Thần hồn xuất xác, hắn liền cảm nhận được được dương cương chính khí của những pho tượng thánh hiền bằng đất sét này, đó là thứ khí tức vô hình vô chất, trực tiếp dồn nén áp bức ý niệm trong đầu, Hồng Dịch thoáng nhớ lại trong Thảo Đường bút ký có ghi chép lại rằng thần phật thánh hiền đều do ý niệm của vạn dân thờ cúng hương hỏa mà thành thần.
Trong lòng hoài nghi, thần hồn hắn một lần nữa xuất xác, cuối cùng phát hiện những bức tượng thánh hiền bằng đất sét này ngoại trừ có một lượng lớn dương cương khí thì không có chút ý niệm nào trong đó, không thể tiến hành giao lưu.
"Những thánh hiền này cũng không có thành thần, trên người bọn họ có dương cương khí chẳng qua là những người đọc sách từ xưa đã hướng đến họ mà cúng bái thờ phụng, rồi từ đấy ý niệm lưu giữ trên người thánh hiền, dần dần lâu ngày tích tụ thành niệm đầu cuồn cuộn như nhật nguyệt, nếu như lâu ngày không có ai cúng bái, thì cỗ niệm đầu này dần dần tản đi, bên cạnh đó, nếu người đọc sách trong lòng không có chính khí, chỉ biết xu nịnh mưu cầu việc xấu xa, những thứ như vậy sẽ làm thánh hiền mất đi lực lượng."
Hồng Dịch trong lòng đột nhiên sáng tỏ.
Thần lực trên tượng thần đều là do ý niệm của vạn dân gia trì lên. Chúng nhân điêu khắc lên tượng thần, sau đó cúng bái nó, nhiều ý niệm tích lũy vào thì những tượng thần này sẽ có thần lực.
Trong lòng thông suốt điểm này, Hồng Dịch mặc dù biết những thành hiền này không phải là thần, nhưng vẫn thành tâm vái ba vái, hắn lạy là lạy dương cương chính khí của chúng sinh tích tụ trong thần tượng này.
Sau khi bái lạy xong, liền có binh lính dẫn hắn vào một khu đánh số sẵn trong trường thi.
Khu đánh số này là một khu đất được rào xung quanh, có một bàn gỗ, một cái lán, một cái ghế, thí sinh ở trong này làm bài thi của mình.
Mang bút mặc nghiên đặt lên bàn, sắn tay áo lên, trong lúc hắn rót nước vào nghiên để mài mực thì bài thi được phát xuống, phía trên cuộn giấy viết nội dung đề thi, phải làm bằng văn.
"Trong thời gian diễn ra khảo thí chọn cử nhân, ai cũng phải ở nơi bé tẹo này suốt một ngày. Nếu là thi khảo tiến sĩ, phải làm bài thi ở những nơi bé tẹo thế này suốt ba ngày, trải qua bảy đợt văn chiến, không nói đến thời gian suy nghĩ câu cú văn từ, chỉ riêng về vấn đề thể lực thôi thì người bình thường cũng không chịu nổi, điều này cũng dùng để đánh giá thể lực của người đọc sách, người đỗ đạt làm quan không thể là thư sinh trói gà không chặt."
Hồng Dịch nhìn xung quanh khu đánh số của mình, xoay người đều có chút gò bó, thầm than một câu, sau đó nhìn đề thi.
Đề thi là "Bàn chi cư thâm sơn chi trung"(Bàn ẩn cư nơi thâm sơn).
Bàn là thượng cố đế hoàng, tương truyền rằng, thời thượng cổ, vị hoàng đế này thánh đức thấm nhuần khắp thiên hạ, trong kinh điển của người đọc sách cũng ca ngợi về vị hoàng đế này.
Đề thi chính là bắt thi sinh phân tích ý nghĩa đạo lý của những câu này, phát huy những suy nghĩ, kiến giải của bản thân, trong văn trình bày đạo lý trị quốc.
Hồng Dịch chỉ trầm tư trong chốc lát, tuyệt bút vung lên, liền viết một câu phá đề (dạng như mở bài trong viết văn) "Thánh đế chi tâm, duy hư nhu năng thông dã" (Không hiểu rõ lòng của thánh đế mà chỉ biết vâng dạ giả dối). Tiếp đó văn chương lưu loát dào dạt cứ thế tuôn ra, đàm luận theo chất của Lý Thức học phái, vô tâm tức vô tư, học vấn thiên hạ vạn vật là một.
Loại kiến giải này chính là kinh nghĩa của Lý Thức học phái, Lý Thức học phái coi trọng sự thành thật trung thực, coi trọng những suy nghĩ mẫu mực thông suốt, gọi là Tâm học, không giống như Hồng Huyền Cơ coi trọng cương thường (tam cương ngũ thường, tam cương gồm quân, thần, phụ tử, phu phụ...ngũ thường gồm: nhân, lễ, nghĩa, trí, tín), là lễ pháp nghiêm khắc của Lý học.
Biết được tâm tư của quan chủ khảo để làm văn, tự nhiên ngòi bút trôi chảy tựa long xà, chưa đến hai canh giờ, gần đến giữa trưa, khi bốn phía xung quanh tú tài đều đang cau mày cắn bút, Hồng Dịch đã nộp bài thi.
................................................
Trong phòng chủ khảo của trường thi, có mấy vị quan giám khảo thân mặc quan phục, đầu đội mũ ô sa (mũ quan văn thời xưa), trong đó có một vị đang ngồi ở chính giữa, vẻ mặt nghiêm túc, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, vị này chính là Lý Thần Quang, là quan chủ khảo trong kì hương thí lần này, là danh thần được triều, Lễ bộ thượng thư.
"Hừm? Quan giám khảo ở các nơi có đề cử bài thi nào không? "
Đến trưa, Lý Thần Quang mò mẫm đánh giá, nhìn những bài văn mà một số tú tài nhanh nhẹn nộp trước, liền hướng xuống các quan giám khảo các phòng thi hỏi.
"Các phòng có bài thi hoàn thành thì đưa đến đây."
Mấy người phó giám khảo vội vàng chạy vào, cầm trong tay một tập bài thi, đặt ở trên bàn cho Lý Thần Quang xem.
"Hừ? Bài này đàm luận về đại đạo lý, nhìn qua có vẻ chính trực ngay thẳng, phóng khoáng rộng lớn, thế nhưng cương nghị mà thiển cận, trong miệng nói đại đạo lý cũng chỉ là kẻ ngụy quân tử mà thôi. "
Lý Thần Quang nhìn mấy bài thi này, lắc lắc đầu, rút đống bài thi vừa mang đến.
Quan phó chủ khảo bên cạnh thấy vậy cũng lắc đầu, đánh rớt những bài thi này.
"Ồ? Chữ tốt."
Đột nhiên trong lúc đó, Lý Thần Quang thấy được một bài văn, chữ viết linh động như bay, lập tức gật gật đầu, vừa nhìn thấy câu phá đề của bài văn: "Thánh đế chi tâm, duy hư nhi năng thông dã", liền vỗ nhè nhẹ xuống mặt bàn, "Hay, hay một cái ' Duy hư năng thông, ta là kẻ đọc sách, trước nếu thành tâm, tâm thành vô tư, tự nhiên thông hiểu lễ pháp, vạn vật thành một thể'. "
Bài văn này tự nhiên là của Hồng Dịch, quan chủ khảo Lý Thần Quang là người Lý Thức học phái, bài văn này của hắn quả thực đã đánh vào lòng đối phương, nếu không quan chủ khảo đã không vừa đánh nhịp vừa khen ngợi.
Hơn nữa lối viết của Hồng Dịch là bắt chước lối viết kinh văn của Di Đà kinh, chữ viết làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, dễ chịu, nhưng cũng không phải là loại chữ ẻo lẻ khúm núm, có thể nói là vừa cương vừa nhu, rất tinh tế mà tràn đầy sức sống.
"Lý đại nhân vốn cực kì nghiêm khắc, rất ít khi gõ nhịp khen ngợi văn chương."
"Lần này sợ rằng hạng nhất khoa khảo được xác định rồi."
Các phó chủ khảo xung quanh nhìn thấy bộ dáng của Lý Thần Quang như vậy, cùng thì thầm bàn tán, tụ lại xem qua bài thi, vừa nhìn thấy chữ viết, tất cả đều hô lên 'hay'.
"Thí sinh này là ai? Báo lý lịch lên đây." Trong lòng cảm thấy rất đắc ý, Lý Thần Quang không tránh được hỏi dò một tiếng.
"Người này tên là Hồng Dịch, là con của Vũ Ôn Hầu Hồng đại nhân."
Có phó chủ khảo sớm đã mang lý lịch của Hồng Dịch lên trình báo.
"Con của Vũ Ôn Hầu Hồng Thái Bảo?" Lý Thần Quang cau mày.
"Lý đại nhân, hãy cẩn thận trong lời nói, Vũ Ôn Hầu hôm qua trong triều đình đã được phong làm Thái sư, sau này cách gọi phải sửa lại." Một phó chủ khảo khác nhắc nhở Lý Thần Quang.
"Ừ." Lý Thần Quang nhìn bài thi trong tay một chút, do dự một lúc rồi nói:
"Bài thi này ý tứ lẫn chữ viết vô cùng tốt, ta thấy nên để hạng nhất, thế nào? "
Ngay khi hắn vừa nói xong, đột nhiên nha dịch bên ngoài truyền tới: "Hồng thái sư giá lâm."
"Mau mau nghênh đón, thái sư đến xem xét việc thi cử, Vũ Ôn Hầu hôm qua trên triều được phong làm thái sư, hôm nay lại đến khoa khảo, nhất định là theo ý chỉ của hoàng thượng đến đây kiểm tra trường thi."
Lý Thần Quang vội vàng đứng lên, chỉnh sửa lại y phục trên người, mang các phó chủ khảo trong phòng ra ngoài cửa nghênh đón.
Quả nhiên có một đại kiệu được khiêng đến ngoài cửa, sau đó Hồng Huyền Cơ một thân quan phục, mặt mũi trang nghiêm bước xuống.
Lý Thần Quang vội mang theo đám phó chủ khảo cúi người nghênh đón.
Hồng Huyền Cơ bây giờ đã là thái sư, đứng hàng tam công (ba chức quan quan trọng nhất trong triều đình), ngang bằng với chức vị tể tướng, so với Lý Thần Quang thì lớn hơn rất nhiều, vì thế những người này tất nhiên phải ra nghênh đón.
"Khoa khảo lần này có thuận lợi không? Có hiện tượng gian lận không?"
Hồng Huyền Cơ gật đầu, chờ những người này cúi chào xong mới hỏi.
"Không có hiện tượng thí sinh mang trộm tài liệu vào phòng thi, cũng không có hiện tượng lừa đảo." Lý Thần Quang trả lời đúng mực, sau đó đưa tay mời, "Hồng thái sư xin dời bước đến phòng chủ khảo."
Cả hai đến phòng chủ khảo, ngồi vào vị trí của mình, dâng trà, sau khi một loạt các quy củ nơi quan trường trôi qua, Hồng Huyền Cơ ngồi phía trên, ánh mắt quét qua đám bài thi đặt trên bàn, "Đệ nhất danh (thứ bậc hạng nhất) đã xác định rồi sao?"
"Đương nhiên, nói đến cũng khéo, bài văn đệ nhất danh lần này, đều được chúng ta công nhận là hay, vì vậy mới tra lý lịch thí sinh này, thật không ngờ lại là nhi tử của Hồng thái sư, thí sinh đó tên là Hồng Dịch. " Lý Thần Quang rút bài thi của Hồng Dịch ra đặt lên trên bàn để Hồng Huyền Cơ xem.
"Hả? Đệ nhất danh?" Hồng Huyền Cơ ánh mắt chợt lóe lên, nhìn bài thi, dần dần cau mày lại.
Thấy hắn chau mày, không khí trong phòng nhất thời trở nên khẩn trương! Những phó quan chủ khảo cũng cảm giác được một cỗ áp lực vô hình, hít thở không thông.
Trong căn phòng, lặng im như tờ, ngay cả tiếng ho khan cũng không nghe được.
"Chữ viết ngông nghênh hống hách, khoe tài, không biết an phận." Hồng Huyền Cơ lắc đầu, "Hơn nữa bài văn này không thông suốt, có nhiều chỗ nói xằng nói bậy, đừng nói là bài danh đệ nhất, mà muốn trúng cử cũng khó khăn. Mặc dù nó là con ta, nhưng sợ rằng còn phải rèn luyện cọ sát nhiều hơn nữa, khoa khảo lần này, cứ đánh rớt đi."
Vừa nói Hồng Huyền Cơ vừa cuộn bài thi này lại, vứt vào đóng bài thi bị đánh trượt.
"Hả?" Lý Thần Quang nhìn thấy vậy, chân mày nhảy mạnh lên, máu dồn lên đỏ cả mặt, đột nhiên võ mạnh xuống bàn.
Rầm!
Bút, mực trên bàn chấn động rơi hết xuống đất.
Vốn trong phòng không khí đã rất u ám nặng nề, Lý Thần Quang đột nhiên vỗ mạnh một cái, khiến cho đám quan phó chủ khảo giật nảy cả mình! Vài người chân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa là ngã xuống đất!
Ai cũng không ngờ rằng, vị Thượng Thư đại nhân này, đột nhiên trước mặt Thái Sư đương triều vỗ xuống bàn một cái!
Nhưng mọi người ở đây ai cũng biết, hai người này học phái bất đồng, đối địch cũng là chuyện đương nhiên.
"Hồng Huyền Cơ, ở đây ta là chủ khảo, ngươi cùng lắm chỉ là tuần tra, mặc dù chức quan cao hơn ta vài phẩm, nhưng cũng không có quyền quyết định bài thi tốt hay xấu!" Lý Thần Quang gầm lên vang dội cả căn phòng, "Đại trượng phu cử hiền tài không tị hiềm ruột thịt, ngươi chỉ vì thanh danh của bản thân mà chèn ép con cái, tâm tư bất chánh, không vì quốc gia mà cử hiền tài, là hành động của kẻ tiểu nhân."
"Hả?" Hồng Huyền Cơ dừng tay lại, lạnh lùng nhìn Lý Thần Quang đang gào thét: "Con của ta quá kiêu ngạo hiếu thắng, không phải là hiền tài lương đống của quốc gia, cần phải dạy bảo nghiêm khắc mới có thể thành tài được, khi đó mới vì quốc gia cử hiền tài được, con của ta chẳng lẽ ta không rõ sao? Ngươi thân là quan chủ khảo lại đứng đó mà gào thét, còn ra thể thống gì nữa? Ta được hoàng thượng phong làm thái sư, vì quốc gia mà chinh chiến, lại quản lý triều đình, ngươi lại bảo ta là tiểu nhân? Hoàng thượng trong mắt ngươi còn có ý nghĩa gì hả? Sáng mai ta vào triều, nhất định phải dâng sớ kể tội ngươi! Bây giờ mau lui ra ngoài, chờ nghe phán xét! "
Hồng Huyền Cơ lạnh lùng nói, nhất thời mọi người toàn thân trên dưới dâng lên một cỗ hàn ý lạnh thấu xương. Ai cũng biết Hồng Huyền Cơ năm đó là đại tướng, giết ngươi như ngóe, đối với địch nhân không hề nương tay, trên triều đình người có thể đối chọi với hắn là vô cùng vô ít.
Nhưng đâu ngờ, Lý Thần Quang nửa bước cũng không lùi: "Ta bây giờ là quan chủ khảo do đích thân hoàng thượng chỉ định, ngươi không có quyền bảo ta lui ra! Vạch tội hay không vạch tội ta là chuyện của ngươi! Truyện triều đình ta tính sau, nhưng hôm nay ta là chủ khảo! Ngày mai lên triều ta cũng dâng sớ tố cáo ngươi! Tố cáo ngươi vượt quá quyền hạn, chèn ép hiền tài! Ngươi mới chính là tiểu nhân! Hoàng thượng dùng ngươi là sai lầm rồi."
"Ta phụng khẩu dụ của hoàng thượng, xem xét trường thi, chính là khâm sai đại thần, có toàn quyền xử lý tất cả mọi chuyện." Hồng Huyền Cơ thản nhiên nói: "Lính đâu, lôi hắn ra ngoài, chuyện ngày hôm nay, ta sẽ bẩm lại với hoàng thượng."
"Vâng!"
Đúng lúc này có hai binh sĩ đi vào định lôi Lý Thần Quang ra ngoài.
"Hồng Huyền Cơ, ngươi dám!" Lý Thần Quang gào lên:"Ngươi dám bảo ta ra khỏi đây, ta sẽ cùng ngươi đến kiện cáo ở quan ti, ngươi cứ chờ đấy, ta ra ngoài đánh Cảnh Dương chung, cho dù lưu đày ba ngàn dặm, cũng phải tố cáo ngươi, kể cả là ở trên kim điện, ta cũng liều tới cùng! Hồng Huyền Cơ ngươi chính là một kẻ tiểu nhân! Ngươi tự nhìn lại mình đi! Tự nhìn đi!"
"Đánh Cảnh Dương chung?" Hồng Huyền Cơ trong lòng khẽ động, cũng biết Lý Thần Quang này dám làm thật, Cảnh Dương chung này chỉ khi có chuyện thiên hạ đại sự mới có thể đánh, kinh động hoàng thượng lên triều, nhưng người đánh Cảnh Dương chung, bất kể chức quan lớn đến đâu cũng đều bị lưu đày ba nghìn dặm.
Hơn nữa theo như những gì Lý Thần Quang nói, không chừng trong lúc tranh chấp thật sự kéo đến cả kim điện, nhự vậy sự việc sẽ trở nên ầm ĩ mất.
Phó chủ kháo xung quanh nghe thấy quan chủ khào gào rít với thái sư thì cả đám rúc người vào, trận tranh chấp này có thể nói là sự tranh chấp về học phái, không phải chỉ đơn giản tranh chấp vì một bài danh đệ nhất, Hồng Huyền cơ là đại gia Lý Học, còn Lý Thần Quang lại là học giả Lý Thức học phái.
@by txiuqw4