Trong không trung mờ tối, khói thuốc súng cuồn cuộn. Những máy bay chiến đấu xanh xám chi chít, ùn ùn kéo đến trên bầu trời của thành phố. Xe bọc sắt tốc độ cao có trang bị hỏa tiễn và đại bác lazer, nổ vang tiến cống vào trận địa. Phía sau xe bọc thép, là người thú và loài người có trang bị vũ trang hạng nặng.
Cách đó mấy kilomet, mấy vạn người máy đang thủ thành, cầm vũ khí trong tay sẵn sàng đón địch. Chúng phòng vệ bằng hỏa tiễn tốc độ cao, nhằm chống lại những trận tập kích từ trên không.
“Cánh quân G2, không kích B7, tọa độ C122!”
“Binh đoàn 7, tăng thêm hỏa lực, tiến lên lên phía trước một km!”
“Đoàn truyền tin, đại bác laser chuẩn bị mở cuộc tấn công đầu tiên, phạm vi năm trăm kilomet vuông!”
“Đại Vũ, mang bộ binh xung phong đoạt thành!”
Trái ngược với tình hình chiến tranh thảm thiết trong ốm nhòm phóng đại, là giọng nói phát ra từ hệ thống thông tin chỉ huy. Giọng nói kia vui tươi trong trở, ra lệnh lại rõ ràng lưu loát. Trong tiếng nổ vang của lửa đạn, giống như đang vang vọng từ phòng chỉ huy ở phía sau chiến địa.
Hai giờ sau.
Hứa Mộ Triều tháo ống nghe điện thoại xuống, rời khỏi kính viễn vọng, nằm giang tay giang chân ra ghế theo hình chữ đại *.
(*hình chữ đại 大 )
Phù….Mệt mỏi quá.
Cũng may, thành quả không tồi.
Khóe miệng của cô chậm rãi cong lên. Hứa Mộ Triều không còn là một sĩ quan vừa mới nghe thấy nơi đâu có trận chiến ác liệt đã bắt đầu điên cuồng, cũng không còn là một người chỉ huy nhiệt tình háo thắng. Cô không phải là một thiên tài quân sự, nhưng hiện nay những chiến dịch mà cô chỉ huy luôn luôn thắng thì nhiều, bại thì ít.
“Tư lệnh! Tư lệnh Tiết và thiếu tá Quan tới rồi.” Giọng nói của cảnh vệ từ ngoài cửa truyền tới từ hệ thống thông tin.
“Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra. Phía sau của vị tư lệnh trung niên cường tráng, chính là bóng dáng tuấn lãng của Quan Duy Lăng. Hai người nhìn thấy Hứa Mộ Triều, đều mỉm cười gật đầu.
Ba người ngồi xuống. Tiết Tư lệnh tán dương nhìn Hứa Mộ Triều: “Gần đây cô toàn đánh thắng những trận lớn. Còn thắng nữa, chắc tôi và mấy vị tư lệnh khác đều phải chịu thua mất thôi.”
“Làm ơn đừng, Tiết Tư lệnh!” Hứa Mộ Triều không đồng ý nhìn ông,”Nếu không có ngài, Thôi Tư lệnh và các vị tư lệnh khác suốt nửa năm qua tận tình chỉ dẫn, chỉ sợ tôi vừa nghe tới đánh chính diện thôi cũng cảm thấy đau đầu rồi!”
“Ha ha ha!” Tiết Tư lệnh rất vui vẻ, “Người trẻ tuổi ít có ai vừa chăm chỉ, khiêm tốn, lại vừa có tài năng trời phú như cô!”
Hứa Mộ Triều thở dài: “Chúng ta đã cố gắng đến vậy, nhưng cũng miễn cưỡng lắm mới có thể ngang tài ngang sức với kẻ địch.” Thậm chí, nói ngang tài ngang sức còn hơi miễn cưỡng. Đối với liên quân giữa quân đội zombie và bọn người máy, liên quân của Thú tộc và loài người luôn luôn ở thế yếu hơn. Mà sau khi vua zombie trở lại chức vị, với năng lực chỉ huy biến hóa tài tình, càng khiến liên quân chịu không ít đau khổ. Nếu Hứa Mộ Triều không trở thành tư lệnh, sống chết chống đỡ, và liên quân zombie người máy cũng phối hợp không quá ăn ý, số lượng thương vong có lẽ còn lớn hơn nữa.
Sắc mặt của Tiết Tư lệnh cũng hơi khó coi: “Lại còn cái bọn khốn nạn ở đế đô nữa, mỗi lần cung cấp lương thực đều rất chậm chạp, lề mà lề mề.”
“Bởi bọn họ không muốn chúng ta thắng, lại sợ chúng ta bại.” Hứa Mộ Triều cười cười, rót trà cho hai người. Nếu quân đội đánh thắng trận lớn, đội quân vẫn luôn trung thành với Cố Triệt, chắc chắn sẽ đạt được uy vọng và có tiếng nói càng cao.
Quan Duy Lăng từ nãy đến giờ vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng: “Mộ Triều, hôm qua khi tôi rời khỏi đế đô, ngón tay của Nguyên soái, hình như đã có cảm giác.”
Bàn tay cầm ấm trà của Hứa Mộ Triều hơi khựng lại một chút.
“Ngày mai tôi sẽ trở về đế đô. Đã nửa năm cô không trở về rồi, theo tôi trở về xem thử đi.” Quan Duy Lăng dịu dàng nói, “Không chừng lần này cô trở về, Nguyên soái sẽ tỉnh lại.”
“Được!” Cô ngước mắt nhìn Quan Duy Lăng, ánh mắt trong suốt dịu dàng hơn cả gió mát mang ý cười.
Đêm đến.
Đã là thời tiết giữa hè, Hứa Mộ Triều mặc áo ba lỗ quần đùi, dựa vào ghế mây trong tiểu viện,mái tóc ướt sũng xõa ra trên vai.
Khi Quan Duy Lăng đi vào tiểu viện, thì nhìn hình ảnh như vầy —— một cô gái nửa ngủ nửa tỉnh, thân hình mảnh mai trơn bóng, dưới ánh trăng u ám lại tỏa ra ánh sáng nhàh nhạt.
“Hôm nay có chuyện gì mà Tiết Tư lệnh vẫn chưa nói?” Hứa Mộ Triều mở mắt ra, nhìn thấy người tới.
Quan Duy Lăng dừng lại, đứng cách cô khoảng một thước.
“Chúng tôi nhận được tin tức, có người sẽ gây bất lợi cho cô.”
“Ồ?” Cô lại càng hưng thú. “Như thế nào?”
Quan Duy Lăng lắc đầu: “Người đưa tin tức còn chưa nói xong đã bị bắn chết. Cô phải cẩn thận gấp bội mới được.”
“Người muốn hại tôi đang ở trong quân đội?” Hứa Mộ Triều phản ứng rất nhanh, “Muốn tôi quay về đế đô là để tránh nạn sao?”
“Không. Quay về đế đô là vì Nguyên soái.” Quan Duy Lăng tiến lên từng bước, trước mặt lại giống như có một bức tường vô hình, khiến anh dừng lại ở một khoảng cách an toàn, “Cô rời khỏi đế đô đã nửa năm, vì sao không quay về thắm anh ấy?”
“Tình hình chiến đấu kịch liệt, thân bất do kỷ**.” cô chậm rãi nói.
(**thân bất do kỷ: việc không do bản thân quyết định )
“Mộ Triều…” Quan Duy Lăng dường như đấu tranh tư tưởng trong chốc lát, mới nói: “Đêm đó đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi đại loại cũng đoán được một tí. Tôi nghĩ Nguyên soái sẽ không trách cô.”
Cô mỉm cười gật đầu: “Tôi biết, đêm đó tôi đã biết. Tôi chỉ là….”
Tôi chỉ là….muốn dùng phương thức của chính mình để yêu anh ấy.
Nửa năm qua rồi mà anh vẫn chưa tỉnh. Tôi sợ khi trở về đế đô, sẽ rơi lệ. Mà khi ở nơi này, sự nhớ nhung và quyết tâm báo thù, sẽ càng khiến tôi thêm vững mạnh. Ở nơi này, ít nhất tôi còn có thể giành lấy thành trì vì anh. Trong khi ở đế đô, thì tôi không làm được gì.
Quan Duy Lăng đưa tay kéo vành nón của mình: “Bảy giờ sáng ngày mai, tôi tới đón cô, đến sân bay số 15, ngồi máy bay của tôi để trở về.”
“Được.” Cô cười nhìn anh, “Tôi bây giờ tốt xấu gì tôi cũng là Tư lệnh, khi nào mới cho tôi một cái máy bay riêng xứng tầm đây?”
Quan Duy Lăng cũng cười, bỗng nhiên trong lòng nảy ra một ý: “Ý kiến trả lời còn cần thời gian, cô có thể…dùng máy bay riêng của Nguyên soái.”
“Ừm.” Từ khóe mắt đến đuôi lông mày của cô đều toát lên sự dịu dàng, “Nếu anh ấy cứ bất tỉnh, tôi sẽ sử dụng máy bay của anh ấy, “như nguyên soái đích thân xuất hiện”nha!”
Cũng vào đêm đó, ở Bộ chỉ huy của liên quân người máy và Zombie.
Gió mùa hạ ấm áp thổi qua, nhưng cũng không cách làm dòng máu lạnh lẽo của zombie ấm áp hơn. Doanh trại được đặt giữa núi non thâm sâu tối tăm mà im lặng, trên ngọn núi hiểm trở nhất, một bóng người cao to lẳng lặng đứng sừng sững.
Mặt mày thâm đen, vô cùng yên lặng.
Đối với Thẩm Mặc Sơ, những ngày này trôi qua hệt như cảnh trong mơ. Trái tim lại khôi phục sự lạnh băng như suốt trăm năm qua, một mệnh lệnh tùy tiện của Hudgens cũng như ma chú khiến anh cam tâm tình nguyện đầu rơi máu chảy.
Lại một lần nữa trầm mê trong máu và lửa, đạt được ham muốn vật chất và tinh thần thì ra lại thỏa mãn đến thế.
Chỉ là khi nhìn bóng đêm bao trùm cả ngọn núi, anh luôn cảm thấy hơi khổ sở. Anh biết mình nếu càng chìm sâu vào sẽ không thể không chế, lại không thể quên đi. Anh vẫn còn nhớ rất rõ, cô gái với tấm lưng đầy thương tích, trải qua một đêm điên cuồng vừa gắng kiềm chế khao khát trào dâng. Cũng trên đỉnh núi vắng vẻ này, anh hôn cô, hương vị thật ngọt ngào tươi mát.
Bây giờ, không chỉ nụ hôn của cô đã thuộc về anh, ngay cả thân thể, lần đầu tiên quý giá nhất của một cô gái, cũng đều bị chính anh đoạt được. Chỉ là vì sao ở trong lòng anh, ngoài cảm giác thành tựu và thỏa mãn quen thuộc trước kia vẫn còn đọng lại chút đau đớn khó hiểu?
Không thể giết Cố Triệt khiến anh vô cùng buồn bực. Chỉ là mọi chuyện vào đêm đó, càng khiến anh buồn phiền hơn.
Vì sao?
Khoảng thời gian thức tỉnh, nay lại khiến anh cảm thấy vừa mất phương hướng vừa như một trò hề. Chỉ có tận lực giết chóc, mới khiến tất cả mạch máu trong anh căng lên hưng phấn. Nếu thích cô ta, lần sau chỉ cần đoạt về là xong.
Chỉ là vì sao, ở nơi nào đó trong lòng, luôn cảm thấy có chút không cam tâm? Trống rỗng giống như màn đêm mênh mông vô bờ này?
Mặt trời ló dạng từ phương Đông, ánh mặt trời từ đường chân trời dần dần lan toản bốn phía. Ánh sáng tinh khiết bao phủ lên vùng đất phì nhiêu. Đây là lãnh địa của loài người, là nơi mà Zombie đã nhòm ngó như hổ rình mồi gần trăm năm nay.
Một vùng đất vô cùng đẹp!
Còn có, người con gái tốt đẹp kia đang ở nơi nào đó trên vùng đất này. Nơi mà cô vô cùng trân trọng…
Vua Zombie chậm rãi đứng lên, cuối cùng anh cũng tìm được nguyên nhân khiến mình buồn phiền.
Đêm đó, trong bàn tay này chỉ kém một giây nữa cô đã chết. Mà người cô nhìn trước khi chết, lại không phải là anh.
Làm sao có thể? Hứa Mộ Triều, tại sao em có thể không yêu tôi? Cả đời tôi sắp chìm sâu vào bóng tối, mà em, đã từng là tia sáng duy nhất, sao em có thể không thuộc về tôi?
“Đang nghĩ gì vậy?” Một giọng nói trong trẻo, đột ngột vang lên bên cạnh.
Vua Zombie đã sớm nhận ra hơi thở của hắn, lúc này lại thản nhiên nhìn qua: “Không liên quan đến anh.”
Tướng quân áo xanh lắc đầu bật cười: “Nếu Hudgens thấy bộ dạng này của anh, chắc chắn hắn sẽ hoài nghi anh đã khôi phục tính người.” Minh Hoằng cẩn thận đánh giá gương mặt u ám của vua Zombie, “Vậy anh có khôi phục tính người không thế?”
“Tôi trung thành với Hudgens.”
Minh Hoằng ngồi xuống bên hòn đá bên cạnh anh: “Thật ra, Hudgens cũng chỉ là thứ bỏ đi.”
“Tôi biết, nhưng tôi vẫn trung thành với ngài ấy.”
“…..A, anh thật thú vị.” Minh Hoằng nhìn mặt trời mọc, đôi mắt đột nhiên trầm xuống,” Cố Triệt giờ đã thành phế nhân, dựa vào binh lực của chúng ta, nếu phối hợp thích đáng sẽ nhanh chóng đánh tới đế đô. Chỉ là tên ngốc Hudgens kia dựa vào chúng ta để hưởng địa bàn, vậy mà việc đầu tiên khi chiếm thành chính là tìm người đẹp. Có hắn liên lụy, đến ngày nào chúng ta mới có thể khiến loài người diệt tộc đây?”
Vua zombie im lặng không nói.
“Không nói chuyện này nữa…..Vừa rồi, anh đang nghĩ tới Hứa Mộ Triều sao?” Minh Hoằng cười tao nhã.
Vua Zombie ngước mắt nhìn hắn, từ chối cho ý kiến
Minh Hoằng bật cười: “Thật vậy sao? Ngay cả tính người còn không có, vậy mà muốn một người phụ nữ. Chẳng lẽ cô ấy thật sự là vợ anh sao? Tôi biết ngay, ngày đó anh cướp cô ấy từ trên tay tôi, quả nhiên có điều kì quặc.”
“Cô ấy thề sống chết bảo hộ Cố Triệt.” Giọng nói của vua zombie lạnh lẽo vô tình, “Lần sau gặp lại, tôi sẽ giết cô ấy.”
Minh Hoằng lại giả như không nghe thấy lời anh nói, đôi mắt trong suốt đánh giá thần sắc trên mặt anh, đột nhiên hỏi: “Anh yêu cô ấy sao? Tôi lấy thân phận đồng minh của chủ nhân anh, mạo muội hỏi vấn đề này.”
Vua Zombie im lặng một lát rồi trả lời: “Tôi nghĩ tôi yêu cô ấy.”
Minh Hoằng nghe vậy, cũng im lặng.
Một lát sau, Minh Hoằng mới nói: “Yêu là cảm giác gì? Một Zombie cũng biết yêu, tôi lại không biết.”
Vua Zombie lẳng lặng nhìn những đám mây đang trôi trên không, chậm rãi nói:”Đã từng, yêu là hy vọng ấm áp, hiện tại, yêu là đau đến tận xương tủy.”
“Hy vọng ấm áp? Đau đến tận xương tủy?” Minh Hoằng không hiểu nổi nhìn anh, ” Đường đường là một vua Zombie có thể nói ra những lời như vậy, đây thật sự là cảm giác mà Hứa Mộ Triều gây ra cho anh sao?”
“….Phải.”
Minh Hoằng đứng lên, dường như nhớ tới điều gì, ánh mắt cũng trở nên vô cùng sáng ngời: “Cô gái kia khiến tôi cảm thấy rất thú vị, chỉ là cô ấy không chịu ngoan ngoãn nghe lời. Tôi rất muốn khống chế cô ấy, nhưng cô ấy đều có thể trốn thoát.”
Vua zombie ngẩng đầu: “Anh không xứng với cô ấy.”
Mắt Minh Hoằng trầm xuống: “Phải không? Tôi đã thỏa thuận với chính phủ loài người, lấy mười thành trì đổi một mình cô ấy. Trong tương lai, tôi chắc chắn sẽ có được cô ấy.”
“Cô ấy là của tôi.” Vua Zombie chậm rãi nói.
Minh Hoằng lắc đầu: “Không, cô ấy đã sớm là của tôi, người đầu tiên mà cô ấy nguyện trung thành chính là tôi.”
Vua Zombie không giận mà lại bật cười: “Lời cô ấy nói mà anh cũng tin?”
Minh Hoằng im lặng một lúc, nở nụ cười: “Cô ấy thật là.”
Sau đó hắn chỉ nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Chỉ là một người máy như tôi, mỗi câu nói với cô ấy đều hoàn toàn nghiêm túc.”
@by txiuqw4