Nếu như Khắc Lôi Nhã là thị thiếp của Kiệt Sâm thì không thể nói điều gì. Đích xác, Kiệt Sâm hôm nay mới chỉ có mười tám tuổi, còn trẻ đa tình, phát hiện có người đả thương nữ nhân mình yêu thích, trong lòng phẫn nộ, đại phát lôi đình là điều không thể tránh khỏi. Cơ thịt trên mặt Mạt Lạp Khắc trở nên run rẩy, nếu là sớm biết như thế, hắn còn dám đánh Khắc Lôi Nhã một cái tát sao? Chính là vì Kiệt Sâm cướp đi quán quân Linh Dược Sư đại hội khiến cho tràng diện tại nơi này làm cho vương quốc mất hết mặt mũi, cái giá phải trả này quả thực quá lớn.
- Còn không nhanh hướng Kiệt Sâm xin lỗi.
Ánh mắt Tây Nhĩ Đốn phẫn nộ nói.
Nếu không phải do Mạt Lạp Khắc này thì làm sao tràng diện hôm nay lại xảy ra, nhưng là bất kể thế nào, Mạt Lạp Khắc cũng là Tam vương tử điện hạ của Uy Tư vương quốc hắn, vô luận làm sai cái gì, hắn đều nhất định phải ra mặt bảo vệ.
- Tây Nhĩ Đốn Đại Sư!
Mạt Lạp Khắc cầu khẩn, thần sắc đáng thương nhìn Tây Nhĩ Đốn Đại Sư.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn chợt nghĩ tới nếu để cho hắn - một vương tử cao quý của Uy Tư vương quốc trước mặt mọi người nhận lỗi, quả thực so với giết hắn còn hơn, hắn khó thể nào tiếp nhận được.
- Quỳ xuống.
Tây Nhĩ Đốn mở to hai mắt nhìn nhìn phía hắn, trong miệng phẫn nộ lên tiếng, một cổ khí thế cường đại lập tức từ trên người hắn bộc phát ra, áp về phía Mạt Lạp Khắc.
Mạt Lạp Khắc thật không biết tốt xấu là gì, cũng không nhìn một chút xem bây giờ là cái tình huống gì.
Phốc oành!!!
Phía dưới áp lực cực lớn như thế, Mạt Lạp Khắc rốt cuộc không chịu nổi, hai đầu gối hắn quỳ xuống trước nền đất đá xanh trên mặt đất. Trong ánh mắt không còn có vẻ không sợ hãi như trước đó nữa.
- Kiệt Sâm, ta sai rồi!
Mạt Lạp Khắc tự nhận thân phận của mình vô cùng cao quý, hắn cúi đầu nhận sai, nhưng từ trong hai tròng mắt của hắn bùng lên một ngọn hỏa diễm ngút trời.
Thân là Tam vương tử điện hạ đệ nhất cường quốc Tây Bắc trước kia hắn làm sao từng nếm chịu qua ủy khuất như vậy, nhưng là trong lòng của hắn nhưng cũng không dám đối với Kiệt Sâm sinh ra chút oán hận, Mạt Lạp Khắc cũng không phải là đồ ngốc, trong lòng của hắn tỏ tường biết rõ, một kẻ bát giai Đế Linh Sư đến tột cùng tồn tại cường đại cỡ nào. Đừng nói là hắn, cho dù là phụ vương của mình ở chỗ này, cũng là không thể làm gì.
- Kiệt Sâm, không biết thị nữ Khắc Lôi Nhã của ngươi hôm nay như thế nào rồi? Nếu như lão phu có thể đến giúp cái gì thì kính xin cứ lên tiếng.
Sắc mặt Tây Nhĩ Đốn vô cùng thành khẩn đối với Kiệt Sâm lên tiếng đề nghị.
- Tây Nhĩ Đốn Đại Sư. Ngươi là muốn bảo vệ cho hắn sao?
Nhưng mà, ngay tại thời điểm tất cả mọi người cho rằng chuyện này có lẽ như vậy là kết thúc thì âm lạnh lùng của Kiệt Sâm lại vang lên.
Sắc mặt của tất cả mọi người nhất thời đều thay đổi, hôm nay Tây Nhĩ Đốn Đại Sư của Uy Tư vương quốc đã chịu thua rồi, Mạt Lạp Khắc cũng đã nhận sai rồi, nhưng nghe ngữ khí của Kiệt Sâm thì...
Trên mặt Tây Nhĩ Đốn lộ ra một tia phẫn nộ, hắn lãnh đạm nói:
- Kiệt Sâm, Mạt Lạp Khắc dù nói như thế nào cũng là Tam vương tử điện hạ của Uy Tư vương quốc ta.
- Nhưng mà chính hắn là người tạo ra thương thế cho thị nữ của ta.
Ánh mắt của Kiệt Sâm nguyên bản vẫn luôn thản nhiên thì giờ phút trở nên âm tàn vô cùng.
- Bất kể là ai xúc phạm tới người bên cạnh ta, vô luận hắn là ai, ta cũng phải giết chết hắn. Nếu như thực lực bây giờ của ta không đủ thì chờ một ngày thực lực của ta mạnh lên, ta sẽ tới lấy tính mạng của hắn.
Thân hình của Mạt Lạp Khắc run rẩy mãnh liệt, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn Kiệt Sâm phía trước mặt, trong ánh mắt hắn xuất hiện một tia hoảng sợ. Chẳng lẽ người này đã làm cho hắn mất mặt, khuất nhục với toàn bộ Tây Bắc chư quốc vẫn không đủ, còn muốn cướp đi tánh mạng của mình sao?
Mạt Lạp Khắc trong sự phẫn hận, hắn thủy chung không thể tưởng được, nếu không phải hắn tại trước mặt Đa Bảo Các hung hăng càn quấy, còn vì phát tiết oán hận đối với Kiệt Sâm mà xuất thủ với Khắc Lôi Nhã thì làm sao rước tới lửa giận của Kiệt Sâm.
- Không, ta là Tam vương tử điện hạ của Uy Tư vương quốc, ngươi không thể giết ta, nếu như ngươi giết ta, Phụ vương ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
Trong lòng Mạt Lạp Khắc sợ hãi quá, hắn rống lớn như muốn khóc, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn phía Tây Nhĩ Đốn Đại Sư bên cạnh.
Toàn thân Mạt Lạp Khắc run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nước mắt chảy giàn giụa, không còn chút khí khái nam tử nào.
Trước đó Tây Nhĩ Đốn để cho hắn nhận sai khiến trong lòng của hắn còn cảm thấy để cho hắn làm thế quả thực khó chịu hơn so với giết hắn, nhưng mà chờ thời điểm khi tử vong chính thức hàng lâm thì cái gì tôn nghiêm, cốt khí...Vì có thể để cho mình sống sót, cũng có thể mất.
- Kiệt Sâm!!
Tây Nhĩ Đốn lạnh lùng lên tiếng.
Ánh mắt Kiệt Sâm lập tức trở nên lạnh lùng.
Trên bầu trời, Vi Ân chậm rãi hạ xuống mặt đất, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chăm chú lên người của Uy Tư vương quốc, hàn ý lạnh như băng lan tràn trong trang viên, linh nguyên tố bên trong không khí một lần nữa bạo động.
Chứng kiến ánh mắt của Vi Ân, trong lòng tất cả mọi người đều minh bạch, chỉ cần có ai dám ra mặt ngăn cản, vị cường giả Vi Ân này lập tức sẽ xuất thủ, tuyệt sẽ không có do dự chút nào.
Thở dài một hơi, kể cả Tây Nhĩ Đốn Đại Sư cùng người bên trong đoàn đại biểu toàn bộ đều quay mặt, không muốn lại tự rước lấy nhục rồi. Chỉ cần có Vi Ân, cho dù là đám người muốn ngăn cản Kiệt Sâm cũng lòng có dư mà lực không đủ.
- Ngươi.... Ngươi không thể giết ta, ngươi nếu giết ta, phụ vương nhất sẽ thay ta báo thù, Tây Nhĩ Đốn Đại Sư, cứu ta!
Mạt Lạp Khắc thống khổ, gầm rú kêu thảm thiết.
- Nếu có người muốn báo thù cho ngươi thì cứ để cho hắn tới đây, Kiệt Sâm ta sẽ đợi đại giá của hắn.
Kiệt Sâm chậm rãi lên tiếng, mang theo một cỗ tự tin cực lớn hắn hạ thủ không chần chờ, một chưởng đánh mạnh ra. Thời điểm này đoàn đại biểu Uy Tư vương quốc, ai cũng không đành lòng mà nhắm mắt lại.
Phanh!
Thanh âm gào thét của Mạt Lạp Khắc đột nhiên dừng lại, hắn trừng mắt líu lưỡi nhìn sang Kiệt Sâm trước mặt, con ngươi dần dần ảm đạm xuống. Cho đến tận lúc chết, ánh mắt của hắn vẫn trợn trừng lên, toát ra một cỗ cảm giác không thể nào tin nổi.
Trong lòng của hắn như thế nào cũng không thể tin được, chính hắn một vương tử vương tử cao quý Uy Tư vương quốc sẽ bởi vì một thị nữ mà bị đánh chết.
Chứng kiến Mạt Lạp Khắc chết không nhắm mắt hai mắt, tất cả mọi người của Uy Tư vương quốc nguyên bản thống hận đối với chuyện Mạt Lạp Khắc chọc vào một cường địch mạnh mẽ, lúc này ai cũng lộ ra một tia bi ai khó hiểu.
Nhưng trong ánh mắt mà quỷ dị Kiệt Sâm đều không có ai dám xuất hiện, dù chỉ là một tia oán hận. Oán hận một thiên tài Linh Dược Sư có thể làm cho Bát Giai Đế Linh Sư cường giả làm hộ vệ mình, oán hận một kẻ dám nói giết Tam vương tử điện hạ vương quốc mình là giết, bọn họ chán sống rồi sao?
@by txiuqw4