sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Khuyết Ấn - Quyển 1 - Chương 01*

Quyển 1: Bắc Thành sụp đổ

Nếu không có biến cố nội chiến tại Bắc Thành - Việt Quốc thì Bảo Bình có lẽ sẽ không bao giờ biết đến một thế giới khác có pháp lực, sức mạnh quyền năng và những điều kỳ bí khác. Bảo Bình cũng sẽ không gặp những con người luôn coi trọng sự tồn tại và ý nghĩa của cô đối với thế giới này. Chuyện gì sẽ xảy ra với những kẻ đang khao khát Tứ Trụ, bảo pháp quyết định sự diệt vong của Việt Quốc? Bảo Bình, Vương tử Anh Nhi, Vương tử Dương Dương sẽ chiến đấu thế nào khi đối đầu với họ là âm mưu thâm hiểm mười năm thống nhất Việt Quốc của Quận chúa Thu Sa?

Sợ hãi bỏ chạy hay bản lĩnh đối đầu?Tứ Trụ là cái gì?Bắc Thành - Việt Quốc sẽ rơi vào tay ai?Khát vọng quyền lực hay là lòng yêu nước?​

Chương 01* Lời dẫn đầu

P1: Ác duyên

Lang thang dọc khu phố sau khi tan ca suốt hơn hai giờ mà Bảo Bình không biết nên đi đâu nữa. Cô cũng không biết có phải do mình đã sống quá lâu rồi nên cuộc sống chẳng còn gì thú vị. Bảo Bình không còn nhớ từ khi nào mình xuất hiện trên thế gian này nữa. Thời gian đã quá ưu ái cô hay quá thờ ơ mà lãng quên cô. Cô đã từng sống cuộc sống của nhiều người, đã phải diễn nhiều vai thất bại, đi nhiều nơi lạc lõng và nhìn thấy nhiều thứ kinh khủng. Cô cũng đã trải qua nhiều chuyện không muốn nhớ lại... Tất cả đã biến cô thành một thứ, không phải một người, chẳng còn cảm nhận được sự tồn tại của chính mình. Cô ở đây chỉ như một bóng ma.

Trong vai diễn một nhân viên quèn lương thấp của hiện tại, Bảo Bình như thấy mọi 'bí mật' mà vụn vặt trên thế gian đều như đã được kinh qua, không còn gì hấp dẫn để cô bận tâm. Bảo Bình cứ ngồi đó để mặc thời gian trôi, ánh mắt trầm mặc thả vào hư vô. Không rõ có thứ gì tồn tại trong ánh mắt trống rỗng ấy. Dù xe cộ chạy ầm ầm xung quanh; tiếng cười nói, tiếng cãi nhau vang lên liên tục hỗn độn, tiếng cây cối lay động chuyển mình, tiếng thời gian vội vã rời đi, Bảo Bình vẫn ngồi đó không chút vấn vương. Bảo Bình cảm giác cuộc sống này, vai diễn hiện tại của cô thật vô vị. Cô chỉ biết nhìn và nghe mọi thứ, để mặc vạn vật vây quanh mà không chút đoái hoài.

Ánh mắt Bảo Bình cứ trôi theo hư vô cho đến khi một bóng hình chớp nhoáng xuất hiện trước mắt, đập tan cả thế giới riêng của cô. Một gương mặt hoảng hốt thình lình xuất hiện trong luồng sét lóe sáng, rồi kẻ đó vụt lên, túm vào áo Bảo Bình khiến cô không kịp tránh hay đáp trả, dù cô thừa biết khả năng của mình tuyệt đối không chậm hơn kẻ đó.

Bảo Bình bị hất tung lên không trung bởi thứ gì đó có hơi nóng khủng khiếp vừa chạm vào mình. Cô quay ra nhìn xem kẻ nào có đủ sức hất tung mình lên như cái bánh xốp thì nhất thời ngỡ ngàng vì chính kẻ đó cũng đang bị quay vòng vòng bởi một bàn tay vô hình và một gương mặt đầy kinh ngạc khác. Trong khoảng không gian bị bóp méo thảm hại, ba ánh mắt lạ lẫm nhìn nhau đầy khó hiểu xen lẫn hoang mang.

Bỗng có tiếng còi xe vang lên chói tai. Rồi luồng sáng đèn pha lóe lên. Sau đó là vô số tiếng la hét kinh hãi vang vọng từ những người chung quanh. Ai cũng nhìn thấy Bảo Bình đang lơ lửng trong không trung với nhiều luồng sáng hỗn độn bao quanh. Thình lình, một bóng 'hung thần' khổng lồ xuất hiện trên xa lộ, nó vọt tới nhanh khủng khiếp khiến Bảo Bình không kịp tránh. Cô chỉ kịp xoay người, dùng hết sức đá văng cả hai gương mặt kì lạ kia ra khỏi bóng hung thần đang lao vào họ với tốc độ kinh hồn.

Ngay sau đó là tiếng va chạm rất mạnh vang lên. Bảo Bình nghe rõ tiếng xương mình gãy vỡ, tiếng máu bị ép chặt cứng rồi bắn ra ngoài động mạch.

Chưa đầy một phút, Bảo Bình bị hất tung lên nhiều vòng, nhưng dù chỉ trong chớp nhoáng, cô vẫn cảm nhận được thứ có sức nóng khủng khiếp vừa rồi bám trên vai mình đã rời ra. Và, hai gương mặt đầy kinh ngạc vẫn đang nhìn cô chằm chằm vụt biến mất vào khoảng không gian đã bị xé toạc đến thảm hại. Mọi tiếng la hét xung quanh bỗng chốc như bị nuốt chửng.

Bảo Bình không biết sau đó đã lăn bao nhiêu vòng nữa. Cô mất hoàn toàn cảm giác cơ thể. Chỉ đến khi rớt uỵch xuống đất với cơn đau ập đến làm cô tê tái, cô mới nhận ra mình đã dừng lại và nằm bất động ở một nơi xa lạ. Mới đây thôi cô còn đang ngồi chờ xe buýt để về nhà sau giờ làm, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc cuộc sống của cô đã hoàn toàn thay đổi.

Trong thoáng chốc Bảo Bình nghĩ mình sẽ chết thế này sao, cơ thể không còn nguyên vẹn, gương mặt không biết đã bị biến dạng thành thứ gì rồi. Sống lâu như vậy, cô luôn nghĩ mình chết sẽ như nào, sẽ bị biến thành thứ gì, nhưng thật không ngờ bộ dạng khi chết lại hóa thảm hại thế này...

Thần trí dần chìm xuống, Bảo Bình nhanh chóng lịm đi trong thứ màu sắc mờ ảo lạ kỳ vây quanh.

Không biết bản thân đã bất tỉnh bao lâu, những làn nước lạnh buốt chát chúa rơi xuống đôi mắt nặng trĩu không muốn mở ra của Bảo Bình. Cơ thể cô có phản ứng. Lạnh. Đúng là rất lạnh, nhưng tay chân Bảo Bình không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Bảo Bình thấy thật kỳ lạ, tại sao cơ thể cô lại không thể tự hồi phục, tại sao cô lại không thể cử động, toàn thân cô cứng đờ như hóa đá. Điều này không thể xảy ra, bởi vì cô không phải người bình thường, cô vốn bất tử và rất mạnh. Nhưng giờ thì khác, tại sao cô hoàn toàn bất động. Hay cô đã chết rồi, chết mà bị liệt như người sống thực vật thế này thì chết làm gì chứ. Cô nghĩ đủ thứ về cái chết, nghĩ về nó đến hàng vạn khoảnh khắc tồn tại, con người vẫn nói chết là sự giải thoát, nhưng như này là sự giải thoát cái nỗi gì.

Bảo Bình không khỏi oán thán trong lòng khi nhớ lại mọi việc. Cô không tin nổi thứ ghê gớm có thể giết chết cô, thứ mà cô luôn nghĩ rằng phải vô cùng siêu phàm lại chỉ là một chiếc xe tải lớn. Đúng, bóng 'hung thần xa lộ' đột ngột lao tới lúc đó, chính nó đã đâm cô và khiến cô ra bộ dạng bất động thảm hại này là một chiếc container.

Bảo Bình nghĩ mãi không ra hai người kỳ lạ đột ngột xuất hiện giữa đường từ đâu mà có, tại sao họ có thể xuất hiện trong không trung như thế, lại tạo ra thứ vô hình với sức nóng khủng khiếp phóng vào cô, kết quả, cũng vì cứu hai kẻ lạ hoắc mà bản thân cô thành bộ dạng nửa ma nửa quỷ này.

Mọi chuyện vô thức ùa về, trăm ngàn câu hỏi quậy tung tiềm thức của Bảo Bình, nhưng cơ thể cô rốt cuộc vẫn hoàn bất động. Cô tức giận, cố gắng mở mắt, nhưng đến nhíu mắt còn không được, chỉ có thể nghe bên tai những thanh âm lạ lùng vọng tới, và cảm nhận cơn mưa buốt giá xâm lấn toàn cơ thể.

Không biết đã nằm đó bao lâu nữa, Bảo Bình nghe mọi thứ chuyển động nhạt nhòa trong cơn mưa kéo dài và phó mặc thân mình cho thực tại.

Bảo Bình biết mình đã nằm bất động rất lâu, cô không còn phân biệt được ngày hay đêm, không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình. Cơn mưa buốt giá đã tạnh từ lúc nào. Có lúc cô nghe thấy tiếng cỏ cây xì xầm, có khi cô còn nghe thấy tiếng có thứ gì đó chuyển động nhẹ nhàng xung quanh, thứ đó tiến đến gần cô chỉ nghe được tiếng thở, rồi nó lại lùi ra xa, sau đó nhanh chóng biến mất, rồi tất cả lại chìm vào giấc ngủ của cô. Bảo Bình không suy nghĩ gì nữa, chỉ biết cứ nằm đó mà nghe ngóng. Đến một ngày cô nghe được âm thanh rất lạ. Có thứ gì đó đang từ từ tiến gần đến chỗ cô.

Không biết là thứ gì đang tiến lại nữa. Thứ này tuy bước chầm chậm nhưng không nhẹ như những âm thanh cô nghe thấy mấy lần trước. Thứ này có trọng lượng lớn hơn, khoảng cách bước cũng xa nhau hơn, không lẽ là bước chân của con người.

Bảo Bình cố mở mắt nhưng vẫn không thể, "nó" đã tiến đến rất gần cô rồi, rất gần rất gần, có khi nào "nó" bị dọa chết khi nhìn thấy bộ dạng khủng khiếp của cô không. Cô nghe tiếng tim mình đập thình thịch, (giờ Bảo Bình mới biết hóa ra cô cũng có tim, tim đập vì hồi hộp và lo lắng hẳn hoi) thứ âm thanh chưa bao giờ cô nếm trải đang vang lên từng hồi từng hồi. Bảo Bình nghĩ có khi lồng ngực mình đã bét nhè mất rồi, "thứ kia" tiến đến sẽ thấy quả tim của mình đang "trần truồng" đập. Có khi nào "thứ kia" lại là thú dữ khổng lồ không, "nó" sẽ thèm khát bốc quả tim cô lên mà ăn sống.

Tiếng bước chân lạ lùng đã dừng hẳn lại, Bảo Bình cảm giác "thứ đó" đang nhìn mình, rất lâu cũng không động tĩnh, lẽ nào tim cô không lòi ra sao, hay cũng bét nhè lẫn lộn vào xương sườn mất rồi.

"Cô ấy đang nằm ngủ à?" Một giọng nói cất lên.

"Không thể nào, cô ấy đã nằm đây rất lâu rồi, ai mà có thể ngủ lâu thế chứ?" Một giọng nói khác chen vào. "Sau trận mưa lớn hôm qua cô ấy mới trồi lên khỏi lớp đất đầy rêu bao phủ đấy."

"Hay cô ấy chết rồi?" Một giọng nói nữa vang lên, nghe méo mó kỳ lạ, xen vào đó còn nhiều tiếng xào xạc.

Bảo Bình thầm nghĩ, cô chắc chắn chưa chết nhưng cũng không thích mấy người bình phẩm xung quanh khi mình đang bất động. Kể cũng lạ, Bảo Bình thường không mấy khi để tâm tới chuyện xung quanh mình, những cảm xúc con người thuần túy luôn rất nhàm chán, nhưng giờ thì cô lại có những trạng thái khó hiểu và bị tác động bởi lời nói của kẻ khác. Chắc chắn đầu cô đã bị va chạm quá mạnh, dẫn tới ký ức về tuổi tác cũng như nhân cách bị biến đổi, hoặc bị ma quỷ nhập hồn mới đi bận tâm lung tung thế này.

Mấy giọng nói xung quanh Bảo Bình không gần không xa, rất kì lạ, cũng không phải từ phía chủ thể bước chân kia.

"Dương Dương anh nói xem cô ấy chết chưa?" Giọng nói đầu tiên cất lên. Nó còn gãi gãi lên mặt Bảo Bình, cố gạt bớt lớp đất bùn lẫn nước mưa. May là sau trận mưa lũ đêm qua, đất đã bị cuốn trôi đi nhiều, bề mặt lớp đất bao phủ bên trên Bảo Bình mới được rửa trôi đi chút ít, nếu không cô đã không thể 'trồi' lên cho thiên hạ ngắm nhìn.

"Cô ấy đẹp như vậy mà chết thì tiếc quá." Giọng méo mó thêm vào, tiếng xào xạc nghe càng rõ, xen lẫn tiếng nước mưa bị rũ tung ra.

Đẹp? Chỉ một từ mà như pháo nổ trong đầu Bảo Bình, điều đó có nghĩa là cơ thể cô không bét nhè như cô vẫn nghĩ, thậm chí, nó có khi còn phục hồi lại nguyên dạng rồi. Nhưng thật kỳ lạ, nếu phục hồi rồi thì tại sao Bảo Bình vẫn không thể cử động như thường lệ?

"Cô ấy sao lại xuất hiện ở đây vậy?" Lần này chủ thể bước chân kia mới lên tiếng, là một giọng nam. Giọng anh ta nghe rất trầm ấm, dịu dàng. Bảo Bình cảm nhận được bàn tay anh ta nhẹ nhàng sờ lên má mình, lần mò xuống cổ mình, thăm khám mạch. Anh ta hì hục gạt lớp đất bùn bao phủ toàn cơ thể Bảo Bình, cả đống rễ cỏ bám đầy tóc và đám lá rụng xung quanh. Đến khi cả bề mặt phần trên cơ thể Bảo Bình được phơi bày ra anh ta mới dừng lại.

"Tôi cũng không biết phải nói thế nào. Hôm đó tôi thấy một luồng sáng lóe lên, rồi thấy cô gái này đang lăn lộn trong luồng sang ấy phóng ra. Cô ấy rơi xuống, lăn rất nhiều vòng từ phía đó, rồi nằm ịch ra đây. Mọi người không thể tưởng tượng được lúc rơi xuống nhìn cô ấy khủng khiếp thế nào đâu, khắp người đầy máu và vết thương, cô ấy bất tỉnh từ lúc ấy. Tôi thì không thể làm gì được. Bao trận mưa gió đã qua, kì lạ là, ngày ngày tôi đều nhìn cô gái này, và tôi thấy những vết thương trên người cô ấy tự liền lại, rồi cô ấy bị đất cát vùi dần, đến bây giờ thì... cô ấy thành bộ dạng thế này." Giọng nói méo mó thành thật.

Mẹ kiếp, Bảo Bình thầm chửi trong lòng, gã này nhìn ngắm cô mỗi ngày mà lại để mặc cô nằm đấy không thèm cứu là sao, đúng là tên độc ác, đến bây giờ còn kể lể cái nỗi gì.

"Luồng sáng kì lạ sao?" Người tên Dương Dương cơ hồ không tin. Anh ngẫm nghĩ hồi lâu mới tiếp. "Thật kì lạ, cô gái này không giống người bình thường. Cô ta bị thương nặng như thế mà không chết, lại còn tự hồi phục được. Cô ấy còn trẻ quá. Những dấu sẹo để lại này chứng tỏ vết thương phải rất nghiêm trọng, tuy da thịt đã lành nhưng xương cốt cô ấy vẫn còn gãy rạn nhiều chỗ, đến bây giờ vẫn chưa liền lại. Đau đớn như này làm sao một cơ thể sống có thể chịu đựng được, cô ấy còn sống đã là kỳ tích."

Bảo Bình không khỏi kinh ngạc khi gã mang tên Dương Dương chỉ vừa nhìn qua loa hiện trạng của cô đã phán đoán rất chính xác, cứ như là nhân chứng sống của toàn bộ tai nạn đã xảy ra với cô vậy.

"Dương Dương tính sao với cô ta bây giờ? Anh cứu được không?"

"Tôi cũng không chắc, nhưng cũng không thể bỏ mặc cô ấy được." Dương Dương ân cần nói.

Nghe đến đây Bảo Bình thực vô cùng xúc động. Đã lâu lắm rồi cô mới được ai đó không quen biết gì với mình đối xử tốt. Nếu người tên Dương Dương này không quá già chắc cô sẽ trao gửi cả đời này cho anh luôn mất, ơn cứu mạng phải được trả bằng mạng. Trên đời này, làm gì có điều tốt đẹp mà lại dễ dàng cho không, người tên Dương Dương chắc chắn không cứu cô chỉ vì lòng tốt vốn có mà tất sẽ đòi hỏi trả ơn...

"Này Tiểu Lâm, cô ấy đã nằm đây bao lâu rồi?" Người tên Dương Dương lại hỏi.

"Nói ra anh sẽ không tin, cô ấy đã nằm đây hơn một năm rồi, anh thấy kỳ lạ không? Anh nhìn thấy rồi đấy, toàn thân cô ấy đã bị bùn đất bao phủ quá phân nửa, có chỗ còn sắp mọc cỏ đến nơi rồi."

Nghe vậy Bảo Bình không tin vào tai mình nữa. Hơn một năm thì quá kinh khủng. Cô đã bất tỉnh lâu như vậy sao, mọi chuyện chỉ như vừa mới xảy ra thôi mà.

"Cô ấy thật đáng thương!" Dương Dương khẽ thở dài.

Nói vậy rồi Dương Dương rời đi, một lát sau anh quay lại. Bảo Bình cảm thấy có hơi ấm đang nhẹ nhàng lan tỏa đến gần, rồi khắp cơ thể cô đều được sưởi ấm. Sau đó một mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa kích thích mọi giác quan trong cơ thể. Sau đó nữa là một bàn tay cẩn trọng đưa thứ nước gì đó ngọt ngọt vào miệng cô, rất nhẹ nhàng như là sợ cơ thể cô vỡ tan ra ngay lập tức vậy. Phải mất một lúc cô mới biết cảm giác êm ái này là Dương Dương dùng môi truyền thuốc cho cô. Bảo Bình đành bất lực thầm khóc trong lòng. Bị lợi dụng trắng trợn quá.

Không biết trên gương mặt Bảo Bình có chút biểu hiện nhíu mày hay nhăn mặt không. Thứ thuốc đó đi đến đâu cô đều cảm nhận được dòng chảy của nó xoáy sâu vào cơ thể đến đó, nhanh chóng xâm lấn khiến toàn cơ thể như có nguồn lực tuôn mạnh mẽ vào từng động mạch, từng bó cơ. Chẳng mấy chốc nó đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể Bảo Bình.

Bảo Bình có cảm giác cơ thể mình như đang sống lại. Dần dần cô chìm vào giấc ngủ. Bảo Bình không biết Dương Dương đã rời đi từ lúc nào, cô không còn cảm nhận thấy anh ở gần nữa. Cô cứ để mọi thứ mặc nhiên nhẹ nhàng trôi đi như thế.

P2: Đồi hoa Bách Mộc Thảo

Khi Bảo Bình có cảm giác nhận thức là lúc cơn mưa lạnh buốt ập tới. Cô không thấy tiếng cử động của Dương Dương, chỉ nghe tiếng mưa rơi xối xả quanh mình. Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã nho nhỏ quen thuộc, rồi những giọng nói đó vang lên đánh thức đôi mắt Bảo Bình bật mở.

"Anh bị sao thế Dương Dương, sao anh lại gục xuống vậy?" Giọng nói nhỏ đầy lo lắng.

"Anh ta cứu cô gái kia nên kiệt sức rồi." Giọng méo mó cất lên.

"Phải làm sao bây giờ?"

"Mau... che... cho... cô ấy, đừng để... cô ấy bị lạnh." Dương Dương thều thào.

"Anh còn sức để lo cho cô ta sao, nhìn anh kìa."

"Tôi... không... sao, chỉ... mệt... quá thôi. Tiểu Lâm, che mưa đi. Nhờ cậu đấy!"

"Hừ, anh toàn làm khó tôi." Giọng méo mó than nhẹ.

Bảo Bình nhận ra giọng nói méo mó này. Giờ cô mới hiểu sao giọng nói đó cứ lẫn âm thanh xào xạc, hóa ra đó là một cái cây. Dương Dương gọi nó là Tiểu Lâm, nó đang cố vặn mình vươn ra để che làn nước lạnh lùng chảy xuống. Đôi mắt Bảo Bình không tin vào những hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình. Cô nhoài người nhìn sang người ngồi gục ở gần cạnh, anh ta đang thở dốc vì mệt mỏi, mí mắt anh khẽ lim dim. Người thanh niên này gương mặt rất thanh tú, đường nét hài hòa dễ chịu, dáng cao người mảnh khảnh, đặc biệt mái tóc anh ta màu ánh kim. Thần thái của anh ta gợi cho cô một cảm giác rất đáng tin.

Bảo Bình cứ để im cho Dương Dương nghỉ, anh ta chưa biết cô đã tỉnh lại. Lúc này Bảo Bình muốn ngồi dậy cũng khó, cơ thể đã im lìm cả năm trời không hoạt động rồi, cô đành cứ nằm yên đấy, khẽ nhìn cái cây ma quái đang gồng mình cuộn từng cành thành một khối lớn tựa như chiếc ghế bành êm ái cho Dương Dương nghỉ. Tán lá của nó đan vào nhau thành tấm lưới kín đáo không để lọt một giọt nước nào xuống.

Nhìn kĩ Bảo Bình mới phát hiện nơi đây hoàn toàn khuất ánh nắng, quang cảnh này giống như đang ở trong một khu rừng già lâu năm, bên cạnh lại có khe suối nhỏ. Mất một lúc xem xét mới thấy đây không phải rừng, mà là một quả đồi hoa. Nơi này mọc thứ hoa rất lạ lùng, hoa kết thành từng chùm to, buông lơi xum xuê khắp nơi, kín đến nỗi chắc chắn không tia nắng nào có thể lọt qua được. Sự thật vô cùng buồn cười là Bảo Bình rất sợ ánh nắng, đối với cô nó như kẻ giết người man rợ vậy.

Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy, cây cối thì biết nói chuyện, lại còn biết cử động, vậy mà lần trước nó dám để mặc cô dưới mưa, Bảo Bình thầm chửi rủa trong lòng. Nhưng giờ cô có thắc mắc gì cũng không được, chờ Dương Dương tỉnh cô sẽ hỏi cho rõ mọi chuyện. Cô biết chắc rằng sau tai nạn, cú xe đâm rất mạnh đã hất văng cô đến một nơi xa lạ, nơi này khiến cô mất hết năng lực vốn có.

Bảo Bình nhìn lại bộ dạng mình, khắp người toàn bùn đất bao phủ, tóc đã biến thành thứ màu kinh khủng, bết dính như bó chổi ngâm nước, quần áo không đến nỗi tả tơi nhưng bùn đất cũng phủ lấp hết thành tảng bám chặt vào da thịt. Mấy tên dối trá kia thấy cô đẹp ở chỗ nào chứ. Bảo Bình không khỏi thầm than trách, chính cô còn thấy bản thân mình rất kinh khủng.

Bảo Bình rướn người nhẹ nhàng lăn, quả thực lúc này cô chỉ có thể lăn, nhưng cô thấy cơ bắp đã tốt lên rất nhiều. Cô muốn lăn tới chỗ vũng nước phía kia để rửa bớt lớp bùn đất đang bám chặt trên người mình. Nước mưa lúc này thật tiện lợi, nó giúp cô sạch sẽ hơn, và cử động bớt nặng nề hơn. Giờ thì cô đã biết tại sao mình không thể cử động, lớp bùn quá dày đã dính chặt cô vào đất tựa như bức tượng điêu khắc dở.

Lúc này Bảo Bình biết không ai để ý tới mình nữa rồi, Dương Dương thì đã an giấc, cái cây cũng gục vào người Dương Dương im lìm nên cô cứ yên trí lăn lộn trong làn nước. Khi thấy bộ dạng mình đã khá hơn, cô mới len lén trở lại chỗ cũ, lặng lẽ ngồi nhìn Dương Dương chờ đợi.

Mưa đã tạnh từ lâu, trời dần hửng sáng. Ánh nắng chiếu xuống rơi nhẹ lên toàn thân Dương Dương khiến anh ta sáng bừng đến ma mị. Lúc này Bảo Bình chắc chắn đã chọn vị trí thật tốt để tránh ánh nắng. Một tia nắng thôi cũng không thể chạm được vào cô. Nhìn vị trí Dương Dương nằm ngủ cô không khỏi thán phục. Cái cây ma quái này đã vặn mình rất khéo, để ánh nắng như nàng tiên lướt nhẹ nhàng ôm ấp lấy Dương Dương. Có lẽ ban ngày cái cây không di chuyển, bởi mắt Bảo Bình thấy nó y hệt những cái cây bình thường, nó không phải yêu tinh cây.

Bảo Bình tưởng đã biết mọi thứ kỳ lạ trên thế gian nhưng nơi đây hoàn toàn không giống với những gì cô đã thấy. Mọi chuyện ở đây đều rất xa lạ, từ cái cây biết cử động đến anh chàng tên Dương Dương phát sáng kỳ lạ trước mắt cô. Nhưng bất luận đây là nơi nào thì cảnh tượng trước mắt cô thực yên bình, thực đẹp. Đôi mắt vô hồn của Bảo Bình như đang sống từng khoảnh khắc, không nỡ rời khỏi cảnh tượng trước mắt, quên cả sự chờ đợi và trăm ngàn thắc mắc trong lòng.

Đột nhiên có tiếng động lớn đang lao nhanh về phía này khiến Bảo Bình giật mình. Không chỉ âm thanh đáng sợ mà mặt đất cũng đang rung lên ầm ầm theo nhịp di chuyển của thứ gì đó vô cùng nặng nề tiến lại càng ngày càng gần. Phút chốc từ tán cây một bóng đen cao lớn nhào tới rất nhanh bổ xuống chỗ Dương Dương cùng tiếng gầm hung tợn. Bảo Bình bật dậy định chạy qua kéo Dương Dương tránh ra thì đã không thấy anh ta đâu, anh ta đã biến mất khỏi chỗ đó từ lúc nào. Chắc chắn chỉ vài giây trước anh ta vẫn còn ngồi tựa gốc cây ngủ ngon lành, không thể chỉ trong tích tắc lại biến mất như chưa hề ở chỗ đó. Bảo Bình giật mình nhìn bóng đen mãnh thú không rõ là con gấu to hay con khủng long nữa đang mất đà bổ phập xuống chỗ trống. Không thấy con mồi đâu nó tức giận gầm rú lên, rồi rất nhanh nó nhìn sang phía Bảo Bình, xong rồi, trong tích tắc nó chuyển hướng nhào sang phía cô.

Bảo Bình tuy có chút run nhưng không đợi cô phải chạy, cô chưa kịp chuyển mình đã thấy ngay sau phía trên con mãnh thú là bóng Dương Dương đang phi lên cao hơn cả đỉnh đầu mãnh thú. Anh vung cây kiếm sáng loáng lên bổ xuống cùng lúc với nó. Bảo Bình chỉ biết đứng im nhìn, cô kinh ngạc không hiểu vì sao Dương Dương lại bỗng chốc dũng mãnh đến vậy, hoàn toàn khác với hình ảnh hiền hòa cô đã ngắm nhìn cả đêm hôm qua. Kết cục sau cú ra tay bất ngờ ấy thì con mãnh thú khổng lồ này không nhanh bằng Dương Dương, nó đã trúng đòn chí mạng trước khi kịp bổ xuống Bảo Bình. Nó chỉ kịp ré lên một tiếng rồi đổ rầm xuống đất ngay trước mắt Bảo Bình, cưỡi lên đầu nó là Dương Dương, anh ta hạ cánh mà nhìn Bảo Bình chằm chằm. Vẻ mặt này rõ ràng là anh ta đang rất kinh ngạc, vì bộ dạng của cô lúc này hay vì điều gì. Bảo Bình không hề cử động vẫn lặng thinh chờ đợi.

Mất một lúc nhìn chòng chọc Dương Dương mới bật được lời muốn nói: "Tại sao cô không hề chớp mắt, cô không sợ sao?"

Chờ bao lâu hóa ra anh chỉ hỏi được câu này, điều này có gì lạ lùng lắm à.

"Tôi thấy nhiều thứ còn kinh khủng hơn. Chẳng phải anh còn nguy hiểm hơn con mãnh thú đó sao." Bảo Bình thờ ơ nói, đây đúng là bản tính của cô.

Ngạc nhiên hơn là câu thứ hai anh ta hỏi: "Cô là người tộc Tiên à?"

"Không!" Bảo Bình bình thản trả lời, nhưng cũng không hỏi lại tại sao anh nghĩ vậy, cô không quan tâm bọn người tộc Tiên gì gì đó.

"Cô nói không thì là không, nhưng tóc cô có màu ánh kim mà, chỉ tộc Tiên mới có màu tóc này." Dò xét thêm một lúc Dương Dương ngước nhìn Bảo Bình nói tiếp: "Tộc Tiên cũng không thể có bộ dáng như này, lẽ nào cô là con lai?"

Bảo Bình lộ rõ vẻ bất mãn, vốn cô mới là người hỏi, nhưng giờ lại bị chất vấn, như anh ta nói tộc Tiên tóc ánh kim thì chẳng phải tóc anh ta cũng vậy sao. Anh ta có lẽ là người tộc Tiên gì gì đó, cô biết phải giải thích với anh ta về mình như nào bây giờ.

Bảo Bình không có sự lựa chọn nào, cô đang ở một nơi mà cô không biết là đâu, lại bị trọng thương, rồi được anh ta cứu, anh ta cũng không làm hại cô, cô còn chờ đợi điều gì mà không nói cho anh ta biết. Lòng cô từ khi tỉnh lại vốn đã xác định có như nào cũng nghe theo anh ta.

Thấy Bảo Bình im lặng hồi lâu, nét mặt có vẻ tranh đấu, Dương Dương tiến đến gần vỗ vai cô an ủi: "Cô chưa khỏe, xương cốt cũng chưa liền hẳn, bỏ qua cô là ai đi, cô gặp tai nạn khủng khiếp như vậy thì còn đầu óc đâu mà nghĩ nữa, tôi cũng không nỡ bỏ mặc cô ở nơi này, đưa cô tới Nam Thành đã."

Bảo Bình ngẩn người không nghĩ Dương Dương lại nói những lời như này. Anh ta thật kỳ lạ, cứ tự nhiên hỏi rồi lại đưa ra nhiều lý lẽ như vậy để trả lời. Lại còn tự quyết định mọi chuyện, anh đã hỏi ý cô đâu, cô còn chưa nói là sẽ đi theo anh cơ mà, sao anh lại độc đoán như thế chứ. Còn chưa kịp hỏi Nam Thành là nơi nào thì Dương Dương đã bế cô bay vút lên không trung rồi lướt đi trong gió. Thật bất ngờ, anh ta có thể bay, con người ở đây lại có sức mạnh thần thánh đến mức này sao.

Bảo Bình ngỡ ngàng nhìn cảnh vật xung quanh thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt trong lòng không khỏi hồ hởi. Lúc này cô mới nhìn được hết đồi hoa xinh đẹp tỏa thứ ánh sáng xanh tím huyền ảo trong tầm mắt.

Cả một vùng trời sáng rực một màu xanh tím khiến Bảo Bình không khỏi ngẩn ngơ: "Anh nói xem đây là nơi nào vậy?"

"Đây là đồi hoa Bách Mộc Thảo, hãy nhớ kỹ nhé." Dương Dương mỉm cười.

"Bách Mộc Thảo, cái tên thật lạ lùng, nhưng cũng thật đẹp đến kỳ ảo. Không ngờ trên dương thế vẫn còn tồn tại nơi thần tiên như này."

"Nơi này rất đẹp phải không, mà cô tên gì vậy?" Dương Dương khẽ hỏi.

"Bảo Bình." Bảo Bình chỏng lỏn đáp. Nhiều lúc nghĩ lại cô thực ghét thái độ không phải này của mình.

"Bảo Bình? Ồ, cái tên rất lạ đấy! Tôi sẽ nhớ cái tên này." Dương Dương hào hứng.

Bảo Bình túm chặt lấy áo Dương Dương háo hức, nghĩ cảm giác tự do này mà nhớ quá, cả năm trời chỉ chết dí một chỗ thực khiến cô ngột ngạt. Bảo Bình hít hà hương vị cuộc sống tràn ngập khắp nơi. Cô cứ tưởng phải làm người thực vật mãi mãi chứ. Hơi thở sự sống này Bảo Bình vốn đã nhẫn tâm chối bỏ thì giờ lại khiến cô có chút động lòng.

Dương Dương thấy vậy lại tưởng Bảo Bình sợ, anh khẽ mỉm cười rồi giảm tốc độ, ôm cô vững hơn. Từ đây mọi chuyện xảy ra với họ mới thực sự bắt đầu. Hai người xa lạ có duyên gặp gỡ sẽ phải đối mặt với rất nhiều điều kỳ lạ. Bảo Bình không hề biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu cho tấn bi kịch sau này. Mọi chuyện xảy ra tiếp theo là âm mưu lớn sẽ được cô khám phá và tự kể lại chặng đường gian nan đó.

*LND*


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx