Đại nhi tử của Triệu phu nhân, trưởng tử của Hầu phủ, Hồng Hi - người sau này thực sự nắm hết quyền uy của toàn bộ Hầu phủ - hiện đang đứng sau lưng Hồng Huyền Cơ, khuôn mặt trầm tĩnh nho nhã, nhưng ẩn chứa uy mãnh tựa thái sơn.
Khi bốn mắt đối nhau, hai mắt Hồng Dịch cảm thấy đau đớn, ngực đập thình thịch, trong thoáng chốc thần hồn tựa như chấn động, hắn đồng thời cũng nhận ra thực lực của Tiểu Võ Ôn Hầu này, tinh khí thần đều sâu không thể dò, vượt rất rất xa so với hắn.
Sở dĩ khi nãy đối mặt, tâm thần chấn động chính là vì do thực lực bản thân quá kém, Hồng Dịch đối với điểm này trong đầu hiểu rất rõ.
"Không biết võ công của Hồng Hi đã luyện đến cảnh giới gì rồi? Là tiên thiên cao thủ hay đại tông sư?" Hồng Dịch né tránh ánh mắt Hồng Hi, trong lòng thầm nghĩ.
Hồng Hi thấy Hồng Dịch né tránh ánh mắt của hắn, nhãn thần bỗng lóe lên, hiên ra một tia trào phùng, kiểu nhìn này thật giống như ánh mắt của một con sư tử hung mãnh nhìn một tiểu bạch thố (thỏ).
Khóe mắt Hồng Dịch lướt qua vừa đúng lúc nhìn thấy loại nhãn thần này, nhất thời khí huyết trong người sôi trào, một cỗ phẫn nộ mãnh liệt dâng lên trong lòng, song quyền hơi nắm lại, hai mí mặt hơi cụp xuống.
"Ngươi có khả năng kế thừa hầu tước, một ngày nào đó ta nhất định so tài với ngươi, bất kể là luận võ hay văn trì (thành tựu về văn chương), võ công, thực lực, địa vị đều sẽ vượt xa ngươi, lúc đó ngươi sẽ đứng ở vị trí ta hôm nay... " Hồng Dịch trong lòng nén phẫn nộ, thầm phát thệ.
Những việc Hồng Hi trải qua Hồng Dịch cũng biết đôi chút, thân là trưởng tử trong Hầu phủ, hầu như hắn từ sau khi lọt lòng mẹ đã bắt đầu luyện võ, được Hồng Huyền Cơ đích thân truyền dạy, căn cốt cực cao, nghe đồn lúc Hồng Hi sáu tuổi đã đùa nghịch với tảng đá sáu mươi cân.
Mười bốn tuổi gia nhập quân đội, tiến vào Giảng Võ Đường, về sau liên tiếp lập chiến công, được thăng chức làm thống lĩnh, thậm chí có một lần hắn bảo vệ thái tử tuần sát biên cương, bị địch phục kích, một mình địch trăm người vây công, lúc trở về được hoàng đế ban thưởng một thanh Băng Liệt Văn bảo đao tên là Trấn Ngục, đồng thời được đích thân hoàng đê mở miệng rồng khen "Hổ phụ vô khuyển tử"(Cha là hổ không sinh ra con là chó).
Hồng Hi lẳng lặng đứng sau lưng Hồng Huyền Cơ, phụ tử vóc người giống hệt nhau, đến đường nét hình dáng cũng tương tự, đều có vẻ trẫm tĩnh như núi thái sơn, không giận mà uy, thâm bất khả trắc.
Bất kể là ai đều cảm nhận thấy đây mới là một đôi phụ tử chân chính.
Trong nội tâm Hồng Dịch cũng nhận thấy điều này, cũng hiểu rằng những nhi tử của các tiểu thiếp xung quanh bao gồm cả bản thân cũng không có hình tượng giống như Hồng Huyền Cơ cùng Hồng Hi, loại hình tượng này không phải là loại tướng mạo dựa trên huyết thống mà là loại hình tượng dựa trên sự truyền thừa tinh thần và khí chất.
"Võ công quyền pháp nếu luyện đến cảnh giới tiên thiên, gân cốt da thịt trong ngoài, lục phủ ngũ tạng đều ngưng tụ thành một khối, khí huyết khí lực cường đại không gì sánh được, trăm quỷ vạn tà không thể xâm nhập, cho dù ta tinh thông đạo pháp đi chăng nữa nhưng đối với loại người như Hồng Hi thì không có bất cứ tác dụng gì. Có thể nói nếu hiện giờ hắn xoay sang đối phó với ta, ta không có biện pháp nào chống lại được, không ổn, thực lực còn chưa đủ mạnh mẽ, phải mau chóng khổ luyện mới được."
Hồng Dịch thấy ánh mắt Hồng Hi, sau khi phẫn nộ liền lâm vào trầm tư.
Hắn đọc qua Đạo kinh, còn đàm huyền qua với một đại tông sư là Bạch Tử Nhạc, biết rằng tu luyện đến cảnh giới Quỷ Tiên là có thể khống chế thân thể của con người, thế nhưng chỉ áp dụng với người ở cảnh giới võ sư.
Nếu từ cảnh giới võ sư bước lên cảnh giới tiên thiên, toàn thân trong ngoài cứng rắn như sắt thép, thân thể ngưng tụ thành một khối, thì khi đó kể cả là Quỷ Tiên cũng không thể tiến hành phụ thể đoạt xá chiếm cơ thể khống chế thần hồn của người đó được.
Đừng nói là khi quyền pháp tu luyện đến cảnh giới đại tông sư thậm chí là cảnh giới Vũ Thánh.
Khi đạt tới cảnh giới Vũ Thánh, toàn thân hoán huyết, huyết khí cường đại không thể tưởng tượng được, trong phương viên mười trượng quanh người, âm hồn không thể tiếp cận được, cho dù là phi kiếm trảm sát thì khi cách thân thể trăm bước liền bị huyết khí áp chế, uy lực giảm còn phân nửa, yếu ớt không đủ sức bay đến.
"Lịch sử các triều đại có ghi lại, đạo quỷ thần từ xưa đến tận bây giờ vẫn chỉ là tiểu đạo, cho dù là có khởi binh tạo phản cũng chỉ là những thủ đoạn mà những tà giáo này đầu độc nông dân, lưu dân. Gặp phải đại quân tinh nhuệ, huyết khí dương cương trùng thiên, tâm chí kiên định, trải qua huấn luyện kĩ càng, từ trong biển máu mà bước ra, thì đến cả Quỷ Tiên cao minh tới đâu, pháp thuật cường đại đến đâu cũng không thể sử dụng được. Sở dĩ lịch sử các triều đại không nhắc tới sự thành bại của đám nông dân do đạo quỷ thần xúi dục tạo phản là bởi vì đám nông dân lì lợm này chỉ cần đụng phải quân đội tinh nhuệ triều đình là lập tức tan tác, không đáng ghi lại trong sử sách. Xem ra ta ngoài tu luyện thần hồn thuật, nếu muốn kiến công lập nghiệp thì quan trọng hơn phải tu luyện vũ kỹ."
Hồng Dịch trong lòng hạ quyết tâm, trong nháy mắt rất nhiều ý niệm xoay chuyển trong đầu, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Hắn tiến tới vị trí cuối cùng sát phía bên ngoài đứng, nhãn thần nhìn qua một lượt liền nhận thấy hơn mười một huynh đệ tỷ muội của hắn, ngoại trừ nhị nhi tử của Triệu phu nhân là Hồng Khang phải làm quan ở phương nam, ngàn dặm xa xôi không thể về được, còn đâu đều có mặt đông đủ, gồm có nữ nhi của Phương phu nhân Hồng Tuyết Kiêu, nhi tử của tam phu nhân Hồng Quế, tất cả đều quy quy củ củ đứng tại chỗ.
Hầu phủ giàu có hưng thịnh người đông, Hồng Huyền Cơ có tam thê tứ thiếp, mỗi thê thiếp đều sinh một hai nhi tử, nhi nữ, vì thế Hồng Dịch có đến hơn mười một huynh đệ tỷ muội.
Nguyên Phi nương nương tỉnh thân thăm viếng là một đại sự, cũng là chuyện trọng đại của Hầu phủ trong nhiều năm qua, vì thế tất cả mọi người phải tụ tập đông đủ để tiếp đón, đó là cấp bậc lễ nghĩa phải có.
Bốn tiểu thiếp còn lại trong Hầu phủ đều đứng phía sau ba vị phu nhân, chẳng khác nào nha hoàn không dám náo động vượt quá phép tắc.
"Những di nương này tuy ngày thường cuộc sống cũng không khá giả, nhưng của cải tích lũy cũng kha khá, nhi tử lại trưởng thành cả rồi, cũng được chút sung sướng."
Hồng Dịch nhìn bốn tiểu thếp trong phủ, lặng nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, đột nhiên từ cửa truyền đến một trận xôn xao, có mấy hồng y thái giám cưỡi ngựa chạy đến đại môn khẩu, sau khi xuống ngựa liền vội vội vàng vàng chạy đến.
"Nương nương đã xuất cung, không đến nửa canh giờ nữa sẽ đến Hầu phủ, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi." Thái giám đến báo tin phát ra âm thanh rất khó nghe.
"Ban thưởng cho bọn họ, dẫn bọn họ xuống phía dưới nghỉ ngơi." Hồng Huyền Cơ mặt không chút biểu tình phân phó một tiếng, Triệu phu nhân bên cạnh lập tức hội ý, sai mấy tên hào nô mang vị thái giám này xuống nhà dưới nghỉ ngơi uống trà.
Toàn bộ Hầu phủ lại chìm trong yên tĩnh, không một tiếng động, lẳng lặng nhìn cửa, qua một hồi lâu, lại có thái giám chạy đến báo :"Nương nương giá lâm".
Theo sau là rất nhiều thái giám cầm hương, nâng tán xuất hiện đứng trước cửa, đằng sau là một đại kiệu tám người khiêng, trên đỉnh kiệu khảm bảo thạch bảy màu, hồ lô trân châu, rèm che bốn phía, nha trướng, hương khí bức nhân, thể hiện vương khí giàu sang của hoàng gia thiên triều.
Hồng Dịch len lén nhìn lên, nhưng không thấy một chút gì người ngồi trong kiệu, không nhìn ra Nguyên Phi nương nương này rốt cuộc có hình dạng ra sao, không biết có phải vị hồng y hiệp nữ gặp trong sơn cốc hay không.
Nhưng Hồng Dịch có một loại cảm ứng, hắn cảm thấy người ngồi bên trong cỗ kiệu cũng đem ánh mắt bắn lên người hắn, ánh mắt này dịu dàng mềm mại, hình như nàng ta cảm thấy thích thú quan sát Hồng Dịch.
Nếu không phải thần hồn Hồng Dịch tu luyện có chút thành tựu, thì đừng mơ tưởng có loại cảm ứng như vậy.
"Cung nghênh Hoàng quý phi nương nương!"
Đúng lúc này, bốn phía Hầu phủ, toàn bộ mọi người quỳ xuống, Hồng Dịch cũng cúi người quỳ xuống, đây là quy củ.
Nhưng Hồng Huyền Cơ, Hồng Hi phụ tử hai người đều chỉ cúi người, không có quỳ xuống.
Tuy vậy cũng không có ai tỏ ra kinh ngạc, bởi lẽ phụ tử Hồng Huyền Cơ, Hồng hi đều được hoàng đế ban cho hoàng thành kỵ mã, kiếm lý thượng điện (được phép cưỡi ngựa trong hoàng thành, được mang kiếm lên đại điện), trừ quân vương ra không phải quỳ trước bất cứ người nào.
Nói cách khác, hai phụ tử này có thể cưỡi ngựa nơi hoàng thành, thậm chí đeo đao kiếm gặp hoàng thượng, ngoại trừ hoàng thượng ra, gặp thái tử, hoàng hậu cũng không phải quỳ xuống, chỉ cần hành lễ là được.
Đây là vinh dự cực lớn chỉ dành cho cực nhân thần.
"Miễn lễ."
Thanh âm từ trong kiệu truyền ra.
@by txiuqw4