Thân là một đô thành có mấy ngàn năm lịch sử, trong Đế Ngọc thành có rất nhiều gia tộc cổ xưa có lịch sử lâu đời, ở nơi như đế đô Đế Ngọc thành thì bát giai cao thủ cũng không thiếu, không người nào dám cường hoành ở đế đô cả, bởi vì gia tộc cường đại ở nơi này nhiều lắm.
Trên thực tế, nếu như từ căn bản mà nói, bất kỳ hoàng thất của một đế quốc nào hẳn phải là gia tộc cường đại nhất.
Đế đô Đế Vương thành thành đông là nơi ở quyền quý, mà hoàng cung cũng năm trong phạm vi đông thành, mà trừ bỏ một ít đại gia tộc ra, ở đông thành, còn có một chỗ đặc thù, đó chính là Hoàng gia Linh Vũ học viện.
Hoàng gia Linh Vũ học viện, là do đế quốc bỏ vốn kiến tạo, tự nhiên tài đại khí thô, chiếm diện tích cực lớn, phạm vi gần mười dặ học viện lớn như thế cơ hồ có thể so với một thành trì nhỏ rồi, chính là do đế quốc hoàng thất kiến tạo nên mới có thể ở đế đố tấc đất tấc vàng này chiếm một mảnh diện tích lớn như thế được.
Cửa chính Hoàng gia Linh Vũ học viện rộng chừng 50m, ở trên cửa viện có một kiến trúc hình bán nguyệt khổng lồ, trên kiến trúc hình bán nguyệt kia còn có các loại Linh vân linh phù huyền ảo, chỉ cần xem trình độ phức tạp của nó đã biết rõ linh lực trận vân trên cửa viện hoàng gia Linh Vũ học viện là một linh lực trận cỡ lớn rồi.
Giờ phút này, trên đường ở sâu trong Hoàng gia Linh Vũ học viện, một thanh niên có mái tóc dài màu rám nắng đang chậm rãi đi về phía trước.
Người này nhìn qua chỉ có hai mười hai mười ba tuổi, thân mặc một bộ trường bào màu xanh, bên hông treo lấy một thanh trường kiếm, trên mặt vô cùng bình thản, tao nhã, nhưng ánh mắt hắn lại có một loại kiên nghị không hiểu.
Người này đúng là Nhị đệ tử Lạc Khố Ân của Kiệt Sâm.
Thời gian vài năm đã khiến vẻ ngây thơ trên mặt hắn biến mất không ít, giơ tay nhấc chân càng có khí tức kinh người tán dật ra, ánh mắt lạnh như băng khiến nội tâm người khác sợ hãi không thôi.
Các học viên khác trên đường khi gặp phải hắn đều không tự chủ được phải tránh ra.
- Đó chính là đệ tử thiên tài Lạc Khố Ân của học viện ah, cũng đã là thất giai cao cấp Hoàng linh sư rồi mà vẫn chưa tốt nghiệp.
- Nghe nói hắn ưa thích nữ hài gia tộc đệ nhất Cổ Lôi Tư gia tộc của đế quốc chúng ta, hai năm trước khi gia nhập học viện đã là thất giai đê cấp hoàng linh sư rồi.
- Hai năm từ thất giai đê cấp hoàng Linh Sư tu luyện tới thất giai cao cấp hoàng Linh Sư, tốc độ như vậy, thật sự là biến thái, quả thực là yêu nghiệt.
- Thiên tài như vậy, không biết Cổ Lôi Tư gia tộc vì sao lại không đồng ý, thật sự là không rõ.
Cạnh đường không ít đệ tử đều nhao nhao nghị luận, bọn hắn đại đa số đều hơn mười tuổi, cũng có không ít người hơn hai mươi, phần lớn là tứ giai Thiên Linh sư và ngũ giai tông Linh Sư, cũng có một ít lục giai tôn Linh Sư.
Tại hoàng gia Linh Vũ học viện, đệ tử đạt tới lục giai tôn Linh Sư là đã có thể tốt nghiệp, bình thường khi đạt tới lục giai tôn Linh Sư cũng đã không còn nhỏ nữa, tự nhiên không muốn tiếp tục dừng lại trong học viện, mà thất giai hoàng Linh Sư như Lạc Khố Ân còn gia nhập học viện, thất giai cao cấp hoàng Linh Sư vẫn chưa tốt nghiệp trong lịch sử đã ít càng thêm ít, thậm chí cơ hồ không có.
Bộ pháp của Lạc Khố Ân cũng không nhanh, nhưng tốc độ nhưng lại cực kỳ kinh người, đệ tử đi trên người ngày càng ít.
- Đã đến.
Một tòa kiến trúc xa hoa xa xa xuất hiện trước mắt Lạc Khố Ân, đây là ký túc xá của đổng sự học viện, hai gã hộ vệ cũng nhận thức Lạc Khố Ân nên cũng không kiểm tra đã để cho Lạc Khố Ân tiến vào.
Lạc Khố Ân đi thẳng tới một văn phòng ở tầng cao nhất.
- Mai Lý Nhĩ viện trưởng, ngươi tìm ta sao?
Lạc Khố Ân sau khi thông bẩm liền tiến nhập văn phòng.
Trong văn phòng, là một lão giả có chòm râu hoa râm, sắc mặt của hắn hồng nhuận phơn phớt, hai mắt không đục ngầu như những lão giả bình thường mà mênh mông như bầu trời đem, mang đến cho người cảm giác vô tận, thâm thúy.
- Lạc Khố Ân, ngồi!
Lão giả kia sau khi để Lạc Khố Ân ngồi xuống liền trực tiếp mở miệng nói:
- Lạc Khố Ân, chuyện lần trước ta nói ngươi, ngươi cân nhắc sao rồi?
Lạc Khố Ân lắc đầu:
- Mai Lý Nhĩ viện trưởng, hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh, bất quá ta trước mắt vẫn chưa muốn gia nhập thánh địa đế quốc.
- Ngu xuẩn!
Lão giả lúc trước vẻ mặt còn ôn hòa thoáng cái trừng hai mắt lên, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Khố Ân:
- Thánh địa đế quốc, là căn cứ của tất cả thiên tài đế quốc, có thể gia nhập thánh địa đều là trụ cột tương lai của đế quốc, ngươi biết không? Có bao nhiêu đại nhân vật tìm phương pháp, muốn ta để con cái của bọn hắn một danh sách đề cử, ta đều không muốn, còn ngươi ngược lại tốt rồi, mỗi lần đều trực tiếp cự tuyệt, thật sự là...
Lão giả trên mặt phẫn nộ, không hề cố kỵ chửi ầm lên.
Trên mặt Lạc Khố Ân lại không chút biểu tình, im im lặng lặng đứng ở nơi đó, chỉ mặc cho lão giả mắng chửi.
- Aizzz
Lão giả nhịn không được thở dài một hơi.
- Lạc Khố Ân, thiên phú của ngươi ta một mực để ý đến, nói thật, ta rất coi trọng ngươi, chuyện của ngươi, ta cũng có nghe nói, Cổ Lôi Tư gia tộc, là gia tộc đệ nhất của Tái Luân đế quốc chúng ta, kỳ thật muốn trở thành một thành viên của Cổ Lôi Tư gia tộc thì thiên phú của ngươi hoàn toàn đã đủ rồi, ngươi còn kém chỉ là một thân phận thôi, chỉ cần ngươi gia nhập thánh địa đế quốc, có lẽ thái độ của Cổ Lôi Tư gia tộc đối với ngươi sẽ hòa hoãn hơn...
- Hơn nữa ngươi bây giờ là thất giai cao cấp hoàng Linh Sư, tuy rằng gia nhập thánh địa chỉ đệ tử bình thường, nhưng một khi tấn cấp bát giai đế Linh Sư, có thể trở thành Thánh tử, đến lúc đó sẽ có địa vị và thân phận thật lớn ở đế quốc, sẽ không giống như bây giờ nữa, ngay cả cửa của Cổ Lôi Tư gia tộc cũng không thể vào được...
Lão giả lắc đầu liên tục:
- Ta nghĩ mãi cũng không rõ, ngươi đến tột cùng là vì cái gì?
Mai Lý Nhĩ viện trưởng rất đau lòng.
- Thực xin lỗi, Mai Lý Nhĩ viện trưởng, khiến ngươi thất vọng rồi.
Lạc Khố Ân lên tiếng nói.
- Ngươi cũng không cần xin lỗi ta, ngươi phải xin lỗi chính ngươi kìa.
Lão giả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lên tiếng:
- Được rồi, nếu ngươi đã không muốn, ta cũng sẽ không cưỡng cầu, vị trí này, ta sẽ thay ngươi giữ lại, nếu như sau này ngươi thay đổi chủ ý thì cứ tới tìm ta.
- Mai Lý Nhĩ viện trưởng, danh ngạch kia nếu có người thích hợp thì... ngươi cứ cho người khác đi, ta không cần đâu...
Lạc Khố Ân bình tĩnh lên tiếng, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.
- Ngươi...
Chòm râu của lão giả bị thổi tung lên, hai mắt trợn tròn xoe, nhìn qua bóng lưng Lạc Khố Ân rời đi, nhưng lại không biết nói gì, chỉ thở dài một hơi.
@by txiuqw4