Sử Lai Mỗ ổn định thân hình trên không trung, trên mặt hắn hiện lên một tia ngưng trọng, không để ý tới bóng người đang lao nhanh tới như thiểm điện phía xa xa mà đưa mắt nhìn lên người Lôi Nặc.
- Đừng mong chạy trốn!
Bị đạo ngũ sắc lưu quang công kích, Sử Lai Mỗ cảm nhận được đối phương không dễ chọc, không muốn để Lôi Nặc tụ hợp với người kia, trong đôi mắt hắn hiện lên sát cơ vô tận đồng thời liều lĩnh phóng về hướng Lôi Nặc, muốn tranh thủ trước khi người kia đến phải đem Lôi Nặc đánh chết.
Nhìn thấy động tác của Sử Lai Mỗ, sắc mặt Lôi Nặc lạnh lùng, trường kiếm trong tay chém ra.
- Hưu…
Một đạo kim sắc kiếm quang từ trong trường kiếm bắn tới.
- Hừ!
Sử Lai Mỗ hừ nhẹ một tiếng, chiến đao trong tay rung rung trực tiếp đánh tan kim sắc kiếm quang đồng thời lại phóng tới chỗ Lôi Nặc lần nữa.
Lôi Nặc vốn đã bị trọng thương, thực lực suy giảm thật lớn căn bản không ngăn cản được công kích của Sử Lai Mỗ.
- Ta…đã…nói…dừng tay cho ta!
Trong tiếng oanh minh ầm vang, xa xa ngũ sắc lưu quang nhìn thấy một màn này, trong miệng cơ hồ gằn lớn từng tiếng, thanh âm tràn ngập sát ý giáng xuống, thân ảnh kia càng thêm tăng tốc đồng thời từ xa xa nhắm ngay Sử Lai Mỗ xuất thủ.
- Oanh long…
Hơn mười đạo ngũ sắc quang mang từ phía xa trực tiếp bắn về phía Sử Lai Mỗ.
- Ngăn cản công kích của hắn cho ta!
Sử Lai Mỗ hét to với năm tên đế linh sư còn lại, đồng thời vẫn tiếp tục phóng về phía Lôi Nặc.
- Sưu! Sưu! Sưu!
Năm thân ảnh đồng thời bay vút tới ngăn cản hơn mười đạo ngũ sắc quang mang, mà Sử Lai Mỗ đi tới trước mặt Lôi Nặc, sát cơ bừng lên, một đạo đao ảnh cực lớn từ trong chiến đao không chút lưu tình chém thẳng về hướng Lôi Nặc.
- Bồng!
Một màn khiến cho mọi người đều rung động liền xảy ra, đối mặt hơn mười đạo ngũ sắc quang mang, năm người Khang Đốn căn bản không cách nào hoàn toàn ngăn trở, thoáng chốc bị đánh văng ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, hai gã đế linh sư đê cấp thậm chí còn phun máu tươi.
Mười đạo ngũ sắc quang mang từ bốn phương tám hướng bao phủ Sử Lai Mỗ.
- Ân?
Sắc mặt Sử Lai Mỗ kinh hãi, cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn ngập trong lòng hắn, hắn cũng không còn quản tới việc đuổi giết Lôi Nặc, lập tức muốn dùng tốc độ né tránh thế nhưng mười đạo ngũ sắc quang mang có thể chuyển biến, Sử Lai Mỗ chỉ có thể dùng chiến đao bổ thẳng về hướng ngũ sắc quang mang.
- Bồng! Bồng! Bồng!
Thanh âm tiếng nổ đùng vang lên liên tiếp, thân thể Sử Lai Mỗ liên tục thối lui trên không trung, thẳng tới khi ngăn cản được toàn bộ ngũ sắc quang mang hắn mới có thể ngừng lại, sắc mặt tái nhợt, linh lực không ngừng sôi trào trong cơ thể, cơ hồ không thở nổi.
Sưu!
Trải qua một khoảnh khắc bị ngăn cản, ngũ sắc thân ảnh đã đi tới Hỗn Loạn Thành, tốc độ nhanh tới mức khủng bố, thậm chí những hoàng linh sư cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ngũ sắc quang mang chợt lóe liền biến mất trên bầu trời, trong nội tâm không ngừng nhấc lên sóng to gió lớn.
Ngũ sắc quang mang lướt qua không gian, chỉ trong nháy mắt từ ngoài thành bắn vào trong nội thành, cuối cùng hào quang lóe lên, một đạo thân ảnh toàn thân tán dật ngũ sắc quang mang giống như quỷ mị xuất hiện ngay trong vòng chiến giữa thiên không, nơi hắn đứng là ngay trước người Lôi Nặc.
Mặc dù nói thật dài nhưng kỳ thật từ khi vang lên tiếng rống to giận dữ, tiếng nổ vang cuối cùng người thần bí kia xuất hiện ngay trước mặt Lôi Nặc, chỉ là chuyện xảy ra trong tích tắc.
Ngũ sắc thân ảnh vừa xuất hiện, căn bản không để ý tới đám người Sử Lai Mỗ, chỉ nhìn thẳng vào Lôi Nặc đứng gần bên.
Mà Lôi Nặc cũng kinh ngạc nhìn qua đối phương, khóe môi có chút run run, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kích động.
Giờ khắc này mọi người trong Hỗn Loạn Thành đều ngây dại, tình hình chiến đấu vừa rồi còn vô cùng căng thẳng cùng nguy cấp đột nhiên cứng ngắc, tất cả mọi người nhìn qua ngũ sắc thân ảnh đột nhiên xuất hiện, tràn đầy vẻ kinh nghi bất định.
Đám người Toa Lãng đang bao vây nhóm người A Cơ Mễ Đức cũng đều kinh ngạc, nhưng khác với mọi người chính là sau thoáng sửng sốt A Cơ Mễ Đức lại nhanh chóng biến thành kích động, thân thể không tự chủ được run rẩy lên.
Trong lúc nhất thời vô số ánh mắt đều ngưng tụ lên trên người ngũ sắc thân ảnh cùng Lôi Nặc.
- Phụ thân!
- Kiệt Sâm!
Hai người đồng thời kêu lên, sau đó trong vô số ánh mắt của mọi người ôm chầm lấy nhau.
Cách xa nhau hai năm, cha con gặp lại, tưởng niệm vô tận đều dồn nén trong một khắc gặp lại này.
- Phụ thân, thực xin lỗi con đã tới chậm!
Nhìn thấy khóe môi Lôi Nặc dính máu, bộ dáng vô cùng chật vật, trong mắt Kiệt Sâm tràn ngập vẻ đau lòng.
Ngay lập tức Mộc Linh Châu trong đầu hắn xoay tròn, từng đạo mộc hệ linh lực nguyên tố từ trong tay phải Kiệt Sâm truyền vào trong cơ thể bị trọng thương của Lôi Nặc.
Được sinh mệnh hoạt lực truyền vào, thân thể Lôi Nặc rất nhanh liền được trị liệu, tuy chưa hoàn toàn trị hết nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều.
- Các hạ, xin hỏi ngươi là ai, dấu đầu lộ đuôi muốn làm gì!
Đối diện, Sử Lai Mỗ ngạo nghễ đứng trên thiên không, sắc mặt âm trầm quát lạnh, mà Khang Đế năm người tụ tập chung quanh hắn, trên mặt tái nhợt mang theo vẻ kinh nghi.
Nghe được tiếng quát của Sử Lai Mỗ, ngũ sắc thân ảnh nhẹ nhàng xoay người, ánh mắt lạnh băng đầy sát cơ thoáng chốc bao phủ lên sáu người Sử Lai Mỗ, mà ngũ sắc quang mang trên người hắn cũng chậm rãi tiêu tán.
Nhìn thấy một màn này toàn bộ dân chúng Hỗn Loạn Thành đều không nháy mắt nhìn lên bầu trời, đối với cường giả thần bí đột nhiên xuất hiện kia tựa hồ là con trai của Lôi đại nhân, bọn họ đều có lòng hiếu kỳ thật lớn đồng thời trong nội tâm cũng tràn đầy kích động.
Ngay thời khắc cao thủ nam vực thập tam vương quốc xâm lấn, cường giả thần bí bày ra lực lượng cường thế làm bọn họ đều hưng phấn, vô cùng kích động.
Đương nhiên có ý niệm này không chỉ là người bình thường trong Hỗn Loạn Thành, đám người Toa Lãng cũng trợn mắt nhìn người kia, về phần nhóm người A Cơ Mễ Đức đã sớm rưng rưng nước mắt khi nghe Lôi Nặc hô tên Kiệt Sâm.
Trong vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn trừng trừng, hào quang trên thân thể người kia dần dần tiêu tán, thân ảnh cao gầy xuất hiện ngay trong tầm mắt mọi người.
A Cơ Mễ Đức gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia, khi nhìn thấy hình dáng quen thuộc đôi mắt đột nhiên ướt át, nước mắt nóng bỏng không chút do dự từ vành mắt hắn chảy xuôi xuống dưới.
Hào quang vô tận tán đi, trên bầu trời một thanh niên tóc đen đeo hắc sắc trọng kiếm yên lặng đứng nơi đó, con ngươi lạnh băng đầy sát cơ lạnh lùng nhìn chăm chú lên đám người Sử Lai Mỗ.
- Hỗn Loạn Lĩnh, Kiệt Tư, không biết các hạ có nghe nói qua hay không?
Một câu nói lập tức như gào thét lướt qua trong lòng mỗi người.
Không có bất kỳ âm thanh, Hỗn Loạn Thành hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh mịch tới mức làm mọi người hít thở không thông, mà giờ khắc này toàn bộ dân chúng Hỗn Loạn Thành vẫn chưa thể tỉnh lại.
Bọn họ đều ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc trên bầu trời, thần sắc ngây ngốc.
@by txiuqw4