sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 373 : Chân Chính DI Tích? (2)

"Ầm ầm... Ầm..." Mà ngay lúc Đồng Cường bọn họ thúc giục trận pháp tăng tốc đến bên cạnh Nhậm Kiệt, phía sau lối đi ầm ầm sụp xuống, phía sau đi theo rất nhiều binh lính tám chín phần mười bị đè ở phía dưới, trực tiếp bị ép tới vỡ vụn, trừ một số ít may mắn một chút lao ra ngoài, còn có vài tên dáng vẻ thống lĩnh, tướng quân thì không sao, ngoài ra trong thông đạo đã chết hết chín thành chín trở lên.

- A... Không thể nào! Nơi này cũng quá kinh khủng đi! Mập mạp ở trong trận pháp không cần chiến đấu, nên nhìn thấy rõ nhất.

Sau đó, đám người Đồng Cường, Tạ Kiếm cũng đồng thời cảm thấy sau lưng phát lạnh cả người. Tuy rằng bọn họ ngưng tụ thành đại trận vô cùng uy lực, nhưng nếu vừa rồi bị đè ở bên trong, thì không khác gì tiếp nhận một kích toàn lực của tồn tại m Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, hơn nữa rất có thể trận pháp xảy ra vấn đề, có một số người phải hy sinh.

- Cẩn thận, bên trên rớt xuống mảnh vụn, cẩn thận chung quanh sụp xuống. Những tài liệu này đều không tầm thường, tuy rằng vỡ vụn, nhưng bên trên như cũ có các loại cấm chế uy lực kinh người, nếu như không đạt tới trình độ m Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, căn bản không thể còn mạng sống dưới loại sụp đổ nghiền ép này. Ngọc Thành trang chủ, mau đi vào trận pháp! Nhậm Kiệt lập tức dùng thần thức thông báo cho mọi người cẩn thận. Ngẫm lại, vừa rồi chiến đấu với mức độ đó mà đánh lên trên chỉ lưu lại một chút dấu vết nhỏ như vậy, có thể nghĩ mà biết nơi này cường hãn biết bao!

Tề Thiên bọn họ không cần nhắc nhở, bọn họ đủ cường đại, dù là mình ứng phó một chút cũng tạm được, nếu như lối đi kia lập tức toàn bộ sụp xuống như vậy, Nhậm Kiệt cũng không hẳn sẽ bị đè chết, nhưng khẳng định là bị thương không nhẹ.

Mà lúc này, bên trong vẫn còn đang tiếp tục lắc lư, tiếng động ầm ầm như tiếng sấm, cả đại điện cũng bắt đầu sụp đổ, vỡ vụn, những binh lính kia không biết tránh né, vô số tên bị trực tiếp đè chết. Mà lúc này đám người Mặc Sanh, Ngọc Nhân Long bọn họ chỉ phải nhanh chóng né tránh.

- Giết... Giết không tha... Giết...

Tuy rằng vô số binh lính bị đè chết, nhưng binh sĩ do linh vụ ngưng tụ thành này quá nhiều, ở bên trong cung điện bị đè chết, cung điện sụp xuống, sau đó từ bên ngoài cung điện lại ào vào vô số binh lính, điên cuồng gào thét.

- Tới gần về phía ao nước, đừng chém giết hao phí lực lượng, những binh lính này vô cùng vô tận, giết không hết được. Chỉ cần co lại đại trận phòng thủ vững chắc, tận lực bớt va chạm với đám binh lính này, giảm bớt tiêu hao, đừng giết bọn họ để đội ngũ bổ sung đầy đủ sức lực. Chủ yếu phòng bị hai đám người Hải Vương, Tư Mã Dần bọn họ! Thời điểm này trường diện vô cùng hỗn loạn, giống như ngày tận thế, trời sập đất nứt, nhưng Nhậm Kiệt vẫn luôn duy trì tĩnh táo. Lúc này hắn cũng đi vào trong đại trận, Ngọc Thành cùng mập mạp không cần động thủ được bảo vệ ở giữa, đại trận cận vệ đội giống như một thể nhanh chóng co rút lại dựa theo chỉ thị của hắn nhích tới gần ao nước.

- Tông chủ! Binh lính này vô cùng vô tận, còn có đại điện này sắp bị hủy, không gian chung quanh đều không ổn định, nơi này không có bất kỳ vật gì, hơn nữa cũng sắp bị hủy, chúng ta có cần nghĩ biện pháp mau mau rời đi hay không? Lúc này Lô Vĩ đã ứng phó không xuể, chung quanh hắn có ba tướng quân, vô số binh lính đang truy kích, mà đại điện không ngừng sụp đổ vỡ vụn, hắn cũng không khỏi bận rộn tránh trái né phải.

Uy hiếp tử vong, uy hiếp sụp đổ, khiến hắn hận không thể lập tức chạy khỏi nơi này, nhưng loại tiểu thế giới này với lực lượng của hắn còn không có biện pháp rời đi được, chỉ có thể dùng thần thức liên lạc với Tư Mã Dần Tông chủ Thánh Đan Tông.

- Uổng ngươi cũng từng xưng bá một phương, ngày nay còn là trưởng lão Thánh Đan Tông ta, ngay cả cái này cũng không nhìn ra được: lúc này mà một cái ao nước có thể yên lặng không nhúc nhích chút nào ắt phải có chỗ tốt gì đây? Còn nữa, ngươi giết binh lính đó làm gì, giết chúng có ích lợi gì, giữ lại chút lực lượng, nhìn chằm chằm lão già Hải Vương Hải Vô Thường kia cho ta, một hồi ta bảo ngươi cản lại ngươi hãy ngăn cản hắn! Thời điểm này tâm tình của Tư Mã Dần cũng không tốt lắm, dù sao Quách Tú bị giết, kết quả lão lại chỉ có thể nén nhịn, loại phẫn uất này đường đường là Tông chủ Thánh Đan Tông lão chưa từng gặp phải.

Cố tình lúc này Lô Vĩ lại liên lạc, tự nhiên Tư Mã Dần phẫn nộ giáo huấn hắn.

- A... Cái gì? Nhìn chằm chằm Hải Vương ư? Tông... Tông chủ, ta cùng Hải Vương chênh lệch quá xa, cái này... Lô Vĩ nghe nói vậy, có một loại tâm tình bắt buộc tự vận, tự nói thầm: "Tại sao mình liên lạc với Tư Mã Dần làm chi, kết quả phải nhận một nhiệm vụ bất khả thi như vậy. Hải Vương kia ngay cả Quách Tú đều giết, nếu như mình đi nhìn chằm chằm vào lão, lão muốn giết mình còn không phải chỉ cần điểm một ngón tay hay sao? Mới đầu phục một tên quần áo lụa là, không tiếc tự hạ thấp phẩm giá nịnh hót, kết quả không nghĩ tới tiểu tử này bạc mệnh, nhanh như vậy liền chết đi, hiện tại tông chủ lại bảo mình nhìn chằm chằm Hải Vương... Đùa gì thế!"

- Là bảo ngươi nhìn chằm chắm phân thân của hắn! Hiện tại tình huống này, ngươi cho là bản tôn hắn có thể bỏ ra thời gian được sao, hơn nữa một hồi nếu thật có biến cố gì, bản tông chủ tự nhiên sẽ ghìm vào hắn. Lần này xảy ra nhiều chuyện như vậy, đều là lão bất tử này làm ra, hắn nhất định là có mục đích! Tư Mã Dần tức giận nói.

- Dạ... Dạ! Lô Vĩ vừa nghe nói thế, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm phân thân dù sao cũng không đến mức trong nháy mắt bị miểu sát... là quá tốt rồi!

- Sư huynh! Tình huống không ổn, làm sao bây giờ? Hải Lượng được những phân thân Hải Vương bảo vệ, Mặc Sanh thì không may mắn như vậy, hiện tại hắn càng đánh càng kinh ngạc, càng đánh càng kinh sợ.

- Theo dõi sát sao Nhậm Kiệt, bổn vương hoài nghi di tích Vô Song Hoàng Phi kia từ đầu đến giờ cũng chưa chân chính xuất hiện, có biến động là tốt nhất, có lẽ... Hải Vương chẳng những không lo lắng, ngược lại trong mắt lộ ra vẻ kích động, hưng phấn.

"Phù... Ầm..." Ngay lúc đang hỗn chiến, đột nhiên chấn động rung chuyển vô cùng hỗn loạn, sụp đổ giống như ngày tận thế đó, cái ao nhỏ đang yên tĩnh đột nhiên ở giữa xoay tròn, trong nháy mắt tạo thành một cái lốc xoáy to lớn, tiếp đó trong tiếng nổ ầm ầm xuất hiện một dạng như cửa động.

Trong nháy mắt kế tiếp, một quầng sáng từ bên trong chiếu ra, rồi một thân ảnh từ trong ánh sáng chậm rãi đi lên. Thân ảnh kia có vẻ rất nhỏ gầy, chính là Ngọc Vô Song vừa rồi biến mất, lúc này nàng dường như vừa mới tỉnh ngủ, trong mơ màng còn không rõ lắm rốt cuộc chung quanh đã xảy ra chuyện gì, nàng đang giụi giụi mắt.

Mà ngay khi lốc xoáy xuất hiện, đồng thời Ngọc Vô Song xuất hiện trong tia sáng, từ phía dưới toát ra một khí tức thượng cổ, phát ra một luồng linh khí tinh thuần chỉ có thông qua hấp thu linh ngọc thượng phẩm mới có, cái này hoàn toàn khác với linh vụ đặc thù. Hơn nữa nhìn xuyên qua lốc xoáy kia có thể mơ hồ thấy được phía dưới dường như là một thế giới khác, hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, cây cối tươi tốt, hoàn toàn bất đồng với bên trên này.

- Hải Ảnh Phân Thân, đi! Biến hóa này vừa xuất hiện, tuy rằng Hải Vương bị Thương Vũ quấn lấy, nhưng trong nháy mắt bên cạnh lão chín thành lực lượng trở lên liền ngưng tụ ra mười mấy phân thân vọt đi xuống.

- Thiên Hàng Trường Hồng, xông tới! Thiên Hồng Kiếm trong tay Tư Mã Dần chợt bay vọt ra! Thiên Hồng Kiếm tốc độ cực nhanh, trước tiên đánh bay các tướng quân binh lính bên cạnh Lô Vĩ, rồi mang theo Lô Vĩ phóng vọt xuống dưới, không kém chút nào so với những phân thân của Hải Vương.

- Chẳng lẽ đó mới thật là di tích... Bên kia Thập Lục Lang cũng phát hiện tình huống, cả kinh kêu lên.

"Ngao..." Ngay lập tức Thị Huyết Yêu Lang biến thành bản thể, lực lượng tăng vọt, đánh bay binh lính ở chung quanh rồi cũng đi theo vọt xuống.

- Bảo vệ Vô Song!

Bởi vì vừa rồi Nhậm Kiệt đã âm thầm di chuyển, lúc này cách bờ ao gần nhất. Tuy nhiên Nhậm Kiệt cũng không có liều mạng phóng vọt xuống như những người kia, ngay lúc quầng sáng xuất hiện, Nhậm Kiệt trước tiên vọt tới bên cạnh Ngọc Vô Song...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx