sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 392 : Hành Hung Thất Giai Trung Cấp Hoàng Linh Sư. (2)

Bọn Khắc Lạp Lạp gần như không dám tin vào mắt mình, mặc dù linh lực đình trệ, linh thức khô cạn, La Nạp Đức dù sao vẫn là một thất giai trung cấp hoàng linh sư, hơn nữa còn là thổ hệ linh sư, cường độ thân thể hắn tuyệt đối không phải tứ giai thiên linh sư như Kiệt Sâm có thể lay động.

Mặc dù lúc trước chế tạo ra hoàng cấp linh dược tề, nhưng bọn Đái Mẫu Lặc là ai, sớm đã từ sóng linh lực trên người Kiệt Sâm nhìn ra thực lực thật sự của hắn, căn bản là tứ giai thiên linh sư.

Nhưng màn trước mắt lại khiến họ cảm thấy có chút không chân thực, trong lĩnh vực cấm linh, Kiệt Sâm mới là tứ giai thiên linh sư đem thổ hệ thất giai trung cấp hoàng linh sư La Nạp Đức quất bay như đánh một con ruồi, thực sự khiến họ khiếp sợ khó hiểu.

Bên cạnh, La Nạp Đức mặt xuất hiện một vết bàn tay huyết sắc, đỏ ửng và sưng vô cùng, hắn giãy giụa bò dậy, ánh mắt lạnh băng, chăm chăm nhìn vào Kiệt Sâm.

- Ngươi...

Ánh mắt hắn tràn đầy phẫn nộ, con ngươi biến thành một phiến đỏ ngầu, khóe miệng rỉ máu khiến biểu tình của hắn càng thêm dữ tợn.

Hắn thân là thất giai trung cấp hoàng linh sư, một trong ba thần thoại cường đại nhất Hỗn Loạn chi lĩnh, hiệu xưng Hỗn Loạn chi lĩnh vô địch tồn tại, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, bị một tứ giai thiên linh sư đánh bay, lại bị bọn Đái Mẫu Lặc nhìn thấy, hắn hận chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất.

Kiệt Sâm mặt đầy bình thản, nhưng ánh mắt nhìn La Nạp Đức lại có thêm một tia khinh miệt.

- Tiểu tử muốn chết.

Ánh mắt Kiệt Sâm, triệt để chọc giận La Nạp Đức đang hổ thẹn, miệng rống lên một tiếng giận dữ, cả người như một con linh thú hình người xông đến, ánh mắt bắn ra quang mang đáng sợ.

- Đi chết đi.

La Nạp Đức mấy bước đến trước mặt Kiệt Sâm, sát cơ lưu lộ trong mắt, tay phải chưởng đao hung hăng chém lên cổ Kiệt Sâm, tay trái tạo thành long trảo, trực tiếp chụp vào mặt Kiệt Sâm, định một chiêu đẩy Kiệt Sâm vào chỗ chết.

Những lời Kiệt Sâm vừa nói khiến hắn vô cùng phẫn nộ, lúc này hắn, không còn muốn có được thông tin gì từ Kiệt Sâm nữa, chỉ muốn xé tên tiểu tử đáng ghét trước mặt thành mảnh vụn.

- Quá chậm, cũng quá yếu.

Kiệt Sâm thần sắc bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt, hai tay vươn về phía trước, chụp lấy hai tay La Nạp Đức, dùng sức siết, nhất thời truyền đến từng trận những tiếng xương gãy.

- Á!

La Nạp Đức thần sắc sầu thảm, miệng kêu lên đau đớn, cơn đau khiến trán hắn nhất thời lấm tấm mồ hôi, mặt mày dữ tợn, sắc mặt trắng bệch.

- Không thể nào... không thể nào...

Đau đớn trên người, cũng không thể nào bằng được chấn động tâm linh, hắn vốn dĩ tưởng cái tát vừa rồi, chỉ là hắn vẫn chưa thích ứng môi trường bên trong lĩnh vực cấm linh, nhất thời chủ quan mà thôi.

Nhưng một đòn vừa rồi hắn đã dùng toàn lực vậy mà vẫn bị Kiệt Sâm hóa giải dễ dàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Lần thứ nhất, đối diện với Kiệt Sâm, trong lòng hắn nảy sinh thoái ý.

Trên quảng trường, Đái Mẫu Lặc, Hách Bá Đặc, Khắc Lạp Lạp, Lý Căn bốn người cng mắt trợn tròn, miệng há hố, ánh mắt tràn ngập thần sắc khó tin.

- Chát!

Tròng ánh mắt không dám tin của La Nạp Đức, Kiệt Sâm lại một tát đánh mạnh lên má bên kia La Nạp Đức.

Cả người La Nạp Đức một lần nữa lại bị vụt bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nặng nề rơi xuống cầu thang, miệng không ngừng rên rỉ.

La Nạp Đức sợ hãi bò dậy, lướt xuống cầu thang, định xông ra khỏi phạm vi lĩnh vực cấm linh.

Nhưng hắn vẫn chưa đi được hai bước, một đường nhân ảnh đã như điện xẹt đến trước mặt hắn.

Bàn tay của Kiệt Sâm tát rất có trình độ, mỗi một lần tát, đều vụt sang bên cạnh cầu thang, hoặc là vào sâu bên trong, chứ không phải vụt ra ngoài, chính là để đề phòng đem La Nạp Đức vụt ra khỏi lĩnh vực cấm linh.

- La Nạp Đức đại trưởng lão, đã đi vào rồi, cần gì đi ra vội như vậy?

Kiệt Sâm nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt La Nạp Đức, đó lại là ác quỷ đến từ địa ngục, cực kì đáng sợ.

- Kiệt Tư đại sư...

Ánh mắt La Nạp Đức mang theo một tia khẩn cầu, cúi đầu nói.

Đột nhiên, cả người La Nạp Đức lướt đi như điện xẹt, hai chân như cối xay gió, phi tốc vung động, đá lên đầu Kiệt Sâm.

Ánh mắ La Nạp Đức mang theo quang mang ngoan lệ, răng nghiến chặt, một chiêu này, gần như đã dùng hết tất cả lực khí trên người hắn.

Cho dù linh lực và linh trí trong người đều đã biến mất, nhưng La Nạp Đức tin, cho dù là một tảng nha thạch, dưới một đòn này của mình, cũng tuyệt đối bị đá nát.

Kiệt Sâm ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một tia khinh miệt nồng đậm, đối diện với kình phong cường liệt và thổi ảnh đang bao phủ đầu mình, tay phải hắn chỉ nhẹ nhàng nhoáng một cái.

Một đường huyễn ảnh bỗng nhiên hiện lên trong không.

- Bịch!

Trong tiếng nổ đì đùng, La Nạp Đức chỉ cảm thấy từ trên đùi mình truyền đến một cơn đau kịch liệt, toàn thân không kìm được run rẩy mấy cái, miệng phát ra những tiếng kêu thống khổ.

Trên thực tế, Kiệt Sâm mới là tứ giai đê cấp thiên linh sư, lúc này cường độ thân thể đáng lẽ phải thua xa thất giai trung cấp hoàng linh sư La Nạp Đức.

Nhưng Kiệt Sâm là ai?

Người khai mở kĩ thuật lưu linh dược học, nếu luận kĩ xảo không chế sức mạnh thân thể, hắn xưng hạng nhì, cả đại lục không ai dám xưng hạng nhất.

Cho dù là trong hiện thực, hai bên sở hữu sức mạnh tương đương đối chiến với nhau, một là sát thủ chuyên nghiệp, một là kiến mỹ tiên sinh, e rằng kiến mỹ tiên sinh dưới tay sát thủ chuyên nghiệp, căn bản không đi được hai chiêu.

Nhưng ở Tư Đặc Ân đại lục, nếu so sánh Kiệt Sâm - người khai mở kĩ thuật lưu linh dược học và La Nạp Đức, khoảng cách giữa hai người càng không theo chuẩn mực hơn khoảng cách giữa sát chủ chuyên nghiệp và kiến mỹ tiên sinh.

Truyền thừa bạo lực linh sư nhất mạch ba ngàn năm sau, kĩ thuật thân thể lại mạnh như vậy, đừng nói là một La Nạp Đức, cho dù lúc này có mười La Nạp Đức cùng lên, cũng không chạm được vào một sợi lông trên người Kiệt Sâm.

- Tiểu tử thối...

La Nạp Đức ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu như muốn phun lửa.

Đây là một loại cảm giác thất bại rất khó diễn tả, hắn phẫn nộ đến muốn phát điên, hắn có thể cảm nhận được, sức mạnh mà Kiệt Sâm sử dụng không quá lớn, nhưng mỗi lần mình công kích, đều bị đối phương dễ dàng ngăn cản, hơn nữa đánh trả lại, khiến hắn khó mà tin được.

- Ngươi có thể mắng chửi thỏa thích, nhưng ta đảm bảo, đây là lần cuối cùng!

Kiệt Sâm ánh mắt lạnh lùng, thần sắc đạm mạc.

- Binh!

Chân hắn dẫm mạnh lên đùi La Nạp Đức, khéo léo dùng lực khiến xương ống chân La Nạp Đức, rắc một cái vỡ vụn.

Phụ thân mất tích, khiến nội tâm Kiệt Sâm vô cùng kìm nén, hắn chỉ muốn được phát tiết ra ngoài và La Nạp Đức rất không may trở thành nơi để hắn phát tiết.

- La Nạp Đức nhìu mày, ánh mắt đầy phẫn nộ, hai hàm răng nghiến chặt, cố không để cho mình hét lên thành tiếng.

- Ngươi cũng cứng cỏi đấy, đáng tiếc ngươi không nên để ý đến ta.

Kiệt Sâm mặt mày bình thản, lại một cước dẫm xuống.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx