Cố Khanh tựa vào trước tàu con thoi, thảnh thơi hút thuốc.
Tình huống năm 2012 phức tạp hơn so với dự tính, ô nhiễm nặng nề không hề thua kém một trăm năm sau. Tàu của anh vừa rơi xuống đã gặp phải một cơn bão mặt trời*, vỡ tan tành.
(*Bão mặt trời: Bề mặt mặt trời phóng ra những dòng điện mang điện từ.)
Chuyện này hơi phiền toái, ở thời đại này anh cũng có thể tạo ra một con tàu xuyên thời gian khác. Cũng may trên người còn năng lượng tinh thể, về phần động cơ coi như không thành vấn đề. Rắc rối là tìm đâu ra nguyên vật liệu.
Chỉ là……..
Cố Khanh ngẩng đầu nhìn bóng đêm trong khu rừng rậm tối đen như mực, từ tọa độ cho thấy đây là vùng ngoại thành Bắc Kinh, đúng vào lúc Bắc bán cầu cực lạnh, hoàn toàn không giống với một thành phố lớn phồn vinh.
Trước tiên phải đi tìm một chỗ qua đêm, ăn uống cái đã. Anh dập thuốc, đưa mắt nhìn xung quanh, dường như phía sườn Đông có chút động tĩnh. Anh lấy súng lục ra nắm chắc trong tay, yên lặng dùng thân tàu đã bị hỏng làm lá chắn phòng ngự.
“Lạ thật, rõ ràng nhìn thấy ánh sáng mà.” Một giọng nói trong trẻo từ xa vọng lại. Cố Khanh nhíu mày, nhớ tới lời mẹ từng nói. “Trước khi đại dịch Zombie bùng nổ, thế giời rất hòa bình, mẹ sống đến hơn hai mươi tuổi cũng chưa thấy ai là người xấu!” vì thế, anh thu súng lại, thản nhiên chờ đợi.
Một bóng người thấp bé, linh hoạt xuất hiện trong khu rừng. Bắt đầu dùng đèn pin chiếu lung tung tìm kiếm xung quanh. Vừa nhìn đã biết thủ pháp không hề chuyên nghiệp, nếu không đã có thể phát hiện ra anh từ khoảng cách rất xa rồi.
Mãi đến khi cách Cố Khanh tầm hai mươi mét, ánh sáng đó mới chợt dừng lại.
Bởi vì cô nhìn thấy Cố Khanh, còn có cả xác vật thể hình tròn đầy tro bụi phía sau anh.
Bạch An An liếm liếm đôi môi khô nứt, lại xoa xoa gương mạnh lạnh đến khô nứt của bản thân.
Cho dù đêm đông u ám vẫn không ảnh hưởng tới tầm nhìn, cô nhìn thấy người đàn ông như ảo mộng kia rất rõ ràng.
Anh mặc một bộ quần áo liền thân màu bạc, thoạt nhìn trông rất hiện đại, công nghệ cao. Bên tay phải anh cầm một chiếc nón an toàn trong suốt viền bạc. Dưới mái tóc ngắn màu đen, khuôn mặt kia quả thực rất…..Chậc chậc, anh tuấn hơn những người đàn ông cô từng gặp qua rất nhiều.
Thời gian, địa điểm, nhân vật rõ nét như thế, trong lòng Bạch An An đã nghĩ ra một đáp án vô cùng sinh động. Nương theo ánh đèn pin, cô nuốt nước bọt, mãi mới thốt lên lời. “Anh là người ngoài hành tinh hả?”
“….” Cố Khanh nhìn cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng vì lạnh trước mắt, đôi mắt đặc biệt sáng vì khẩn trương và hưng phấn, những cô gái năm 2012 đều mơ mộng như vậy sao? Anh còn nhớ những ghi chép ghê tởm về người Cận tinh, lại nhớ tới hình thái nguyên thủy của đám thú bay không gian Sulfur, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu – anh có điểm nào trông giống người ngoài hành tinh hả?
Nhưng………..Rơi vào vùng rừng núi hoang dã mà có thể gặp được con người, thật tốt.
Anh gật đầu: “Đúng, tôi là người từ hành tinh khác tới Địa cầu. Thề làm nô lệ của tôi, tôi sẽ để lại tính mạng cho cô, bằng không tôi sẽ…….”
Trong nháy mắt anh tiến sát về phía cô, đôi tay lạnh lẽo nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh. “Giết cô.”
Trong tiếng thét kinh hoàng chói tai của cô, Cố Khanh chú ý tới sự đụng chạm ấm áp mềm mại khiến anh thấy vô cùng thoài mái. Không ngờ một cô gái còn non nớt như vậy mà lại có làn da tuyệt vời đến thế.
Nhưng ngoài dự kiến của anh, cô đảo tròn hai mắt, chậm rãi hỏi: “Xâm lược địa cầu? Một mình sao?”
Anh khẽ cười, đúng là thú vị.
“Vậy cô có thề không?” Anh cúi đầu nhìn cô. Đầu cô bé rất nhỏ, cùng lắm chỉ cao tới 1m62, mặc áo chẽn màu đen, váy ngắn đi bốt, trên cổ quàng một chiếc khăn lớn màu đỏ làm nổi bật gương mặt tròn nhỏ nhắn, còn phần duyên dáng, đáng yêu.
Gương mặt anh sát như vậy, đôi mắt thâm sâu như đầm nước, còn có cả ý cười nguy hiểm. Bạch An An khẽ thở dài, người anh tuấn vô song hình như còn biết cả võ công, một là đầu óc có vấn đề, hai, anh ta đúng là người ngoài hành tinh.
Còn nữa, khẩu súng lục trên hông anh ta không ngừng chĩa ra, có thể thấy……trực giác của cô không sai.
“Tôi thề…..” Cô cảm thấy mình thật xui xẻo, lớp đi du lịch tới nhà nông ở ngoại thành vui chơi, nếu cô không tự ý chạy tới chỗ này, đã không có chuyện gì xảy ra.
“Cố Khanh.” Anh mỉm cười nhìn cô.
“Bạch An An, nguyện trung thành với Cố Khanh.”
Trước khi gặp được người ngoài hành tinh Cố Khanh, cuộc sống của Bạch An An đã rất ảm đạm.
Nhưng sau khi “nhặt” được anh về nhà, cuộc sống của cô càng ảm đạm hơn nữa.
Trước lúc tốt nghiệp vào tháng 7 năm 2012 một năm, cô đã vượt năm ải, chém sáu tướng để tìm một công việc có đãi ngộ rất tốt. Nhưng tới gần tết âm lịch, đối phương lại liên lạc tới xin lỗi cô, hủy bỏ offer. Cô thông qua sư huynh, thám thính nhiều nơi mới biết, chỗ của cô đã bị một bạn gái con ông cháu cha trong công ty thế chỗ.
Không có chuyện gì đau đớn hơn chuyện này! Ở công ty nước ngoài mà còn gặp phải loại chuyện khó hiểu này! Mà mấy cái offer trước, hoặc bị cô từ chối hoặc không ở Bắc Kinh, cứ như vậy, cô đã nằm trong diện nguy cơ thất nghiệp.
Lại còn nhặt được một người ngoài hành tinh? Hơn nữa còn bị hắn bóp cổ bắt thề trung thành? Còn phải thần thần bí bí mang theo hắn đi suốt đêm về Bắc Kinh? Cô có thể báo cảnh sát không?
“Đừng có nghĩ tới việc báo cảnh sát hay quân đội.” Lúc đó, Cố Khanh đang tựa vào chiếc ghế sofa trong phòng khách, trang phục du hành vũ trụ trông vô cùng chói mắt. “Tôi không hy vọng sẽ có thương vong xảy ra.”
Thương…….vong?
