"Ân chủ, muội vừa mới kiểm tra qua, chúng ta tổng cộng có bốn mươi lượng xích kim, mười hai lượng hoàng kim, tất cả có bốn ngàn ba trăm năm mươi lượng bạc, tơ lụa bốn mươi cuộn, những thứ tài vật khác như giấy, bút, nghiên, mực, sách, cung, kiếm, ngựa đều đầy đủ cả."
Tiểu Mục vội vàng từ trong phòng chạy ra, hồi báo cho Hồng Dịch kết quả sau khi kiểm tra toàn bộ tài vật.
Hồng Dịch bây giờ ra ngoài phải ổn định cuộc sống, xử lý tiền tài vật chất là điều trọng yếu nhất, tính toán rành mạch rõ ràng các khoản thu chi. Tiền tài xử lý không tốt, sớm muộn sẽ bị tán gia bại sản.
Tiền của Hồng Dịch hiện nay một nửa là được Nguyên Phi ban thưởng, còn hơn phân nửa còn lại gồm có ba ngàn lượng do mấy người cử nhân đồng niên tặng, còn có một ngàn lượng đêm trước khi chuyển ra ngoài được trướng phòng Hầu phủ cấp cho.
Xử lý xong Triệu Hàn thì số tiền này tất nhiên do Hồng Dịch nắm giữ.
Nghe thấy báo cáo tài vật, Hồng Dịch tính toán rồi gật đầu: "Thiên Dương, mọi người cầm mấy cuộn tơ lụa vào trong thành, may mấy bộ quần áo mà mặc. Chúng ta trước mắt sẽ ở đây một, hai tháng, một là hồi phục tinh thần thể lực cho tốt, luyện quyền thật tốt, hai là tìm cơ hội mua đất đai, phòng ốc, rồi mới dựng nhà."
"Theo lý thì đúng là như vậy, ân chủ bây giờ có mấy ngàn lượng bạc, nhưng miệng ăn núi lở, không thể không tính toán cẩn thận được, phải có khoản thu vào mới được, hơn nữa ân chủ thân là cử nhân, nếu xung quanh chỉ có ba người chúng ta hầu hạ thì hơi ít, hay để tiểu lão nhi lên kế hoạch, đến mấy vùng thôn quê lân cận nghe ngóng xem xem có người nào nguyện ý bán thân làm nô bộc không." Trầm Thiên Dương cũng lên kế hoạch.
"Cái đó không cần, những người bên cạnh ta phải đáng tin cậy, ta không hy vọng lại xuất hiện một Triệu Hàn nữa." Hồng Dịch lắc đầu.
Mặc dù với thân phận cử nhân của hắn, nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ có những kẻ tham lợi được miễn thuế mà bán thân làm nô bộc, nhưng Hồng Dịch cũng không muốn nhiều người bên cạnh, dễ gây lộn xộn bát nháo.
Hắn đọc qua rất nhiều cách quản lý gia đình nhà cửa, đương nhiên hiểu rằng thời điểm ban đầu người bên cạnh phải là những người đáng tin cậy nhất.
Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ phụ tử, Tiểu Mục, ba người này sau khi bắt giết Triệu Hàn rồi có hộ tịch hộ khẩu thì Hồng Dịch hoàn toàn yên tâm, là gia nhân đáng tin cậy.
Bọn họ cũng là tiền vốn để sau này Hồng Dịch đối phó với Triệu gia và phụ thân Hồng Huyền Cơ của hắn, mặc dù còn yếu nhược nhưng nhất định từng bước từng bước lớn mạnh cũng giống như quả cầu tuyết càng lăn càng to.
"Nhưng hiện giờ không có nguồn thu vào, sau này là cả vấn đề, ta hiện giờ không buôn bán gì, tuy hiện giờ trên người có mấy ngàn lượng bạc nhưng chỉ khoảng nửa năm là tiêu hết, sau này không khéo là giật gấu vá vai (nghèo rớt mùng tơi, quần áo rách rưới) mất thôi."
Ra ngoài lập gia thất, Hồng Dịch phải tính toán cẩn thận rất nhiều vấn đề, một nhà bốn miệng ăn, hơn chuyện ăn uống của ngựa, chi phí sinh hoạt hàng ngày, quả thật tiền trôi ra ngoài như nước, một đi không trở về, đó là một vấn đề lớn đây.
"Mấy chuyện tiền bạc này, nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt được, phải từ từ mà tính thôi. Trước mắt phải tăng cường thực lực hơn nữa, ta nhận thấy trong Ngọc kinh thành này, cho dù Triệu phu nhân phái sát thủ nào đến hại ta cũng phải kiêng kị những đạo sĩ của Phương Tiên đạo, trước mắt cứ ở đây mấy tháng, đột phá lực lượng đã, nếu như ta có thể khu dụng huyết văn vân cương châm thì cũng không sợ loại cao thủ như Triệu Hàn."
Hồng Dịch âm thầm hạ quyết tâm, xoay người nói với Tiểu Mục: "Tiểu Mục, ta còn một thanh trường kiếm làm từ tinh cương, là từ cung đình ban thưởng cho, mặc dù kém hơn so với Trảm Sa kiếm nhưng cũng khá sắc bén, muội cầm lấy mà phòng thân, nhưng nhớ không được tùy tiện sử dụng nếu không sẽ bị truy xét dẫn đến phiền phức. Còn nữa, ba người các ngươi cũng cầm lấy ít bạc, mua mỗi người một con ngựa, nếu có chuyện gì xảy ra thì còn có thứ ứng biến ngay lập tức bỏ chạy."
Hỏa La mã là danh mã nghìn vàng cũng không mua được, nhưng ngựa bình thường chỉ cần hai mươi lượng bạc là có thể mua được một con.
Bốn người, mỗi người một con ngựa, gặp phải chuyện khẩn cấp thì ứng phó cũng dễ dàng hơn nhiều. Hồng Dịch suy nghĩ rất chu đáo về vấn đề này.
"Tiểu lão nhi cũng có hiểu biết chút ít trong việc chăm ngựa, việc chọn ngựa cũng có một vài bí quyết, chuyện này bảo đảm sẽ ổn thỏa thôi."
Trầm Thiên Dương lão hán gật đầu xoa xoa tay.
Sau khi thương lượng xong, Trầm Thiên Dương liền ra ngoài làm việc.
"Tiểu Mục, Thiết Trụ, chúng ta luyện võ nào! Các ngươi mang quyền pháp sở trường của mình cũng biểu diễn một lượt cho ta xem!" Hồng Dịch xoay người nói.
"Đươc!" Trầm Thiết Trụ lập tức trả lời một tiếng, rồi cầm lấy cây gậy sắt, thi triển bộ Viên Ma Hỗn Thần Côn.
Khi mới bắt đầu, côn vẫn bay lên lượn xuống, kình phòng chẳng qua vang lên vù vù, nhưng càng về sau côn ảnh bay đầy trời, Hồng Dịch tựa như nhìn thấy thiết bổng dường như ma sát với cuồng phong tóe lên những tia bột sắt rực lửa.
Phanh!
Thức cuối cùng cả cây thiết bổng nện mạnh xuống đất, cả nền gạch như chấn động nảy lên.
Trầm Thiết Trụ thu gậy đứng thẳng dậy, chỉ thở khẽ hai hơi, sắc mặt lại hồi phục như thường, cho thấy thể lực hắn mạnh mẽ đến mức nào.
Hồng Dịch đi đến gần Thiết Trụ, cầm cây gậy sắt trong tay liền cảm thấy vô cùng nặng, hình như cũng giống như thác mộc ngưu cung nặng tầm tám mươi cân.
Thử huy động đánh ra một, hai chiêu, Hồng Dịch liền cảm thấy thắt lưng đau nhức, hai tay tê dại chứ đừng nói là dùng để đánh người.
"Ân chủ, cây thiết bổng này nặng chín mươi tám cân, ta bây giờ chỉ có thể dùng vũ khởi lai hoa (múa gậy nhanh đến mức hoa không chạm vào người), còn chưa đến trình độ bát thủy bất tiến (tốc độ nhanh đến không giọt nước nào chạm vào người). Nghe người trong thôn nói, Ấn Nguyệt hòa thượng của Đại Thiện tự luyện Viên Ma Hỗn Thần Bổng đến cảnh giới tối cao có thể cầm được cột sắt trấn tỉnh tỏa long (đọc tiếp sẽ hiểu là gì...) mà múa, khi thi triển giống như một khối cầu sắt bao bọc toàn bộ cơ thể, mười mấy người dùng thùng đựng mực hắt vào cũng bị gậy đẩy ra hết, một giọt cũng không chạm vào người."
"Cột sắt trấn tỉnh tỏa long?" Hồng Dịch khiếp sợ vô cùng.
Giếng ở những đại gia tộc, chùa miếu, đạo quan đều rất sâu, nước trong giếng thông với nước suối, trong giếng còn nuôi cả cá, nuôi ô quy để tránh bị kẻ khác hạ độc, nhưng trải qua vài trăm năm, vài ngàn năm lại sợ trong giếng sinh ra yêu mà giao long quái dị, nên mới dùng sắt đúc thành một cây cột thật lớn, to bằng bắp đùi người, cao bằng hai ba người, trên thân cột có khắc đủ loại phù chú rồi đặt bên trên giếng, dùng để trấn áp giao long, cầu xin bình an.
Những cây cột như vậy Hồng Dịch ở trong Hầu phủ phải dùng loại dây cáp bằng dây thừng bện chặt mới kéo được, vị Ấn Nguyệt hòa thượng của Đại Thiện tự kia một người lại có thể cầm lên, lại còn múa không cho giọt mực nào chạm vào người. Bản lĩnh như vậy cao cường đến mức nào đây!
Chỉ nghĩ thôi Hồng Dịch đã cảm thấy rất kinh khủng rồi.
"Ngưu Ma Đại Lực quyền tổng cộng có ba thức, những ngày vừa rồi ta hoàn toàn truyền thụ hết cho ngươi, đợi ngươi luyện tốt rồi ta sẽ truyền tiếp Hổ Ma Luyện Cốt quyền, nếu ngươi luyện tốt toàn bộ hai bộ quyền pháp đó, ta sẽ truyền tiếp cho ngươi Linh Quy Thổ Tức pháp, bảo đảm ngươi một thân đồng bì cương cốt thiết nội tạng, đạt tới cảnh giới tiên thiên đại thành, tung hoành ngang dọc."
Hồng Dịch khích lệ Trầm Thiết Trụ.
"Cái gì? Ân chủ, người còn có cả Hổ Ma Luyện Cốt quyền?" Quả nhiên, Trầm Thiết Trụ vừa nghe xong liền vô cùng hưng phấn.
Hắn bây giờ cũng đạt tới cảnh giới võ sĩ, mặc dù có thiên phú dị bẩm, có thể tranh phong với võ sư, nhưng rốt cuộc cũng không có công phu thượng thừa để luyện tập, khó có thể đạt thành tựu cao.
"Linh Quy Thổ Tức pháp? Đấy không phải là công phu thổ nạp của Thái Thượng đạo hay sao? Cùng nổi danh với Thiên Xà Xạ Tức công của Huyền Thiên Quán." Đột nhiên trong lúc đó, Tiểu Mục nhướng mày hình như là nhớ tới cái gì đó, hiển nhiên từ miệng của Hồng Dịch nghe được Linh Quy Thổ Tức pháp khiến nàng suy nghĩ gì đó.
"Thiên Xà Xạ Tức công?" Hồng Dịch mặc dù đã thuộc lòng Vũ kinh nhưng cũng là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.
"Tiểu Mục, trước kia ở Thiên Huyền Quán muội có học qua công phu này không? Có thể nói cho ta biết được không?"
Tiểu Mục suy nghĩ một chút: "Muội nhớ rồi, trước đây muội luyện công trong một tòa thành có rất nhiều phòng ốc màu trắng làm bằng gỗ, trong đó cũng có người nói chuyện. Mãi cho đến mấy năm trước, đột nhiên từ đâu có mấy người võ sĩ xông đến, bắt muội đi, nói là có người muốn giết muội, sau đó bọn muội bị người truy sát.Mãi đến tận bây giờ, muội mới biết nơi trước đây mình luyện công gọi là Huyền Thiên Quán."
"Thân thế muội là cả một bí ẩn, cũng không cần lo lắng, từ từ sẽ sáng tỏ." Hồng Dịch lắc đầu, thở dài một hơi.
"Nhưng lúc trước khi ở Huyền Thiên Quán muội cũng nghe lén người khác nói chuyện, cũng biết không ít việc, trong Huyền Thiên Quán có một môn công phu gội là Thiên Xà Xạ Tức công, nổi danh cùng với Linh Quy Thổ Tức pháp của Thái Thượng đạo, hình như thê tử của quán chủ là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên Thiên Xà Vương gì gì đó sáng chế ra một môn công phu tinh thâm, rất nhiều người muốn học nhưng không có mấy người có thể học được. "
"Vậy muội học chưa?" Hồng Dịch hỏi.
"Muội chưa học, muội chỉ có hai môn công phu, một là Thiên Triền Thủ, hai là Điệp Vũ Quyền Pháp." Tiểu Mục lắc đầu.
"Ừ, chúng ta luyện công nào!" Hồng Dịch cũng không hỏi nhiều, bắt đầu khổ luyện.
@by txiuqw4