôi, toàn bộ đều được chế tạo với tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ, chân thật đến lạ lùng. Bọn họ đều có tính cách cực kì dịu dàng phục tùng, khi ở dưới thân hắn, các nàng thậm chí còn có phản ứng kịch liệt vô cùng chân thật, làm dục vọng chinh phục của hắn được thỏa mãn.
Đồ Lôi hứng thú nhìn chằm chằm những người máy nữ kia, nghĩ đến việc sau khi chiến thắng loài người rầm rộ,cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp đến lạ lùng.
Lúc này, lại có một binh sĩ thân tín, biểu tình kì dị tiến vào thông báo.
“Thống lĩnh, có một gã thú binh muốn xin gặp ngài.”
Đồ Lôi nhíu mày: “Ngu xuẩn! Chẳng lẽ một tên lính cấp thấp muốn gặp Thống lĩnh ta đây là có thể gặp sao? Cút xéo!”
Binh sĩ thân tín do dự một chút nói: “Chỉ là…hắn nói, nếu ngài biết Hứa Mộ Triều đang ẩn thân ngay trong quân đội, chắc hẳn ngài sẽ muốn gặp hắn.”
Đồ Lôi lập tức đứng phắt dậy, Tiếu Khắc bên cạnh cũng lộ vẻ nghi hoặc.
“Sao lại như vậy?” Giọng nói Đồ Lôi hơi run rẩy vì phẫn nộ và khiếp sợ, hắn nhìn về phía Tiếu Khắc, “Cô ta còn chưa chết? Lần trước hỏi Minh Hoằng, không phải hắn đã nói, chuyện của Hứa Mộ Triều, không nhọc Thống lĩnh ta quan tâm sao?”
Ngày bảy tháng mười một, ngày tổ chức hội nghị quân sự Thú tộc.
Sau nhiều ngày mờ mịt, bầu trời cuối cùng cũng phủ một màu xanh trong trẻo, rực rỡ bức người.
Hứa Mộ Triều mặc quân phục màu đen, mái tóc dài được cột lên, đè thấp chiếc mũ lính, chỉ lộ ra dáng người thanh tú hào hùng. Bên ngoài quân phục, lại phủ thêm một lớp áo choàng, che khuất tướng mạo. Nhìn sơ qua, giống như một thú binh trẻ tuổi dáng người nhỏ gầy.
A Lệ đứng sau cô, mấy lần muốn mở miệng, lại nuốt những lời định nói xuống. Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Có nắm chắc không?”
Kể từ sau chuyện Quan Duy Lăng khẳng định A Lệ sẵn sàng hi sinh vì cô, hai người vẫn bình thường không ngại ngùng lúng túng. Hứa Mộ Triều cảm thấy, dường như A Lệ xem sự tồn tại của cô như một loại thần tượng để dựa dẫm.
Kì thật, không cần A Lệ hỏi, cô cũng hơi khẩn trương. Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với một cục diện lớn như vậy. Hành động hôm nay, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của cả Thú tộc thậm chí là cả đại lục.
Nhưng cô phải can đảm.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên kế hoạch hành động —— đội trưởng của mười đại đội, Mộ Đạt đã bí mật liên lạc được năm người đồng ý trở thành đồng minh, hai người tỏ vẻ trung lập, còn lại ba người lại vẫn theo phe Đồ Lôi.
Tại đại doanh nơi tổ chức hội nghị, có mấy chục tinh anh mai phục, chỉ đợi hiệu lệnh, lập tức sẽ khống chế cục diện. Sao đó Hứa Mộ Triều ra mặt, vạch trần âm mưu của bọn người máy, khiển trách trận chiến vô nghĩa này và sự vô năng của Đồ Lôi, tiện thể giam lỏng Đồ Lôi, ủng hộ Mộ Đạt trở thành Thống lĩnh mới.
Nhiều năm qua, các đại đội đều vì những thành quả của cha Đồ Lôi cùng với tính trung thành trời sinh, chưa bao giờ có ý định tạo phản. Lần này đột nhiên phản loạn, Đồ Lôi sẽ không thể ngờ được. Trừ phi có người tiết lộ.
Nghĩ đến đây, Hứa Mộ Triều cười với A Lệ: “Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, yên tâm đi.”
“Mộ Đạt có đáng tin không?”
Hứa Mộ Triều liếc cậu một cái, cười nhẹ, lẳng lặng nói: “A Lệ, tôi nói rồi, cậu còn chưa hiểu hết về tôi. Từ năm đầu tiên tôi trở thành Đội trưởng, đã bắt đầu chọn lựa những người trung thành tuyệt đối với tôi, thâm nhập vào các đại đội có thế lực mạnh mẽ khác.”
A Lệ kinh ngạc nhìn cô.
“Cho đến tối hôm qua, binh sĩ thân tín bên Mô Đạt đã bí mật báo cáo với tôi, tất cả mọi chuyện đều bình thường.”
@by txiuqw4