Trên thực tế, Kiệt Sâm nói ra phải rời đi thật ra khiến trong nội tâm Lai Sâm Đặc đột nhiên cảm thấy không tệ, trong thời điểm ở đầu sóng ngọn gió như vậy, Kiệt Sâm đi ra ngoài tránh một chút cũng có thể xem là một biện pháp không tệ.
Mà Kiệt Sâm đến tột cùng muốn đi đâu, Lai Sâm Đặc cảm thấy mình không nên biết thì tốt hơn.
- Vậy thì xin cảm ơn bệ hạ!
Chứng kiến Lai Sâm Đặc trực tiếp như vậy, Kiệt Sâm cũng có một tia kinh ngạc.
- Kiệt Sâm đại sư!
Lai Sâm Đặc thành khẩn nói:
- Ngươi trước khi đi, còn có yêu cầu gì thì có thể nói với trậm, trẫm thầm nghĩ đối với ngươi mà nói, mặc kệ ngươiđi nơi nào, mặc kệ ngươi đi bao lâu, Áo Lan Đa vương quốc, vĩnh viễn là tổ quốc của ngươi, vĩnh viễn hoan nghênh ngươi trở về!
Trong nội tâm Lai Sâm Đặc cũng minh bạch, nhân vật như Kiệt Sâm cuối cùng cũng không phải một nơi như Áo Lan Đa vương quốc có thể lưu lại được, lúc này Kiệt Sâm rời đi, có lẽ là thật sự bởi vì muốn chữa trị cánh tay cho Lôi Nặc cánh tay, có lẽ có nguyên nhân khác.
Lai Sâm Đặc sẽ không so đo nguyên nhân Kiệt Sâm rời đi có phải thực sự là như vậy hay không, theo hắn thấy thì vương quốc không thể cho hắn che chở chính thức, nhưng bất kểnhư thế nào, chỉ cần Kiệt Sâm nguyện ý ở lại vương quốc, Lai Sâm Đặc vĩnh viễn hoan nghênh.
Kiệt Sâm nhẹ gật đầu, hắn từ trong mắt lão gia hoa năm mươi tuổi trước mặt này thấy được một tia phách lực chính thức và vô cùng chân thành.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa thì hai người ăn mặc bình thường đã rời khỏi Vương thành Áo Lan Đa vương quốc, xuất phát về phía Hỗn Loạn chi lĩnh ở đại lục phia nam.
Nhưng không ai biết, người tuổi trẻ trong đó chính là thiên tài Linh Dược sư khiến Tây Bắc chư quốc phải nổi lên một hồi gió lốc.
Hỗn Loạn chi lĩnh, là một khối khu vực cực kì đặc thù của Tư Đặc Ân đại lục, diện tích địa lý bằng một phần ba Tây Bắc chư quốc, cũng đủ để sánh bằng một nữa diện tích của bất cứ đế quốc nào trong Tứ đại đế quốc rồi.
Tây Bắc chư quốc sỡ dĩ có thể sống sót trên đại lục mà không bị những thế lực lớn khác như tứ đại đế quốc chiếm mất chính là vì trong đó đều đồng lòng nhất trí.
Tuy rằng mỗi quốc gia đều có chiến tránh và tranh chấp, nhưng khi đối địch với bên ngoài lại cực kỳ thống nhất. Hơn nữa vị trí địa lý đặc thù, được ba vạn dặm Hoành Đoạn sơn mạch vây quanh, ra vào chỉ có một đầu thông đạo do linh thú chiếm giữ, đạo phỉ hoành hành, bởi vậy cho dù là Khải La đế quốc cách Tây Bắc chư quốc gần nhất cũng chưa bao giờ sinh ra cách nghĩ muốn thống nhất nó.
Mà Hỗn Loạn chi lĩnh sở dĩ có thể tồn tại, chính là có quan hệ đến dân phong bưu hãn vài vị trí địa lý của mình. Một lần công tác thống kê trước đây thật lâu, Hỗn Loạn chi lĩnh này có hơn ba trăm tòa thành trì tiêu biểu, lại có thêm mấy chục thế lực lớn nhỏ chiếm giữ trong đó, hoặc là công quốc, hoặc là các đơn vị thành trì, quanh năm chinh chiến, cực kỳ hỗn loạn.
Theo công tác thống kê, toàn bộ Hỗn Loạn chi lĩnh nhân khẩu vượt qua hai triệu, nhân khẩu khổng lồ như thế không hề ít hơn các đại đế quốc bao nhiêu, mà chiến loạn quanh năm cũng không khiến nhân khẩu bọn hắn giảm bớt, ngược lại còn khiến cho dân phong ở đây càng thêm bưu hãn, muốn hoàn toàn chiếm lấy Hỗn Loạn chi lĩnh thì không biết phải chết bao nhiêu vạn đại quân nữa.
Hơn nữa vị trí địa lý của nó lẫn lộn, lãnh địa bị rất nhiều sông núi, kha lưu, rừng rậm chia cắt, cách tứ đại đế quốc tương đối xa, hơn nữa vân vụ chiếu trạch lại ở ngay bên cạnh, ở trong đó thường xuyên sẽ có một ít linh thú bạođộng, nhảy vào Hỗn Loạn chi lĩnh công kích thậm tệ, khiến những Đế Quốc kia căn bản không hề có hứng thú với nó
Không có người nào có hứng thú công chiếm một nơi như vậy cả, coi như có năng lực đánh hạ thì cũng không cách nào thống trị được.
Ở chỗ này, không có sự ước thúc của luật pháp, yêu cầu của Chưởng Khống Giả ở các nơi cũng không giống nhau, nhưng có một luật thép không bao giờ thay đối, đó là luật rừng, mạnh được yếu thua. Thực lực chí thượng ở chỗ này được biểu hiện phát huy vô cùng tinh tế. Loại Hỗn Loạn Chi Địa này chính là thiên đường của cường giả!
Linh Thần lịch năm 2231, ở một nơi biên giới Hỗn Loạn chi lĩnh, nơi này là một mảnh sơn mạch thế núi cũng không hiểm trở lắm, đình miên phập phồng, sơn mạch loại nhỏ như vậy ở trên đai lục cũng chỉ là bình thường, trong loại sơn mạch thế này, bình thường sẽ rất ít có linh thú xuất hiện, cho dù có cũng đều là các loại linh thú cấp thấp thôi.
Nhưng nếu ngươi cho rằng Vân Vụ Sơn lĩnh cũng giống các sơn mạch khác trên đại lục thì đã sai mười rồi. Bởi vì vân vục chiểu trạch chỉ là một trong thất đại hiểm địa trên đại lục, trong Vân Vụ Sơn lĩnh có không ít ma thú hoành hành, không thiếu có cao giai ma thú qua lại, cực độ nguy hiểm.
Ở phương bắc Hỗn Loạn chi lĩnh, nơi biên giới với Vân Vụ Sơn lĩnh có một thông đạo lớn, trên đó cơ hồ mỗi ngày đều có đại lượng người đi đường.
Hỗn Loạn chi lĩnh dựa vào vân vụ chiểu trách, trong đó cóđược đại lượng tài liệu quý trọng và da lông linh thú, linh hạch... bởi vậy trừ đi một ít vật chất chiến lược ra, các thếlực lớn của Hỗn Loạn chi lĩnh đều chọn buôn bán các vật phẩm kia vào các nước để đổi lại vật phẩm mình cần.
Hôm nay đúng là giữa trưa, khí hậu nóng bức, sau khi tiến vào tháng bảy, mặt trời một ngày so với một ngày còn nắng hơn, ánh nắng chói chang từ trên không chiếu thắng xuống, tựa hồ khiến trọn cả Thiên địa đều biến thành một cái lò nướng lớn.
Giờ phút này trên đường lớn đang có lấy một chi thương đội mấy trăm người đang dựa vào ven đường nghỉ ngơi, có không ít người lại đang ăn uống.
Hơn mười người ở sâu bên trong đội ngũ tựa hồ là thương nhân, mặc trên người cẩm bào, mà ở bên ngoài thì lại mang theo trang phục mạo hiểm gia, từng người mang theo trường kiếm, bộ dáng đầy ngập hung hãn.
- Hắc, ta nói Tạp Tư La
Một trung niên mạo hiểm giả trên một chiếc xe ngựa trên mặt lộ ra một tia cười chế nhạo nói với người còn trẻ tuổi bên canh:
- Xong lần mua bán này, chúng ta trở lại Thánh Phỉ thành rồi, buôn bán lời nhiều như vậy, đại ca ta cho ngươi hảo hảo tìm một cô nàng để chơi đùa, tuyệt đối là xinh đẹp.
Người tuổi trẻ kia mặt lập tức đỏ lên:
- Khăn Ni Á đại ca, tiền của ta chỉ dùng để cưới vợ thôi, chờta để dành đủ tiền rồi thì sẽ quay về tìm một người vợ.
- Cưới vợ?! Ha ha, Tạp Tư La, nữ nhân không phải tốt hơn sao, tìm vợ phiền toái lắm ah, những người như chúng ta, cái ai mà không phải dừng đầu ở dây lưng quần chứ, nghĩnhiều làm gì, muốn nữ nhân Thánh Phỉ thành còn nhiều mà, hai mươi linh tệ thì muốn làm gì cũng được, hắc hắc, cái kia thoải mái ah.
Trung niên mạo hiểm giả trên mặt lộ ra một tia cười dâmđãng, trên mặt người trẻ tuổi kia cũng đỏ lên.
- Ta nói Tạp Tư La, đại ca nói với ngươi, nếu có thể thì cứtranh thủ thời gian đi, đừng đến lúc đó ngay cả tư vị nữnhân còn chưa được nếm qua đã không còn mệnh rồi.
@by txiuqw4