sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 209 : Người Tạo Điềm Lành! (1)

Nếu như không phải là hai vị nầy nói xong, trực tiếp tiến vào, mập mạp cũng muốn trực tiếp hạ thủ hai vị nầy, mới vừa rồi bọn họ nói chuyện với phiếu cơm lão Đại như vậy, quả thực chán sống.

Nàng cũng nhìn ra hai vị nầy có quan hệ cùng Nhậm gia, vừa rồi lại hô lên rất lớn lối, nhưng nàng ở Nhậm gia trừ Nhậm Kiệt, cũng là có hảo cảm với Lục gia Nhậm Thiên Túng, những người khác nàng căn bản chưa từng để ý, hơn nữa phiếu cơm lão Đại mới là gia chủ Nhậm gia, hai người này coi là thứ gì, còn làm cho Nhậm gia mất mặt, bọn họ coi là cái quái gì.

- Nhậm gia chủ nhất định không được trách móc, ta đây cũng là không có biện pháp, hai vị này tất cả ngài cũng nhận biết. Cũng là ca ca của Nhậm gia chủ, một vị là công tử Nhậm Hạo của Tây Bắc Đại tướng quân Nhậm Thiên Hoành Nhậm đại tướng quân, một vị khác là công tử Nhậm Cường của Tây Nam Đại tướng quân Nhậm Thiên Kỳ Nhậm đại tướng quân. Bọn họ trước khi đến cũng đã nói trước, bởi vì trên đường xảy ra một vài vấn đề, cho nên có thể tới không kịp, lúc trước An đại tổng quản đã xin phép qua, bệ hạ nói bọn họ có thể trực tiếp tiến vào.

Giờ phút này Thiệu Đức cũng đã hạ quyết tâm, dù sao làm cũng đã làm, vậy thì dứt khoát làm đến cùng, sau khi nói xong lại một bộ bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.

- Nhậm gia chủ chớ nóng lòng, chờ ta một chút, ta lập tức tìm cơ hội bảo người báo cho An đại tổng quản, đến lúc đó bẩm báo bệ hạ nữa là được, ngài là nhất gia chi chủ, dù sao sẽ không làm khó những nô tài như chúng ta a.

- Nô tài, ngươi mẹ nó thật là nô tài, ta nếu không để cho ngươi khóc ba ngày ba đêm ta...

Mập mạp vừa nói, đã nảy sinh ác độc chuẩn bị trực tiếp động thủ.

- Đừng vội!

Nhậm Kiệt vừa nói, vừa giơ tay lên ngăn mập mạp muốn động thủ, hắn hiểu rất rõ mập mạp cùng thủ đoạn của mập mạp, kể từ khi ở Minh Ngọc sơn trang, tài nghệ dược tề của mập mạp tuyệt đối là tăng mạnh, hiện tại dược tề nàng phối trí tuyệt đối có thể so với linh đan do Linh Đan sư trung cấp luyện chế, nàng phối trí độc dược còn lợi hại hơn, nếu không có giải dược của nàng, cho dù Nhậm Kiệt cũng phải phí một chút thủ đoạn, đổi lại là người khác, không có Linh Đan tuyệt phẩm thì nghĩ cũng đừng nghĩ.

- Phiếu cơm lão Đại, này này mẹ nó thật không có biện pháp nhịn, yên tâm, ta không giết chết hắn.

Mập mạp vừa thấy Nhậm Kiệt ngăn chính mình, còn tưởng rằng Nhậm Kiệt muốn nhịn, thở gấp nói.

- Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì thế?

Vừa nhìn thấy bộ dáng kia của mập mạp cùng với lời nói đó, Thiệu Đức cũng bị sợ hết hồn, trong lòng tự nhủ hai người này đang suy nghĩ gì, thật chẳng lẽ dám động thủ với mình ở hoàng cung, ngay trong ngày mừng thọ hoàng thái hậu.

Bọn họ đây không phải là đánh vào mặt của Hoàng đế, đánh vào mặt của Hoàng thái hậu ư, bọn họ điên rồi.

Bất quá ghi chép của hai người điên này có thể nhiều lắm, cho nên hắn cũng sợ, trong miệng vừa nói, thân hình vừa liên tiếp lui về phía sau, đã ẩn náu phía sau cấm vệ quân.

- Nhịn?

Nhậm Kiệt nhìn Thiệu Đức, lại nhìn Nhậm Cường, Nhậm Hạo hai người xa xa đang rời đi một chút, nói:

- Tính tình phiếu cơm lão Đại của ngươi lúc nào thì tốt như vậy, nhịn hắn, nằm mơ sao? Chỉ bất quá người như thế thu thập hắn còn có rất nhiều biện pháp, đừng có gấp, từ từ thu thập hắn, có lúc chính hắn sẽ phải khóc. Bản gia chủ bây giờ còn chưa đi vào, vừa lúc để cho tất cả mọi người đi ra ngoài.

Cũng không cần đi tìm hiểu bối cảnh của người này, Nhậm Kiệt đã rõ ràng rành mạch tính toán cùng tâm tư của Thiệu Đức, thậm chí có dũng khí dám chủ động tìm chính mình gây phiền toái, Nhậm Kiệt cũng sẽ không khách khí đối với hắn.

Chính mình khóc? Hừ, Thiệu Đức núp ở phía sau cấm vệ quân, khóe miệng khẽ nhếch, trong lòng âm thầm hừ lạnh.

Trong lòng tự nhủ Nhậm đại gia chủ ngươi không phải là lớn lối ư, hôm nay xem ngươi làm sao lớn lối, ngươi thật sự động vào ta, chỉ sợ mình ngươi cũng chịu không nổi, đoán chừng chính là trong lòng không dám, cho nên mới ngăn cái tên mập mạp kia, ngoài miệng nói cũng thật là dễ nghe.

Mặc dù lúc bình thường Thiệu Đức nhìn thấy ai cũng nở nụ cười, nhưng người khác đối với hắn lúc bình thường cũng cung kính có thừa, lần này cho dù hắn cố ý gây khó khăn cho Nhậm Kiệt, vốn là cũng không nghĩ đến Nhậm Kiệt sẽ lớn lối như thế, dám nói với hắn như vậy.

Cho nên hắn vốn chỉ là nghĩ gây khó khăn cho Nhậm Kiệt một chút, giờ phút này lại quyết định, mơ hồ nghe Thất công chúa cùng Phương đại tiểu thư nói đến, Hoàng đế, Phương gia, Cao gia cũng muốn đối phó Nhậm gia, mà Nhậm Kiệt một khi nội bộ Nhậm gia mở hội nghị trưởng lão toàn thể gia tộc, hắn người gia chủ này cũng coi như chấm dứt.

Đã như vậy chính mình tại sao phải sợ hắn, hôm nay ta liền nhất định ngăn cản ngươi, xem ngươi có thể làm gì.

Lại để cho tất cả mọi người đi ra ngoài, ngươi nghĩ đến ngươi là ai a, bên trong cũng là những người nào, ngày mừng thọ hoàng thái hậu Hoàng đế cùng văn võ cả triều đều ở đây, ngươi nói ra là ra sao.

Thật mẹ nó có bệnh, coi mình là người nào.

Mập mạp vừa nghe lời này của Nhậm Kiệt, vốn là ở trong tay đã lấy dược tề ra liền nhẫn nại thu về. Đối với phiếu cơm lão Đại nàng có lòng tin tuyệt đối, phiếu cơm lão Đại xuất thủ luôn có thể làm cho người ta không tưởng được, phiếu cơm lão Đại nói so sánh với trực tiếp để cho hắn thống khổ, hạ độc hắn còn khổ sở hơn, vậy thì nhất định có thể làm được.

Nhậm Kiệt vừa nói, đã trực tiếp xoay người đi trở về bên trong Linh Thú tọa giá, mập mạp trừng mắt liếc Thiệu Đức, giơ giơ quả đấm hướng về phía hắn sau đó cũng trở về theo.

- Hừ, hừ

Thiệu Đức thấy Nhậm Kiệt xoay người trở lại bên trong Linh Thú tọa giá, lỗ mũi khe khẽ hừ lạnh. Lại vẫn dám uy hiếp bản đại nhân, cùng lắm thì mình cũng sẽ lập tức liên lạc với Phương đại tiểu thư, bảo nàng phái người trong gia tộc tới tạm thời bảo vệ mình, không cần tới bao lâu tin tưởng Nhậm Kiệt này cái gì cũng không phải.

Ở địa phương khác ngươi có thể lớn lối, nhưng nơi này là hoàng cung, lần này mình biểu hiện tốt rất nhanh thì có thể trở thành người hầu hạ của hoàng thượng.

Người khác sợ ngươi, chúng ta cũng không sợ ngươi, lá gan của ngươi lớn hơn nữa thì có thể làm gì được ta.

Nhìn Nhậm Kiệt tiến vào Linh Thú tọa giá, Thiệu Đức đắc ý nghĩ tới.

Lúc này, khi Nhậm Kiệt bọn họ dừng lại nơi xa, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bên trong đại điện, Hoàng đế đặc biệt đã đọc xong lời chúc mừng viết cho Hoàng thái hậu, phía dưới một mảnh tiếng chúc mừng, mà lúc này vừa vặn Nhậm Cường, Nhậm Hạo hai người đi tới.

- Truyền!

Nghe được có người nói, Hoàng đế cười nói một tiếng "truyền", sau một khắc ánh mắt của đông đảo văn võ đại thần hai bên đại điện cũng nhìn về cửa đại điện.

Phải biết rằng kể từ sau Nhậm Thiên Hành, hai vị Đại tướng quân của Nhậm gia này đã nắm giữ binh quyền, chỉ huy nắm giữ quyền lực quân chính mấy tỉnh chung quanh, tuyệt đối là tồn tại chư hầu một phương, sau lưng lại có Nhậm gia chống đở. Nhất cử nhất động của hai người này cũng tác động tới tâm của vô số người, chẳng qua là từ lúc Nhậm Kiệt kế vị, bọn họ đã lâu chưa từng hồi triều, lần này mặc dù không phải tự mình trở lại, nhưng mọi người cũng từ trên người con trai hắn nhìn ra một chút đầu mối.

- Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế, Hoàng thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế. Tây Bắc Đại tướng quân Nhậm Thiên Hoành chống đỡ quân địch khó có thể về triều, đang ở Tây Bắc quỳ gối nhìn về Ngọc Kinh Thành, chúc Hoàng thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế, đặc biệt dâng lên Tam Hoa Tam Diệp Thảo chí bảo nhân gian năm trăm năm nở hoa, năm trăm năm kết quả, năm trăm năm chín muồi.

- Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế, Hoàng thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế. Tây Nam Đại tướng quân Nhậm Thiên Kỳ không cách nào kịp thời về triều, đang ở Tây Nam quỳ gối nhìn về Ngọc Kinh Thành, chúc Hoàng thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế, đặc biệt dâng lên trân châu ánh nguyệt kỳ dị ở biển sâu ba ngàn năm, mỗi khi đêm trăng tròn châu này sẽ sinh ra phản ứng kỳ dị cùng trăng sáng trên trời, đến lúc đó giống như ngắt trăng sáng trên trời xuống, lóe lên tia sáng ở bên trong phòng.

Con trai của Tây Bắc Đại tướng quân Nhậm Thiên Hoành - Nhậm Cường trên mặt có vết sẹo, khí thế càng thêm hung hãn, lúc này hắn lên trước, sau đó là con trai của Tây Nam Đại tướng quân Nhậm Thiên Kỳ - Nhậm Hạo, Tam Hoa Tam Diệp Thảo là thứ người người đều biết, cho nên Nhậm Cường căn bản không có cần giải thích.

Nhưng trân châu nguyệt nguyệt này vô cùng kỳ dị, người khác không biết, cho nên Nhậm Hạo cố ý giải thích mấy câu, hai người nói xong đồng thời quỳ xuống, trên hai tay đang cầm một cái hộp ngọc.

- Tam Hoa Tam Diệp Thảo, đây chính là một trong những thuốc chủ yếu để luyện chế Linh Đan thượng phẩm, bản thân nó cũng đã có thể tăng cường mấy năm lực lượng, nếu như thêm vào những dược vật khác, có thể luyện chế vài phần linh dược trung phẩm.

- Trong hoa có lá, trong lá có hoa, ba hoa ba lá, đây tuyệt đối là nhân gian chi bảo a.

- Trân châu ánh nguyệt kia cũng rất là thần kỳ, Nhậm Thiên Hoành cùng Nhậm Thiên Kỳ mặc dù không có trở lại, nhưng thủ bút này thật là không nhỏ.

- Đó là đương nhiên, Nhậm gia ngay tại lúc này, biến hóa rất nhiều, nếu như bệ hạ có thể ủng hộ người nào, tình huống sẽ lại bất đồng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx