Uy Tư vương quốc với tư cách là đệ nhất cường quốc Tây Bắc, tại tất cả phương diện đều trên Áo Lan Đa vương quốc một bậc, huống chi lần này người dẫn đội Linh Dược Sư đại hội của Uy Tư vương quốc là đệ nhất Linh Dược Sư Tây Bắc lục giai cấp thấp Linh Dược tôn sư Tây Nhĩ Đốn Đại Sư, mà hộ vệ dẫn đội là cao thủ thất giai trung cấp danh xưng Hoàng Linh Sư Nặc Duy Tư Cơ.
Cho dù là tất cả mọi người của đoàn đại biểu Áo Lan Đa vương quốc xuất động, chỉ sợ cũng căn bản không cách nào tạo thành tổn thương cho đối phương.
Kiệt Sâm không thèm để ý chút nào cười:
- Lỗ Đạo Phu đại sư, ngươi yên tâm, chuyện này là chuyện riêng của ta, do ta tự mình tới xử lý, cũng không có nghĩa là động thái của Áo Lan Đa vương quốc đối với Uy Tư vương quốc.
Lỗ Đạo Phu sắc mặt hơi biến đổi, giờ phút này trong lòng của hắn là vừa giận vừa tức vừa vội, lời này của Kiệt Sâm chính là biểu thị cho thái độ của hắn, nếu Lỗ Đạo Phu thật sự thờ ơ, mà để cho Kiệt Sâm một người xuất đầu thì cho dù trong lòng Kiệt Sâm không có bất mãn, nhưng quan hệ hắn cùng Kiệt Sâm và thái độ của Kiệt Sâm với Áo Lan Đa vương quốc vô cùng tốt chỉ e sau này sẽ vì thế mà cải biến.
- Dám can đảm làm tổn thương người của ta, ta sẽ khiến cho hắn phải hối hận vì đã sinh ra trên cái thế giới này.
Kiệt Sâm nói bằng giọng chém đinh chặt sắt, trong giọng nói mang theo sự kiên định không thể nào thay đổi.
Kiếp trước Kiệt Sâm thân là cô nhi, bên người căn bản không có một người thân, chỉ có những thủ hạ của hắn trung thành và tận tâm đi theo, đối với họ Kiệt Sâm không cảm thấy là gánh nặng gì.
Nhưng mà ở kiếp này, sau khi sống lại Kiệt Sâm tuy rằng có được gia tộc, nhưng đối với Thác Đức gia tộc, lòng trung thành của hắn cũng không mạnh, vì vậy đối với người bên cạnh, Kiệt Sâm đối đãi với họ như những người thủ hạ ở kiếp trước vĩnh viễn không buông bỏ, trung thành và tận tâm vô cùng quý trọng.
Hắn tuyệt không dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào xúc phạm tới người bên cạnh mình dù chỉ một chút.
- Điện hạ, điện hạ.
Kiệt Sâm cười lạnh một tiếng, ánh mắt đã rơi vào trên người La Bá Tỳ:
- La Bá Tỳ đại sư, lần này Uy Tư vương quốc đi theo đoàn đại biểu đến đây có rất nhiều vương tử sao?
La Bá Tỳ do dự một chút, lên tiếng nói:
- Ngoại trừ Bát vương tử Tư Lí Lan Tạp tham gia Linh Dược Sư đại hội thì vương tử cùng theo tới chỉ có Tam vương tử Mạt Lạp Khắc Uy Tư vương quốc mà thôi.
- Mạt Lạp Khắc, Mạt Lạp Khắc, hắc hắc!
Kiệt Sâm cười lạnh một tiếng, ngưng mắt nhìn phương xa, ánh mắt như là trực tiếp đã vượt qua khoảng cách không gian rơi xuống phủ đệ của Uy Tư vương quốc.
Kiệt Sâm cười lớn, ngay cả chào hỏi những người bên cạnh cũng không làm, thân hình trực tiếp nhoáng lên một cái ra khỏi trang viên hướng về phía xa đi tới.
Mà Vi Ân cũng không nhìn một ai, hai tròng mắt của hắn lập lòe tinh quang theo sát phía sau Kiệt Sâm.
Phản ứng của Kiệt Sâm để cho hắn có chút vui mừng, đối với hai người thị nữ của Kiệt Sâm, hắn đều coi như muội muội mà đối đãi. Những ngày này ở cùng với Khắc Lôi Nhã trong lòng Vi Ân càng có chút yêu thích thiếu nữ hay xấu hổ không có chút tâm cơ này.
Bởi vậy trước đó hắn nhìn thấy Khắc Lôi Nhã bị hôn mê, trong lòng cũng đã quyết định, mặc kệ đối phương là ai, mặc kệ thái độ của Kiệt Sâm là cái gì, hắn cũng muốn thay Khắc Lôi Nhã tìm về một cái công đạo.
Nếu là Kiệt Sâm bởi vì đối phương thế lớn mà không đi tìm đối phương gây phiền toái, Vi Ân tuy rằng đã quyết định đi theo Kiệt Sâm, nhưng mà trong lòng khó tránh khỏi một tia khó chịu, nhưng mà phản ứng của Kiệt Sâm hôm nay để cho hắn cảm nhận được vô cùng kích động.
Nhìn bóng lưng Kiệt Sâm rất nhanh, Lỗ Đạo Phu cùng Đế Lâm lập tức biến sắc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra một tia do dự.
Rốt cục, Lỗ Đạo Phu cắn răng, lên tiếng nói:
- Đế Lâm, chạy nhanh triệu tập nhân thủ, chúng ta cùng đi.
Đế Lâm nhẹ gật đầu, muốn rời đi, lại nghe Lỗ Đạo Phu nói:
- Được rồi Đế Lâm, ngươi cùng ta mau chóng đuổi theo, nếu là Kiệt Sâm có cái gì không hay xảy ra thì không tốt. Ngả Lệ Ti, ngươi tụ tập tất cả mọi người đuổi theo sau.
Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh Lỗ Đạo Phu cùng Đế Lâm đồng dạng cũng rất nhanh biến mất ở trong trang viên chỉ để lại hai người La Bá Tỳ cùng Tạp Khoa Lý hai mặt nhìn nhau.
Nếu như Kiệt Sâm một người tiến đến có thể tính toán là chuyện cá nhân, nhưng mà Lỗ Đạo Phu cùng Đế Lâm cùng nhau tiến đến, đã đem sự tình thăng lên đến giữa quốc gia.
- Tạp Khoa Lý, ngươi lập tức theo sau họ, ta lập tức trở về đem chuyện này bẩm báo Tra Lý bệ hạ.
La Bá Tỳ suy nghĩ một lát, cũng ngưng trọng lên tiếng:
- Nhớ rõ, nếu như có thể thì tận lực đừng làm cho Kiệt Sâm xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
Tạp Khoa Lý kinh ngạc mắt nhìn La Bá Tỳ, bất quá hắn không nói thêm gì, thân ảnh nhoáng lên cũng đuổi theo.
Giờ phút này, đúng là sau giờ ngọ, mặt trời nghiêng nghiêng về phía tây có hương vị sắp tới lúc hoàng hôn.
Phủ đệ của đoàn đại biểu của Uy Tư vương quốc ngụ tại vương thành Tạp Mai, kéo dài ra đường phố phồn hoa. Nơi cửa ra vào có hai hộ vệ ánh mắt sáng ngời, nhất cử nhất động đều toát ra khí thế cường hãn nhìn người trên đường đi tới đi lui.
Trên thực tế, trong lòng những hộ vệ này đều coi chuyến đi Linh Dược Sư đại hội lần này là lần du ngoạn xuất ngoại khó mà có được, những lần tổ chức trước chẳng phải cũng thế sao?
Nhưng mà nguyên bản Bát vương tử Tư Lí Lan Tạp điện hạ hạ lời thề muốn đoạt chức quán quân cuối cùng chỉ về thứ hai khiến hào khí bên trong phủ đệ Uy Tư vương quốc lập tức thay đổi.
Những hộ vệ này nguyên bản vô cùng lười nhác cũng phải phấn chấn lại tinh thần, tuy rằng bọn họ cũng đều biết, căn bản không có khả năng có người dám can đảm mạo phạm phủ đệ Uy Tư vương quốc, nhưng mà sợ hãi vị đại nhân nào đó tâm tình không tốt thấy mình sẽ thóa mạ một trận, vì thế họ vẫn phải nghiêm khắc chấp hành nhiệm vụ thủ vệ.
Trên đường phố, người đi qua đi lại đều có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén đến từ hai gã hộ vệ này, khí thế cường đại của họ khiến cho trái tim đám người đó đập thình thịch, trong lòng không khỏi vì sự cường đại của Uy Tư vương quốc mà sinh ra một tia sợ hãi.
Đúng lúc này, trên một góc đường đột nhiên xuất hiện thân ảnh của hai người, hai người này từ vừa xuất hiện, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào phủ đệ của Uy Tư vương quốc.
Nhưng mà chính là ánh mắt thong dong này khiến cho hai gã hộ vệ có kinh nghiệm phong phú nổi lên một tia báo động, ở bên trong, cảm giác của bọn hắn, hai người trước mặt này như là hai ngọn núi lửa sắp phun trào, trên người họ tản ra một loại khí thế khiến cho người ta rung động.
Hai gã hộ vệ lập tức nhìn nhau, từ điệu bộ này của đối phương để cho bọn họ cảm nhận được một chút khí thế hung mãnh.
@by txiuqw4