sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 85 : Người Gây Chuyện (1)

Bá! Vốn cả tầng đại sảnh đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, trong nháy mắt ánh mắt mọi người đều nhìn sang.

Ai cũng biết hôm nay là ngày khai trương của Trường Nhạc Đổ Phường, Trường Nhạc Đổ Phường với những cái tên bất đồng trước kia, toàn bộ đổi thành Trường Nhạc Đổ Phường mới. Hơn nữa ai cũng biết, hậu trường của Trường Nhạc Đổ Phường này chính là Nhậm gia, người nào gan to như vậy, cũng dám tới nơi này gây chuyện?

- Đi xem thử rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sắc mặt của Thường lão tứ cũng không khỏi biến sắc. Ở thời điểm này phát sinh loại chuyện như vậy không phải mục đích làm cho hắn khó chịu sao. Sư phụ đang ở đây, lại là ngày khai trương, người nào không có mắt như vậy... Thường lão tứ lập tức phái người đi xem thử.

- Chúng ta đi qua đó nhìn một chút đi! Vào thời điểm này dám gây chuyện như vậy nhất định là có chỗ ỷ lại, thậm chí có khả năng là tới nhằm vào ta. Hơn nữa dường như ta thấy có bóng dáng quen thuộc. Còn nữa, trước ta bảo ngươi chuẩn bị các thứ vừa lúc thừa dịp hiện tại cho lấy ra đi! Nhậm Kiệt lập tức đi tới mép lan can nhìn xuống phía dưới. Tuy rằng tầm mắt không thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh phía dưới, nhưng chỗ xảy ra chuyện ít nhiều có thể thấy được một chút, bên trong cùng không thấy được, nhưng ở vòng ngoài Nhậm Kiệt lại trông thấy mấy bóng người quen thuộc.

Không phải là ai khác, chính là một ít học sinh của Ngọc Hoàng Học Viện. Những người này dĩ nhiên cũng có một chút bối cảnh, mà Nhậm Kiệt có ấn tượng đối với bọn họ chủ yếu là bởi vì những người này đều là một đám nịnh bợ đi theo phía sau mông Cao Phi ở Ngọc Hoàng Học Viện.

Tên khốn này lại đi ra! Ừm! Cũng đúng! Dường như sắp tới thời điểm học viện khảo hạch rồi, mình cũng phải đi khảo hạch! Mặc dù hiện nay mình đã có thể đánh một trận với Chân Khí Cảnh, nhưng dù sao còn chưa có đột phá đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy đâu!

Thường lão tứ nghe Nhậm Kiệt nói câu sau liền vội vàng gật đầu. Chẳng qua là theo hắn vẫn cảm thấy có hơi quá sớm, cũng không có gì cần thiết quá lớn. Dù sao phương thức đó có vẻ có hơi... trực tiếp... có chút không hợp thời, nhưng nếu sư phụ đã phân phó, hắn lập tức phái người đi làm.

Ngay lúc Nhậm Kiệt dẫn theo Thường lão tứ bọn họ đi xuống, tình huống phía dưới đã trở nên càng kịch liệt hơn.

Cầm đầu là một gã thiếu niên chỉ chừng 11,12 tuổi, một thân hoa phục ngọc đái, vừa thấy là biết không phải con cháu nhà bình thường. Hắn chắp hai tay sau lưng rất khí phách đá cái bàn đánh bạc bị vỡ nát một khối lớn. Mà lúc này Cao Phi đứng ở phía sau hắn. Người ở bên cạnh Cao Phi nhân cơ hội này trực tiếp đẩy người ở chung quanh ra, thuận tay cũng cầm ghế lên đập xuống "bình bịch", trong nháy mắt cục diện trở nên càng thêm hỗn loạn.

Tuy nhiên tên thiếu niên cầm đầu lại có vẻ rất vui vẻ, ngực ưởng thẳng, kiêu ngạo nhìn người chia bài ở đối diện đã có phần khiếp sợ, rồi đảo ánh mắt đắc ý nhìn lướt qua người ở chung quanh.

- Bổn gia hôm nay đặt chỗ này, không chung tiền thì lập tức đóng cửa! Thiếu niên lần nữa cuồng ngạo nói.

Lúc này Cao Phi đã hoàn toàn khôi phục, khóe mắt hắn lộ đầy ý khoái trá, khoái ý vì báo được thù: "Nhậm Kiệt ơi Nhậm Kiệt! Ngươi trước đả thương ta, lại ở trước hoàng cung làm nhục anh ta, hôm nay ta phải cho ngươi nhìn thấy chuyện tốt! Không phải ngươi thích làm lớn mọi chuyện sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết làm lớn chuyện là thế nào!"

"Hôm nay nếu ngươi chung tiền, đó chính là ngươi cúi đầu khuất nhục; còn nếu ngươi không chung tiền... Hừ hừ... vậy hôm nay thật có chuyện vui để xem đây!" Càng nghĩ Cao Phi càng cảm thấy cao hứng, rất là tự đắc. Tuy rằng chủ ý này là của một tên người hầu bên cạnh hắn đưa ra, nhưng phần sau lợi dụng đại nhân vật này còn là hắn tự mình nghĩ ra.

- Sòng bạc chó má! Ngay cả 100 vạn tiền ngọc cũng không chung nổi, còn không biết xấu hổ mở sòng bạc, lập tức đóng cửa ngay đi!

Cao Phi tung một quyền đập trên bàn, trừng mắt phẫn nộ quát: - Con bà nó! Lập tức chung tiền!

- Không... Không được... Nơi này không thể... các người...

- Cái gì có thể không thể? Sòng bạc các ngươi còn có thể làm cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ có thể thua tiền không thể thắng tiền, thắng tiền là không chung đúng không? Cao Phi khí thế bức người, bản thân hắn là con cháu 5 đại gia tộc, bình thường cũng đã rất là bá đạo lớn lối, thời khắc này vừa mới đột phá Chân Khí Cảnh, huống chi còn tìm được cơ hội lôi kéo vị bên cạnh này dắt vào dây, hắn càng thêm không sợ làm lớn chuyện.

- Dám! Bổn gia xem ai dám không chung tiền của ta! Cho dù đem bán sòng bạc các ngươi, 1 chung 36,3600 vạn tiền ngọc của ta nhất định phải chung cho ta!

Thiếu gia vừa nghe có chút nóng nảy, 3600 vạn tiền ngọc, huống chi còn là mình thắng, đây là chuyện trước nay chưa từng có. Tuy rằng hắn cái gì cũng không thiếu, nhưng còn là bị quản lý rất nghiêm khắc, bình thường hắn rất hâm mộ người khác có thể tùy tiện tiêu tiền, hiện tại càng nóng nảy, quả đấm nhỏ đã nắm chắc, một bộ xu thế chuẩn bị động võ!

Đừng nhìn hắn còn nhỏ hơn Cao Phi không ít, nhưng khí tức trên người hắn còn mạnh hơn Cao Phi một chút.

- Cái này xem ra đúng là náo nhiệt rồi! Thật không nghĩ tới Trường Nhạc Đổ Phường mới ngày khai trương, không đợi bắt đầu đã phát sinh chuyện như vậy!

- Đó là người của Cao gia, còn thiếu niên kia dường như rất có lai lịch. Lần này bọn họ có chuyện vui lớn rồi!

- Cái này rõ ràng là cố ý tìm đến gây chuyện, biết Trường Nhạc Đổ Phường là của Nhậm gia còn tìm tới gây chuyện, có thể là người bình thường sao?

- 1 chung 36,3600 vạn tiền ngọc nha! Oa! 10 đời con cháu cũng không xài hết!

- 3600 vạn tiền ngọc, dù bán Trường Nhạc Đổ Phường cũng không đáng giá đó!

- Trước kia luôn nghe nói Nhậm đại gia chủ nói giá với người khác, hiện tại có hứng thú nha, lại có người muốn từ nơi hắn lấy 3600 vạn tiền ngọc!

- Đến rồi... đến rồi! Có người xuống...

...

- Sòng bạc mở cửa làm ăn, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, có vận khí, thắng bao nhiêu cũng không có vấn đề gì. Tiền ư? Trường Nhạc Đổ Phường cho tới bây giờ cũng không thiếu, chỉ xem ngươi có bản lĩnh này hay không? Đang lúc mọi người ở chung quanh bàn tán ầm ỉ, Nhậm Kiệt bọn họ cũng từ bên trên đi xuống, đồng thời vang lên tiếng của Nhậm Kiệt.

"Xoạt..." Nhậm Kiệt bọn họ vừa xuống tới, đám người vây quanh bên trong đại sảnh lập tức tất cả tránh ra, nhường đường cho Nhậm Kiệt cùng Thường lão tứ dẫn người đi đến.

Nghe nói những lời này, dù là vẻ mặt Thường lão tứ vẫn không biến đổi, nhưng trong lòng cũng đã chìm xuống: 3600 vạn tiền ngọc, đích xác quá kinh khủng, làm sao lại phát sinh loại chuyện như vậy. Hiện tại hắn đã biết nguyên nhân Nhậm Kiệt không có để cho hắn phái người hỏi thăm tình huống mà là trực tiếp đi xuống. Hắn cũng biết, chuyện nơi này chỉ sợ đã vượt qua phạm vi năng lực của bản thân mình.

Người dám trực tiếp hô lên 3600 vạn tiền ngọc như thế, tuyệt đối không phải người bình thường, Cao Phi là người của Cao gia sau khi xuống tới hắn cũng nhận ra, nhưng người thiếu niên kia là ai, thấy thế nào những người này đều xem hắn là chủ vậy?

Thường lão tứ ở Ngọc Kinh Thành cũng là người khôn khéo, trong lòng cũng rất là kinh ngạc, tại sao mình không nhận ra người này?

- Ha ha... Thấy Nhậm Kiệt rốt cuộc đã tới, nghĩ người này làm những chuyện kia đối với Phương Kỳ, còn có ở trong học viện gài bẫy mình, trong lòng Cao Phi muốn giết người đều có, chẳng qua là bây giờ còn không thể lập tức động thủ. Tuy nhiên nghĩ có thể ở ngày đầu tiên hắn khai trương làm ăn công khai vét nhẵn túi, cũng là một chuyện để cho hắn vô cùng thống khoái.

Cao Phi lớn tiếng cười nói: - Không thiếu tiền ngươi nhưng thật ra chung tiền a! Để ta xem ngươi lấy cái gì chung, 3600 vạn tiền ngọc, thì dù ngươi bán Trường Nhạc Đổ Phường rách nát này cũng không đáng giá! Trừ phi Nhậm gia ngươi đồng ý ra khoản tiền này, bất quá một khoản tiền lớn như vậy chỉ sợ Nhậm gia cũng sẽ không đồng ý xuất ra đi! Nếu ta nhớ không lầm, tên gia chủ ngươi này hiện tại ngay cả tìm mấy chục vạn lượng vàng đều phải do trưởng lão hội phê chuẩn, huống chi mấy ngàn vạn tiền ngọc, ta thật muốn nhìn xem, ngươi làm thế nào chung tiền?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx