sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 378 : Sinh Tử Ảo Cảnh.

Trước mắt tất cả mọi người bỗng nhiên sáng rực, bọn Kiệt Sâm cũng không cầm nổi lòng nhìn bốn phía.

Đây là một bình nguyên rộng lớn, gió thổi dìu dịu, suối nhỏ róc rách, cỏ dại không biết tên cao đến eo đung đưa theo gió, trong không khí, tràn đầy một hương vị tươi mới, một thế giới như thế ngoại đào nguyên xuất hiện trong mắt mọi người.

- Nơi này đẹp quá.

Kiệt Sâm không khỏi cảm thán nói.

Bầu trời xanh thẳm, lấp lánh như thủy tinh đã được nước gột rửa, mây trắng xốp như bông, nước suốt trong bắt nhìn thấy được cả những viên đá cuội tròn xoe như những quả trứng ngỗng bên dưới, trên bãi cỏ, điểm xuyết những bông hoa nhỏ, tím, đỏ, hồng, chi chít như sao trên trời, tán phát hương thơm dìu dịu.

Thế giới này đẹp như thế giới trong tranh, thế giới trong mộng vậy.

Nhưng bọn Hách Bá không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ dừng lại một lúc trong không trung, sau đó lại nhanh chóng bay về phía trước, rất rõ ràng, lúc còn ở Man Phất Lý Đức, họ đã nghe được một số tin tức ở đây.

Kiệt Sâm và Lôi Nặc cũng vội vã đi theo, lao về phía trước.

Xa xa, một tòa cung xa hoa xuất hiện trước mắt mọi người.

Đây là một tòa cung điện cao vài trăm mét, do hắc sắc ngọc thạch cấu trúc mà thành, khí tức bàng bạc khiến tất cả mọi người không khỏi run sợ.

- Linh thần phủ đệ, đây chính là linh thần phủ đệ?

Mọi người mặt đỏ bừng, điên cuồng lao về phía trước.

Gần đến nơi, mọi người mới phát hiện, trên cung điện đại môn, có một tấm bảng hiệu kim sắc, trên tấm bảng hiệu đó khắc ba chữ vàng:

- Kim Thông Điện.

Tất cả mọi người đều sáng mắt, chỉ riêng ba chữ "Kim Thông Điện" đã khiến họ cảm thấy vô cùng áp bách.

Cả đoàn đáp xuống trước cung điện, hướng ánh mắt hưng phấn về phía cây thạch trụ bên cạnh cung điện.

- Ha ha, chào những vị khách từ xa đến, ta là Thí Thần Nạp Địch Mẫu, cung điện mà các ngươi nhìn thấy, là Nạp Đế Mẫu phủ đệ, trong cung điện này, có bảo tàng của Nạp Đế Mẫu ta, cho nên, các ngươi muốn có bảo tàng, xin mời vào trong, nhưng...

- Bên trong còn có một số nguy hiểm, bảo tàng này dành cho người có duyên, nói không chừng tất cả các ngươi đều là người có duyên, nói không chừng, trong các ngươi chẳng có ai là...

- Các ngươi có thể đến đây chính là có duyên, cho nên trên bệ đá bên ngoài cung điện, ta có để sẵn một vài thứ, coi như phần thưởng cho các ngươi, nhưng những thứ đó chỉ là món khai vị, bảo tàng bên trong, mới là bảo tàng chân chính của Nạp Địch Mẫu ta, được rồi, chư vị, đi thám hiểm đi, tất cả bảo vật của ta đều ở trong cung điện đợi các ngươi, ha ha...

Những chữ cái hành long phi phụng đó, tràn ngập bá khí ngang ngược.

- Vài thứ?

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn ra trước cửa cung điện, ở đó đúng là có một bệ đá đen xì, nhưng trên bệ đá lại trống rống, căn bản không có thứ gì như Nạp Địch Mẫu nói.

Bọn Hách Bá Đặc, Đái Mẫu Lặc, La Nạp Đức nhíu mày.

- Nếu Nạp Địch Mẫu đã nói để lại thứ gì, vậy khẳng định là có, nhưng bây giờ không thấy, không lẽ có người đến cung điện này trước chúng ta, lấy tất cả mọi thứ đem đi?

Hách Bá Đặc biến sắc mặt.

Bọn Đái Mẫu Lặc cũng biến sắc mặt.

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người tập trung lên người Man Phất Lý Đức, nếu nói có người đến trước, thì đó chính là đoàn mạo hiểm Sa mạc chi hồ đến đây tám năm trước.

- Đái Mẫu Lặc đại trưởng lão.

Man Phất Lý Đức mặt thoáng biến, vội vàng nói:

- Đoàn mạo hiểm Sa mạc chi hồ chúng ta tám năm trước đúng là có đến đây, nhưng chúng ta cũng không phát hiện trên bệ đá có cái gì, chỉ nhặt được trái vân vụ linh quả này dưới bệ đá, Bì Ai Nhĩ tộc trưởng, trái vân vụ linh quả đó không phải bị các ngươi cướp đi rồi sao? Ngoài ra, thực sự không có gì.

- Hơn nữa, đoàn mạo hiểm Sa mạc chi hồ cũng không đi vào trong cung điện, khi đoàn mạo hiểm của chúng ta đến, tháng chín đã qua được hơn hai mươi ngày, sương độc bên ngoài mê cung tử chỉ tan đi một tháng, một tháng sau sương độc tiếp tục bao phủ, với thực lực của đoàn mạo hiểm chúng ta, cho dù lấy được bảo vật cũng không đi được, hơn nữa bên trên nói bên trong có nguy hiểm nhất định, cho nên đoàn trưởng chúng ta quyết định tám năm sau lại quay lại...

Nhìn thấy biểu tình lo lắng muốn khóc của Man Phất Lý Đức, Kiệt Sâm có thể nhìn ra, biểu tình của Man Phất Lý Đức không giống như giả bộ.

- Không lẽ còn có ai đến Kim Thông Điện này trước đoàn bạo hiểm Sa mạc chi hồ?

Bọn Hách Bá Đặc mặt nhất thời sầm xuống, đúng, mê cung tử vong này được phát hiện mấy ngàn năm trước, từng có vô số người đi vào trong mê cung tử cung, mặc dù không có tin đồn phát hiện bảo tàng, nhưng ai cũng không thể đảm bảo chưa từng có ai đến nơi này, đoàn mạo hiểm Sa mạc chi hồ may mắn có thể vào được, mấy ngàn năm, nói không chừng cũng có người may mắn đi vào.

- Được rồi, chúng ta đừng suy nghĩ lung tung nữa, thí thần Nạp Đích Mẫu đã nói bảo vệ dành cho người có duyên, cho dù có người vào, cũng chưa chắc lấy được bảo vật, các ngươi ai muốn rút lui thì ở lại đây đi, ta vào trước.

Đái Mẫu Lặc lên tiếng nói, đi về phía đại môn cung điện, Ni Khắc Tùng và Man Phất Lý Đức đương nhiên theo sát sau lưng Đái Mẫu Lặc.

- Lão hủ cũng thử xem sao.

La Nạp Đức mỉm cười lên tiếng, cùng Khắc Lạp Lạp đi vào.

Nhưng khiến Kiệt Sâm cảm thấy có chút kì quái là, nội dung vết trên thạch trụ Nạp Đế Mẫu, mặc dù nói bên trong có nguy hiểm, nhưng khẩu khí thì giống như đang dụ người vào.

- Hả?

Trước đại môn, Đái Mẫu Lặc dẫn đầu tiến lên nhìn ngọc thạch đại môn có khắc các loại hoa văn, rõ ràng cực kì cao lớn, dùng hết toàn thân linh lực đẩy, nhưng ngọc thạch đại môn vẫn không nhúc nhích.

Ngay sau đó, bọn La Nạp Đức cũng tiến lên, dùng lực đẩy, nhưng đại môn dưới toàn lực của nhiều hoàng linh sư, vẫn không có chút động tĩnh nào.

- Chuyện gì vậy?

Đái Mẫu Lặc nhíu mày.

Kiệt Sâm thì đang quan sát hoa văn trên đại môn, hoa văn đó nhìn có vẻ cực kì rối loạn, nhưng Kiệt Sâm phát hiện, một số đoạn hoa văn liên kết lại, giống như một loại trận pháp nào đó.

Đúng lúc này, một thanh âm đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên.

Hoa văn trên ngọc thạch đại môn đột nhiên phát sáng, bắn ra những đường kim sắc quang mang.

Chói mắt

Tất cả mọi người đều không thể khống chế nhắm mắt lại, không phải không thể chịu đựng, mà là phản xạ điều kiện, đợi họ nhắm mắt, cả ngọc thạch đại môn đột nhiên bắn ra một đường kim quang nhu hòa, trực tiếp chụp lấy mọi người.

Biến mất.

Mọi người biến mất trong hư không, biến mất bên ngoài cung điện, nhưng không phải mở ngọc thạch đại môn như mọi người tưởng ban đầu...

Mờ mờ mịt mịt, giống như đại dương mây mù màu trắng, cả thế giới hoàn toàn là mây mù màu trắng, nhìn không thấy đầu bên kia, hơn nữa tầm nhìn vô cùng thấp, cùng lắm chỉ có thể nhìn được vài chục mét, những chỗ sâu hơn chỉ là một phiến trắng mịt mờ.

Kiệt Sâm mở to mắt nhất thời chấn động.

- Đây là nơi nào?

Bọn Kiệt Sâm, lúc này đang đứng trên bệ đá tròn, đường kính của bệ đá này hơn hai trăm mét, nhưng bọn Kiệt Sâm thì chỉ đứng trong phạm vi mười mét trung tâm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx