- Xoạt!
Thanh âm lăn mình quay cuồng vang lên, một chùm sương mù xám cực lớn từ dưới đáy phóng lên trời, xuất hiện trước người Kiệt Sâm không xa rồi sau đó đánh xuống phảng phất như sóng biển, thân hình đang bay vút cao tốc của Kiệt Sâm lập tức ngừng ại.
Đúng lúc này...
Một đạo khí lưu vô hình đột ngột xuất hiện bên cạnh Kiệt Sâm, Kiệt Sâm lập tức cong eo, tạo thành một đường cong vô cùng hoàn mỹ, vất vả né tránh nhưng vẫn sát qua trên trường bào Kiệt Sâm. Vô thanh vô tức, trường bào sau lưng Kiệt Sâm xuất hiện một lỗ thủng, khí lưu vô hình biến mất. Trong nháy mắt, Kiệt Sâm chỉ cảm thấy toàn bộ sau lưng mình đều là mồ hôi lạnh, một hồi lạnh lẽo.
Sương mù xám đánh tới, đợi sau khi biến mất thì Kiệt Sâm cũng không thèm lau mồ hôi lạnh, tiếp tục bay vút về phía trước.
Trên đường đi, Kiệt Sâm cơ hồ đã trải qua không biết thời khắc sinh tử, chỉ cần sơ sẩy một cái là có khả năng người chết hồn vong.
- Xuy!
Đột nhiên, ba đạo gió lốc màu đen ở phía trước, bên cạnh và phía sau Kiệt Sâm đồng thời đánh úp tới.
- Không tốt.
Lông tơ trên người Kiệt Sâm dựng thẳng lên, chung quanh đều gặp nguy hiểm, đó căn bản là kết quả khó giải quyết.
- Làm sao bây giờ?
Trong lúc sinh tử, trong óc Kiệt Sâm chẳng những không cảm thấy bối rồi mà ngược lại còn vô cùng rõ ràng. Khoảnh khắc gió lốc màu đen đánh úp tới, thân hình Kiệt Sâm mãnh liệt lóe về hướng bên phải, ngã theo con đường đá rồi sau đó tay phải mãnh liệt bắt lấy biên giới con đường. Trong lúc ba đạo gió lốc màu đen kia va vào nhau, Kiệt Sâm lợi dụng lực lượng tay phải treo thân thể trên đường đá.
- Nguy hiểm thật!
Trên người Kiệt Sâm toát ra mồ hôi chằng chịt, nhưng còn không đợi hắn kịp thở ra một hơi...
- Bùm!
Sương mù xám ở dưới đáy vốn nhẹ nhàng bắt đầu bạo tuôn ra, phóng lên trời như thiểm điện, trực tiếp phóng tới Kiệt Sâm.
- Đã xong!
Trong đầu Kiệt Sâm chỉ còn một tia ý niệm như vậy, sương mù xám hình thành sóng lớn hơn 10 trượng, trực tiếp nuốt hết người hắn.
Trong tử vong chi lộ, sóng cực lớn hơn 10 trượng hình thành từ sương mù xám giống như là biển gầm, triệt để nuốt hết toàn bộ thân hình Kiệt Sâm đang treo trên tường.
- Oanh!
Lực lượng đáng sợ giống như sóng biển dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Kiệt Sâm. Đây là một cỗ lực lượng khó có thể hình dung, tràn đầy uy áp cường đại, khí tức hủy diệt, vô cùng sắc bén cường hãn.
Mỗi một tia, mỗi một đám sương mù màu xám này đều ẩn chứa uy năng, đều có thể đơn giản đánh chết một gã cường giả cấp bán thần, càng không phải nói tới nhiều sương mù màu xám như thế này. Trong chốc lát, toàn thân Kiệt Sâm đã hoàn toàn bị sương mù màu xám này bao khỏa.
Khuôn mặt hoảng sợ của Kiệt Sâm thoáng cái bắt đầu vặn vẹo lại, bị lực lượng cường đại không thể địch nổi tràn vào từng bộ vị trong thân thể.
Bên trong sương mù xám, khuôn mặt Kiệt Sâm thoáng chốc ngnwg đọng lại, một khắc sau...
- Xoạt!
Sóng biển sương mù xám trực tiếp đánh ra thạch lộ, mà Kiệt Sâm lúc trước còn treo trên thạch lộ hiện giờ không còn sót lại chút gì, tựa hồ cho đến bây giờ còn chưa có xuất hiện qua, chỉ còn lại thạch lộ trống rống, thủy chung đứng đó, cô tịch, đơn điệu.
...
- Thiếu gia!
Lúc Kiệt Sâm bị sương mù xám kia triệt để cuốn di trong tử vong chi lộ. Trong một không gian đặc thù tại chiến trường chư thần, một thanh âm thê lương thét lên đột nhiên vang lên, tràn đầy bi thương.
- Phụ thân, thiếu gia hắn!
Đây là một thiếu nữ có mái tóc dài màu vàng, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay nam tử mặc hồng bào ở trước người, kích động lên tiếng:
- Nhanh, cứu thiếu gia, cứu thiếu gia!
Thiếu nữ tóc vàng dung mạo thanh thuần tuyệt mỹ này chính thị nữ Khắc Lôi Nhã của Kiệt Sâm, mà nam tử nàng bắt lấy kia thân mặc một bộ trường bào màu đỏ, gương mặt vô cùng cương nghị, đứng ngạo nghễ trong mảnh không gian này, phảng phất như một vị thần khống chế toàn bộ thế giới.
Nam tử này chính là người đề xuất ngày Thần Đản, thủ hộ giả chiến trường chư thần, Sát Thần Bố La Đặc.
Trước mặt hai người bọn họ là một màn sáng cực lớn, mà trong đó chính là tràng cảnh Kiệt Sâm bên trong tử vong chi lộ.
Sau khi tiến vào tử vong chi lộ, Khắc Lôi Nhã một mực chú ý đến cử động của Kiệt Sâm, nhìn thấy hắn nguy hiểm trùng trùng điệp điệp trong tử vong chi lộ, hai tay nàng không khỏi nắm lại thành nắm đấm, sắc mặt tràn đầy vẻ lo lắng, mà sau khi nhìn thầy Kiệt Sâm kia bị sương mù xám kia thôn phệ, nàng càng khẩn trương hơn, lo đến nỗi chảy nước mắt, nắm chặt tay Sát Thần Bố La Đặc lên tiếng khẩn cầu.
Nhưng đối mặt với lời khẩn cầu của Khắc Lôi Nhã, biểu lộ của Bố La Đặc vẫn đạm mạc, trong mắt không mang theo một tia biểu tình nào, cũng không có bất kỳ cử động gì.
- Khắc Lôi Nhã, đại nhân ta thiết kế bố trí khảo hạch tại Thần VƯơng Sơn này, ngay cả ta cũng không có cách nào đơn giản nhúng tay vào. Hơn nữa hắn đã lựa chọn tiến vào Tử vong chi lộ tức là đã có chuẩn bị, không ai ép buộc hắn đi vào.
Bố La Đặc lắc đầu lên tiếng.
- Không, làm sao có thể, phụ thân, ngươi là thủ hộ giả chiến trường chư thần này a, hết thảy ở chiến trường chư thần này đều do ngươi khống chế, ngươi như thế nào lại không thể ra tay...
Khắc Lôi Nhã lo lắng lên tiếng, nhưng mà lúc nàng năn nỉ, màn sáng lên, sương mù xám đầy trời tán đi, Kiệt Sâm đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
- Thiếu gia!
Khắc Lôi Nhã thoáng cái ngây dại, nước mắt của nàng bất giác rơi xuống, biểu lộ si ngốc.
- Thiếu gia, ngươi không thể chết được a, không thể chết được, Khắc Lôi Nhã còn ở chỗ này chở ngươi, chờ ngươi đây này.
Khắc Lôi Nhã thì thào lên tiếng, thanh âm của nàng nghẹn ngào, thời gian dần trôi qua, thanh âm của nàng cũng yếu ớt đi, ánh mắt cũng dần dần trở nên lạnh như băng.
- Oanh!
Khí tức cường đại từ trong cơ thể của nàng mãnh liệt bộc phát, linh lực đáng sợ phảng phất như biển gầm trùng kích lên bình chướng không gian thần bí k, cỗ lực lượng này vô cùng đáng sợ, một đạo chân khí hỏa hồng sắc hình rồng hiển hiện trong hư không, dưới sự không chế của Lôi Nhã hung hăng đụng vào hư không.
- Ông!
Dưới một kích của Khắc Lôi Nhã, toàn bộ hư không đều nhộn nhạo ra một tia rung động trong suốt.
Khí tức trên thân Khắc Lôi Nhã sau khi bị Sát Thần Bố La Đặc mang đi, chính là trong thời gian hơn mười tháng Kiệt Sâm bọn hắn tiến vào chiến trường chư thần, từ cửu giai trung cấp đã tấn cấp cửu giai đỉnh phong.
- Khắc Lôi Nhã, ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy cử động của Khắc Lôi Nhã, Bố La Đặc nhịn không được lên tiếng.
Khắc Lôi Nhã nghiêng đầu sáng chỗ khác, nhìn về phía Bố La Đặc, lộ ra biểu lộ lạnh như băng.
- Ta muốn đi tìm thiếu gia, kính xin ngươi mở bình chướng không gian này ra cho ta.
- Hồ đồ!
Bố La Đặc nhịn không được quát lớn.
Nhìn sau khi nhìn thấy đôi mắt đầy nước tuyệt vọng, lạnh như băng kia của Khắc Lôi Nhã, Bố La Đặc thoáng cái đã mềm mỏng đi.
- Tốt rồi, tốt rồi, ngươi không cần đi tìm Kiệt Sâm kia, hắn còn đang trong khảo hạch, còn chưa chết.
Bố La Đặc nhịn không được nói.
@by txiuqw4