Nhóm dịch: Dung Nhi
Ads
Tràng diện này phi thường khủng bố, Kiệt Sâm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dũng không thể đỡ, mấy quyền liền đem Bác Tháp Mỗ Tư hoàn toàn đánh bại.
Ngay khi mọi người cho rằng đồ sát sắp kết thúc, Kiệt Sâm lại từ trong hư không bắt ra Tây Trạch đã đào tẩu đầu tiên, một kiếm chém giết.
Bên trong kiếm trủng Kiếm Thần, Kiệt Sâm đã nhận được viễn cổ Kiếm Thần truyền thừa, cho dù người cường thịnh bao nhiêu cũng không chạy thoát khỏi cảm giác của hắn.
Trên bầu trời, Kiệt Sâm giống như ma thần đứng ngạo nghễ, hai tay nhuốm máu, hư không nồng nặc máu tươi, hơn hai mươi Tinh Diệu thiên thần bên dưới đều hoảng sợ, nhưng không ai dám chạy trốn.
- Phốc xuy…
Kiệt Sâm cúi đầu nhìn xuống phía dưới, vươn ngón tay ra, trong hơn hai mươi Tinh Diệu thiên thần bên dưới có hai người nơi trán xuất hiện lỗ máu, trừng lớn hai mắt, ngửa đầu tuyệt vọng ngã xuống, hai người này chính là Linh Hoang Các Phí Luân đại sư cùng một gã Tinh Diệu thiên thần cường giả khác.
Làm xong hết thảy Kiệt Sâm cất bước đi tới, lập tức biến mất trong phiến thiên không nơi đó, quay về đáy hồ kiếm ý.
Kiệt Sâm rời đi cũng làm hơn hai mươi Tinh Diệu thiên thần còn lại thở phào một hơi thật dài, lúc này bọn hắn mới cảm nhận được sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Đáy hồ kiếm ý, Kiệt Sâm đi vào trong màn hào quang, nơi này còn có một đồ vật mà hắn tha thiết ước mơ lấy được.
- Oanh!
Màn hào quang mở ra, ánh mắt Kiệt Sâm thoáng chốc rơi lên mặt đất trống, chỗ đó một mảnh khí vụ lưu chuyển, một thanh kiếm hào quang thất thải lưu ly lóng lánh, lơ lửng ngay giữa không trung.
Đó là một thanh tiểu kiếm thuần túy do năng lượng tạo thành, ước chừng khoảng ba tấc, sáng long lanh óng ánh, tản ra khí tức thần lực nồng đậm, nhưng điều này cũng không phải mấu chốc, mấu chốt nhất là trên thân kiếm có một cỗ khí tức mạnh mẽ, cỗ khí tức này vô cùng hùng hậu làm cho Kiệt Sâm có một loại cảm giác mình đang trực tiếp đối diện với đại đạo quy tắc.
- Ông ông ông…
Đồng thời hắc sắc trọng kiếm sau lưng Kiệt Sâm thời khắc này cũng rung rung, một cỗ lực lượng hấp dẫn mãnh liệt từ trong thất thải tiểu kiếm truyền ra, tựa hồ muốn hấp dẫn cả trọng kiếm sau lưng hắn bay tới.
Lúc trước khi Kiệt Sâm vừa tiến vào kiếm trủng Kiếm Thần liền nhận thấy cỗ lực lượng hấp dẫn kia, chính là từ trên thất thải tiểu kiếm dưới đáy hồ kiếm ý truyền ra.
- Đây là…Kiếm Ý Chi Tâm của viễn cổ Kiếm Thần Mạc Tân!
Kiệt Sâm thở ra một hơi cảm khái, trong nội tâm hiểu được thất thải lưu ly tiểu kiếm chính là do viễn cổ Kiếm Thần Mạc Tân khi trùng kích cảnh giới Thần Vương chuẩn bị dùng chính lý giải của mình đối với kiếm đạo ngưng tụ Thần Vương Chi Tâm, chỉ tiếc ở thời điểm cuối cùng thất bại trong gang tấc, thần lực bản thân hóa thành hồ kiếm ý, mà Thần Vương Chi Tâm ngưng tụ không trọn vẹn cũng hóa thành kiếm hình lưu lại dưới đáy hồ.
- Ông!
Kiệt Sâm duỗi tay ra, thất thải tiểu kiếm lập tức hóa thành một đạo lưu quang rơi vào trong lòng bàn tay hắn, Kiệt Sâm suy nghĩ một lát đem thất thải tiểu kiếm sát nhập vào bên trong hắc sắc trọng kiếm đang không ngừng run rẩy.
Trong gần một năm tu luyện tại kiếm trủng, Kiệt Sâm đã đem kiếm ý của Kiếm Thần lĩnh ngộ gần như hoàn toàn, mà sau khi nhận được truyền thừa của Kiếm Thần, đối với lý giải kiếm đạo đã hiểu vô cùng thấu triệt, hơn nữa bản thân Kiệt Sâm đã có được Thần Vương Chi Tâm của Đông Cực Thần Vương, đối với Thần Vương Chi Tâm thất bại của Kiếm Thần ngưng tụ Kiệt Sâm đã không còn cần tới.
Hơn nữa viễn cổ Kiếm Thần Mạc Tân tự mình ngưng tụ Thần Vương Chi Tâm cũng đã cho Kiệt Sâm dẫn dắt không ít, coi như tương lai Kiệt Sâm đi lên con đường khác cũng sẽ tự mình đi tới mà không phải học theo bước chân của viễn cổ Kiếm Thần Mạc Tân mà đi về phía trước.
Dưới ánh mắt của Kiệt Sâm, vốn hắc sắc trọng kiếm đang khẽ run rẩy sau khi hấp thu được thất thải lưu ly tiểu kiếm, lập tức oanh minh vang rền, từng đạo thất thải kiếm quang sáng chói phóng lên trời, rung động thế gian.
Được gọi là thần khí, kỳ thật ngoại trừ một ít vũ khí đặc thù cần tài liệu đặc biệt cùng thủ đoạn luyện chế ra, tuyệt đại đa số thần khí đều dựa vào từng chủ nhân không ngừng dùng thần lực cường đại vô số năm tháng tẩm bổ, cuối cùng cùng hắn hòa hợp nhất thể mà hình thành.
Thật giống như hạ phẩm thần khí, chỉ cần một hạ vị linh thần dùng thần lực không ngừng bồi dưỡng, trăm năm ngàn năm sau cho dù chỉ là chất liệu bình thường nhưng được thần lực tẩm bổ cũng sẽ tự nhiên trở thành hạ vị thần khí.
Mà hắc sắc trọng kiếm là năm xưa Kiệt Sâm lấy được khi ở tại Áo Lan Đa vương quốc, ngay lúc đó hắc sắc trọng kiếm đã mang tới cho Kiệt Sâm không ít ngạc nhiên, cho tới bây giờ khi Kiệt Sâm đem thần thức thẩm thấu vào trong hắc sắc trọng kiếm vẫn có thể ở tận sâu nhất trong kiếm cảm giác được một cỗ lực lượng đặc biệt vô cùng cường đại ẩn chứa bên trong, hiển nhiên hắc sắc trọng kiếm cũng không phải là một kiện đồ vật bình thường, nhưng những năm này Kiệt Sâm không ngừng bồi dưỡng, hắc sắc trọng kiếm đã trở thành một bộ phận của Kiệt Sâm, không thể thiếu.
- Oanh long!
Hắc sắc trọng kiếm không ngừng nổ vang, lơ lửng giữa không trung tản ra lực lượng sáng chói, hiển nhiên đang hấp thu cùng dung hợp Thần Vương Chi Tâm thất bại của viễn cổ Kiếm Thần.
Kiệt Sâm cũng không tiếp tục đi quản tới nó, mà đưa mắt nhìn lên một bình đài cách đó không xa.
Ngay nơi đó, vài cọng linh thảo kiếm hình nhu hòa đang sinh trưởng, tổng cộng có ba gốc, đang nhẹ nhàng chập chờn trong gió, tràn đầy đại đạo phù văn, một hương thơm dược khí không ngừng truyền tới, thấm vào ruột gan, làm từng lỗ chân lông Kiệt Sâm đều giống như giãn ra trong nháy mắt.
Kiệt Sâm nhẹ nhàng hái ba gốc linh dược hình kiếm cầm vào trong tay, từ bên trong toát ra khí tức sinh mệnh hoạt lực với tạo nghệ của Kiệt Sâm liền nhìn ra đây là thượng phẩm thần dược mà hắn tha thiết ước mơ.
Ba gốc thượng phẩm thần dược, trong đó tinh hoa linh dược đều bị Lam Nguyệt Cổ Sâm hấp thu, theo một gốc thượng phẩm thần dược kéo dài được một trăm năm mà tính toán, bảo thủ đoán chừng cũng sẽ giúp Kiệt Sâm trong vài trăm năm tới không cần tiếp tục lo lắng cho tính mạng của Lam Nguyệt Cổ Sâm.
- Lam Nguyệt Cổ Sâm hấp thu thượng phẩm thần dược cần phải có thời gian, mà ta cũng cần đem pháp tắc đại đạo mà viễn cổ Kiếm Thần Mạc Tân tiền bối truyền lại từ từ lĩnh ngộ tìm hiểu thấu đáo…
Kiệt Sâm thầm nhủ trong lòng, sau đó ngẩng đầu.
Trên bầu trời kiếm trủng mây trắng vạn dặm, khí tức kiếm khí nồng đậm lan tỏa khắp không gian, tạo cho Kiệt Sâm cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu.
- Kiếm trủng Kiếm Thần ngược lại có thể xem là một nơi bế quan thật tốt.
Kiệt Sâm khẽ thì thầm trong miệng:
- Đã như vậy…
- Hô…
Kiệt Sâm mạnh mẽ vung tay lên.
Oanh long long!
Một cỗ khí tức vô cùng cường đại tán dật ra, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện bảy thanh trường kiếm, phân ra phương vị thất tinh lơ lửng bên cạnh người Kiệt Sâm.
Bảy thanh trường kiếm này chính là bảy thanh trường kiếm khảo hạch tại hồ kiếm ý, mà sau khi nhóm người Tây Trạch bị Kiệt Sâm đánh chết bảy thanh trường kiếm tự nhiên lại rơi vào trong tay Kiệt Sâm.
Kỳ thật bảy thanh trường kiếm này năm xưa Kiếm Thần Mạc Tân tụ tập thiên hạ kỳ trân dị vật chế tạo mà thành, dung hợp bổn mạng kiếm ý của hắn, bảy thanh trường kiếm liên hợp cùng một chỗ có thể tạo thành một bộ kiếm trận đặc biệt – Thất Sát Tru Thần Kiếm Trận, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đây là đại lợi khí tung hoành thiên hạ năm xưa của Kiếm Thần Mạc Tân, đồng thời bảy thanh trường kiếm còn là đầu mối then chốt của kiếm trủng, là chìa khóa có thể khống chế kiếm trủng mở cửa hoặc đóng cửa.
- Hiện tại truyền thừa của Kiếm Thần đã bị ta lấy được, vậy để cho những người tiến vào kiếm trủng còn lại rời khỏi nơi này đi.
Kiệt Sâm thì thào tự nhủ, tinh mang lóe lên trong mắt, đồng thời vung tay lên.
- Hô…
Bảy thanh trường kiếm bỗng nhiên bắn ra hào quang sáng chói, bảy đạo hào quang từ trong trường kiếm bạo tuôn ra, cuối cùng hội tụ lại thành một điểm trên bầu trời, trong tiếng nổ vang, toàn bộ kiếm trủng đều run rẩy lên, thất thải cực quang xuất hiện trong hư không.
- Chuyện gì xảy ra?
- Không…
Cách đó không xa trong kiếm sơn, hơn hai mươi Tinh Diệu thiên thần còn lại đều hoảng sợ ngẩng đầu, đồng thời một cỗ lực lượng hấp xả cực lớn bao phủ trên người bọn họ, đem bọn họ đưa ra ngoài thông đạo trên không trung.
Bên ngoài kiếm trủng Kiếm Thần.
Thật nhiều người đang trú đóng tại nơi này, thỉnh thoảng liếc nhìn vào kiếm trủng Kiếm Thần xa xa.
Trong những người này có thế lực lớn từng có ý đồ tiến vào kiếm trủng, ngoài ra còn có một ít thế lực cường giả ở địa vực khác nhận được tin tức chạy tới trong vòng một năm nay.
Năm đó kiếm trủng Kiếm Thần mở ra, đã xoáy lên sóng to gió lớn tại nơi này, rất nhiều cường giả tụ tập ý đồ tiến vào trong kiếm trủng, cuối cùng chỉ có mười tám thế lực có được Kiếm Thần Lệnh mới có thể đi vào.
Một chuyến đi vào đã gần một năm thời gian.
Trong một năm thời gian, rất nhiều thế lực lưu lại cứ điểm tại đây, thời khắc giám thị động tĩnh kiếm trủng, dù sao kiếm trủng của một viễn cổ Nhật Diệu thiên thần cường giả cũng sẽ không có người nào mà không động tâm.
Giờ phút này trong một khe núi cách kiếm trủng không xa, có hai trung vị linh thần đang khoanh chân ngồi, thỉnh thoảng nhìn qua hướng kiếm trủng.
- Lão nhị, ngươi nói viễn cổ Kiếm Thần rốt cục là nhân vật như thế nào? Rõ ràng còn lưu lại bảo tàng ở nơi này, phải biết rằng tuy Man Hoang Cổ Địa chúng ta thật hoang vu, nhưng vô số năm qua cũng có không ít cường giả tụ tập tại nơi đây, nhưng còn chưa có ai nhìn ra ở đây lại có bảo tàng gì, thật khiến người kỳ quái.
Một người mang theo vẻ mặt nghi hoặc lên tiếng.
- Ta làm sao biết được, tin tức kiếm trủng truyền ra cũng chỉ trong hai năm ngắn ngủi, chắc có lẽ không phải giả tạo.
Một người khác lắc đầu nói.
- Ngươi xem tin tức kiếm trủng vừa ra, tất cả các thế lực lớn đều có cao thủ xuất hiện, ta còn nghe nói có bảy Nguyệt Huy thiên thần tiến vào, trong đó có cả nhân vật thiên tài Tu La đại nhân của Linh Hoang Các, còn có Hỏa Vân Bảo thiếu chủ Bác Tháp Mỗ Tư, Ảnh Sát liên minh Ám Ảnh sát thủ Tây Trạch, mặc dù bọn hắn chỉ là Nguyệt Huy thiên thần, nhưng tại Man Hoang Cổ Địa tiếng tăm lừng lẫy, là một đám cường giả thiên tài có hi vọng tấn cấp Nhật Diệu thiên thần nhất, hôm nay đã tiến vào kiếm trủng một năm rồi mà không nghe chút tin tức nào, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi?
Người nọ thì thào tự nói, đột nhiên khẽ giật mình:
- Nói không chừng kiếm trủng Kiếm Thần này là do vị cường giả nào đó bịa đặt thiết kế ra, vì cái gì, vì muốn đem toàn bộ thiên tài Man Hoang Cổ Địa chúng ta quét sạch.
Lời này vừa ra, trên mặt người nọ đột nhiên tỏa sáng hào quang, giống như bản thân mình đã suy đoán được bí mật kinh thiên nào đó:
- Đúng rồi, nói không chừng thật đúng là có khả năng này, lão nhị, ngươi nói nếu chúng ta đem khả năng này nói cho thượng cấp, thượng cấp sẽ ban thưởng gì cho chúng ta đây?
- Ban thưởng? Ban thưởng cái đầu ngươi!
Một người khác liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Ngươi đừng ở đó nghĩ ngợi lung tung, mơ mộng hão huyền, lúc kiếm trủng mở ra nghe nói có một Nhật Diệu thiên thần cường giả muốn dùng lực đi vào trong cũng không thành công, trọng thương trở ra, nếu kiếm trủng thật có người bố cục, ít nhất phải là cường giả cấp bậc Nhật Diệu thiên thần mới làm được, Tu La đại nhân cùng Bác Tháp Mỗ Tư đại nhân tuy thực lực cường đại, nhưng chỉ là Nguyệt Huy thiên thần mà thôi, thật sự có Nhật Diệu thiên thần cường giả muốn đối phó bọn họ, trực tiếp động thủ là được rồi, cần gì phải phiền toái như vậy.
- Vậy sao, nói cũng đúng nha…
Người nọ ngu ngơ cười, vừa định nói gì nữa, chỉ nghe…
Oanh long!
Thanh âm oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ thiên địa giống như đầu rung chuyển dưới tiếng nổ mạnh, kiếm trủng yên lặng suốt một năm thời gian tại thời khắc này đột nhiên bắn ra thất thải thần quang.
- Có biến rồi, kiếm trủng có biến rồi, tranh thủ thời gian bẩm báo thượng cấp!
Hai người mang theo vẻ mặt khiếp sợ nhảy vọt lên, rống to.
Cùng lúc đó kiếm trủng sinh ra thay đổi thật lớn cũng hấp dẫn toàn bộ các thế lực trú đóng bên ngoài kiếm trủng chú ý.
Toàn bộ bên ngoài kiếm trủng bỗng nhiên sôi trào lên.
- Sưu! Sưu! Sưu!
Từng đạo nhân ảnh phóng lên trời, nhìn tới kiếm trủng trước mặt, mang theo vẻ ngưng trọng.
- Rốt cục kiếm trủng Kiếm Thần đã mở ra sao, một năm thời gian, gần một năm thời gian cũng không biết rốt cục là ai đã nhận được truyền thừa trong đó, nhưng bất kể là ai chúng ta đều phải nghĩ biện pháp phân một chén canh!
Không ít người đều xoay chuyển ý nghĩ trong lòng thật nhanh, con mắt không ngừng chuyển động, trong nội tâm các thế lực đều hiện lên ý niệm như nhau.
Oanh long!
Trong ánh mắt rung động của tất cả mọi người, trong hư không vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một thất thải thông đạo, một đám người từ trong bắn ra ngoài.
Những người này vừa mới đi ra, từ rất xa vô số cường giả phóng lên không, vây quanh bọn họ.
- Đó là Lợi Ân, đệ nhất cường giả Hi Đạt Khắc gia tộc…
- Địch Li Toa, đoàn trưởng Tây Long mạo hiểm đoàn…
- Hoa Lai Sĩ, thành chủ Đại Hoang Thành…
Từng đạo thân ảnh từ trong thất thải thông đạo bay ra, trong miệng những người quen biết chung quanh đều hét to, trong chớp mắt gần hai mươi cường giả cấp bậc Tinh Diệu thiên thần từ trong bay vút ra ngoài, nhưng các cường giả đang chờ đợi bên ngoài kiếm trủng Kiếm Thần đều gắt gao nhìn chằm chằm vào thông đạo ra vào, không hề chớp mắt.
Hôm nay xuất hiện đều là cường giả cấp bậc Tinh Diệu thiên thần, lần này tiến vào bên trong kiếm trủng có tới bảy Nguyệt Huy thiên thần, tất cả mọi người biết rõ nếu thật sự có người đã nhận được truyền thừa của Kiếm Thần, xác suất lớn nhất là sinh ra ở bảy tên Nguyệt Huy thiên thần kia, cho nên bọn họ đều chờ đợi bảy người kia xuất hiện.
- Như thế nào hiện tại đi ra đều là cường giả cấp bậc Tinh Diệu thiên thần?
Thất thải thông đạo không ngừng lóng lánh, ngay khi trong nội tâm tất cả mọi người còn đang nghi hoặc lo lắng chờ đợi, sau khi bắn ra hai mươi ba tên Tinh Diệu thiên thần, thất thải thông đạo chậm rãi khép lại trước mặt mọi người, cuối cùng hoàn toàn lấp kín, toàn bộ hư không lại lần nữa biến thành bình tĩnh.
- Đây là…
Điều này thật vượt ngoài dự kiến mọi người, lập tức làm thật nhiều cường giả có mặt tại hiện trường đều ngây dại.
@by txiuqw4