sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 668 : Tiểu Nhân Tính Kế (2)

Du Thủy hận đến ngứa hàm răng, bởi vì hai ngày này lão không ngừng xui xẻo, đầu tiên là đụng phải Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này, không thể không buông tha cho một kiện bảo bối tốt, sau đó gặp Lộc Lân lão tổ, trực tiếp bị đánh bị thương.

Cái này cũng chưa tính, sau đó gặp mấy người Thái Cực Cảnh tầng năm, tầng sáu, mấy tên này lại liên thủ trước đánh lão bị thương, bất đắc dĩ chỉ phải bỏ chạy.

Giờ này thương thế còn chưa lành, lại lần nữa thấy bên này có bảo vật, Du Thủy lão tổ lập tức chạy đến thì lại thấy là Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, rồi chứng kiến cảnh ngay cả một đám người Thái Cực Cảnh, mà chỉ một câu "Cút..." của người mang mặt nạ cười kia đã dọa cho những người đó đều bỏ đi... lão càng tức giận không chỗ phát tiết.

"Dựa vào cái gì chứ? Mình chính là lão tổ Thái Cực Cảnh, kết quả nơi nơi đều gặp cản trở, nơi nơi đụng xui xẻo, gặp Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này cùng Lộc Lân lão tổ kia cũng thôi đi, mình gặp mấy người không phải lão tổ Thái Cực Cảnh, cũng dám lớn lối với mình, cũng dám liên thủ trước muốn giết mình.

Càng nghĩ lão càng tức giận, miệng mắng những người này, chính mình lại vô cùng buồn bực. Lão cũng phát hiện tình huống nơi này, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình huống đúng là không hay ho gì!

Tuy rằng nơi này vô cùng rộng lớn, nhưng bảo vật xuất thế vẫn luôn dẫn tới một số người, bởi vì lúc đó động tĩnh rất lớn, hiển nhiên người xông vào nơi này cũng không ít, chung quanh hải vực rất nhiều nhân vật cường đại dường như đều chạy đến. Ở loại địa phương này mang chiêu bài Thiên Hải Tông cũng không có chỗ dùng, chém giết ai cũng không để ý tới người nào.

- Má nó! Một đám người không có khí phách, hắn mang cái mặt nạ cười các ngươi đã sợ, ngay cả nhúc nhích tay cũng không dám... Nhưng dù tức giận như thế nào đi nữa Du Thủy cũng không làm gì được, bất đắc dĩ bay tới những địa phương khác, tính toán tiếp tục thử vận khí một chút, cũng không thể hết lần này tới lần khác đều xui xẻo không lấy được gì chứ!?!

Ngay lúc lão đang lầm bầm mắng, đột nhiên lão dừng lại, nghĩ tới điều gì đó, đưa tay sờ mặt mình một cái.

Tên kia mang mặt nạ cười, không có động thủ đã hù dọa người bỏ chạy, mình là lão tổ Thiên Hải Tông bọn họ cũng không sợ, mặt nạ cười...

- Ha ha... Du Thủy lão tổ đột nhiên phát ra một tràng tiếng cười, vui vẻ vọt xuống phía dưới, trước bố trí trận pháp ẩn núp, rồi lập tức dựa theo biện pháp vừa mới nghĩ ra đi làm: ai cũng không biết Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này là ai, không phải là mang cái mặt nạ cười thôi sao, mình cũng làm ra một cái.

Hôm nay là ngày thứ năm Nhậm Kiệt đi tới di tích này, vừa mới liên lạc một chút với Sát Thủ Vương, Sát Thủ Vương vừa mới giết chết một người không biết sống chết, muốn cướp đoạt đồ vật của lão. Nhậm Kiệt lại nói cho lão biết một điều, nhất thiết phải tận lực tiết kiệm linh ngọc, bởi vì ở trạng huống không có linh khí này, nhất định phải dựa vào linh ngọc, dược phẩm, đan dược để bổ sung.

Bây giờ nhìn còn đầy đủ, nhưng Nhậm Kiệt cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, với tốc độ của hắn không ngừng phi hành, đừng nói thấy được đầu cuối, cho dù Sát Thủ Vương bọn họ ở đâu cũng còn không tìm được.

Đây là một tình huống xấu, hai ngày nay Nhậm Kiệt lại phát hiện một vài động phủ, địa phương này có rất nhiều các loại động phủ, nhưng Nhậm Kiệt cũng không có hứng thú bỏ sức tranh đoạt các thứ trong động phủ của những người đó, chiếm được càng nhiều hắn càng gánh chịu.

Phiến mặt đất này lúc trước rốt cuộc có bao nhiêu tu luyện giả, các nhân vật có thể bố trí động phủ rõ ràng đều không yếu, nhưng cuối cùng tất cả đều biến thành tro bụi, rõ ràng đều đã tiêu hao hết lực lượng, đã tiêu hao hết sinh mạng, đây là chuyện kinh khủng bực nào!

Nơi này không thể xưng là một không gian, thậm chí không phải loại tiểu thế giới lớn hơn không gian kia, rốt cuộc đây là một tồn tại dạng gì?

Bởi vì Nhậm Kiệt lo lắng chuyện của Tây Bắc đại doanh, Nhậm Kiệt cũng đang suy nghĩ về thời gian, nếu như với khuynh hướng này, thời gian sẽ hao phí rất lâu, mà bây giờ cho dù muốn đi ra ngoài cũng không có dễ dàng như vậy, cái này thì phiền toái rồi.

Nhưng Nhậm Kiệt bất đồng với người khác, bằng vào thần hồn lực hắn đã đạt đến nửa bước Pháp Thần Cảnh, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được tốc độ chảy của không gian chung quanh bất đồng, loại nhạy cảm đối với biến hóa thời gian này, là người dưới Pháp Thần Cảnh khó có thể phát hiện.

Dòng chảy thời gian ở nơi này phải nhanh hơn so với bên ngoài, chỉ là hiện tại Nhậm Kiệt còn chưa thể phán đoán nhanh gấp bao nhiêu lần, có thể nói, đây là duy nhất một tin tức tốt hắn biết từ khi đi vào nơi này. Tuy rằng không biết tốc độ thời gian ở nơi này nhanh hơn bao nhiêu lần so với bên ngoài, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt!

- Sư phụ, sư phụ! Bên này có động tĩnh thật lớn, ảnh hưởng đến mấy vạn dặm chung quanh, ngài có phát hiện không, ở chung quanh ta nơi này, bọn họ đều xông tới, nếu ngài phát hiện được ta trước đi qua nhìn thử xem! Ngay lúc Nhậm Kiệt đang suy tư, trong linh ngọc thông tin truyền đến thanh âm hưng phấn của Cổ Tiểu Bảo.

Mấy ngày nay Cổ Tiểu Bảo cũng rất khó nén nhịn, một người rất không thú vị, Nhậm Kiệt còn không cho hắn làm chuyện gì khác, chỉ có thể cẩn thận đi vòng vòng ở chung quanh.

- Nơi này rất lớn, phải có kiên nhẫn! Sư phụ còn không có phát hiện vị trí của ngươi! Nhậm Kiệt an ủi Cổ Tiểu Bảo, nhưng cũng tuyệt đối không đồng ý cho Cổ Tiểu Bảo ra tay, mình không ở bên cạnh Cổ Tiểu Bảo, vạn nhất thật xảy ra vấn đề gì thì rất phiền toái, cho nên từ lúc mới bắt đầu Nhậm Kiệt liền dứt khoát bảo Cổ Tiểu Bảo phải nín nhịn.

- A... Vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Cổ Tiểu Bảo thống khổ nói: - Sư phụ, nơi này rốt cuộc là địa phương nào, khi nào ta mới có thể tìm được ngài vậy? Bọn họ đều ở đây tranh đoạt, đang điên cuồng tìm kiếm động phủ bất đồng, thật quá nhàm chán mà!

Nhìn người khác chém giết tranh đoạt, Cổ Tiểu Bảo tính hiếu chiến lại không được phép ra tay, chỉ có thể ở một bên nhìn, còn không gặp được sư phụ, sát thủ gia gia cùng sát thủ nãi nãi bọn họ, tính nhẫn nại của Cổ Tiểu Bảo đang từ từ tiêu hao.

- Nhanh, rất nhanh sư phụ sẽ tìm được ngươi, lúc ban đầu không phải ngươi nói nơi này rất thân thiết rất thư thái cho ngươi tu luyện, cũng rất nhanh tăng lên lực lượng rất nhiều sao, giống như lúc trước ngươi tìm được sư phụ, rất nhanh sư phụ sẽ tìm được ngươi... Nhậm Kiệt an ủi Cổ Tiểu Bảo, đột nhiên, Nhậm Kiệt nghĩ tới một chuyện: Cổ Tiểu Bảo có một loại bản lĩnh đặc thù, sau đó xác nhận hắn nói nghe mùi tìm đến mình, là hắn bằng vào thần hồn của mình tán phát lực lượng tìm đến mình, đó là một loại lực lượng đặc thù của tổ phù truyền thừa nhận được thừa kế Cổ Thần.

Ngược lại không phải là Nhậm Kiệt phòng bị Cổ Tiểu Bảo, mà là sau khi thu nó làm đồ đệ, Nhậm Kiệt cẩn thận nghiên cứu, cộng thêm cảnh giới tăng lên thần hồn lực tăng lên, đối với nắm giữ thần hồn lực còn lớn hơn, có thể hoàn toàn nắm trong tay thần hồn của mình, không đến mức giống như người bình thường, thần hồn sẽ có lực lượng đặc thù tán phát, bị năng lực đặc thù của Cổ Tiểu Bảo truy tìm tới.

Trên thực tế, trước đây Nhậm Kiệt cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng căn cứ hắn biết về năng lực này của Cổ Tiểu Bảo, đầu tiên Cổ Tiểu Bảo phải trước tìm được chỗ mình đã đi qua, mới có thể theo đó tìm đến mình. Bất quá vừa rồi lúc an ủi Cổ Tiểu Bảo, đột nhiên Nhậm Kiệt nghĩ đến một chuyện, từ mấy ngày này tán gẫu cùng Cổ Tiểu Bảo xem ra, lúc trước mình phát hiện nơi này có quan hệ với Cổ Thần nên mang theo Cổ Tiểu Bảo đến đây là không sai, bởi vì nó trừ nóng nảy không thể chiến đấu, không thể tìm tới mình; còn những mặt khác như tốc độ tu luyện cùng cả người nó cảm giác quá tốt chưa từng có.

Thậm chí lực lượng bản thân của nó lại có xu thế đột phá, chỉ là Nhậm Kiệt bảo nó cố áp chế không để đột phá mà thôi.

Nơi này là địa phương thuộc về Cổ Thần, là địa phương thuộc về Cổ Tiểu Bảo, nếu như vậy, có lẽ có thể nếm thử một chút.

- Tiểu Bảo! Mấy ngày gần đây sư phụ nhanh chóng bay qua các phương hướng bất đồng, sử dụng thần hồn lực tận lực gieo rắc lực lượng thần hồn của mình, sau đây ngươi tìm một địa phương không người để đột phá, mượn lực lượng lúc đột phá dùng loại năng lực đặc thù phân biệt đối với thần hồn của ngươi trước kia, có lẽ sư phụ có thể tìm tới ngươi, hoặc là ngươi có thể tìm tới sư phụ! Đây là một phương thiên địa đặc thù, nếu ở chỗ này bị đủ các loại áp chế hạn chế, mà Cổ Tiểu Bảo rõ ràng so với mình tốt hơn rất nhiều, như vậy mù quáng đi tìm hy vọng không lớn, còn không bằng để Cổ Tiểu Bảo bên kia nếm thử một chút, lúc trước Nhậm Kiệt không cho hắn đột phá là mình không ở bên cạnh hắn sợ sẽ xảy ra chuyện gì, sợ có người thừa dịp hư mà vào, sợ hắn tiêu hao nhiều có phiền toái.

Bây giờ muốn hiểu rõ địa phương này là thuộc về Cổ Tiểu Bảo chiếm ưu thế, Nhậm Kiệt cảm giác hẳn có thể nếm thử một chút, tự mình đưa cho Tiểu Bảo nhiều đồ như vậy, bằng vào lực lượng của Tiểu Bảo, hơn nữa nghe hắn nói tình huống của lực lượng hắn hiện tại, đột phá ít nhất không thành vấn đề. Đích thực không được, Nhậm Kiệt cũng đã nghĩ kỹ, không tiếc hết thảy thúc giục cảnh giới Thánh nhân luận đạo, cũng phải trước tìm được Tiểu Bảo.

Chính bởi vì có nhiều vấn đề như vậy, cảm nhận được biến hóa tâm tình của Tiểu Bảo như vậy, Nhậm Kiệt quyết định nếm thử một lần.

- Tốt... tốt lắm! Sư phụ mau mau một chút, ta tìm địa phương chuẩn bị đột phá! Vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Cổ Tiểu Bảo vô cùng vui vẻ, hưng phấn.

- Tìm một địa phương trước đó từng có xuất hiện bảo vật, sau đó ở gần đó đột phá! Nhậm Kiệt nhắc nhở Cổ Tiểu Bảo một chút, thân hình cũng từ từ tăng tốc, kể từ khi biết Cổ Tiểu Bảo thông qua khí tức thần hồn người khác phát ra tìm đến người đó, Nhậm Kiệt cũng cẩn thận nghiên cứu qua về thần hồn của mình, giờ này đã không còn là cố ý khống chế, thần hồn lực trước đây ngay cả Cổ Tiểu Bảo đều rất khó phát hiện, thời khắc này Nhậm Kiệt cố ý phóng ra khí tức thần hồn, điên cuồng tăng tốc, kéo lớn khoảng cách đường kính, để Cổ Tiểu Bảo có cơ hội lớn hơn tìm được mình...

- Giết, giết chết tên điên này... "Ầm... Ầm..." Trong một khu vực rộng lớn, một đám người đang vây công một con quái thú to lớn... Không đúng, đây cũng không phải con quái thú gì, mà là một quái vật hình người hoàn toàn bao phủ trong màn sáng, dính đầy máu tươi thậm chí cặn bả thi thể vỡ nát, nhưng loáng thoáng còn có thể thấy được bộ dáng của hắn, đúng là Phương Viêm giờ này đã hoàn toàn mất đi chính mình.

Thời khắc này, một lão tổ Thái Cực Cảnh, liên hiệp với mười mấy Thái Cực Cảnh đang vây đánh Phương Viêm.

Mà ở trong nhóm người này, người cầm đầu chính là Tào Lộ trước đi chúc mừng cho Tư Mã Thiên Thần lão tổ Thánh Đan Tông. Lúc này bên cạnh hắn đã lôi kéo được một đám người, vốn người có thể không khai tông lập phái liền trở thành lão tổ đã rất ít, cho nên Tào Lộ ở phụ cận hải vực rất có danh tiếng.

Trước đó Phương Viêm này bay qua chung quanh vòng ngoài một động phủ mọi người còn chưa có mở ra, sau đó liền giết chết mấy người xông vào, nuốt lấy một khối Ngọc Tinh ở bên trong, đồng thời điên cuồng giết chóc...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx