Là người có thực lực mạnh nhất trong đám mạo hiểm giả, Thần Ân liếc mắt có thể nhìn ra thực lực Ốc Ân trên chỉ sợ hắn là một gã Linh sư cao cấp, mà đám hộ vệ kia thực lực đại thể cũng đều là cấp bậc Linh sĩ cao cấp.
- Rống!
Chính vào lúc này, một tiếng thú rống tràn ngập khí thế truyền từ phía núi non cách Trấn Cự Tháp xa xa, khiến tất cả mạo hiểm giả ở đây đều biến đổi sắc mặt.
- Bên trong Ô Thác sơn mạch này nhất định đã có chuyện xảy ra, bằng không những Phong Lang kia không có chuyện chạy từ trên núi xuống đả thương người.
Đây là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, tên là Y Đức, nhìn qua dáng vẻ tương đối sắc bén, là một mạo hiểm giả đi một mình, thực lực cũng không kém, là cao cấp Linh sĩ.
Trong đám người truyền đến âm thanh nghị luận, phía bắc của Trấn Cự Tháp là sơn mạch Ô Thác, bên trong có không ít Linh thú, là địa phương bên trong vương quốc Áo Lan Đa có nhiều mạo hiểm giả đi vào nhất.
Chỉ là nói như vậy, nhưng Linh thú thông thường cũng không dễ dàng gặp được ở trong đó, cho dù mạo hiểm giả ở trấn Khoa Đa cũng rất ít khi gặp được Linh thú, càng không cần phải nói bên trong vương quốc Áo Lan Đa, một khi xuất hiện Linh thú, lập tức sẽ bị thành trì gần nhất phái người tiêu diệt.
Linh thú cũng cực kỳ thông minh, tự nhiên sẽ không đến thế giới nhân loại để chịu chết, ví dụ như loại Linh thú liên tiếp chạy từ trên núi xuống dưới tập kích dân cư trong trấn là chuyện tình từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện.
- Ta kiến nghị mọi người cùng nhau lên núi thăm dò một chút, nhìn xem trong núi có điều gì cổ quái.
Y Đức kia tiếp tục nói lớn.
- Hừ, lên núi? Không phải đi chịu chết sao?
Trong đám mạo hiểm giả có người hừ lạnh một tiếng.
Lúc trước tiếng thú rống đã khiến đại đa số mạo hiểm giả sợ hãi, những mạo hiểm giả này bình thường nếu ở phạm vi bên ngoài đánh chết một ít Linh thú đê giai còn được. Nếu như thực sự tùy tiện tiến nhập vào trong rừng núi, gặp phải Linh thú lợi hại nào đó, sợ rằng ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào?
Ngay cả dưới chân núi đã xuất hiện Phong Lang nhị giai, lấy thực lực của đám mạo hiểm giả này, chỉ cần lên núi gặp phải một đầu Linh thú tam giai lợi hại một chút, chỉ sợ sẽ bị toàn quân bị diệt, mạo hiểm giả đều là một đám tinh khôn, không một ai ngu ngốc cả.
Đám mạo hiểm giả nghị luận với nhau, không một ai hưởng ứng với đề nghị của Y Đức, mà các hảo hán của Trấn Cự Tháp đều lộ vẻ u sầu, trong lòng bọn họ đều mong muốn tìm được chân tướng tận cùng.
Hai ngày trước Linh thú xuất hiện trong Trấn Cự Tháp chỉ là một ít Linh thú nhất giai, hoặc là Linh thú nhị giai đơn độc, đến hiện giờ thoáng cái xuất hiện tám đầu Phong Lang nhị giai, sợ rằng nếu tiếp tục, Linh thú cao giai sẽ đến với số lượng nhiều hơn nữa.
Tuy rằng Trấn Cự Tháp đã phái người tới cầu cứu thành chủ thành Lam Ngõa thế nhưng triệu tập nhân thủ cũng mất nhiều thời gian, hơn nữa thành chủ Lam Ngõa thành cũng không có khả năng phái người tới Ô Thác sơn mạch tiêu diệt Linh thú, chỉ có thể an bài một ít mạo hiểm giả làm nhiệm vụ tại công hội Linh Sư.
Chờ đám mạo hiểm giả đi Ô Thác sơn mạch tiêu diệt Linh thú xong, chỉ sợ Trấn Cự Tháp của bọn họ cũng đã không còn tồn tại nữa.
- Hừ, các ngươi là một đám nhát gan, không ai đi một mình ta đi!
Y Đức kia nhìn thấy không ai hưởng ứng chính mình, trên mặt không khỏi lộ một tia khinh thường, lập tức một mình bay qua hàng rào, ẩn vào trong Ô Thác sơn mạch đen kịt.
- Tiểu tử này thật có dũng khí.
Ba Đốn cười cười.
- Đại sư Kiệt Sâm, Lôi Nặc bá bá, Ba Đốn thúc thúc, ta vào nghỉ ngơi trước.
Yên Cơ cơm nước xong liền quay sang mấy người Kiệt Sâm cười cười, đứng dậy đi vào trong trướng bồng.
Mà đám người Kiệt Sâm cơm nước xong cũng thu thập một chút, sau đó đi về trướng bồng của chính mình, tuy rằng Trấn Cự Tháp xuất hiện Linh thú liên tiếp khiến đáy lòng Kiệt Sâm có chút hiếu kỳ, nhưng hắn không có buồn chán như Y Đức, xông vào trong Ô Thác sơn mạch để tìm nguyên nhân.
Đêm đen dần dần phủ xuống.
Những mạo hiểm giả khác cũng dần an tĩnh, phân biệt tìm một chỗ nghỉ ngơi trên luyện võ trường, mấy cỗ thi thể của Phong Lang đều bị mạo hiểm giả xử lý không còn một mảnh, mà những mạo hiểm giả bị thương cũng được đưa vào trong trấn tiếp nhận trị liệu.
Kiệt Sâm nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, bên ngoài trướng bồng, mấy hộ vệ ngồi bốn phía trướng bồng hoặc sáng hoặc tối, cảnh giác đề phòng mọi lúc.
Xa xa, trong bóng đêm bao phủ sơn mạch, thường xuyên truyền đến tiếng gầm rú của Linh thú, trừ lần đó ra, vắng vẻ dị thường, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh của đống lửa truyền đến ba động tí tách.
- Rống!
Một tiếng rống giận rung trời đột nhiên xuất hiện cách Trấn Cự Tháp không xa, tiếng rống cực lớn nhanh chóng lan truyền khắp Trấn Cự Tháp, tất cả đều giật mình tỉnh giấc.
Kiệt Sâm mạnh mẽ xoay người đứng dậy, nhanh chóng giật màn che trướng bồng đi ra ngoài.
Toàn bộ luyện võ trường đều rối loạn, không ít mạo hiểm giả tỉnh giấc, vẻ mặt kinh khủng nhìn về phía sơn mạch.
- Không có khả năng, thế nào trong một đêm lại có hai đợt Linh thú tấn công?
Đông đảo hảo hán sau khi tỉnh lại ở luyện võ trường, sắc mặt lo lắng hỏi nhau.
Từ khi Trấn Cự Tháp bị Linh thú tập kích, không còn chuyện tình một tối bị hai đợt tập kích nữa, càng lúc càng nhiều lần bị Linh thú tập kích, điều này khiến đám hảo hán chuẩn bị tinh thần tử thủ gia hương không khỏi sinh ra một tia khiếp ý trong lòng.
Lúc này đám người Ba Đốn và Yên Cơ cũng đi tới bên cạnh Kiệt Sâm, mà hộ vệ lại tỉnh lại đầu tiên, đám người Ốc Ân không dám cởi áo giáp ra ngủ, tất cả đều rút trường kiếm bao quanh Kiệt Sâm và Yên Cơ bên trong.
- Ốc Ân, bảo vệ đại sư và tiểu thư cho tốt.
Ngay cả Ba Đốn cũng lộ một tia ngưng trọng trên mặt, hắn có thể ngheđược vài thứ từ âm thanh gào thét của Linh thú.
- Dường như là Cụ Phong Xỉ hổ tứ giai.
Cuối cùng đột nhiên lão Lôi Nặc nói.
Chính vào lúc này, đột nhiên một đạo bóng đen chạy từ bên ngoài trấn vào.
- Ai!
Đám mạo hiểm giả bên trong luyện võ trường khẩn trương, đều rút binh khí ra cầm trong tay.
Một người toàn thân là máu me xuất hiện từ trong bóng tối, hiển nhiên chính là Y Đức lúc trước một mình tiến nhập vào Ô Thác sơn mạch, lúc này cánh tay phải của hắn đã biến mất, máu chảy không ngừng.
- Chuyện gì xảy ra, Y Đức?
Trong đám mạo hiểm giả có người quát lên.
- Mọi người chạy mau!
Y Đức tràn đầy vẻ kinh khủng trên mặt, liều lĩnh vọt về phía trước, trong miệng phát ra một tiếng gào to.
- Vèo!
Một đạo bóng đen chợt vọt từ ngoài trấn vào, một lần nhảy cự ly xa hơn mười thước, trực tiếp đi tới phía sau Y Đức, hé cái miệng to như chậu máu ra cắn vào eo Y Đức.
- Răng rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền vào trong tai mọi người, bóng đen kia ngoạm đứt nửa người Y Đức, sau đó trực tiếp nuốt nửa phía dưới vào trong bụng.
@by txiuqw4