Bạch An An cảm thấy đau đầu. Nhưng mà……
Ngày thứ ba, Bạch An An bị Cố Khanh đã thay áo sơ mi, quần jeans bình thường ôm trong lòng, nhìn hắn mỉm cười xin lỗi cảnh sát khu vực mà khóc không ra nước mắt.
“Thành thật xin lỗi.” Anh ấu yếm vuốt ve mái tóc dài của Bạch An An. “Cô ấy có chứng hoang tưởng, cứ luôn rằng tôi là người ngoài hành tinh. Cục cưng đáng thương.”
Cảnh sát khu vực nhìn Bạch An An đỏ mặt không nói gì, giống như khả năng ngôn ngữ của cô cũng có vấn đề thì nhíu mày. “Có bệnh thì đưa tới bệnh viện khám đi, đừng có gọi 110 lung tung, gọi lung tung là phạm pháp, biết chưa?”
“Ừm, anh nói đúng.” Cố Khanh khẳng khái kết luận. “nên về sau cô ấy có phát bệnh, mong cảnh sát các anh bỏ qua.”
Bạch An An cứng người – Tay hắn chỉ mới đặt trên eo cô mà cô đã không nói thêm được câu nào, người ngoài hành tinh cũng biết điểm huyệt câm sao?
Người ngoài hành tình này quả thật rất âm hiểm! Rõ ràng khi cô vụng trộm gọi điện báo cảnh sát sáng sớm nay, anh ta còn đang ngủ trong phòng khách. Vậy mà khi cô mở cửa phòng ngủ đi ra, anh ta lại khẽ lắc đầu cười như đã hiểu rõ mọi chuyện?
Anh ta còn ngồi chờ cảnh sát tới, chuông cửa mới reo lần thứ nhất đã dễ dàng chế ngự cô, còn khiến cô mất hết danh dự trước mặt cảnh sát? Về sau có muốn đầu thú cũng không có cửa. Huhuhu.
“Lại đây, chúng ta nói chuyện một lát.” Cảnh sát đi rồi, Cô Khánh không hề tức giận lại còn nói rất nhẹ nhàng.
Bạch An An run rẩy ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, anh thì ngồi trên ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống. Vừa nhìn đã biết địch mạnh ta yếu, không có làm gì nổi rồi. “Hôm kia cô cũng thấy phi thuyền của tôi gặp sự cố.” Cố Khanh thở dài, trong mắt thoáng qua vẻ đau buồn. “Không phải tôi tới xâm lược Địa cầu. Tôi là huyết mạch cuối cùng của vương thất tộc tôi. Tôi đang thực hiện Bước nhảy không gian, lại bị lực hấp dẫn của Địa cầu hút vào.”
“Tôi muốn tạo ra một chiếc tàu không gian khác, như vậy tôi mới có thể rời khỏi đây. “Anh dùng ánh mắt chân thành nhìn cô. “Cô có thể giúp tôi chứ?”
Bạch An An chần chừ. Lời anh ta nói có phải sự thật không? Nhìn vẻ mặt anh ta chân thành như vậy, hơn nữa, đúng là anh ta……. rất có phong cách của hoàng tử!
“Để báo đáp.” Anh mỉm cười, “Tôi có thể tiết lộ cho cô biết trước, sáu tháng sau sẽ có đại nạn bùng nổ ở Địa cầu. Cô có thể sớm chuẩn bị.” Đại khái, là có thể giúp cô sống lâu hơn một chút.
Sáu tháng sau? Tháng bảy? Lúc cô vừa tốt nghiệp?
“Đại nạn gì?” Cô nửa tin nửa ngờ, tuy tất cả mọi người đều nói năm 2012 là năm tận thế, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán. Bây giờ ngay cả người ngoài hành tinh cũng nói như vậy……
Anh nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, anh tươi cười rạng rỡ. “Đến lúc đó nói tiếp.”
“Nhưng hoàng tử ngoài hành tinh!” Cô không tin có đại nạn gì hết, chỉ đau khổ nói. “Tôi là người không có tiền, cũng không có tài năng gì, bây giờ còn đang thất nghiệp, đúng là người vô dụng. Anh không muốn đổi nô lệ khác sao?”
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, lắc đầu. “Không cần lo lắng. Người càng mờ nhạt càng tốt, tôi càng dễ làm việc.”
Sau hôm đó, cuộc sống của Bạch An An người vô cùng mờ nhạt càng thêm hỗn loạn.
Trốn học, đó là việc tất nhiên. Mỗi khi người ngoài hành tinh Cố Khanh có nhu cầu là lại gọi cô chạy tới, cũng may học kỳ năm thứ tư cũng không có nhiều tiết học, chỉ tiếc là không thể tham gia những hoạt động ngoại khóa muôn hình muôn vẻ với lớp…………cũng tốt, mọi người vui vẻ tiến về phía trước, chỉ có cô là bị người ngoài hành tinh tóm cổ.
Tìm việc? Đừng có nghĩ tới! Lần đầu tiên cô ăn mặc chỉnh chu lén chạy tới một công ty nhỏ phòng vấn xin việc, rõ ràng đã ngồi trong phòng còn bị Cố Khanh túm cổ áo lôi về.
“Bây giờ cô không thất nghiệp.” Anh thản nhiên nói. “Tôi là ông chủ của cô.”
“Nhưng anh không trả lương cho tôi!” Cô hùng hồn nói.
“Bộp—–“ Mấy xấp tiền giấy màu đỏ mới tinh được ném xuống trước mặt cô, anh khoanh tay từ trên cao nhìn xuống cô. “Đủ chưa?”
Người ngoài hành tinh sao lại có nhân dân tệ? Cô nheo mắt, tiền giả sao? Nhưng……sờ vào cảm giác rất chân thật.
“Kiếm được.” Anh khinh bỉ. “Kiếm từ thị trường chứng khoán chỗ các cô.”
Cô nhớ mấy ngày trước đã tới ngân hàng mở tài khoản chứng khoán cho anh ta, còn bị anh lấy đi hai ngàn tệ tiền tiết kiệm cuối cùng………..vậy mà, đã biến thành nhiều như vậy?
Người ngoài hành tinh là cao thủ đầu tư cổ phiếu?
Mà khi Cố Khanh nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ trong mắt cô, tự nhiên lại cảm thấy vui sướng.
Nghĩ lại, anh cười thầm trong lòng. Cố nhị công tử mười lăm tuổi đã gây sóng gió trong Sở giao dịch tài chính Đế đô lại suy đồi tới phải đi kiếm tiền bằng cổ phiếu, lại còn đắc chí vì sự ngưỡng mộ của một cô bé lạc hậu trăm năm trước.
“Vậy nên sau này, cứ yên tâm mà làm việc cho tôi.” Anh kéo cổ áo cô, nhìn cô như con thỏ nhỏ đỏ bừng mặt giãy dụa trong tay mình, tức giận mà không dám làm gì.
Mỗi ngày ở cạnh một con thỏ tức giận đến thiếu điều xù lông, hình như cũng không tồi.
Nhưng số tiền anh ta đưa cho cũng bằng số tiền lương một sinh viên mới tốt nghiệp ra trường kiếm được trong một năm. Bạn học Bạch An An gần đây sống rất thê thảm, không nhịn được lên mạng mua một đống quần áo mới. Cũng thuận tay mua cho tên người ngoài hành tinh khốn kiếp mấy bộ. Mua xong thì thấy rất nhẹ nhõm, nhìn trai đẹp ngoài hành tinh cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Nếu 2012 là năm tận thế, vậy có làm công cho người ngoài hành tinh cũng không có vấn đề gì.
Cố Khanh làm việc rất có kế hoạch. Nửa tháng sau, anh ta kiếm đủ tiền từ thị trường chứng khoán liền đưa cho Bạch An An một bản kê khai chi tiết. “Làm cho thỏa đáng.”
Bạch An An cầm lấy đọc.
“Một, một kho hàng.” À, cái này đơn giản.
“Hai, 20kg đồng thau, 100kg antimony**.”
(**Nguyên tố hóa học, ký hiệu Sb.)
“Ba, ba cái bánh xe có tác dụng thay đổi tốc độ, hai máy tăng, nén áp suất loại nhỏ.”
……………”
Bạch An An cầm tờ giấy chết lặng: “Anh nghĩ đây là những thứ mà một nữ sinh đại học bình thường có thể làm ra sao?” Mấy thứ quái quỷ này, cô biết mua ở đâu? Ít ra bây giờ cô cũng hoàn toàn tin tưởng anh ta là người ngoài hành tinh rồi. Người bình thương có điên tới mức nào cũng không thể điên một cách chuyên nghiệp như vậy được.
Cố Khanh ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Khi còn ở trong thời đại chiến tranh, Cố thiếu gia chưa bao giờ phải ra tay làm những chuyện vặt vãng này, nên đương nhiên không biết Bạch An An gặp bao nhiêu khó khăn. Anh thản nhiên nói theo tác phong quân nhân. “Đó là vấn đề cô phải tự giải quyết.” Sau đó, tiếp tục bình thản dùng laptop của cô lên mạng.
Nếu không phải cô thấy anh ta đáng thương, lưu lạc một mình trên Địa cầu, và sợ hãi võ công của anh ta. Bạch An An đã muốn lật bàn, bỏ của chạy lấy người rồi!
Nhưng tục ngữ nói đúng, có áp lực mới có động lực. Mười ngày sau, nữ sinh đại học bình thường nhìn một đống đồ lộn xộn trong kho hàng. Chỉ còn thiếu mấy món kim loại nặng hiếm có, còn lại gần như đã đủ.
Cô miễn cưỡng dẫn Cố Khanh đến xem kho hàng mới thuê. Sau khi Cố Khanh anh tuấn oai phong như cây ngọc đón gió bước vào, chỉ nhàn nhạt quét mắt một vòng đã thống kê xong.
Vốn Cố Khanh còn đang bất mãn việc cô không hoàn thành trong mười ngày, lúc này mới nhận ra hình như cô bé này đang chờ mình khích lệ. Nhìn vẻ mặt cô chắc đã nếm không ít khổ sở. Mấy ngày nay ở nhà thường nghe thấy cô gọi điện thoại lấy lòng người khác, nào là đồng hương, sư huynh, còn có tổng gì đó. Có nhiều lúc cô còn quăng điện thoại chửi mẹ kiếp.
Được rồi.
Cố Khanh tươi cười: “Làm không tệ.”
“Ừm.” Cô vuốt ve động cơ hơi nước đen như mực, mặc dù món đồ cổ này vẫn khiến cô cảm thấy xa lạ, “Có thể tạo ra một cỗ máy thời gian, cũng coi như không uổng cuộc đời này.”
Cố Khanh nghe vậy chỉ cười, sau đó liền lấy chìa khóa kho hàng từ chỗ cô, còn cấm cô tham gia hay nhìn trộm quá trình chế tạo, nếu không sau này anh sẽ mặc kệ sự sống chết của cô.
Bạch An An tức giận đi về nhà.
Sau đó…….mở máy tính lên, xem video clip.
Cô đâu có ngốc như vậy, đã cài sẵn chiếc camera vào trong kho hàng. Cô còn ngụy trang ở nơi bẩn thỉu, dơ dáy. Dựa vào cá tính sạch sẽ một ngày thay một bộ quần áo của Cố Khanh, nhất định sẽ không phát hiện ra.
Quả nhiên, cô ôm cốc cà phê nóng ngồi trước máy tính, có cảm giác rất thành công nhìn Cố Khanh mang một cái ghế đến, vùi đầu vào đống linh kiện chăm chỉ làm việc.
Cô mở to mắt, hết sức chăm chú học lỏm cách chế tạo cỗ máy thời gian!
Trong kho hàng rất sáng, cô đặc biệt nhờ một đồng hương ở thôn Trung Quan mua loại máy quay tốt nhất, hiệu quả không tồi. Hình ảnh rõ ràng, có một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi làm việc nghiêm túc.
Anh mặc một chiếc áo đen bỏ trong quần dài thoải mái màu nâu do Bạch An An đưa cho. Màu đen tôn lên dáng người cao lớn của anh, dưới ánh đèn, phác họa một bức tranh tĩnh vật động lòng người.
Đôi mày dài hơi nhíu lại, vô cùng yên tĩnh và nghiêm túc dưới ánh đèn. Đôi mắt sâu thẳm chuyên chú, trầm tĩnh không hợp với tuổi hai mươi. Thì ra, anh trầm ổn hơn những người đàn ông Bạch An An từng gặp rất nhiều.
Hoàng tử người ngoài hành tinh lưu lạc đầy cô độc….
Bạch An An cảm thấy, hoàng tử này rất khác, hoàn toàn khác với Cố Khanh ngày thường luôn cười âm hiểm xấu xa, hất hàm sai khiến.
Vẻ mặt yên tĩnh của anh ta, thật sự rất giống hoàng tử.
Một hoàng tử khiến người ta thương tiếc.
Bạch An chợt phát hiện mặt mình nóng bừng.
Mà khi cô lơ đễnh nhìn xuống góc phải dưới máy tính, cô mới nhận ra mình đã theo dõi anh ta hơn mười phút đồng hồ.
Bạch An An! Mày có biết sắc đẹp là thứ làm mê muội tâm trí không! Lai lịch anh ta bất minh như vậy, anh ta còn bóc lột mày, ức hiếp mày, bắt mày thề làm nô lệ cho anh ta, cho dù anh ta có đẹp trai, có thể kiếm tiền tạo ra cỗ máy thời gian và có phong cách hoàng tử thì sao!
“Người ngoài hành tinh vô lại!” Cô tức giận mắng vào máy tính.
Bỗng nhiên!
Cố Khanh đứng lên, đi từng bước một tới!
Không phải, là trùng hợp, nhất định là trùng hợp!
Cô đổ mồ hôi lạnh ôm lấy chút may mắn cuối cùng, nhìn gương mặt tuấn tú của anh tiến sát vào màn hình, gần như chiếm hết màn hình máy tính 14 inch.
Sau đó, cô nhìn thấy đôi mắt dài nhỏ xinh đẹp thoáng hiện ý cười nguy hiểm. Sống mũi cao ngất, hai gò má anh tuấn, những đường cong cường tráng bên dưới.
“Bạch, An, An.”
Cô thấy môi anh mấp máy, thản nhiên nói ra cái tên này.
“Bộp.” Cô bỗng gập mạnh laptop, đứng bật dậy.
“Tôi đi mua nốt mấy món kim loại còn thiếu!” Cô đã quên mất Cố Khanh ở đầu bên kia hoàn toàn không nghe được tiếng cô nói chuyện, sau khi hoảng loạn rống lên một câu tay chân luống cuống ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
Xong rồi, xong rồi! Lòng thầm ai oán. Bị người ngoài hành tinh phát hiện mình theo dõi hắn chế tạo cỗ máy thời gian! Chuyện cơ mật như vậy, anh ta sẽ không đối phó với cô chứ? Vẫn là nên mau đi mua nốt những thứ còn lại, xoa dịu sự tức giận của anh ta.
Mà Cố Khanh đứng bên kia màn hình, nghe tiếng ai đó hoảng loạn chạy “rầm rầm” xuống cầu thang qua chiếc đồng hồ đeo tay, lắc đầu mỉm cười.
Cô ấy họ Bạch, thật đúng là một tiểu bạch.
@by txiuqw4